Sau khi biết Chu Sơ Hành có vẻ muốn giải thích chuyện phát ngôn không phù hợp trong buổi phỏng vấn, Lương Kim Nhược cảm thấy không có vấn đề.

Dù sao lúc này có tha thứ hay không cũng là chuyện của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng cô hơi nghi ngờ, chưa biết chừng anh sẽ thừa nhận.

Tuy tính tình Chu Sơ Hành không tốt, cũng chỉ có người trong nhà và cô là có thể chịu nổi, nhưng anh nói một là một, còn khá giữ lời.

Lẽ nào anh không muốn bị ép hôn?

Lương Kim Nhược ngồi trong xe trầm ngâm, thỉnh thoảng Thẩm Trì lại nhìn sang: “Sao đi làm rồi đều phải vậy thế?”

“Không phải vừa nãy em còn khá vui vẻ đấy à?”

“Vừa rồi em vui chỗ nào chứ?” Lương Kim Nhược khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên.

“Ban nãy em chỗ nào cũng vui.” Thẩm Trì trả lời chắc nịch: “Biểu cảm giống hệt với ngày thường mua đồ xong.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Kim Nhược: “Hôm nay em có mua đâu.”

Cô chậm rãi thở than: “Nhưng có lẽ sắp nhận được quà rồi.”

Thẩm Trì: “...”

Trong lúc nói chuyện, họ đã đến nơi.

Nhà hàng tư nhân này là kiểu truyền thống của Trung Quốc, bây giờ rất thịnh hành phong cách này, bất kể là nhân viên hay ông chủ đều mặc trang phục cổ xưa.

Trong đầu Lương Kim Nhược chỉ có viên kim cương to màu hồng.

Hiếm khi thấy viên có carat cỡ lớn, viên lớn nhất trong bộ sưu tập của cô là viên sapphire mà Thẩm Hướng Hoan tặng trong lễ trưởng thành.

Đồ vật không có được mới là thứ tốt nhất.

Nếu Chu Sơ Hành nói chuyện dễ nghe một chút, cô sẽ miễn cưỡng tha thứ một phần vậy.

“Cô Lương!”

Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Lương Kim Nhược.

Đừng nói là Mẫn Ưu, ngay cả Thẩm Trì đang nói chuyện với nhân viên cũng giật mình, vội đưa tay ra chặn tên đầu sỏ này.


“Chờ chút, anh gọi ai thế?” Thẩm Trì hỏi.

“Tôi tìm cô Lương.” Trịnh Quy ho khan, lùi về sau một tiếng: “Anh Thẩm, hiểu nhầm, hiểu nhầm rồi, tôi chỉ nói mấy câu thôi.”

“Anh tên là Trịnh...” Thẩm Trì không nhớ ra.

Lương Kim Nhược đứng sau lưng Thẩm Trì nhìn anh ấy với vẻ dò xét, dù sao trong ấn tượng của cô không quen biết người này. Còn anh ta biết cô thì cũng rất đỗi bình thường thôi mà, bởi cô khá nổi tiếng.

Lẽ nào... tìm hợp tác à?

“Trịnh Quy:” Trịnh Quy lên tiếng.

Lương Kim Nhược nghe thấy cái tên này cũng nhớ lại một chút bèn quan sát anh ta từ trên xuống dưới: “Anh từng tặng hoa cho tôi đúng không?”

Nghe thấy cô mở miệng, hai mắt Trịnh Quy sáng ngời: “Từng tặng, cô nhận được chưa?”

Lương Kim Nhược ngẫm nghĩ một lát: “Chưa nhận được, anh tặng nhầm người rồi.”

Trịnh Quy: ?

Thế sao cô biết?

Lương Kim Nhược không hề có ấn tượng gì với Trịnh Quy.

Dù sao ở nước ngoài mấy năm, ngoài mấy nhà quyền quý lâu đời vẫn còn tồn tại hay lụi bại hoặc mới nổi lên ra, trừ khi rất có tiếng tăm, nếu không cô sẽ chẳng nhớ.

Với lại cô cũng không thích cái kiểu dò hỏi nơi ở của Trịnh Quy.

Nếu không phải Chu Sơ Hành mang bó hoa kia lên xe thì kết quả xử lý đóa hoa của người không biết tặng chính là cô sẽ ném nó đi.

Lương Kim Nhược hếch cằm hỏi: “Sao anh biết chỗ ở của tôi thế?”

Trịnh Quy nói: “Hôm đó tôi đã gặp các cô ở Vịnh Nguyệt Lan nhưng mọi người không chú ý. Cô Lương, tối nay cô có rảnh không?”

Thẩm Trì cũng ngạc nhiên.

Dám hẹn Chiêu Chiêu, gan dạ thế cơ à? Đây là nghé con không sợ cọp phải không?

Lương Kim Nhược chẳng thèm nghĩ: “Không rảnh.”

Tối nay cô phải đi xem thử Chu Sơ Hành giấu diếm điều gì.

Trịnh Quy rất thất vọng: “Thế ngày mai thì sao?”

“Cũng không rảnh.” Lương Kim Nhược không muốn thêm rắc rối: “Sau này đừng tặng hoa nữa, tôi không thích. Thẩm Trì, đi thôi!”


Nhìn theo bóng lưng không hề lưu luyến của cô, Trịnh Quy không hề bị đả kích chút nào.

Nếu cô đã biết là hoa anh ta tặng thì sao tặng nhầm người được chứ? Chuyện gì thế nhỉ? Chắc chắn hoa mình tặng không vừa ý cô.

Anh ta hoàn toàn không tin chuyện shipper nói rằng người nhận là một người đàn ông.



“Lần trước anh ta tặng hoa đã tặng cho ai thế?” Thẩm Trì tò mò hỏi.

“Chu Sơ Hành.” Lương Kim Nhược cong môi.

Cô còn không biết lúc đó Trịnh Quy đã nhờ shipper chuyển lời gì.

Thẩm Trì sửng sốt không nín được cười, vừa tưởng tượng ra hình ảnh đó, chắc lúc ấy mặt vị tổng giám đốc Chu kia đen như đáy nồi mất thôi.

Họ vừa bước vào phòng bao thì đã trông thấy mấy người quen.

“Chiêu Chiêu đến rồi đấy à?” Sở Tường vẫy vẫy tay: “Ngồi chỗ tớ này, tớ cố ý bớt thời gian đến dùng bữa với cậu đấy, suýt thì không về được.”

Ngày thường cô ấy khá bận rộn, bay khắp mọi nơi trong nước.

Lương Kim Nhược giễu cợt: “Nhà cậu mở hãng hàng không còn sợ không về được à?”

Sở Tường: “Tớ không thể lạm dụng chức quyền được.”

Lương Kim Nhược nghẹn lời.

“Đây chính là cô thư ký mà cậu khen hết lời đấy à?” Tô Ninh Dung mỉm cười với Mẫn Ưu: “Xin chào!”

Mẫn Ưu nghe thấy thế, hiếm khi xấu hổ, vành tai đỏ bừng.

Không ngờ sếp lại ngầm khen ngợi mình như thế.

Với tính cách của sếp, gặp mười người thì trong đó có tới chín người đều bị làm lơ như Trịnh Quy vừa rồi.

Thẩm Trì thấy vậy cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Anh ấy lái sang chuyện khác: “Chiêu Chiêu của chúng ta mới về nước mấy ngày thì đã có người theo đuổi mới rồi đó, tặng hoa còn tặng đến tận chỗ Chu Sơ Hành.”

Sở Tường và Tô Ninh Dung cười phá lên như điên: “Thật không đấy?”


“Chu Sơ Hành phản ứng ra sao?”

“Không phản ứng gì hết.” Lương Kim Nhược thuận miệng trả lời.

“Chiêu Chiêu, người mà anh ta nói trong buổi phỏng vấn chắc chắn không phải là cậu rồi.” Lúc này, Tô Ninh Dung lại sửa miệng: “Cậu đâu có đỏng đảnh.”

Lương Kim Nhược nghiêm túc nhìn cô ấy: “Là tớ đó, tớ là người đỏng đảnh đấy.”

Tô Ninh Dung: “?”

Sao cậu lại đột nhiên thừa nhận thế?

Ban sáng khi cô ấy gọi điện không phải như vậy mà.

Có lẽ nhìn ra trên mặt cô ấy viết rõ điều này, Lương Kim Nhược thầm đáp lại một câu trong lòng, ‘nếu có thể lấy được hai tỷ thì bảo cô đỏng đảnh cũng chẳng sao hết’.

Dù sao người phải hứng chịu cái tính đỏng đảnh của cô cũng là người khác.

Chu Sơ Hành chẳng hạn.

Nhưng đề tài này nhanh chóng bị bỏ qua, điều mà mấy người Tô Ninh Dung càng quan tâm hơn là bây giờ cô ở Lương Thị ra sao.

Tuy Lương Lập Thân muốn cải thiện mối quan hệ với cô, nhưng Lương Kim Nhược không mắc chiêu này nên dẫn tới việc không khác bao nhiêu so với trước đây.

Có điều, Lương Thanh Lộ đã gần như rời khỏi Lương Thị, hiện tại cô cũng được yên tĩnh hơn nhiều.

1% cổ phần thật sự quá ít, Lương Thanh Lộ có lòng mà không có sức.

Phương Lan Như từng muốn lấy căn biệt thự của nhà họ Lương để đổi cổ phần, vốn dĩ không có vấn đề gì, nhưng bà ta đã đoán sai tính cách của Lương Kim Nhược rồi, không ngờ cô sẽ đòi hỏi quá đáng muốn cả hai.

Hơn nữa, bà ta sắp thuyết phục được Lương Lập Thân từ chối yêu cầu của Lương Kim Nhược, nhưng xui rủi thế nào người họ Chu kia lại xuất hiện ở nhà họ Lương.

Kể từ khi Thẩm Hướng Hoan bỏ ra nước ngoài, trước giờ Chu Sơ Hành chưa từng tới nhà họ Lương, thật ra họ muốn bám đùi cũng không có cơ hội.

Ai ngờ lần trước anh đã đến.

Nhưng lại là để giúp đỡ Lương Kim Nhược.

...

Buổi trưa, hot search càng thêm náo nhiệt.

Cư dân mạng thích thú xem, sau khi choáng ngợp trước số tiền hậu hĩnh hai tỷ, họ lại bắt đầu mê mẩn nhan sắc của Chu Sơ Hành.

Trên thực tế, chẳng có mấy vị tổng giám đốc vừa tài giỏi lại vừa đẹp trai cả!

Thường thì là tuổi cha chú, không thì đều là mấy bác trung niên bụng bia, còn người có thể debut trong giới giải trí như Chu Sơ Hành thì đã ít lại càng ít hơn.

Cộng thêm gia thế nổi bật nữa, càng khiến người ta chú ý.

Bấm mở dòng hot search thứ ba về Lương Kim Nhược, hiện tại trọng tâm chú ý đã chuyển từ nhan sắc sang chuyện khác.

[Xem bài phỏng vấn gây bão trên hot search này đi, đây không phải là cô cả Lương của chúng ta à?]


[Ha ha ha ha ha giấc mơ đã thành hiện thực rồi kìa.]

[Sướng rơn luôn, công chúa nhỏ đã thừa nhận chưa?]

[Tôi nghe nói mấy nhà quyền quý kiểu này đều ngầm quen biết nhau, chắc không phải nói tới công chúa nhỏ đâu nhỉ, nếu không gặp mặt sẽ xấu hổ nhường nào?]

[Tổng giám đốc Chu sẽ sợ xấu hổ chắc?]

[Đừng nói nữa, mọi người không thấy dưa này rất ngọt à?]

[?]

[??]

[Quả nhiên, trên đời này không có cp nào có thể đu, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng thú vị đấy, thích nhất là xem vả mặt!]

Cơm nước xong, lúc Mẫn Ưu lên mạng theo dõi chiều hướng của dư luận, nhìn thấy những lời bình luận này vừa ngạc nhiên lại vừa khó hiểu.

Cư dân mạng đoán mò lung tung, thế mà lại đoán trúng phóc.

Tổng giám đốc Chu thật sự mập mờ với Lương Kim Nhược.

Lương Kim Nhược đang xem phát lại livestream của cậu ấm chủ kênh kia.

Bóng dáng Chu Sơ Hành chỉ xuất hiện thoáng qua giữa chừng trong đoạn video, nếu không thân thuộc lắm có lẽ đã không nhận ra.

Nhưng giọng nói của Chu Sơ Hành ở phía sau lại rất rõ ràng.

“Cũng coi như là quà cầu hôn.”

Câu nói này nghe rất cảm động trong hoàn cảnh lúc ấy.

Lương Kim Nhược hiểu ra, tối nay về nhà chưa biết chừng cô sẽ được chứng kiến cảnh tượng cầu hôn.

“Mẫn Ưu.” Cô bỗng cất tiếng.

Mẫn Ưu quay đầu lại: “Tổng giám đốc Lương, chị cần dặn dò gì không?”

Lương Kim Nhược chống cằm, ánh mắt rạng rỡ: “Nếu tối nay em về nhà được người ta cầu hôn thì em sẽ làm thế nào?”

Mẫn Ưu trả lời chắc nịch: “Từ chối. Em tạm thời không định lấy chồng, đợi em hơn ba mươi tuổi rồi hẵng nói, có lẽ cả đời cũng không kết hôn.”

Lương Kim Nhược vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút vậy thôi, bây giờ trái lại cảm thấy tò mò: “Nếu là người em thích thì sao?”

“Thế thì càng không có khả năng.” Mẫn Ưu đẩy mắt kính: “Nếu đã bàn đến chuyện cưới gả thì chắc chắn đã từng hỏi qua ý em rồi, kế hoạch tương lai của em, em công khai cho mọi người biết hết mà.”

Lương Kim Nhược gật đầu.

... Lần trước về nhà tổ nhà họ Chu, đó cũng coi như đã hỏi ý rồi nhỉ?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương