Bởi vì phát ngôn lầm lỡ hôm nay mà Thẩm Trì đã xung phong đến đón Lương Kim Nhược, tiện thể mời cô tham gia bữa tiệc liên hoan trưa nay.

Giờ này Thẩm Trì vẫn chưa đến.

Lương Kim Nhược đang nghe Mẫn Ưu nói: “Đến thời điểm hiện tại các dự án khác của Lương Thị đều đã hoàn thành hơn một nửa hoặc người phụ trách đã được ấn định, nhưng kế hoạch quan trọng nhất là Thiên Tụy thì vẫn chưa đạt đến tiến độ đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kế hoạch Thiên Tụy là chỉ dự án hợp tác giữa Lương Thị và Trung Thế để xây một công trình kiến trúc.

Thiết kế chính đã xong xuôi, tương lai sẽ trở thành kiến trúc mang tính bước ngoặt của Bắc Kinh, lấy tên là trung tâm tài chính quốc tế Thiên Tụy.

Tất nhiên cũng có thể gọi là tòa nhà Thiên Tụy.

Lần trước sau khi nghe Thẩm Trì nhắc đến vấn đề này, Lương Kim Nhược đã về nhà tra cứu tài liệu, nhưng lúc đó cô vẫn chưa vào Lương Thị nên những tài liệu cô tìm được không nhiều.

Giờ đây đã là tổng giám đốc, những tài liệu cô xem đều là tin tức nội bộ.

Hai công ty sẽ xác định việc gặp mặt trong tháng này, phương án thiết kế được chốt từ nửa năm trước, vì vậy đã có thể thi công.

Dĩ nhiên đối với một công trình lớn như thế thì thi công cũng phải mở họp báo.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu cô phụ trách dự án này thì đến khi hoàn thiện công trình, vị trí của cô ở Lương Thị sẽ rất vững chắc.

Vậy nên hôm nay khi Lương Kim Nhược cầm bản kế hoạch trong tay, Mẫn Ưu đã nói nhỏ với cô rằng có rất nhiều người chú ý đến kế hoạch này.

“Tổng giám đốc Lương, chị chắc chắn mình sẽ thành công chứ?”

“Chuyện này mà còn phải hỏi à?” Lương Kim Nhược đảo mắt, tự tin nói: “Chị chưa bao giờ chiến đấu không nắm chắc phần thắng.”

Mẫn Ưu đắn đo: “Vậy chị có tha thứ cho tổng giám đốc Chu không?”

Lương Kim Nhược đáp lại bằng một nụ cười khẩy.

Thật ra mọi người nghĩ cô đỏng đảnh cũng không ảnh hưởng gì đến cô cả.

Đỏng đảnh thì có làm sao, cô đâu có làm chuyện ác nhân thất đức, cũng không ảnh hưởng đến quá trình vận hành của quốc gia.

Nhưng Chu Sơ Hành lại nói thẳng như thế khiến cô không vui chút nào.

Mặc dù có thể cảm nhận được Chu Sơ Hành không thích mẫu người đỏng đảnh, anh cũng chưa từng nói dối, ban đầu còn chẳng liên quan gì đến cô, nhưng giờ thì…

Hai người họ bị người lớn ép phải kết hôn.

Thế thì lại thành vấn đề rồi.

Lương Kim Nhược tự hỏi có phải thời kỳ nổi loạn tuổi tuổi dậy thì của anh ấy đến muộn không nhỉ, trả thù cho những việc cô xấu đã làm với anh hồi mười mấy tuổi.



“Tổng giám đốc Lương, mời lên xe!”

Thẩm Trì ngang ngược phanh gấp một cái rồi dừng xe bên ngoài Lương Thị.

Anh ấy đeo kính râm bước xuống xe, rất tự giác đưa tay mở cửa xe mời cô vào.

Lương Kim Nhược liếc xéo anh ấy: “Tự giác thế?”

Thẩm Trì ra vẻ nghiêm trang: “Bây giờ sếp là tổng giám đốc Lương mà ạ.”

Anh ấy nhìn thoáng qua Mẫn Ưu đứng đằng sau: “Cô thư ký cũng đi cùng chứ nhỉ?”

Mẫn Ưu bị gọi nên bèn đẩy kính lên, gọng kính màu đen che hết nửa khuôn mặt, để lộ chiếc cằm thanh tú.

Cô ấy bình tĩnh cách xa anh chàng đào hoa này một bước.

“Không cần đâu.”

“Lương Kim Nhược mời cô ấy: “Mẫn Ưu, đi cùng đi.”

Có sếp lên tiếng, Mẫn Ưu mới đồng ý.

Thẩm Trì nhìn Mẫn Ưu lên xe, mặc dù gương mặt cô ấy cũng bình thường nhưng dáng người rất đẹp, đặc biệt là trong bộ trang phục công sở.

“Dung Dung đâu?” Lương Kim Nhược hỏi.

“Em ấy đang ở phòng bao, chưa đến cuối tháng mà hóa đơn tính tiền của em ấy đã dài như sớ rồi, anh lo đến tiền bo cũng sắp không có mà trả nữa đâu.” Thẩm Trì cười trên nỗi đau của người khác.

Tô Ninh Dung thích đi quay chụp, chỉ riêng khoản này thôi cũng đã tốn kha khá tiền.

Cộng thêm khoản dạo phố, làm đẹp,…

Thẩm Trì nghiêng đầu qua: “Chiêu Chiêu, tháng này em tiêu bao nhiêu tiền rồi?”

Hàng mày thanh tú của Lương Kim Nhược khẽ nhếch: “Chưa xem.”

Cô tiện tay lôi ra một hộp bưu phẩm, liếc nhìn qua rồi thơ ơ đáp: “Cũng không nhiều, hai mươi triệu.”

Thẩm Trì không tin nổi: “Đúng là không nhiều thật, vẫn ít hơn Dung Dung. Chiêu Chiêu, sao tự nhiên em lại sống tiết kiệm thế, thiếu tiền tiêu à? Hay anh cho em mượn nhé?”


Lương Kim Nhược nhả ra hai chữ: “Đô la.”

Thẩm Trì: “… Em cho anh mượn một ít được không.”

Cũng phải, nửa tháng trước đều ở nước ngoài, dĩ nhiên là dùng tiền đô rồi.

Hai mươi triệu đô.

Mẫn Ưu ngồi ở ghế sau nhìn trời nhìn đất, làm như mình không nghe thấy con số chi tiêu khủng mà sếp nhà mình vừa thốt ra.

Bây giờ cô ấy thấy…

Tổng giám đốc Chu cũng khá phù hợp.

Một người tháng nào cũng tiêu nhiều như thế, một người tháng nào cũng kiếm được gấp mấy lần như thế.

Thẩm Trì không thể không thắc mắc: “Làm tổng giám đốc Lương là gánh được hóa đơn ngần ấy tiền sao?”

Lương Kim Nhược vân vê điện thoại, chậm rãi nói: “Anh Thẩm, quên mất tổng giám đốc đây bán đại một bức tranh cũng kiếm được ba mươi triệu à?”

Đơn vị cũng là đồng đô la Mỹ.

Chỉ là lần đó đấu giá để làm từ thiện nên giá cao hơn chút.

Nếu chỉ bán thôi thì vẫn có thể kiếm được hai mươi triệu.

“Đâu có quên, nhưng anh nghe nói vẽ tranh cần có cảm hứng, các họa sĩ giỏi một tháng chưa chắc đã vẽ được một bức.” Thẩm Trì nói.

Lương Kim Nhược lươn lẹo: “Nhưng em thì khác, em có nhiều nguồn cảm hứng lắm.”

Thực tế là dạo gần đây cô cũng không biết vẽ gì.

Nhưng lòng rất rạo rực, muốn vẽ một cái gì đó.

Thẩm Trì: “Em là thiên tài hả?”

Lương Kim Nhược nghiêng đầu, toát ra một vẻ ma mị xen lẫn thuần khiết: “Chứ sao nữa?”

“…”



Thẩm Trì bị sốc.

Đúng là anh chàng đào hoa hết hi vọng rồi sao?

Anh ấy cạn lời mất mấy phút rồi mới nói: “Anh đang nghĩ em đốt tiền như thế cũng chỉ có tổng giám đốc Chu là nuôi nổi thôi, chi một lúc mà những hai tỉ.”

Lương Kim Nhược bấy giờ mới được nghe nói: “Hai tỉ gì cơ?”

Thẩm Trì cua với tốc độ nhanh, trong xe mọi người suýt chút nữa thì ngã nhào, kính của Mẫn Ưu cũng bị rơi ra. Lương Kim Nhược hét lên: “Thẩm Trì!”

Anh ấy cười cười: “Sơ xuất, sơ suất thôi.”

Thẩm Trì nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Mẫn Ưu ngồi ở ghế sau đang cúi người tìm kiếm. “Cô thư ký, đợi lát nữa dừng xe rồi hẵng tìm.”

“… À vâng.”

Mẫn Ưu đành phải ngồi thẳng dậy.

Thẩm Trì chưa kịp dời tầm mắt thì thoáng thấy gương mặt ngoan ngoãn dễ thương của cô ấy, bỗng chốc ngẩn người.

Thì ra tháo kính xuống lại trông như thế này à?

Cũng phải, Chiêu Chiêu là người ưa cái đẹp mà.

Lương Kim Nhược: “Hai tỉ mà anh vừa nói nghĩa là sao?”

Thẩm Trì chưa trả lời thì Mẫn Ưu đã lên tiếng trước: “Tối qua tổng giám đốc Chu tham gia một buổi đấu giá, đã chi tận hai tỷ, lên hot search rồi.”

Lương Kim Nhược: “Buổi đấu giá?”

Chu Sơ Hành mà cũng tham gia buổi đấu giá ư?

Chẳng phải anh là người rất hiếm khi đến những dịp không mấy quan trọng như vậy và cũng chưa bao giờ mua những thứ linh tinh sao?

Tóm lại là mỗi lần anh đi công tác nước ngoài, Lương Kim Nhược chưa từng thấy anh có bất kỳ hoạt động ngoài lề nào, chỉ về khách sạn, đến công ty hoặc là đi thị sát.

Cộng thêm đến chỗ cô.

Thẩm Trì hớn hở một hồi lâu mới bật mí thông tin quan trọng.

“Anh ấy nói là quà cầu hôn.”

Thẩm Trì xoay vô lăng, không dám hỏi thẳng vì dù sao chuyện phỏng vấn vẫn còn đó, lỡ như không phải Chiêu Chiêu thì tiêu.

Nhưng nếu không phải thì anh ấy cũng không nghĩ ra được ai khác.

Lương Kim Nhược cảm thấy ngày hôm nay có hơi ảo diệu.


Đầu tiên là Chu Sơ Hành phỏng vấn nói không thích kiểu người đỏng đảnh, rồi sau đó lại có tin anh ấy chi ra hai tỉ để cầu hôn…

Ngón tay Lương Kim Nhược nhấn vài cái, mở Weibo lên.

Hai hot search trên cùng sáng rực đều là về Chu Sơ Hành, cái thứ ba là tấm ảnh check in đi làm cô đăng mười mấy phút trước.

Một loạt kênh truyền thông đều khen cô đẹp.

[Tiểu công chúa ngầu quá đi!]

[Wow, người đẹp đi làm rồi!]

[Bất động sản của Lương Thị sắp thay đổi diện mạo rồi!]

[Đừng có xây mấy công trình chất lượng kém, bớt xén nguyên vật liệu, ý nói là có thể cẩn thận tỉ mỉ hơn không?]

[Tôi sợ mình không mua nổi nhà đẹp của tiểu công chúa quá…]

Thảo nào trước đó Weibo bị lag.

Thì ra là do mấy trò của Chu Sơ Hành.

Sau khi được xác nhận, các bài viết trên Weibo cực kỳ sôi nổi, tuy không biết chi hai tỉ để mua những thứ gì nhưng ít nhất đã biết được món đắt nhất.

Một viên kim cương hồng tự nhiên rất nhiều carat.

Ảnh chính thức của viên kim cương này nằm ngay ở tấm đầu tiên.

Là màu sắc mà các fan nữ không bao giờ có thể từ chối, đã thế lại còn là kim cương, thứ mà họ yêu thích nhất. Vừa nhìn thấy viên kim cương đó Lương Kim Nhược đã lập tức rung động.

Cô rất thích những thứ lấp lánh cao cấp.

Phần bình luận còn phấn khích hơn cả nhịp tim của cô.

[Aaaa tôi mù luôn rồi! Bị kim cương chiếu cho mù rồi!]

[Cái giá này có thể mua được mấy căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh đó…]

[Cầu hôn!]

[Cho tôi xem đối tượng cầu hôn là ai đi!]

[Đệch, cầu hôn hai tỉ, tôi vẫn đang sống ở trái đất đấy chứ?]

Dĩ nhiên Lương Kim Nhược nghĩ món đồ này là để tặng cho mình.

Cô dùng tài khoản chính, không biết Weibo có một chức năng đó là khi người dùng online sẽ có thông báo, tất cả mọi người đều sẽ nhìn thấy cô đang online.

Lương Kim Nhược đang lướt Weibo thì nhận được tin nhắn của Chu Sơ Hành.

Quỷ mưu mô: [đó không]

Trong nhật ký trò chuyện, “có đó không” được xếp vào danh sách những câu đáng ghét nhất, “đó không” của Chu Sơ Hành cũng y hệt như vậy.

Chỉ nhắn mỗi hai từ “đó không” thôi ư?

Lương Kim Nhược thầm nghĩ mình đã giữ lời không block anh.

Xem như cho anh cơ hội tặng mình hai tỉ.



Dọc đường đi hết sức yên tĩnh.

Những tòa cao ốc bên ngoài cửa sổ vun vút lao qua, trong xe, trợ lý đặc biệt Tô quan sát sắc mặt lãnh đạm của sếp nhà mình, thầm nghĩ nếu mà hiến dâng cái nhan sắc này thì…

Có thể sẽ có tác dụng.

Theo những gì cậu ấy biết về cô Lương sau mấy năm tiếp xúc, đối với những người có nhan sắc cực phẩm, cô Lương luôn tạo điều kiện.

Sau khi gửi đi hai chữ “đó không” và xác nhận mình không bị block, Chu Sơ Hành có hơi bất ngờ.

Xem ra lời dặn dò trước đây của mình có tác dụng.

Trợ lý đặc biệt Tô ho khan một tiếng: “Tổng giám đốc Lương đã đăng ký tài khoản Weibo và cũng đã đăng ảnh check in đi làm rồi, bây giờ đang lướt Weibo…”

Vậy nên cô ấy đã xem được buổi phỏng vấn của anh và nhìn thấy con số hai tỉ kia.

Có khi cũng đoán được anh đã về nước rồi.

Chu Sơ Hành không lên Weibo mà tìm kiếm một cái tên trong danh bạ đã “mọc rêu” – Tần Tắc Sùng.

Anh gọi một cuộc điện thoại.


Tần Tắc Sùng đang dựa vào đầu giường.

Buổi đấu giá kết thúc là anh ta về nước luôn, sớm hơn Chu Sơ Hành vài tiếng, điện thoại bị ném đại trên tủ đầu giường.

Tiếng chuông vang lên liên tục.

Tần Tắc Sùng vội vàng bắt máy, lúc này tiếng chuông mới ngừng.

Trong phòng ánh sáng lờ mờ, người phụ nữ quyến rũ với làn da trắng trẻo đang nằm nghiêng nghe thấy tiếng động nhỏ thì quay người lại, hừ một tiếng.

Tần Tắc Sùng muốn xem xem là ai mà không biết chọn thời điểm như thế, khi vừa cúi đầu nhìn màn hình, ba chữ Chu Sơ Hành cực kỳ nổi bật.

“Đã dỗ được chưa?”

Nghe thấy chất giọng trầm thấp của người đàn ông.

“Sếp vẫn ổn đấy chứ?” Tần Tắc Sùng cạn lời.

Sao trước đây anh ta lại không thấy Chu Sơ Hành quan tâm đến cuộc sống hôn nhân của mình như vậy nhỉ.

Chu Sơ Hành: “Chưa dỗ được à?”

Tần Tắc Sùng: “Đùa chắc!”

Chu Sơ Hành bình thản nói: “Chúc mừng cậu!”

Tần Tắc Sùng hạ thấp giọng, vẫn nghe thấy tiếng khàn khàn sau khi được thỏa mãn: “Tổng giám đốc Chu, cậu không được bình thường nha, có biết cậu đang làm phiền giấc ngủ của người khác không?”

Chu Sơ Hành nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi.

“Có chuyện này muốn hỏi cậu.”

Tần Tắc Sùng chưa kịp trả lời thì Thẩm Thiên Tranh bị làm phiền vì tiếng nói chuyện đã lên tiếng: “Ăn là… đồ đào hao, đồ ngô hả?”

Giọng nói mềm nhũn khiến Tần Tắc Sùng mỉm cười.

Anh ta và Thẩm Thiên Tranh là người ở hai thành phố khác nhau, tiếng địa phương cũng hoàn toàn khác nhau.

Mỗi lần Thẩm Thiên Tranh muốn mắng anh ta là lại nói giọng của thành phố Ninh.

Tuy nhiên thì với anh ta, giọng thành phố Ninh chẳng khác nào điệu hò Giang Nam, rõ là đang chửi bậy nhưng lại giống như đang làm nũng vậy.

Đặc biệt là trong hoàn cảnh như thế này.

Vế đằng trước là lần đầu anh ta nghe nên không hiểu nghĩa là gì, còn hai từ đằng sau anh ta đã nghe nhiều rồi, có nghĩa là đồ đần.

Trở lại với cuộc gọi, Tần Tắc Sùng cảm thấy bất an, chắc không phải định làm gì với tài sản của anh ta đấy chứ, sau đó thì nhận được tin nhắn.

Nghe thấy giọng nói kia, Chu Sơ Hành im lặng mấy giây.

“Cậu dỗ dành người ta bằng cách nào?”

Tần Tắc Sùng ngó qua người con gái đang ngủ say trên giường, nghĩ đến chuyện trước buổi đấu giá Chu Sơ Hành cố tình không nói cho mình biết, bèn trêu đùa: “Cái này không miễn phí đâu.”

“Tôi nhớ vợ cậu là người thành phố Ninh phải không?” Ngón tay Chu Sơ Hành gõ gõ trên đầu gối một cách nhịp nhàng.

“Sao thế?” Tần Tắc Sùng hỏi.

Chu Sơ Hành bỗng dưng hỏi: “Cô ấy mắng cậu cậu có hiểu không?”

Tần Tắc Sùng: “?”

Đây mà là giọng điệu nhờ vả à? Cậu đang mỉa mai tôi phải không?

Chu Sơ Hành nói tiếp: “Trùng hợp quá, em dâu tương lai của tôi cũng là người thành phố Ninh.”

Tần Tắc Sùng hiểu ra, cố lục tìm trong trí nhớ xem em dâu tương lai mà anh nói là ai, cuối cùng cũng hiểu ý anh: “Vậy em họ của cậu có biết không?”

Chu Sơ Hành: “Cậu cũng biết nó là em tôi rồi đấy.”

Hiếm khi thấy Chu Sơ Hành đau đầu vì chuyện tình cảm, Tần Tắc Sùng vừa xem kịch hay vừa cười trên nỗi đau của người khác: “Hai tỷ của cậu đâu?”

“Vẫn chưa tặng.” Chu Sơ Hành cúi nhìn mấy cái hộp: “Tôi mới vừa đáp chuyến bay xuống.”

Tần Tắc Sùng vừa nghịch tóc Thẩm Thiên Tranh xõa trên gối vừa thong thả nói: “Ồ, vậy cậu chọn thứ cô ấy thích đi.”

“Không cần nói nhiều, cứ gửi ảnh sang là được.”

Chu Sơ Hành không ngờ lại đơn giản như vậy.

“Cô ấy thích hết.”

“… Vậy thì gửi hết.”

Chu Sơ Hành trầm ngâm trong chốc lát: “Gửi hết rồi mà vẫn chưa được thì phải làm sao nữa?”

Cậu giết người hả? Thế này không được thế kia cũng không xong.

Tần Tắc Sùng nghi ngờ anh đang kiếm chuyện, bèn cười khan hai tiếng: “Hai tỉ mà còn chưa được, hay là Tổng giám đốc Chu tắm rửa sạch sẽ rồi tự làm thành quà mà tặng cho người ta đi?”

“…”

Chu Sơ Hành nghe mà nhíu mày.

Nói xong, cậu chủ Tần bắt đầu đòi tiền công: “Được rồi, đã bày kinh nghiệm cho rồi, mấy câu mà vợ tôi mắng nghĩa là gì thế?”

Chu Sơ Hành thản nhiên như không: “Tôi cũng không biết, để tôi hỏi em dâu tôi đã.”

Tần Tắc Sùng: “?”

Đang hứa suông đấy à?




Lương Kim Nhược chờ rất lâu.

Cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Chu Sơ Hành.

Quỷ mưu mô: [Hình ảnh]

Trong hình là một đôi bông tai làm bằng ngọc lục bảo, Lương Kim Nhược mắt sáng lên. Cô chưa từng nhìn thấy món đồ này trên tin tức.

Vừa vui mừng xong, điện thoại lại rung lên.

Quỷ mưu mô: [Hình ảnh]

Quỷ mưu mô: [Hình ảnh]



Rất nhiều hình ảnh thi nhau được gửi đến.

Lương Kim Nhược xem hết cái này đến cái khác, khóe miệng đã cong đến độ không thể che giấu được, tấm ảnh cuối cùng chính là viên kim cương mà cô yêu thích nhất.

Viên kim cương lấp lánh, rực rỡ đến chói mắt dưới ánh sáng ban ngày.

Cuối cùng điện thoại cũng được yên ổn.

Nhắn tin kiểu khủng bố thế này không những không khiến Lương Kim Nhược bực bội mà ngược lại còn xem đến mức mê mẩn, sau đó cô nhắn lại một câu theo phản xạ: [Hết rồi à?]

Gửi xong cô liền hối hận, như thế chẳng phải chứng tỏ là cô đang xem hình hay sao.

Nhưng mà thu hồi thì lại quá rõ ràng.

Bên này, Chu Sơ Hành không nghĩ cách của Tần Tắc Sùng cũng có hiệu quả với tính tình của Lương Kim Nhược, xem ra bản tính của phụ nữ đều giống nhau.

Chỉ là mười tám món đều gửi cả rồi.

Anh nghĩ ngợi một lát rồi gõ chữ: [Còn một món nữa.]

Lương Kim Nhược trả lời hết sức “kiêu kỳ”: [Ò]

Gửi gấp sang đây đi chứ.

Cô xem lại mười tám món châu báu sặc sỡ chói lóa, từ đá quý cho đến phỉ thúy, từ dây chuyền, bông tai cho đến vòng tay đều có đủ.

Tin tức xác nhận là đã bỏ ra hai tỉ, mười tám món này không hề lỗ!

Lương Kim Nhược dời tầm mắt khỏi đống ảnh, quay lại Weibo, đối chiếu với số lượng, đúng là mười tám món.

Vậy một món nữa mà anh nói là gì nhỉ?

Đừng nói là nhẫn cầu hôn nha?

Lương Kim Nhược nghĩ nghĩ rồi mới dò hỏi: [Còn cái gì nữa thế?]



Gần đến tòa nhà Trung Thế, Chu Sơ Hành hơi giãn mày ra.

Nghe thấy câu này của Lương Kim Nhược là biết vấn đề đã được giải quyết một nữa.

Trợ lý đặc biệt Tô giả vờ tàng hình cuối cùng cũng được thở phào, xem ra “lời trăn trối” của sếp rất thành công.

Nói lời giữ lời, Chu Sơ Hành chuyển sang gọi cho em họ Chu Yến Kinh, cậu ta là phiên dịch viên ngoại giao, rất am hiểu về ngôn ngữ.

Thậm chí không cần hỏi đến em dâu tương lai.

Một phút sau, Tần Tắc Sùng đang định ngủ lại thì nhận được điện thoại. Nhìn rõ tên người gọi, anh ta vui vẻ nói: “Dỗ được rồi à?”

“Sắp rồi.” Giọng Chu Sơ Hành nhàn nhạt

“Chúc mừng cậu trước nhé.” Tần Tắc Sùng không nghe ra cảm xúc của người kia, hơi hụt hẫng vì không được xem kịch hay: “Có tác dụng đúng chứ.”

Chu Sơ Hành ừ một tiếng rồi nói: “Tôi đã hỏi rồi, nghĩa là đồ đầu heo.”

Tần Tắc Sùng: “Cái gì?”

Chu Sơ Hành hắng giọng, nhắc lại cho anh ta nghe: “Câu mà vợ cậu nói nghĩa là cái đồ đầu heo, đồ ngu.”

Tần Tắc Sùng nghe thấy rõ ý cười loáng thoáng của anh.

Anh ta hừ một tiếng, đấy gọi là tình thú.

Hả hê cái nỗi gì, “sắp rồi” có nghĩa là vẫn chưa dỗ được người ta. Chu Sơ Hành, cậu coi chừng vui quá lại hóa buồn.



Cúp máy xong, Chu Sơ Hành ấn vào màn hình điện thoại, môi khẽ nhếch lên, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên góc nghiêng hoàn hảo của anh.

Anh trả lời Lương Kim Nhược: [Tối nay em sẽ biết.]

May mà trước đó đã hỏi Tần Tắc Sùng thêm một câu.

Lại vòng vo tam quốc nữa rồi, tưởng chỉ có hai tỉ mà lấy lòng cô được à! Cô là người thiếu tiền chắc?

Ngoài nhẫn cầu hôn ra thì còn cái gì nữa chứ.

Đằng nào mình cũng là người đỏng đảnh mà.

Lương Kim Nhược cố làm cho chót, cẩn thận gửi bốn chữ, bày rõ khí chất công chúa.

[Đã duyệt, phê chuẩn]


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương