Lâu rồi tôi cứ mải miết với cuộc đời, mà không chăm lo được cho nó. Hai chị em nằm ngủ một giấc đến năm giờ! Tôi dậy nấu cơm ăn sau đó tắm rửa rồi thay quần áo. Tối nay quyết định cho nó đi chơi! Trời bên ngoài khá lạnh, tôi lấy thêm một chiếc áo khoác mỏng rồi dắt thằng bé đi. Đến một trung tâm vui chơi cho trẻ em, tôi mua vé cho nó vào nghịch, còn tôi ngồi bên ngoài chờ. Nhìn thằng bé vui vẻ cười đùa, tôi bỗng thấy có lỗi với nó, tôi chỉ mải mê kiếm tiền bằng việc bán rẻ thân thể mà đôi khi quên mất đi tôi cần mang lại niềm vui cho em tôi. Tuổi thơ nó quá thiếu thốn, khi không có bố bên cạnh, mẹ lại bệnh tật, cũng may nó ngoan ngoãn.

Chơi mấy tiếng nó cũng mệt nhừ người, liền chạy ra ôm tôi, đòi đi về. Tôi mỉm cười xoa xoa đầu nó rồi dắt nó đi. Trời về khuya càng tôi lạnh, bóng tôi cao gầy, bóng nó thấp bé đổ dài theo ngọn đèn đường.Đi đến hàng tạp hoá gần nhà, tôi bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc. Là anh và chị Ly tôi sững một chút rồi dắt thằng bé đi qua, bỗng dưng thấy tiếng gọi:

- Chi, sao em lại ở đây

Tôi ngạc nhiên quay lại, ngày hôm đó, tôi không hề nói tên cho anh biết cơ mà, tôi cường gượng gạo:

- Vâng, anh chị đi mua đồ à?

Anh kéo tay chị Ly đáp:

- Ừm, bọn anh mua ít đồ, nhà anh cũng gần đây.

Tôi thoáng chút giật mình, anh bỗng liếc một tia sắc lạnh nhìn thằng bé bên cạnh tôi, ánh mắt thảng thốt vài giây:

- Đây là..

- Em trai em ạ,

Ly nheo mắt nhìn chúng tôi một lần nữa, hỏi lại như để khẳng định thêm:

- Em trai cô ư?

- Vâng, em trai em

- Thật trùng hợp, nhìn giống anh dã man Lâm ạ. Cô bé này hình như hôm trước đi cùng anh đúng không?

- Ừ, đó là lần đầu tiên gặp em ấy, công nhận nhìn thằng bé có nét giống anh thật.

Tôi chột dạ, cười giả lả:

- Trên đời này người giống người là chuyện bình thường mà, mấy tỷ người trên thế giới có vài người giống nhau đâu có gì lạ?

Hai người cũng gật đầu đồng tình rồi không nói gì nữa, tôi cười chào họ rồi ôm thằng bé về nhà..

Bỗng nhiên tôi thấy sợ, sợ điều gì đó, mà chính tôi cũng không biết, chỉ cảm thấy bất an vô cùng. Tôi đi tắm lại, ra thấy thằng bé đã ngủ ngon, tôi nhìn nó mỉm cười rồi lên giường ôm nó ngủ lúc nào chẳng biết. Đang ngủ tôi thấy bụng đau ê ẩm, xung quanh toàn là bác sĩ, ánh đèn chập chờn, tôi mở mắt ra thì thấy đang nằm ở phòng cấp cứu. Tôi bỗng nhìn xuống bụng, như phản xạ, tôi gào lên, khóc lóc:

- Bác sĩ ơi, xin hãy cứu con tôi, đừng để nó có mệnh hệ gì, xin cho nó được ra đời..

Không một ai nghe tôi nói, không một ai để ý đến tôi, tôi kéo tay một người lại, người đó quay mặt lại, bỗng dưng tôi giật mình, hét lên. Tôi mở mắt nhìn xung quanh, hoá ra là mơ thôi, tôi nhìn thằng bé nằm cạnh tôi, bỗng dưng sợ mất nó vô cùng, tôi cầm bàn tay nhỏ bé của nó, đăt vào lòng bàn tay tôi rồi chìm vào giấc ngủ dở dang.

Hôm sau, tôi lại đưa thằng bé đến gửi nhà bà Hoa, rồi đi học, dặn bà tôi học cả ngày nên trưa không đón nó được. Bà không nói gì, chỉ cười cười bảo tôi đi đi. Thật sự bà Hoa rất tốt, lúc nào cũng chăm sóc thằng bé như cháu mình. Tôi thấy thế đưa cho bà nhiều tiền hơn một chút, nhưng bà nhất định chỉ nhận đúng số tiền cũ nên đành chào bà rồi đi học, hôm nay nắng bỗng nhẹ hơn, trời bỗng xanh hơn, tâm trạng tôi cũng tốt hơn rất nhiều. Vừa đến lớp, tôi đã nghe mấy đứa bàn tán:

- Ê hôm nay anh Lâm với chị Ly về trường đấy, nghe nói có buổi hội thảo về doanh nhân thành đạt..

- Họ đep đôi qúa, nhìn trên áp phích đã thấy đẹp rồi, nghe noí bên ngoài còn đẹp hơn nhiều..

Tôi không nói gì, im lặng về bàn, thật ra đó cũng là điều bình thường, cặp đôi xuất sắc nhất trường, nay trở thành những doanh nhân thành đạt, họ trở về truyền đạt lại kinh nghiệm là điều bình thường. Lớp trưởng phát cho chúng tôi tấm vé rồi dặn 8h xuống hội trường ngồi, tôi nhận tấm vé, lòng có chút hào hứng. Tôi chỉ cần được nhìn anh từ xa, cũng đủ rổfi.

Buổi hội thảo rất đông, anh và chị Ly là con của hai doanh nghiệp lớn, lại đang cùng làm giám đốc chi nhánh, học cũng vô cùng xuất sắc, ngoại hình xuất chúng, có nhiều kẻ ngưỡng mộ là điều hiển nhiên.. Tôi chọn cho mình một góc, rồi ngồi vào. Cả buổi tôi không nghe vào tai gì cả, chỉ nhìn anh cười nói, lòng vừa thấy vui vẻ, vừa thấy trống rỗng. Kết thúc buổi hội thảo, tôi đi ra ngoài, thật sự ngồi lâu rất bí. Bỗng dưng tôi thấy có tiếng giày cao gót lạch cạch bên tai, quay lại là Ly. Chị ta cười:

- Em cũng học trường này à? Thật sự trùng hợp quá

- Vâng ạ, em cũng cảm thấy trùng hợp

- Ừm, nhìn em bây giờ, giản dị quá, chị có chút không quen, nhưng vẫn rất xinh đẹp

- Em cảm ơn, chị cũng rất xinh

- Cảm ơn em, ban đầu gặp em ở quán bar, chị có chút không thiện cảm, nhưng bây giờ thấy em học trường này, lại thấy em đúng là cô gái hiện đại, năng nổ,

Lòng tôi có chút lạnh, lãnh đạm trả lời:

- Vâng, cảm ơn chị

Chị ta định nói gì đó, thì anh bước đến, vuốt mấy sợi tóc trên khuôn mặt xinh đẹp của chị ta. Lòng tôi bỗng có chút đố kỵ rồi tự cười mình, đột nhiên anh đưa cho tôi tấm danh thiếp rồi nói:

- Đây là danh thiếp của anh, thật sự vài lần gặp em, anh thấy rất ấn tượng, hôm nay nghe thầy Khánh bảo em là sinh viên xuất sắc trong ngành quản trị kinh doanh thấy rất ấn tượng, nếu em giữ vững đam mê, sắp tới ra trường có thể đến công ty anh làm việc

Tôi liếc nhìn Ly, chị ta cười rất thân thiện, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tôi nhận tấm danh thiếp, cảm ơn rồi đi về lớp. Tấm danh thiếp được tôi cho vào ví, cất ở ngăn vô cùng kín đáo, như sợ thể nào cũng mất.

Sau khi kết thúc buổi học cũng là 1h trưa, trường lại thông báo chiều được nghỉ, tôi liên về nhà, thay quần áo tắm rửa, ăn vội bát mì rồi ngủ một giác. Lúc tỉnh dậy cũng đã tối, tôi uể oải vào tắm lại lần nữa rồi thay quần áo lên bar. Lúc ra ngõ, định bụng bắt taxi, thì gặp Thành, đáng ngạc nhiên hơn là anh ta đi cùng Ly. Oan gia ngõ hẹp mà. Tôi hơi chột dạ, liền đứng nép vào một góc, bỗng dưng thấy Thành kéo tay chị ta, gằn giọng nói:

- Sao giờ em lại như thế? Anh thật sự không thể ngờ..

- Có gì mà không thể ngờ, nói thật tôi đến với anh chỉ để vui chơi thôi,

- Đúng, em đến với anh vui chơi, nhưng giờ em lại tìm đến thằng khác để vui chơi, chồng em mà biết thì sao?

- Anh ta biết thì sao? Đây có phải lần đầu tiên tôi phản bội anh ta đâu?

Tôi há hốc mồm kinh ngạc, phải dùng hai tay bịt chặt mồm lại mới ngăn không phát ra tiếng. Đoạn hội thoại vừa rồi, đủ khiến tôi hiểu đầu đuôi câu chuyện. tôi bỗng lạnh tóc gáy, thật không thể ngờ người phụ nữ xinh đẹp kia lại lăng loàn đến vậy. Bỗng dưng tôi thấy Thành nói:

- Nếu như em không phải vợ của một tên nhà giàu, con của một gia đình giàu có, tôi đã nghĩ em chẳng khác gì con đĩ. Mà thật sự em là một con đĩ. Chỉ có điều người ta dùng thân thể để bán kiếm tiền, còn em dùng tiền để bán thân thể. Một người phụ nữ đã có chồng, mà ngủ với hết người này đến người khác, chỉ vì cảm thấy chồng đi công tác vài tuần, hay đơn giản, thấy chán anh ta thì thực sự đáng ghê tởm.Đừng nguỵ biện cho hành động của mình, bản chất em là một con đĩ, à không em không còn bằng một con đĩ.

Gương mặt chị ta bỗng ngạc nhiên vô cùng, rồi đỏ lên:

- Ừ, tôi là con đĩ, nói đủ chưa, giờ biến được rồi đấy.

Nói xong chị ta bỏ đi, chỉ còn Thành, gương mặt anh ta bỗng nhăm nhúm lại, vẻ đau khổ hiện rõ trên mặt. Nếu như hôm nay không phải tôi nghe được, thì đến chết tôi cũng không tin. Tôi đã từng ganh tỵ với chị ta, đố kỵ với chị ta, bỗng dưng giờ tôi thấy khinh bỉ vô cùng. Hoá ra, chị ta lăng loàn đến đến như vậy, chị ta còn đáng ghê tởm hơn tôi. Tôi nhếch mép, lòng bỗng cay đắng, khi nhận ra cuộc đời thật trớ trêu,. Tôi bỗng thương anh vô cùng, tôi từng cầu mong, đời này kiếp này anh được hạnh phúc. Vậy mà..

Lòng tôi bỗng trở nên rối bời, cứ miên man với dòng suy nghĩ, dường như tôi vẫn không thể tin vào điều ban nãy. Tôi loạng choạng bước đi, cơn gió lạnh thốc thẳng vào mặt, khiên tôi rùng mình. Vào quán bar, tôi thấy anh ngồi ngay góc bàn, anh đây rồi, tôi bỗng thương anh. Anh thản nhiên uống rượu, anh có biết không? Biết anh đang bị phản bội không?

Tôi cười chua xót, người đàn ông đẹp trai phong độ, lại có một người vợ lăng loàn. Chị ta không xứng với anh, thậm chí, chị ta còn chẳng xứng được gọi là con đĩ. Tôi bước lại gần anh, anh nheo mắt, nhìn tôi, giọng khàn đi

- Là em sao?

- Vâng, là em, anh say rồi à?

- Anh không say, em muốn uống với anh một chút không?

Tôi nhìn anh, chợt thấy muốn ở bên anh lúc này, tôi không cần kiếm tiền nữa, mặc kệ mọi thứ đi, tôi muốn say cùng anh, tôi không muốn người đàn ông này đơn độc một mình. Duy nhất, trên đời này, chỉ có anh mới khiến tôi ngoan ngoãn, dịu dàng đến vậy. tôi thấy thương anh, thương cả bản thân tôi, hoá ra trên đời, những thứ đẹp đẽ chỉ là phù phiếm. Ngày hôm qua, nhìn vào thấy hạnh phúc, ngày hôm nay, lại biến thành bất hạnh. Tôi cầm cốc rượu, ực một hơi. Anh không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, rót thêm mỗi người cốc nữa. Ánh đèn vàng chiếu thẳng vào khuôn mặt anh, đẹp trai xuất chúng. Tôi thấy nực cười cho cuộc đời này, tôi thèm muốn một lần được anh ôm trọn vòng tay, còn có kẻ có được anh lại không trân trọng. Anh giơ cốc rượu tỏ ý muốn cạn ly, tôi mỉm cười, chạm cộc phát vào cốc anh. Anh có thể, chỉ coi tôi như kẻ vô hình, bỗng dưng gặp đúng lúc anh cần còn tôi, anh như một vị thần, tôi ngưỡng mộ anh, tôi tôn sùng anh, và hơn hết tôi yêu anh. Tôi yêu anh khi tôi mười tám tuổi, tôi yêu anh ngay từ lần đầu ngủ với anh. Lúc đó tôi còn là cô bé ngây thơ ngốc nghếch, anh cho tôi niềm tin vào cuộc sống, cho tôi độc lực sống, giờ đây, anh bỗng chốc trở thành kẻ cô đơn, anh trở nên đáng thương đến cùng cực. Tôi bỗng dưng muốn nói cho anh biết vợ anh là con đĩ, là kẻ lăng loàn, tôi bỗng dưng muốn thay thế vị trí của chị ta, bỗng dưng tôi bật cười ha ha, một giọt nước mắt chẳng biết do vô tình hay hữu ý rơi xuống bàn. Anh nhìn tôi, ánh mắt vô cùng đồng cảm, bỗng dưng anh kéo tay tôi ra khỏi quán bar. Tôi ngoan ngoãn đi theo anh, chúng tôi đến một quán café tĩnh lặng. Hôm nay anh lạ thế? Hay anh biết rồi? Tôi cứ tự vấn trong thứ suy nghĩ hỗn độn mà chẳng thoát ra được, Cả hai đều gọi café đen, anh ngồi dựa vào tường, nhìn đường phố qua cửa kính của quán café

Tôi có chút tò mò hỏi:

- Sao anh lại đến đây cùng em?

- Vì nơi này yên tĩnh mà, quán bar ồn ào quá.

Giọng anh trầm ấm, khiến tôi như ma mị

- Ý em là, tại sao lại là cùng em?

- Vì em là người thích hợp nhất?

- Em thích hợp nhất sao? Mình mới gặp nhau có vài lần

- Ừm, chính vì gặp nhau vài lần mà trở nên thích hợp, thân thiết quá cũng không tốt, xa lạ quá cũng chẳng hay.

Tôi bật cười, hoá ra, lý do đơn giản đến như vậy.

- Anh biết em lâu chưa?

- Anh biết em hơn hai tháng rồi..

- Hai tháng sao? Em mới gặp anh chưa được nửa tháng, từ lần gặp ở quán bar..

- Đó là em biết anh, chứ anh biết em từ trước đó rồi..

Tôi bỗng chột dạ, liệu anh có biết tôi làm gì không? Nhưng rồi, tôi tặc lưỡi, biết hay không cũng chẳng quan trọng gì, đối với một con đĩ, chẳng cần đến liêm sỉ, huống hồ, anh đã là chồng của một người phụ nữ khác..Nhớ đến chị ta, chợt tôi cảm thấy khinh bỉ vô cùng.Nguyên tắc của tôi, là không phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, nhưng bây giờ, tôi lại mong mỏi họ chia tay càng sớm càng tốt.. Tôi chưa biết nói thế nào, anh lại lên tiếng

- Còn em, vì sao lại chịu đi cùng anh?

Tôi mỉm cười chua xót, vì sao ư? Vì tôi thích anh? Vì tôi yêu anh? Hay vì tôi là một con đĩ, tôi lãnh đạm trả lời:

- Thật sự em cũng không biết nữa, có lẽ là do em thấy hứng thú với anh..

anh không nói gì, có lẽ câu nói của tôi quá bỉ ổi, bỗng nhiên, anh hỏi

- Hôm nay em có mang bánh gấu không?

Tôi gật đầu, lôi tù trong túi ra một túi bánh gấu, anh đón lấy, ăn rất ngon lành. Tôi im lặng nhìn anh, ăn xong, anh cười cười

- Hôm nay anh rất đói, cảm ơn em vì món bánh

- Không có gì, anh thích là được..

- Em, thật sự em rất đáng yêu..

- Em đáng yêu ư?

- Đúng thế, lần đầu tiên, anh nhìn thấy em là ở bệnh viện, em bế một đứa bé, tay cầm cạp lồng cơm, khuôn mặt rất trong trẻo, nhưng lại nhiều u sầu. nhìn thấy đứa bé, anh thấy giống anh đến kinh ngạc, sau đó nhìn em, anh ngỡ như đã gặp ở đâu đó rồi, mà chẳng nhớ ra. Sau đó, anh gặp lại em ở quán bar, nhìn em rất khác, sành đời hơn rất nhiều. nhưng anh lại nhận thấy em chỉ đang tỏ ra sành đời, thật sự ánh mắt em vẫn ngây thơ đến kỳ lạ. anh từng nhìn thấy em đi cùng... Sau này gặp em vài lần, tiếp xúc, anh càng nhận ra, em à cô bé rất đáng yêu..Tôi nhìn anh, tôi đủ thông minh để hiểu điều anh nói, anh biết tôi làm đĩ, chắc chắn rồi.

Anh từng nhìn thấy tôi đi khách. Tôi bỗng thấy bản thân thật buồn cười, rõ ràng là một con đĩ vô sỉ, vậy mà nghe anh nói thế, lại xấu hổ, lại cay đắng, lại xót xa.. Tôi nhìn anh, cười buồn:

- Anh biết em là..

Anh bỗng cắt ngang lời tôi

- Anh biết, nhưng thực sự, anh không hề nghĩ xấu về em, ngược lại anh rất khâm phục em. Anh biết, em vì chữa bệnh cho mẹ..

Tôi ngạc nhiên, mở to đôi mắt nhìn anh:

- Vì sao anh biết

- Anh vô tình biết được thôi, thật sự, nếu như trên đời này có phép màu, anh ước sẽ có một người đàn ông vừa tốt, vừa giàu có đến yêu em. Vì em xứng với điều đó, lúc anh về trường, các thầy ở khoa khen em rất nhiều. em là cô gái thông minh, em gây ấn tượng với anh từ lúc ban đầu, cho đến tận bây giờ..chỉ tiếc là, nếu như..

Anh bỏ dở câu nói giữa chừng, tôi im lặng, rồi đột nhiên nói những câu vô sỉ đến kinh tởm

- Em muốn ngủ với anh, được không?

Anh tròn mắt, nhìn tôi,

- Em nói gì cơ?

Tôi nói lại, rành mạch:

- Em muốn ngủ cùng anh, em muốn là một con đĩ của anh, hôm nay thôi được không

Ánh mắt anh hiện lên chút khó hiểu, nhưng rồi bỗng dưng anh gật đầu. Tôi chợt thấy mình đi quá xa, tôi không hiểu tôi và anh đang làm cái quái gì, đột nhiên anh nói

- Thật sự, hôm nay anh rất cô đơn, cô đơn đến mệt mỏi, anh không muốn lừa dối tất cả nữa, anh sẽ ngủ cùng em, sẽ cho em tiền. Vì hôm nay anh rất muốn em bên cạnh anh. Anh thực sự không muốn sống giả tạo nữa rồi. Cô ấy không xứng..

Câu cuối anh nói nhỏ, rất nhỏ, nhưng đủ để tôi nghe thấy. Dù sao đi nữa, tôi cũng chỉ là một con đĩ, con đĩ thì cần gì tình yêu, con đĩ thì sợ gì xấu hổ, anh có là thần thánh, thì tôi vẫn chỉ là con đĩ mà thôi. Tôi gạt đi thứ tự trọng rẻ rách, ngoan ngoãn đi theo anh. Chúng tôi chuẩn bị bước vào một khách sạn, bỗng dưng ánh mắt anh trở nên rất đáng sợ. Tôi nhìn về phía khách sạn. Ly và một người đàn ông lạ hoắc đang từ khách sạn đi ra. Tôi kinh ngạc kêu lên một tiếng, hoá ra, chị ta có tình nhân mới, Thành và chị ta cãi nhau vì chuyện này sao? Tiếng kêu của tôi khiến chị ta quay mặt lại, ánh mắt chị ta bỗng sợ hãi, khẽ lùi lại một bước. Tôi nhìn anh, hai bàn tay anh nắm lại, chị ta sợ hãi, chạy lại chỗ anh, kéo tay anh:

- Sao anh lại ở đây?

- Tôi không ở đây thì nhìn thấy cảnh này sao? Tôi đã đứng đây mấy tiếng, chỉ để chờ cô ra, cuối cùng cô cũng ra,

Chị ta tái mét mặt, anh cũng thật thông minh, tôi và tình nhân của chị ta im lặng chờ đợi. Chị ta bắt đầu khóc lóc:

- Em xin lỗi anh, em sai rồi, em xin anh, em sai rồi, mình về nhà nói chuyện được không anh?

- Cô đếm giúp tôi, xem trên đầu tôi có bao nhiêu cái sừng rồi? Cô là loại đàn bà gì vậy? Cô chia tay tên bác sĩ kia, lại có thể đến với thằng khác, vậy mà mỗi lần chia tay, cô lại khóc lóc van xin, cô là một con Điếm

Chị ta nhìn anh, ánh mắt vô cùng thảm thương, chợt tôi muốn nhổ một bãi nước bọt vào mặt chị ta. Chị ta còn không xứng với danh xưng con ĐĨ. Anh liếc xéo tình nhân của chị ta, có lẽ, đã quá nhiều lần, nên anh không còn muốn đánh nhau, có lẽ anh đã quen, nên chỉ bất lực. Anh kéo tay tôi bỏ đi, Tôi bỗng thấy lòng có chút vui mừng. Mọi việc đến quá nhanh, hôm nay tôi biết chị ta lăng nhăng, hôm nay anh bắt được chị ta ngoại tình, chỉ vỏn vẹn mấy tiếng đồng hồ, khiến tôi có chút không kịp hiểu ra. Cho đến khi tôi hiểu ra, anh đã kéo tôi vào ô tô. Tôi nhìn anh, bỗng dưng tôi muốn là bờ vai cho anh dựa. Tôi ngạc nhiên khi anh vẫn chịu đựng với một cô vợ lăng loàn đến thế.

- Anh không sao chứ?

- Anh không sao. Cô ta phản bội anh rất nhiều lần rồi,

- Sao anh không ly hôn?

- Anh cũng muốn ly hôn, nhưng anh thật sự rất nhu nhược, anh sợ công ty sẽ gặp khó khăn, nhất là, mối tình của bọn anh, luôn được mọi người ca tụng, anh sợ..

- Anh sợ ánh mắt của người khác sao? Thật sự hôm nay em cũng vô cùng ngạc nhiên, em luôn nghĩ rằng anh và chị ta là hai người hạnh phúc nhất thế giới. Nhưng rồi em phát hiện ra, những thứ lung linh bên ngoài, lại chứa những điều đáng sợ thế này. Nói thật giờ em vẫn không tin, em vẫn không hiểu cái quái gì xảy ra, nó thật sự rất nhanh…em cũng không hiểu nổi, nếu là người khác, cũng k thể tin nổi, nhưng anh ạ. Anh sống cho anh, chứ không sống cho người khác,

- Anh biết, chỉ có điều, anh đang làm dự án để công ty có hướng đi riêng, không cần liên kết với công ty cô ta nữa,, anh chỉ sợ, thất bại

- Em tin anh, nhất định sẽ thành công

Anh nhìn tôi, ánh mắt đã vui vẻ hơn, hoá ra anh biết chị ta ngoại tình từ lâu. Bảo sao anh bình thản đến như vậy, người đàn ông này không hề đáng thương, anh thật sự rất thông mình.. Anh nhìn tôi, như nhớ ra điều gì hỏi:

- Em học quản trị kinh doanh nhỉ, sinh viên xuất sắc nhất của khoa, em có thể giúp anh không?

Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Giúp gì ạ? Em thì giúp gì cho anh?

- Cùng anh làm dự án

Tôi ngập ngừng:

- Nhưng..

- Em đừng nhưng nhị gì nữa, hôm trước hội thảo, anh đã có ý đình tìm vài sinh viên rồi, nhưng chưa ai hợp lý, dù sao em cũng rất xuất sắc, nếu em ngại chuyện gì, cứ nói với anh, chuyện mẹ em, anh sẽ lo. Anh không muốn em làm, dù sao, em làm việc cho anh, cũng rất vất vả, nên không cần ngại đâu,

Tôi vui mừng, cảm giác như mình trút được gánh nặng, liền gật đầu đồng ý. Anh lái xe chở tôi về nhà, lấy số điện thoại của tôi, tôi chào anh rồi vào tôi thay quần áo rồi đi tắm, bỗng thấy bản thân sạch sẽ đến kinh ngạc. Hôm nay, tôi không được ngủ với anh, nhưng hôm nay, tôi thấy tia nắng mới trong cuộc đời tôi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương