Vợ Anh Mới Chính Là Một Con Đĩ
-
Chương 3
Mấy hôm sau đó, tôi không lên bar. Buổi chiều đi học về, đều ngồi đọc tài liệu, anh bảo một tuần sau đến nhà anh cùng làm. Đây là dự án của riêng anh, nên sẽ làm tại nhà. Ở nhà tôi cũng dành nhiều thời gian cho mẹ và em trai tôi hơn, mẹ tôi vui lắm, khi biết tôi không còn làm đĩ nữa. Bà cứ nhắc đi nhắc lại một câu là con phải cố gắng thật nhiều. Tôi chỉ im lặng gật đầu. Hôm tôi bắt đầu đi làm, anh cho xe đến đón tôi. Đó là một căn nhà nhỏ, anh bảo anh mới thuê, để làm việc vì không muốn phiền phức. Chúng tôi chỉ làm vào buổi tối, từ 6h đến 12h khuya vì ban ngày anh phải đi làm. Dự án của anh vô cùng mới mẻ, thật sự rất sáng tạo, tôi ngồi đọc tài liệu, ghi ra những chỗ trọng điểm và những chỗ không cần thiết, sau đó bắt tay cùng anh thực hiện. Tuy nhiên do nó mới nên cũng khó khăn, mỗi tối chúng tôi đều vô cùng vất vả để tìm ra những điểm mấu chốt và phát triển nó. Hằng ngày nếu rảnh tôi lại lên mạng đọc tài liệu, những chỗ nao không hiểu tôi lại đi hỏi giáo sư. Thật sự, tôi rất muốn cùng anh phát nó, bởi vì như vậy, tôi sẽ có cơ hội được vào công ty anh làm, và cũng có cơ hội gần anh hơn. Tôi và anh cứ lao đầu vào làm, bận đến nỗi, tôi chẳng tư tưởng gì đến tình yêu với anh nữa. Gần một tháng trời, dự án bắt đầu tiến triển tích cực, tôi và anh thở phào nhẹ nhõm, anh đề nghì đi ăn, vì lâu rồi chỉ mải mê công việc, tôi ngoan ngoãn nghe theo lời anh, vì dạo này tôi cũng bận rộn quá. Chúng tôi nâng ly chúc mừng khi công việc bắt đầu có hiệu quả, uống xong, anh đưa tôi về. Trời bắt đầu se lạnh, tôi khẽ rùng mình, bỗng dưng anh ôm tôi, kéo vào xe. Tôi bỗng thấy cảm xúc như ùa về, gần một tháng này, chỉ có công việc, khô khan đến nhàm chán. Tôi biết bản thân, chỉ là một con đĩ, nên mang ơn anh vô hạn, vì thế, bất chấp mọi thứ mà lao vào làm việc cho anh, đến hôm nay, hành động ấm áp của anh khiến tôi bỗng thấy tim mình như lạc nhịp lần nữa. Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi cười hiền từ, rồi đưa tôi về nhà. Từ ngày làm việc cho anh, tôi thấy bản thân sạch sẽ hơn rất nhiều không còn nhơ nhớp bẩn thỉu nên chỉ tắm ngày một lần, tôi thay quần áo rồi lên giường ngủ một giác. Bao lâu rồi, sau những tháng ngày dơ bẩn, mệt nhọc tôi lại ngủ ngon như vậy. Hôm sau sáng đi học về, trưa đón em về ăn cơm rồi ngủ cùng nó, tối mang nó đi gửi, tôi thay quần áo chờ anh đến đón. 6h anh tan làm, qua nhà đón tôi, hôm nay tôi bỗng thấy anh vui vẻ hơn. Tôi nhìn anh, lòng cũng có chút dễ chịu, càng quyết tâm giúp anh hoàn thành dự án này.
Ngôi nhà này, gần một tháng nay, cứ như một mái ấm quen thuộc của tôi, bỗng dưng tôi nghĩ đễn viễn cảnh bên anh, bật cười thành tiếng. Anh nhìn tôi cười, liền hỏi:
- Em vui gì thế?
Tôi xấu hổ không trả lời, đi thẳng vào nhà giở tập tài liệu, đưa cho anh, bảo anh nghiên cứu xem chỗ nào cần sửa lại không. Anh ngồi hì hục đánh máy, còn tôi nghiên cứu tài liệu, một lúc sau, tôi bỗng thấy như có ai nhìn mình, ngước mặt lên thấy anh đang chăm chú nhìn tôi. Tôi xấu hổ, cúi gằm mặt xuống, anh cười cười rồi quay mặt đi..Bỗng dưng tôi lại thấy hạnh phúc, như những cảm giác rung động của các cô cậu học trò cấp 3. Làm xong việc sơm hơn dự định, tôi định trở về nhà, đột nhiên anh kéo tay tôi lại:
- Hôm nay em ở lại đây cùng anh được không? Anh không muốn về nhà, cũng không muốn một mình ở đây.
- Anh sao thế?
- Về nhà, Ly lại cầu xin anh tha thứ, anh không chịu được vẻ mặt của cô ta..
Tôi định từ chối, nhưng nghĩ lại, dù sao tôi cũng từng là con đĩ vô sỉ, ở cạnh đàn ông khác còn được tại sao phải từ chối anh. Tôi gật đầu. Anh mỉm cười, chạy đi lấy hai ly rượu, bảo muốn uống cùng tôi một chút.
Dưới ánh đèn chùm lấp lánh, những ly rượu sóng sánh như pha lê, tôi khẽ nhìn anh, khuôn mặt u ám tháng trước, nay bỗng như ánh nắng mặt trời rực rỡ đến vô cùng. Tôi lặng ngừoi suy nghĩ, tháng trước anh còn cùng tôi bắt gặp vợ anh lăng nhăng, tháng trước tôi còn là con đĩ, tháng trước, tôi còn đang chìm đắm trong con đường mù mịt u tối, thế rồi, giờ đây lại khác. Mọi chuyện đến nhanh, khiến giờ đây nghĩ lại tôi vẫn sợ đó là một cơn mơ. Quá đột ngột, quá hạnh phúc, quá may mắn, khiến bản thân tôi không tài nào không hoài nghi được. mặc dù tôi biết, tôi luôn chăm chỉ học hành, nên mới có thể có được ngày hôm nay, nhưng ám ảnh bởi quá khứ làm đĩ, vẫn khiến tôi tự ti vô cùng. Tôi sợ rằng tôi không xứng với điều này, tôi sợ rằng cơn mơ này cũng như bong bóng, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan. Uống vài ly rượu, anh kể cho tôi rất nhiều chuyện, kể cho tôi những nỗ lực của anh, kể cho những sóng gió cuộc đời, kể cho tôi về Ly. Anh đã từng yêu chị ta, yêu đến chết đi sống lại, yêu đến hy sinh cả bản thân, yêu đến ngu xuẩn, đên mức chị ta sai anh vẫn cầu xin chị ta trở về. Cho đến một ngày, anh mệt mỏi, anh muốn buông tay, chị ta lại cầu xin anh, anh mềm lòng tha thứ, nhưng rồi chị ta lại phản bội anh. Anh từng đau đớn, từng hận thù, nhưng rồi, quá mệt mỏi, chẳng còn muốn tiếp tục. Anh im lặng, mặc kệ chị ta, sau đó tìm dự án mới, để ly hôn chị ta mà không ảnh hưởng đến công ty. Tôi xót xa vô cùng, một ngừoi đàn ông, ắt hẳn phải yêu đến vô tận, mới có thể tha thứ cho con đàn bà lăng loàn, anh hẳn đã có thởi gian rất đau. Tôi muốn giúp anh, tôi muốn cùng anh vượt qua những chông chênh cuộc đời, chỉ có điều, tôi cũng là một con đĩ. Tôi uống ực chén rượu trên tay, đầu óc bỗng trống rỗng vô định, tôi thấy anh ôm tôi vào phòng, vuốt những sợi tóc tơ mềm trên mặt tôi, kéo chăn và rồi đi ra khỏi phòng. Tôi muốn gọi anh lại, nhưng không thể..
Nửa đêm, tôi đang ngủ, bỗng dưng thấy cửa phòng mở ra. Tôi giật mình, nhìn ra cửa bỗng dưng thấy ông ta, tôi sợ hãi, ông ta giờ này ở trong tù cơ mà, tôi bỗng muốn hét lên nhưng không thể mở mồm, ông ta chạy vào, kéo chăn lên, tôi khóc lóc van xin, nhưng ông ta mặc kệ, túm tóc tôi kéo vào nhà vệ sinh, tôi giãy giụa nhưng không ăn thua, ông ta to lớn hơn tôi rất nhiều. Tôi gào lên gọi mẹ, nhưng xung quanh trống rỗng. Ông ta đạp tôi vài phát, sau đó xé tan quần áo của tôi, nước mắt tôi cứ chảy dài, chẳng thể kêu ai, đành im lặng mặc kệ số phận, ông ta như con thú, lao vào tôi, những ngón tay bẩn thỉu bấu chặt vào ngực, rồi như điên dại, kéo chân tôi ấn thứ ghê tởm của ông ta vào, tôi đau điếng, hét lên liền bị ông ta dùng cùi trỏ đâm thằng vào mồm. Máu mồm tanh tưởi, lan toả khắp mặt, rồi chảy xuống cả cổ, tôi gào lên..
Nhưng không có giúp tôi cả, ông ta bịt mồm tôi, máu vẫn chảy, tôi lại tiếp tục giãy giụa, tôi không thể chết thế này, bên dưới tôi đau nhói, tôi nhìn xuống dưới, máu chảy khắp chân tôi. Ông ta mặc kệ, vẫn cứ tiếp tục. Tôi thấy mệt, tôi muốn ngủ, nhưng không được, tôi phải sống, tôi không thể chết được, tôi mà chết mẹ tôi sẽ rất đau lòng. Nước mắt tôi cứ thế tuôn ra, ông ta bỏ tay khỏi miệng tôi, đôi bàn tay nhơ nhớp máu tiếp tục kéo chân tôi ra thêm, ông ta vẫn không thoả mãn. Tôi gào lên:
- Mẹ ơi cứu con...
Bỗng dưng có ai đó đập vai tôi, tôi mở mắt, khuôn mặt nhoè nhoẹt nước mắt, là anh, anh đến cứu tôi sao. Tôi nhào dậy, ôm chặt anh khóc nức nở.. Anh dịu dàng ôm vai tôi.
- Sao thế? Em mơ thấy ác mộng à?
Tôi chợt bừng tỉnh, hoá ra là mơ thôi. Tôi xấu hổ lau nước mắt, lâu ròi tôi lại mơ giấc mơ rõ ràng đến thế. Anh nhìn tôi, ánh mắt thương cảm vô cùng, tôi lạc giọng nói:
- Vâng, em mơ thấy ác mộng thôi..
- Em mơ thấy gì vậy? Anh vào thấy em đang khóc, rồi kêu cứu
- Không có gì đâu anh..
- Ừm, thế ngoan, ngủ đi, anh ngồi đây canh cho em ngủ.
Tay anh nắm chặt tay tôi, bỗng chốc tôi thấy thế giới trở nên nhỏ bé vô cùng, tôi không sợ gì nữa, cứ nắm chặt tay anh ngủ ngon lành..
Sáng hôm sau tôi dậy, thấy anh thay sẵn quần áo. Anh bảo anh đưa tôi về thay quần áo rồi chở đi học luôn..Tôi ngoan ngoãn nghe theo lời anh, về đến nhà tôi tắm qua loa thay vội quần áo rồi chạy xuống. Anh đưa tôi đến trường rồi cũng đi làm luôn.
Buổi tối tôi lại đến nhà anh, công việc dạo này khá suôn sẻ, có thể chỉ trong vòng vài tuần nữa có thể thực hiện dự án.
Tôi ngồi đánh máy, ghi chép lại thống kê tài liệu, bỗng thấy hơi thở ấm áp phả vào tai, giật mình quay lại, thấy anh đang cúi gập người nhìn vào màn hình máy tính, khoảng cách của anh và tôi gần đến nỗi tôi nhìn thây từng đường nét ngũ quan trên mặt anh. Tôi bỗng đỏ mặt, tim đập nhanh hơn, anh cũng có chút bôi rối, liền quay mặt đi.
Tôi lấy quyển tài liệu, ghi chép lại một số điều để che giấu đi sự lúng túng của mình..
Tôi và anh, bỗng dưng như những kẻ mới lần đầu rung động..
Những ngày hôm sau, anh có nhưng hành động thân mật với tôi hơn, lúc thì vuốt tóc tôi, lúc lại nhìn tôi đắm đuối, có những lúc anh bỗng như vô tình, chạm nhẹ vào tôi. Tôi chỉ mong những giây phút ấy, có thể ngưng lại..
Có đôi lần, anh lại mua cho tôi vài món quà, thi thoảng là bộ quần áo, thi thoảng là đôi giày, thi thoảng là chiếc cặp tóc. Tôi chợt thấy như chúng tôi đang yêu nhau. Chỉ là anh chưa hề nói với tôi điều đó khi ấy tôi mong dự án này có thể kéo dài thêm chút nữa.
Nhưng rồi, dự án cũng phải hoàn thành, hôm anh gửi lên tổng công ty, bố anh và hội đồng quản trị đều vô cùng ngạc nhiên, và vui mừng. Họ không ngờ có một nó sáng tạo đến như vậy, liền duyệt luôn. Hôm đó, anh gọi cho tôi, giọng rất vui mừng. Sau đó anh bảo sắp tới anh sẽ rất bận, vì làm thủ tục ly hôn với Ly, cũng như cùng công ty thực thi dự án. Tôi không nói gì, lòng vui buồn hỗn độn..
Từ hôm anh nói, cho đến hôm nay, là gần nửa tháng. Gần nửa tháng anh không gặp tôi, cũng không liên lạc với tôi, tôi bỗng nhớ anh đến cồn cào ruột gan, tiền chi phí chữa bệnh cho mẹ tôi, cũng là do nhân viên của anh mang tới. Tôi bỗng lo sợ, tôi luôn thấy bất an trong lòng, cảm giác như anh đang đi xa tôi. Nhưng rồi, tôi thấy bản thân thật đáng cười, rõ ràng, anh chưa bao giờ nói yêu tôi, những hành động của anh chẳng nói nên được điều gì cả. là tự tôi đa tình mà thôi. Tôi vẫn đi học đều đặn, có điều không lên bar nữa, tôi có thời gian bên cạnh em trai và mẹ hơn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy trống trải vô cùng. Tôi cũng thử gọi anh vài lần nhưng không được, nếu như anh thể hiện cho tôi biết, anh cũng yêu tôi, chắc chắn tôi sẽ làm tất cả để được bên anh, nhưng anh mất tích nửa tháng nay, khiến tôi sợ rằng, tất cả mọi chuyện đều do tôi ảo tưởng ra. Nỗi nhớ anh càng ngày càng lớn, tôi cứ tự ru mình bằng những hành động đáng yêu của anh trong quá khứ..
Một buổi chiều tôi ngồi trong viện, bỗng dưng Thành xuất hiện, gọi tôi ra:
- Chi, anh có chút chuyện muốn hỏi em..
- Anh nói đi
- Anh xin lỗi, vì thời gian trước có nói nặng lời với em, sau khi nghĩ lại, anh rất hối hận
- Nếu chuyện anh nói là chuyện này thì không sao đâu, em không để bụng đâu
- Không, anh có chuyện muốn hỏi.
- Vậy anh nói đi
- Em quen Lâm sao?
Tôu ngạc nhiên, nhưng rồi nghĩ lại, anh ta từng là tình nhân của Ly cơ mà, tôi gật đầu.
Anh ta trầm ngâm:
- Em biết chuyện của vợ chồng họ không?
Tôi lắc đầu nói
- Em không, chuyện gia đình họ liên quan gì đến em?
- Anh nghe Ly nói, Lâm chia tay cô ấy vì em?
- Vì em sao?
- Ừm nếu là như vậy, anh nghĩ em nên dừng lại, đừng phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác
Tôi bật cười:
- Chứ không phải anh Lâm chia tay chị ta vì chị ta lăng loàn sao? Chẳng phải chị ta từng ngủ với rất nhiều đàn ông trong đó có anh sao?
Mặt anh ta bỗng chốc tái mét, có thể anh ta đang không ngờ tới. Anh ta lùi lại một bước, rồi lấy lại bình thản
- Sao em nói vậy?
- Tôi biết mọi chuyện rồi, đừng giả vờ nữa, tôi không hiểu sao đến giờ phút này anh vẫn bênh chị ta được, đồ ng...
Nói xong tôi bỏ đi, bỏ lại khuôn mặt bàng hoàng của Thành phía sau. Tôi vào phòng bệnh, bế em trai về nhà, lòng chợt dấy lên nghi ngờ, tại sao Ly lại biết tôi và anh có gì đó,chẳng lẽ chị ta theo dõi chúng tôi?
Mà tôi và anh vốn dĩ đâu có gì, chẳng lẽ chị ta đủ thông minh để biết trước tương lai sao? Tôi bỗng bất an, Chẳng biết run rủi thế nào, mà gần về đến ngõ, tôi gặp chi ta. Chị ta đứng đó, như chờ đợi tôi, tôi ôm em trai vào lòng, như sợ chị ta sẽ làm gì nó. Chị ta lên tiếng trước:
- Em có rảnh không, chị muốn nói chuyện với em..
Tôi nhìn chị ta, rồi nói:
- Chị chờ tôi, tôi mang thằng bé về nhà đã,
Chị ta gật đầu, bảo chị ta chờ ở chỗ này luôn.
Tôi quay đầu, mang thằng bé về gửi bà Hoa, sau đó, đi ra ngõ, chị ta vẫn đứng đó. Chị ta bảo tôi lên xe, rồi chơ tôi đến một quàn cf. Tôi quan sát chị ta, hình như chị ta có chút tiều tuỵ, chị ta lên tiếng trước:
- Hôm nay chị gọi em ra đây, chắc em cũng hiểu chị có chuyện gì muốn nói
- Tôi không hiểu
- Em đừng giả vờ, chị biêt em và anh Lâm thời gian này luôn bên nhau, em con giúp anh ấy làm dự án, chính vì dự án đó, mà anh ấy đã ly hôn chị,
- Điều đo liên quan gì đến tôi?
- Chính em là người đứng sau xúi giục, anh Lâm vốn dĩ rất yêu chị, nhưng từ khi gặp em, anh ấy rất lạnh nhạt, nhiều khi chị thấy anh ấy còn ngắm ảnh em rất lâu trên điện thoại
Tôi cười nhạt
- Thế thì lỗi do tôi sao
Chị ta mím chặt môi như để che giấu đi sự túc giận
- Nếu em không xuất hiện, anh ấy sẽ không ly hôn chị..
- Thế chứ không phải do chị quá lăng loàn sao?
Chị ta đỏ mặt, khuôn mặt bỗng tức giận vô cùng
- Chị lăng loàn hay không cũng không đến một con đĩ như em nói..
- Ồ, hoá ra là thế, chứ không phải chị ngay cả tư cách của một con đĩ cũng không có sao? Chị còn chẳng đáng giá bằng tôi,,
Hai bàn tay chị ta đan chặt vào nhau. Những ngón tay thon dài, bộ móng tay được chăm chút kỹ lưỡng. Tôi iếc nhìn, bỗng thấy khinh bỉ con người này đến tột cùng, nói tiếp
- Nói thật, chị hơn tôi là ở hoàn cảnh gia đình, còn lại mọi thứ, chị có gì mà tự hào, nhân cách rẻ rách, bề ngoài hào nhoáng thật đấy, chị cũng như tôi mà thôi, ngủ với vô số kẻ đàn ông, có điều tôi ngủ là để kiếm tiền, còn chị là con đĩ thực sự, tôi buồn thay cho anh Lâm, sao lại yêu loại người như chị. Chị ta đứng phắt dậy, vẻ tức giận lộ rõ ra bên ngoài, chị ta túm tóc tôi, kéo ra khỏi quán cf, tôi mặc kệ cho chị ta thích làm gì thì làm, bởi phía bên kia đường, tôi vừa nhìn thấy Lâm đáng đứng đó.
Tôi thoáng chút vui mừng, cứ hành hạ tôi đi, chị ta kéo tôi ra xe ô tô, rồi tát thẳng tôi hai cái, tôi bắt đầu loạng choạng, nhưng vẫn mặc kệ. Chị ta giơ tay, định vung tay nhưng bỗng dừng lại. Anh cầm tay chị ta, chị ta kinh ngạc quay sang, anh quát lên
- Cô đang làm cái chết tiệt gì thế này?
Chị ta nhìn anh, rồi nhìn tôi, giọng nhỏ lại
- Em định dạy cô ta một bài học
- Cô mới là người cần được dạy dỗ ấy
Nói xong, anh chạy lại, đỡ tôi dậy,
- Em không sao chứ?
- Em không sao, chỉ là em không biết tại sao bị đánh thôi,
- Em chẳng làm gì sai cả, là cô ta không ra gì, anh xin lỗi..
Tôi ngước nhìn anh, rồi nói
- Chắc tại em đáng bị khinh rẻ..
Anh ôm tôi, giọng trầm ấm dịu dàng
- Em không có gì đáng khinh, em là cô gái đáng được trân trọng nhất, là cô gái đáng yêu nhất, kẻ đáng khinh là cô ta..
Tôi liếc mắt nhìn chị ta, chị ta bỗng như con thú, lao vào đánh tôi, anh tức giận, kéo tay chị ta, chị ta bắt đầu chửi rửa, một vài người đứng lại xem, anh vung tay tát chị ta một cái, rồi cúi xuống bế thốc tôi và sải bước đi. Tôi quay lại nhìn chị ta, có lẽ, chị ta vẫn còn đang bàng hoàng với cái tát vừa nãy. Tôi ngước lên nhìn anh, hôm nay, bị đánh thật đáng. Anh bế tôi lên xe, rồi chờ thẳng về nhà, sau đó lấy khăn mặt lau mặt cho tôi, vuốt ve mấy sợi tóc lo thơ trên mặt tôi. Tôi im lặng, bỗng muốn ôm anh vô cùng, tôi nhớ anh, rồi bỗng dưng bật khóc. Anh bối rỗi, ôm tôi, dịu dàng nói
- Anh xin lỗi, tất cả là tại anh
Tôi không nói gì, mặc kệ cứ để cảm xúc tuôn ra, hôm nay, tôi muốn được yếu đuối. Anh cất giọng trầm ấm
- Dự án anh hoàn thành rồi, cũng hoàn tất thủ tục ly hôn với cô ta, hôm nay nếu không phải anh định tìm em, có lẽ cô ta..
Tôi mỉm cười nhìn anh, hoá ra bấy lâu nay anh bận rộn đến như vậy,tôi bảo anh tôi muốn tắm vì nhiều mồ hôi quá. Anh mìm cười, lấy cho tôi chiếc áo sơ mi dài của anh, rồi đưa tôi. Tôi hơi xấu hổ nhưng nhận lấy, rồi đi tắm. Tắm xong tôi bỗng thấy người tỉnh táo hơn rất nhiều. ra thấy anh đang đứng bên bệ cửa sổ, tay cầm cốc rượu, anh quay lại, nhìn tôi, bỗng có chút bối rối rồi khẽ gọi tôi lại, đưa cho tôi cốc rượu để trên bàn. Tôi đón lấy, anh nhẹ nhàng nói
- Em còn đau không?
- Em không, em không sao đâu, nhưng sao anh lại tát chị Ly, dù sao..
- Anh chưa bao giờ đánh đàn bà, nhất là không hề muốn đánh cô ta, nhưng anh không chịu đựng được khii thấy em bị cô ta hành hạ như vậy, mà cô ta cũng xứng đáng bị đánh
tôi nhìn anh, chợt xúc động vô cùng, hoá ra anh vì tôi mà đánh chị ta. Anh nâng chén rượu, tôi nhìn anh, tò mò hỏi
- Sao dạo này anh mất tích đi đâu vậy?
- Anh bận hoàn thành nốt dự án, với ly hôn với Ly, sao vậy? em nhớ anh sao?
Tôi đỏ mặt, gật đầu
Anh mìm cười nhìn tôi, bỗng dưng tôi thấy như cả một bầu trời yêu thương trong mắt anh,
- Anh cũng nhớ em lắm, nên hôm nay mới đến tìm em, thật sự, anh cũng không hiểu sao, anh lại nhớ em, những ngày xa em, anh chợt thấy trống rỗng vô cùng. Anh nhớ lần đầu gặp em ở bệnh viện, nhớ đến mấy lần gặp em ở quán bar, rồi nhớ em luôn bên anh lúc anh cần, cho đến lúc làm dự án, chẳng hiểu sao anh bỗng muốn gần em hơn. Anh không biết, người ta bảo tình cảm phải phát triển như thế nào, nhưng có lẽ, anh ấn tượng với em ngay từ lần trong bệnh viện, hoặc có thể lúc đó, anh và Ly đã rạn nứt quá rồi, nên bỗng nhiên thấy em, anh lại cảm thấy có chút rung động trong lòng. Dần dần, anh phát hiện ra, em cực kỳ thông minh và thú vị, đến nỗi, tình cảm của anh thay đổi từ lúc nào chẳng biết..
- Là anh, nhớ em sao?
Anh gật đầu, tỏ ý đồng ý, tôi chợt thấy có niềm vui len lói trong tim, anh kéo tay tôi, thì thầm
- Anh nhận ra, hình như mình thích em mất rồi,,
- Hình như thôi sao- Tôi nũng nịu
- Là anh thích em, anh thật sự thích em,
Hơi thở anh bỗng ấm áp lạ thương, mùi rượu thơm nồng khiến anh hấp dẫn lạ lùng. Anh nâng cằm tôi, khoảng cách gần đến nỗi tôi có thể nghe được cả hơi thở của anh, anh đặt lênmôi tôi một nụ hôn, nhẹ nhàng mà cuồng si. Tôi bỗng như ma mị, bấu chặt cổ anh, hôn anh say đắm. Chúng tôi cứ thế hôn nhau, rồi anh thì thầm vào tai tôi
- Làm người yêu anh nhé
Tôi như bất ngờ với đề nghị này, rõ ràng, tôi mong mỏi là thế, nhưng lại thấy nó quá nhanh, tôi bỗng sẽ sợ, ngập ngừng nói
- Nhưng em chỉ là..
- Em là cô gái đáng yêu thông minh nhất anh từng gặp, xin em cho mình cơ hội, em thông minh như vậy, chắc hẳn phải biết tự tìm hạnh phúc cho mình chư..
- Anh không cảm thấy xấu hổ khi yêu em sao?
- Không hề, anh còn tự hào về em, trước kia anh không quan tâm, quan trọng là sau này..
Tôi im lặng, lòng hơi rối, nhưng rồi, tôi bắt đầu suy nghĩ tại sao không cho bản thân một cơ hội? tại sao phải lăn tăn điều gì, tôi thích anh nhiều như vậy cơ mà, hạnh phúc của mình, đến bản thân còn không năm giữ được thì mong chờ gì ai đến giúp, tôi cũng muốn chính bản thân mang lại hạnh phúc cho anh. Tôi gật dâu, anh ôm tôi, cười như một đứa trẻ. Chúng tôi bắt đầu trở thành người yêu, những ngày sau đó, tôi và anh cứ chìm đắm trong tình yêu, hằng ngày, anh đều đón tôi đi ăn, mua cho tôi vài món quà. Tình yêu của anh rất nhẹ nhàng trong sáng, và rất thuần khiết.
Ngôi nhà này, gần một tháng nay, cứ như một mái ấm quen thuộc của tôi, bỗng dưng tôi nghĩ đễn viễn cảnh bên anh, bật cười thành tiếng. Anh nhìn tôi cười, liền hỏi:
- Em vui gì thế?
Tôi xấu hổ không trả lời, đi thẳng vào nhà giở tập tài liệu, đưa cho anh, bảo anh nghiên cứu xem chỗ nào cần sửa lại không. Anh ngồi hì hục đánh máy, còn tôi nghiên cứu tài liệu, một lúc sau, tôi bỗng thấy như có ai nhìn mình, ngước mặt lên thấy anh đang chăm chú nhìn tôi. Tôi xấu hổ, cúi gằm mặt xuống, anh cười cười rồi quay mặt đi..Bỗng dưng tôi lại thấy hạnh phúc, như những cảm giác rung động của các cô cậu học trò cấp 3. Làm xong việc sơm hơn dự định, tôi định trở về nhà, đột nhiên anh kéo tay tôi lại:
- Hôm nay em ở lại đây cùng anh được không? Anh không muốn về nhà, cũng không muốn một mình ở đây.
- Anh sao thế?
- Về nhà, Ly lại cầu xin anh tha thứ, anh không chịu được vẻ mặt của cô ta..
Tôi định từ chối, nhưng nghĩ lại, dù sao tôi cũng từng là con đĩ vô sỉ, ở cạnh đàn ông khác còn được tại sao phải từ chối anh. Tôi gật đầu. Anh mỉm cười, chạy đi lấy hai ly rượu, bảo muốn uống cùng tôi một chút.
Dưới ánh đèn chùm lấp lánh, những ly rượu sóng sánh như pha lê, tôi khẽ nhìn anh, khuôn mặt u ám tháng trước, nay bỗng như ánh nắng mặt trời rực rỡ đến vô cùng. Tôi lặng ngừoi suy nghĩ, tháng trước anh còn cùng tôi bắt gặp vợ anh lăng nhăng, tháng trước tôi còn là con đĩ, tháng trước, tôi còn đang chìm đắm trong con đường mù mịt u tối, thế rồi, giờ đây lại khác. Mọi chuyện đến nhanh, khiến giờ đây nghĩ lại tôi vẫn sợ đó là một cơn mơ. Quá đột ngột, quá hạnh phúc, quá may mắn, khiến bản thân tôi không tài nào không hoài nghi được. mặc dù tôi biết, tôi luôn chăm chỉ học hành, nên mới có thể có được ngày hôm nay, nhưng ám ảnh bởi quá khứ làm đĩ, vẫn khiến tôi tự ti vô cùng. Tôi sợ rằng tôi không xứng với điều này, tôi sợ rằng cơn mơ này cũng như bong bóng, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan. Uống vài ly rượu, anh kể cho tôi rất nhiều chuyện, kể cho tôi những nỗ lực của anh, kể cho những sóng gió cuộc đời, kể cho tôi về Ly. Anh đã từng yêu chị ta, yêu đến chết đi sống lại, yêu đến hy sinh cả bản thân, yêu đến ngu xuẩn, đên mức chị ta sai anh vẫn cầu xin chị ta trở về. Cho đến một ngày, anh mệt mỏi, anh muốn buông tay, chị ta lại cầu xin anh, anh mềm lòng tha thứ, nhưng rồi chị ta lại phản bội anh. Anh từng đau đớn, từng hận thù, nhưng rồi, quá mệt mỏi, chẳng còn muốn tiếp tục. Anh im lặng, mặc kệ chị ta, sau đó tìm dự án mới, để ly hôn chị ta mà không ảnh hưởng đến công ty. Tôi xót xa vô cùng, một ngừoi đàn ông, ắt hẳn phải yêu đến vô tận, mới có thể tha thứ cho con đàn bà lăng loàn, anh hẳn đã có thởi gian rất đau. Tôi muốn giúp anh, tôi muốn cùng anh vượt qua những chông chênh cuộc đời, chỉ có điều, tôi cũng là một con đĩ. Tôi uống ực chén rượu trên tay, đầu óc bỗng trống rỗng vô định, tôi thấy anh ôm tôi vào phòng, vuốt những sợi tóc tơ mềm trên mặt tôi, kéo chăn và rồi đi ra khỏi phòng. Tôi muốn gọi anh lại, nhưng không thể..
Nửa đêm, tôi đang ngủ, bỗng dưng thấy cửa phòng mở ra. Tôi giật mình, nhìn ra cửa bỗng dưng thấy ông ta, tôi sợ hãi, ông ta giờ này ở trong tù cơ mà, tôi bỗng muốn hét lên nhưng không thể mở mồm, ông ta chạy vào, kéo chăn lên, tôi khóc lóc van xin, nhưng ông ta mặc kệ, túm tóc tôi kéo vào nhà vệ sinh, tôi giãy giụa nhưng không ăn thua, ông ta to lớn hơn tôi rất nhiều. Tôi gào lên gọi mẹ, nhưng xung quanh trống rỗng. Ông ta đạp tôi vài phát, sau đó xé tan quần áo của tôi, nước mắt tôi cứ chảy dài, chẳng thể kêu ai, đành im lặng mặc kệ số phận, ông ta như con thú, lao vào tôi, những ngón tay bẩn thỉu bấu chặt vào ngực, rồi như điên dại, kéo chân tôi ấn thứ ghê tởm của ông ta vào, tôi đau điếng, hét lên liền bị ông ta dùng cùi trỏ đâm thằng vào mồm. Máu mồm tanh tưởi, lan toả khắp mặt, rồi chảy xuống cả cổ, tôi gào lên..
Nhưng không có giúp tôi cả, ông ta bịt mồm tôi, máu vẫn chảy, tôi lại tiếp tục giãy giụa, tôi không thể chết thế này, bên dưới tôi đau nhói, tôi nhìn xuống dưới, máu chảy khắp chân tôi. Ông ta mặc kệ, vẫn cứ tiếp tục. Tôi thấy mệt, tôi muốn ngủ, nhưng không được, tôi phải sống, tôi không thể chết được, tôi mà chết mẹ tôi sẽ rất đau lòng. Nước mắt tôi cứ thế tuôn ra, ông ta bỏ tay khỏi miệng tôi, đôi bàn tay nhơ nhớp máu tiếp tục kéo chân tôi ra thêm, ông ta vẫn không thoả mãn. Tôi gào lên:
- Mẹ ơi cứu con...
Bỗng dưng có ai đó đập vai tôi, tôi mở mắt, khuôn mặt nhoè nhoẹt nước mắt, là anh, anh đến cứu tôi sao. Tôi nhào dậy, ôm chặt anh khóc nức nở.. Anh dịu dàng ôm vai tôi.
- Sao thế? Em mơ thấy ác mộng à?
Tôi chợt bừng tỉnh, hoá ra là mơ thôi. Tôi xấu hổ lau nước mắt, lâu ròi tôi lại mơ giấc mơ rõ ràng đến thế. Anh nhìn tôi, ánh mắt thương cảm vô cùng, tôi lạc giọng nói:
- Vâng, em mơ thấy ác mộng thôi..
- Em mơ thấy gì vậy? Anh vào thấy em đang khóc, rồi kêu cứu
- Không có gì đâu anh..
- Ừm, thế ngoan, ngủ đi, anh ngồi đây canh cho em ngủ.
Tay anh nắm chặt tay tôi, bỗng chốc tôi thấy thế giới trở nên nhỏ bé vô cùng, tôi không sợ gì nữa, cứ nắm chặt tay anh ngủ ngon lành..
Sáng hôm sau tôi dậy, thấy anh thay sẵn quần áo. Anh bảo anh đưa tôi về thay quần áo rồi chở đi học luôn..Tôi ngoan ngoãn nghe theo lời anh, về đến nhà tôi tắm qua loa thay vội quần áo rồi chạy xuống. Anh đưa tôi đến trường rồi cũng đi làm luôn.
Buổi tối tôi lại đến nhà anh, công việc dạo này khá suôn sẻ, có thể chỉ trong vòng vài tuần nữa có thể thực hiện dự án.
Tôi ngồi đánh máy, ghi chép lại thống kê tài liệu, bỗng thấy hơi thở ấm áp phả vào tai, giật mình quay lại, thấy anh đang cúi gập người nhìn vào màn hình máy tính, khoảng cách của anh và tôi gần đến nỗi tôi nhìn thây từng đường nét ngũ quan trên mặt anh. Tôi bỗng đỏ mặt, tim đập nhanh hơn, anh cũng có chút bôi rối, liền quay mặt đi.
Tôi lấy quyển tài liệu, ghi chép lại một số điều để che giấu đi sự lúng túng của mình..
Tôi và anh, bỗng dưng như những kẻ mới lần đầu rung động..
Những ngày hôm sau, anh có nhưng hành động thân mật với tôi hơn, lúc thì vuốt tóc tôi, lúc lại nhìn tôi đắm đuối, có những lúc anh bỗng như vô tình, chạm nhẹ vào tôi. Tôi chỉ mong những giây phút ấy, có thể ngưng lại..
Có đôi lần, anh lại mua cho tôi vài món quà, thi thoảng là bộ quần áo, thi thoảng là đôi giày, thi thoảng là chiếc cặp tóc. Tôi chợt thấy như chúng tôi đang yêu nhau. Chỉ là anh chưa hề nói với tôi điều đó khi ấy tôi mong dự án này có thể kéo dài thêm chút nữa.
Nhưng rồi, dự án cũng phải hoàn thành, hôm anh gửi lên tổng công ty, bố anh và hội đồng quản trị đều vô cùng ngạc nhiên, và vui mừng. Họ không ngờ có một nó sáng tạo đến như vậy, liền duyệt luôn. Hôm đó, anh gọi cho tôi, giọng rất vui mừng. Sau đó anh bảo sắp tới anh sẽ rất bận, vì làm thủ tục ly hôn với Ly, cũng như cùng công ty thực thi dự án. Tôi không nói gì, lòng vui buồn hỗn độn..
Từ hôm anh nói, cho đến hôm nay, là gần nửa tháng. Gần nửa tháng anh không gặp tôi, cũng không liên lạc với tôi, tôi bỗng nhớ anh đến cồn cào ruột gan, tiền chi phí chữa bệnh cho mẹ tôi, cũng là do nhân viên của anh mang tới. Tôi bỗng lo sợ, tôi luôn thấy bất an trong lòng, cảm giác như anh đang đi xa tôi. Nhưng rồi, tôi thấy bản thân thật đáng cười, rõ ràng, anh chưa bao giờ nói yêu tôi, những hành động của anh chẳng nói nên được điều gì cả. là tự tôi đa tình mà thôi. Tôi vẫn đi học đều đặn, có điều không lên bar nữa, tôi có thời gian bên cạnh em trai và mẹ hơn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy trống trải vô cùng. Tôi cũng thử gọi anh vài lần nhưng không được, nếu như anh thể hiện cho tôi biết, anh cũng yêu tôi, chắc chắn tôi sẽ làm tất cả để được bên anh, nhưng anh mất tích nửa tháng nay, khiến tôi sợ rằng, tất cả mọi chuyện đều do tôi ảo tưởng ra. Nỗi nhớ anh càng ngày càng lớn, tôi cứ tự ru mình bằng những hành động đáng yêu của anh trong quá khứ..
Một buổi chiều tôi ngồi trong viện, bỗng dưng Thành xuất hiện, gọi tôi ra:
- Chi, anh có chút chuyện muốn hỏi em..
- Anh nói đi
- Anh xin lỗi, vì thời gian trước có nói nặng lời với em, sau khi nghĩ lại, anh rất hối hận
- Nếu chuyện anh nói là chuyện này thì không sao đâu, em không để bụng đâu
- Không, anh có chuyện muốn hỏi.
- Vậy anh nói đi
- Em quen Lâm sao?
Tôu ngạc nhiên, nhưng rồi nghĩ lại, anh ta từng là tình nhân của Ly cơ mà, tôi gật đầu.
Anh ta trầm ngâm:
- Em biết chuyện của vợ chồng họ không?
Tôi lắc đầu nói
- Em không, chuyện gia đình họ liên quan gì đến em?
- Anh nghe Ly nói, Lâm chia tay cô ấy vì em?
- Vì em sao?
- Ừm nếu là như vậy, anh nghĩ em nên dừng lại, đừng phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác
Tôi bật cười:
- Chứ không phải anh Lâm chia tay chị ta vì chị ta lăng loàn sao? Chẳng phải chị ta từng ngủ với rất nhiều đàn ông trong đó có anh sao?
Mặt anh ta bỗng chốc tái mét, có thể anh ta đang không ngờ tới. Anh ta lùi lại một bước, rồi lấy lại bình thản
- Sao em nói vậy?
- Tôi biết mọi chuyện rồi, đừng giả vờ nữa, tôi không hiểu sao đến giờ phút này anh vẫn bênh chị ta được, đồ ng...
Nói xong tôi bỏ đi, bỏ lại khuôn mặt bàng hoàng của Thành phía sau. Tôi vào phòng bệnh, bế em trai về nhà, lòng chợt dấy lên nghi ngờ, tại sao Ly lại biết tôi và anh có gì đó,chẳng lẽ chị ta theo dõi chúng tôi?
Mà tôi và anh vốn dĩ đâu có gì, chẳng lẽ chị ta đủ thông minh để biết trước tương lai sao? Tôi bỗng bất an, Chẳng biết run rủi thế nào, mà gần về đến ngõ, tôi gặp chi ta. Chị ta đứng đó, như chờ đợi tôi, tôi ôm em trai vào lòng, như sợ chị ta sẽ làm gì nó. Chị ta lên tiếng trước:
- Em có rảnh không, chị muốn nói chuyện với em..
Tôi nhìn chị ta, rồi nói:
- Chị chờ tôi, tôi mang thằng bé về nhà đã,
Chị ta gật đầu, bảo chị ta chờ ở chỗ này luôn.
Tôi quay đầu, mang thằng bé về gửi bà Hoa, sau đó, đi ra ngõ, chị ta vẫn đứng đó. Chị ta bảo tôi lên xe, rồi chơ tôi đến một quàn cf. Tôi quan sát chị ta, hình như chị ta có chút tiều tuỵ, chị ta lên tiếng trước:
- Hôm nay chị gọi em ra đây, chắc em cũng hiểu chị có chuyện gì muốn nói
- Tôi không hiểu
- Em đừng giả vờ, chị biêt em và anh Lâm thời gian này luôn bên nhau, em con giúp anh ấy làm dự án, chính vì dự án đó, mà anh ấy đã ly hôn chị,
- Điều đo liên quan gì đến tôi?
- Chính em là người đứng sau xúi giục, anh Lâm vốn dĩ rất yêu chị, nhưng từ khi gặp em, anh ấy rất lạnh nhạt, nhiều khi chị thấy anh ấy còn ngắm ảnh em rất lâu trên điện thoại
Tôi cười nhạt
- Thế thì lỗi do tôi sao
Chị ta mím chặt môi như để che giấu đi sự túc giận
- Nếu em không xuất hiện, anh ấy sẽ không ly hôn chị..
- Thế chứ không phải do chị quá lăng loàn sao?
Chị ta đỏ mặt, khuôn mặt bỗng tức giận vô cùng
- Chị lăng loàn hay không cũng không đến một con đĩ như em nói..
- Ồ, hoá ra là thế, chứ không phải chị ngay cả tư cách của một con đĩ cũng không có sao? Chị còn chẳng đáng giá bằng tôi,,
Hai bàn tay chị ta đan chặt vào nhau. Những ngón tay thon dài, bộ móng tay được chăm chút kỹ lưỡng. Tôi iếc nhìn, bỗng thấy khinh bỉ con người này đến tột cùng, nói tiếp
- Nói thật, chị hơn tôi là ở hoàn cảnh gia đình, còn lại mọi thứ, chị có gì mà tự hào, nhân cách rẻ rách, bề ngoài hào nhoáng thật đấy, chị cũng như tôi mà thôi, ngủ với vô số kẻ đàn ông, có điều tôi ngủ là để kiếm tiền, còn chị là con đĩ thực sự, tôi buồn thay cho anh Lâm, sao lại yêu loại người như chị. Chị ta đứng phắt dậy, vẻ tức giận lộ rõ ra bên ngoài, chị ta túm tóc tôi, kéo ra khỏi quán cf, tôi mặc kệ cho chị ta thích làm gì thì làm, bởi phía bên kia đường, tôi vừa nhìn thấy Lâm đáng đứng đó.
Tôi thoáng chút vui mừng, cứ hành hạ tôi đi, chị ta kéo tôi ra xe ô tô, rồi tát thẳng tôi hai cái, tôi bắt đầu loạng choạng, nhưng vẫn mặc kệ. Chị ta giơ tay, định vung tay nhưng bỗng dừng lại. Anh cầm tay chị ta, chị ta kinh ngạc quay sang, anh quát lên
- Cô đang làm cái chết tiệt gì thế này?
Chị ta nhìn anh, rồi nhìn tôi, giọng nhỏ lại
- Em định dạy cô ta một bài học
- Cô mới là người cần được dạy dỗ ấy
Nói xong, anh chạy lại, đỡ tôi dậy,
- Em không sao chứ?
- Em không sao, chỉ là em không biết tại sao bị đánh thôi,
- Em chẳng làm gì sai cả, là cô ta không ra gì, anh xin lỗi..
Tôi ngước nhìn anh, rồi nói
- Chắc tại em đáng bị khinh rẻ..
Anh ôm tôi, giọng trầm ấm dịu dàng
- Em không có gì đáng khinh, em là cô gái đáng được trân trọng nhất, là cô gái đáng yêu nhất, kẻ đáng khinh là cô ta..
Tôi liếc mắt nhìn chị ta, chị ta bỗng như con thú, lao vào đánh tôi, anh tức giận, kéo tay chị ta, chị ta bắt đầu chửi rửa, một vài người đứng lại xem, anh vung tay tát chị ta một cái, rồi cúi xuống bế thốc tôi và sải bước đi. Tôi quay lại nhìn chị ta, có lẽ, chị ta vẫn còn đang bàng hoàng với cái tát vừa nãy. Tôi ngước lên nhìn anh, hôm nay, bị đánh thật đáng. Anh bế tôi lên xe, rồi chờ thẳng về nhà, sau đó lấy khăn mặt lau mặt cho tôi, vuốt ve mấy sợi tóc lo thơ trên mặt tôi. Tôi im lặng, bỗng muốn ôm anh vô cùng, tôi nhớ anh, rồi bỗng dưng bật khóc. Anh bối rỗi, ôm tôi, dịu dàng nói
- Anh xin lỗi, tất cả là tại anh
Tôi không nói gì, mặc kệ cứ để cảm xúc tuôn ra, hôm nay, tôi muốn được yếu đuối. Anh cất giọng trầm ấm
- Dự án anh hoàn thành rồi, cũng hoàn tất thủ tục ly hôn với cô ta, hôm nay nếu không phải anh định tìm em, có lẽ cô ta..
Tôi mỉm cười nhìn anh, hoá ra bấy lâu nay anh bận rộn đến như vậy,tôi bảo anh tôi muốn tắm vì nhiều mồ hôi quá. Anh mìm cười, lấy cho tôi chiếc áo sơ mi dài của anh, rồi đưa tôi. Tôi hơi xấu hổ nhưng nhận lấy, rồi đi tắm. Tắm xong tôi bỗng thấy người tỉnh táo hơn rất nhiều. ra thấy anh đang đứng bên bệ cửa sổ, tay cầm cốc rượu, anh quay lại, nhìn tôi, bỗng có chút bối rối rồi khẽ gọi tôi lại, đưa cho tôi cốc rượu để trên bàn. Tôi đón lấy, anh nhẹ nhàng nói
- Em còn đau không?
- Em không, em không sao đâu, nhưng sao anh lại tát chị Ly, dù sao..
- Anh chưa bao giờ đánh đàn bà, nhất là không hề muốn đánh cô ta, nhưng anh không chịu đựng được khii thấy em bị cô ta hành hạ như vậy, mà cô ta cũng xứng đáng bị đánh
tôi nhìn anh, chợt xúc động vô cùng, hoá ra anh vì tôi mà đánh chị ta. Anh nâng chén rượu, tôi nhìn anh, tò mò hỏi
- Sao dạo này anh mất tích đi đâu vậy?
- Anh bận hoàn thành nốt dự án, với ly hôn với Ly, sao vậy? em nhớ anh sao?
Tôi đỏ mặt, gật đầu
Anh mìm cười nhìn tôi, bỗng dưng tôi thấy như cả một bầu trời yêu thương trong mắt anh,
- Anh cũng nhớ em lắm, nên hôm nay mới đến tìm em, thật sự, anh cũng không hiểu sao, anh lại nhớ em, những ngày xa em, anh chợt thấy trống rỗng vô cùng. Anh nhớ lần đầu gặp em ở bệnh viện, nhớ đến mấy lần gặp em ở quán bar, rồi nhớ em luôn bên anh lúc anh cần, cho đến lúc làm dự án, chẳng hiểu sao anh bỗng muốn gần em hơn. Anh không biết, người ta bảo tình cảm phải phát triển như thế nào, nhưng có lẽ, anh ấn tượng với em ngay từ lần trong bệnh viện, hoặc có thể lúc đó, anh và Ly đã rạn nứt quá rồi, nên bỗng nhiên thấy em, anh lại cảm thấy có chút rung động trong lòng. Dần dần, anh phát hiện ra, em cực kỳ thông minh và thú vị, đến nỗi, tình cảm của anh thay đổi từ lúc nào chẳng biết..
- Là anh, nhớ em sao?
Anh gật đầu, tỏ ý đồng ý, tôi chợt thấy có niềm vui len lói trong tim, anh kéo tay tôi, thì thầm
- Anh nhận ra, hình như mình thích em mất rồi,,
- Hình như thôi sao- Tôi nũng nịu
- Là anh thích em, anh thật sự thích em,
Hơi thở anh bỗng ấm áp lạ thương, mùi rượu thơm nồng khiến anh hấp dẫn lạ lùng. Anh nâng cằm tôi, khoảng cách gần đến nỗi tôi có thể nghe được cả hơi thở của anh, anh đặt lênmôi tôi một nụ hôn, nhẹ nhàng mà cuồng si. Tôi bỗng như ma mị, bấu chặt cổ anh, hôn anh say đắm. Chúng tôi cứ thế hôn nhau, rồi anh thì thầm vào tai tôi
- Làm người yêu anh nhé
Tôi như bất ngờ với đề nghị này, rõ ràng, tôi mong mỏi là thế, nhưng lại thấy nó quá nhanh, tôi bỗng sẽ sợ, ngập ngừng nói
- Nhưng em chỉ là..
- Em là cô gái đáng yêu thông minh nhất anh từng gặp, xin em cho mình cơ hội, em thông minh như vậy, chắc hẳn phải biết tự tìm hạnh phúc cho mình chư..
- Anh không cảm thấy xấu hổ khi yêu em sao?
- Không hề, anh còn tự hào về em, trước kia anh không quan tâm, quan trọng là sau này..
Tôi im lặng, lòng hơi rối, nhưng rồi, tôi bắt đầu suy nghĩ tại sao không cho bản thân một cơ hội? tại sao phải lăn tăn điều gì, tôi thích anh nhiều như vậy cơ mà, hạnh phúc của mình, đến bản thân còn không năm giữ được thì mong chờ gì ai đến giúp, tôi cũng muốn chính bản thân mang lại hạnh phúc cho anh. Tôi gật dâu, anh ôm tôi, cười như một đứa trẻ. Chúng tôi bắt đầu trở thành người yêu, những ngày sau đó, tôi và anh cứ chìm đắm trong tình yêu, hằng ngày, anh đều đón tôi đi ăn, mua cho tôi vài món quà. Tình yêu của anh rất nhẹ nhàng trong sáng, và rất thuần khiết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook