Việt Ma Tân Lục
-
Quyển 5 - Chương 12: Lời cảnh báo
Do mưa mỗi lúc một nặng hạt, Gia Huy, Vân Vân và Lan Phương phải ghé vào một quán tạp hóa trước nhà Nghĩa để trú tạm. Bầu trời đen kịt, sấm chớp giật liên hồi nên đoạn đường nhỏ bây giờ vắng tanh vắng ngắt, đang là buổi sáng mà ngỡ như ban đêm. Chủ quán là một ông chú bụng phệ, đứng chống hông cạnh Vân Vân đang gặm ổ bánh mì, gương mặt ông chú nhăn nhó vẻ khó chịu.
- Trời với chả đất! Đang yên đang lành thì mưa! -Đột nhiên ông nhìn ba vị khách trẻ, ngó nghiêng một lúc rồi hỏi. -Mấy đứa này là con cái nhà ai mà chú nhìn không nhận ra nhỉ?
Gia Huy đang định nói thì Vân Vân cản lại. Cô dừng gặm bánh mì và nói với người đàn ông.
- Dạ, bọn cháu từ Đà Lạt ra đây du lịch. Đang đi tham quan mấy chỗ thì trời đổ mưa nên đang đợi taxi để quay lại khách sạn ạ!
- Mưa to thế này chắc taxi còn lâu mới tới được. -Người đàn ông nghe giọng lơ lớ của Vân Vân thì không nghi ngờ, nhìn trời, thở dài. -Thôi mấy đứa vào trong mà ngồi, đứng ngoài hiên thế này mưa phả cho ướt hết đấy.
Cả nhóm nhìn người đàn ông với vẻ cảm kích rồi cùng đi vào trong. Khi đã ngồi xuống mấy cái ghế nhựa, Vân Vân lại lên tiếng.
- Mà chú ơi, người lớn nhà kia đi đâu hết rồi, lúc nãy bọn cháu thấy chỉ có mỗi hai đứa trẻ đi vào trong? Hay bố mẹ bọn nó ở trong nhà ạ?
Người chủ quán nhìn theo hướng tay Vân Vân về phía ngôi nhà của Nghĩa, ánh mắt thoáng chút xót xa.
- À, đó là nhà thằng Nghĩa. Bố mẹ nó mất vì tai nạn giao thông, giờ sống với bà nội. Kể cũng khổ cho bà Tâm còm, sắp gần đất xa trời rồi mà vẫn phải làm lụng nuôi thằng cháu.
Gia Huy và Lan Phương nhìn người đàn ông bằng ánh mắt ngạc nhiên. Người đàn ông không để ý thấy biểu hiện của ba người trẻ, tiếp tục nói chuyện.
- Cũng may dạo này Nhà nước có nhiều chính sách để hỗ trợ người già và trẻ em nên cuộc sống của hai bà cháu cũng đỡ. Tiền học phí của thằng Nghĩa cũng là của Nhà nước cho. Mà thằng bé cũng ngoan ngoãn học hành, chứ không quậy phá như con nhà người ta. Nhưng có điều… -Người chủ quán chợt vuốt cằm.
- Nhưng sao hả chú? -Gia Huy vội hỏi.
- Thằng bé ngày càng lầm lì ít nói, nhất là sau khi thằng Tuấn, bạn thân của nó mất tích. -Người đàn ông nói tiếp.
- Có chuyện như thế này sao ạ?? -Vân Vân giả vờ ngạc nhiên. -Rồi đã tìm thấy cậu bé mất tích chưa chú?
- Chưa! -Người đàn ông thở dài. -Mà đâu chỉ có mỗi thằng Tuấn, bốn đứa bạn của nó cũng lần lượt mất tích sau đó mới kỳ lạ chứ. Ngày trước công an còn đến tận nhà hỏi thằng Nghĩa nhưng nó sợ quá không nói được gì cả, sau đó thì bỏ học trốn tiệt trong nhà. Cả làng này còn tưởng nó sợ quá hóa câm rồi, cũng may sau đó có ông thầy chủ nhiệm tới khuyên nhủ, thằng Nghĩa mới nói chuyện và đi học trở lại.
Cả ba lại nhìn nhau một lần nữa, dường như có thể đọc được suy nghĩ của nhau. Tại sao lúc nào người thầy giáo này cũng xuất hiện quanh những đứa trẻ bị mất tích? Tại sao Tuấn lại muốn cả ba tới gặp Nghĩa? Và Nghĩa thật sự có liên quan đến việc mất tích của các bạn mình hay sao?
Bỗng, Lan Phương bất giác nhìn về phía nhà Nghĩa. Ở đó, năm bộ xương khô đã không còn đứng đập cửa nữa, mà thay vào đó…
- Không được!
Lan Phương chợt hét lên, tiếng cô lạc giữa những tiếng sấm vang rền khiến người chủ quán giật mình. Gương mặt Lan Phương tái mét, mắt trừng trừng nhìn về phía nhà Nghĩa, không thể nói thêm câu gì. Người chủ quán tưởng cô bị dính mưa cảm lạnh nên chạy vội đi tìm lọ dầu gió, nhưng khi ông trở ra thì đã thấy Gia Huy, Vân Vân và Lan Phương ở trước cổng nhà Nghĩa rồi. Người chủ quán đứng nhìn trời thêm một chút nữa thì cũng quyết định đóng cửa quán.
Khi Gia Huy đẩy được cánh cửa gỗ xông vào thì đã thấy Phong đang nằm trên người Nghĩa, trên tay thằng bé cầm một con dao Thái Lan nhọn hoắt, đang nhè thẳng mặt Nghĩa mà chuẩn bị đâm. Trông thấy Gia Huy, ánh mắt Phong càng sắc lạnh, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, đồng thời hai tay cầm dao hạ thẳng xuống mặt Nghĩa lúc này đang thất kinh hồn vía. Gia Huy chặn được Phong, nhưng khi anh giữ tay Phong, rõ ràng anh đã cảm nhận được một nguồn năng lượng ma quỷ đang chế ngự thằng bé. Nguồn năng lượng đó đủ sức đánh bật Gia Huy ra và tiếp tục truy sát Nghĩa lúc này đang lồm cồm bò ra phía cửa. Nghĩa chạy tới núp sau người Lan Phương và Vân Vân, Phong giơ dao ra định chém nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn vào mắt Lan Phương, cậu bé liền dừng lại. Phong ngã vật ra nền nhà, Gia Huy phải chạy tới bế cậu bé nằm lên giường.
Nghĩa lúc này đã ngồi co ro một xó, toàn thân run lẩy bẩy, mồ hôi túa ra như tắm, Vân Vân khẽ chạm vào người thằng bé cũng hoảng sợ. Nghĩa nhìn Phong đang nằm im trên giường, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi điều Nghĩa nhìn thấy lúc này không chỉ có mỗi một mình Phong, mà còn cả một bộ xương người đang ngồi vuốt ve má Phong. Rồi bất chợt, bộ xương nhìn Nghĩa, từng chiếc răng trắng nhởn rơi vãi xuống nền nhà, tạo nên những âm thanh khiến Nghĩa dựng hết cả tóc gáy. Tiếp đó, bộ xương người chạy ầm ầm tới trước mặt Nghĩa khiến toàn thân cậu cứng đơ, hai mắt trợn trừng. Một tiếng “rắc” vang lên, cái đầu lâu sau đó liền cúi gập, để lộ cái lỗ sâu hoắm giữa hộp sọ, từ trong đó tuôn ra những dòng máu đỏ tươi khiến Nghĩa hét lên kinh hãi. Rồi không hiểu sao, đôi tay Nghĩa đưa lên cổ mình, ra sức siết chặt.
- Nghĩa, Nghĩa, tỉnh lại đi!
Nghĩa choàng tỉnh dậy khi nghe thấy ai đó gọi tên mình. Cậu bé mở mắt, nhìn thấy Gia Huy, Lan Phương và Vân Vân thì tự nhiên vùng dậy, bỏ chạy ra ngoài nhưng cánh cửa nhà cậu bất chợt đóng sập lại, khóa chốt từ bên ngoài dẫu bên ngoài lúc này chẳng có ai. Nghĩa càng hoảng sợ, trốn vào góc bàn thờ, nhưng bỗng nhiên, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng như thể có ai đang sờ vào gáy cậu. Nghĩa run rẩy quay lại nhìn, thấy trên bàn thờ, ngoài ảnh thờ của bố mẹ cậu, còn có thêm ảnh của Tuấn. Tuấn đeo khăn quàng đỏ, đang cười rất tươi với Nghĩa. Nhưng cũng chỉ trong tích tắc, nụ cười của Tuấn trở nên méo mó, những chiếc lỗ li ti bám đầy trên mặt rồi càng lúc càng rộng ra, rộng ra cho đến khi bức ảnh bị rách thành nhiều mảnh, từng mảnh rơi vãi xuống nền nhà, cùng với đó là tiếng khóc nức nở của Tuấn.
- Đủ rồi đấy! Dừng lại đi Tuấn!
Lan Phương vừa dứt lời thì những hình ảnh kinh dị và những âm thanh hãi hùng mà Nghĩa vừa thấy cũng biến mất. Căn nhà trở lại yên ắng, chỉ có tiếng thở của Nghĩa là vẫn còn dồn dập. Khi Gia Huy đỡ cậu bé ngồi lên ghế, ánh mắt cậu thi thoảng vẫn nhìn quanh, vẻ sợ hãi.
- Em biết bọn chị phải không? -Lan Phương hỏi.
- Em… em… -Hai tay Nghĩa đan chặt vào nhau.
- Bọn chị ở đây là để giúp nhóc đó nên nhóc hãy nói sự thật đi!
Vân Vân mất kiên nhẫn lên tiếng nhưng gương mặt hơi dữ dằn của cô khiến cậu bé sợ hãi. Gia Huy thấy vậy liền trấn an.
- Không sao đâu! Bọn anh là người tốt và đến đây để giúp em. Hơn nữa, chính Tuấn đã dẫn bọn anh đến đây để gặp em.
Nghe đến tên Tuấn, toàn thân Nghĩa run bần bật. Những hình ảnh kinh hoàng ban nãy lại hiện ra khiến Nghĩa bắt đầu co ro. Bất chợt, Lan Phương nắm lấy đôi tay đang lạnh toát của Nghĩa, miệng cô mỉm cười.
- Chị biết em là bạn thân nhất của Tuấn và Tuấn thật sự không bao giờ muốn hại em. Những gì em nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, hoàn toàn không có thật, bởi vì Tuấn chưa khi nào muốn làm hại người bạn thân nhất của mình cả.
Nghĩa bất ngờ bật khóc, bên ngoài sấm chớp lại giật đùng đùng. Nghĩa cứ khóc như thế một hồi lâu, rồi sau đó nức nở.
- Em không… không giết Tuấn! Em không làm gì các bạn ấy cả.
- Bọn chị biết! Nhưng em đã nhìn thấy người làm chuyện đó phải không?
- Em… em… -Nghĩa ấp úng. -Thầy giáo dặn em nếu có ba anh chị mà trong đó có một anh đeo máy ảnh đến tìm thì không được gặp. Thầy cũng bắt em nghỉ học ở nhà, bảo em sang tuần mới được đi học lại.
- Người em nói là thầy giáo chủ nhiệm của em phải không? -Gia Huy hỏi.
- Dạ… em… không…
“Cộc… cộc… cộc…”
Tiếng gõ cửa khiến Nghĩa phải dừng lời. Cậu bé tưởng là bà đi chợ về nên chạy ra mở cửa. Nhưng cánh cửa vừa được mở ra, Nghĩa đã đi giật lùi vào trong, hai mắt mở trừng trừng khi thấy người vừa xuất hiện sau cánh cửa.
- Ồ, lại là ba cô cậu nữa à? -Thầy Dương vừa bước vào đã nhìn thấy Gia Huy, Vân Vân và Lan Phương. -Tôi đã bảo có gì cứ hỏi tôi và thầy hiệu trưởng là được rồi, bọn trẻ con này ngoài ăn với học ra thì biết gì nữa đâu chứ.
Nói rồi, thầy đột nhiên khụy gối, một tay túm chặt lấy cánh tay Nghĩa, tay còn lại đưa túi hoa quả cho cậu học sinh.
- Em ốm sao rồi?
- Em… em… -Nghĩa run rẩy làm túi hoa quả rơi bịch xuống nền nhà.
- Mà bà em đâu? -Thầy Dương nhìn quanh. -Thầy đã dặn em bao nhiêu lần rồi, ở nhà một mình thì đừng mở cửa cho người lạ. Nhỡ bị bắt cóc giống các bạn thì sao?
Nghĩa nhìn thầy Dương rồi chạy biến vào trong buồng, trốn luôn trong đó. Lan Phương nhìn theo cậu bé, không phải, không phải chỉ mỗi Nghĩa mà cả năm bộ xương khô cùng dắt díu nhau chạy theo Nghĩa, sau đó, không một tiếng động nào phát ra bên trong nữa.
Gia Huy, Vân Vân và Lan Phương đang định đi thì bà của Nghĩa về. Thầy Dương thì bà đã quen biết, nhưng ba người trẻ thì chưa. Đang không biết giải thích thế nào thì chẳng hiểu tại sao thầy Dương lại lên tiếng giải vây.
- Dạ mấy cô cậu đây là phóng viên trên thành phố, đang có nhu cầu viết về một tấm gương học sinh nghèo vượt khó. -Thầy Dương cười đon đả, nhưng ánh mắt lại nhìn nhóm Gia Huy, môi nhếch lên đầy thỏa mãn. -Nên tôi dẫn qua đây để gặp bà với em Nghĩa.
Vân Vân cũng nhanh trí hỏi bà của Nghĩa mấy câu. Khi thầy Dương và cả nhóm chuẩn bị ra về, bà của Nghĩa còn nói với ông thầy chủ nhiệm của cháu trai mình.
- Tiện có thầy đến thăm nên tôi cũng xin phép thầy cho thằng Nghĩa nghỉ buổi học thêm tối nay, chứ tôi thấy thằng bé vẫn còn ốm lắm thầy ạ.
- Bà không cần lo lắng đâu ạ! Nếu em Nghĩa không thể về nhà thì cứ để em ấy ngủ lại ở nhà tôi cũng được. Chứ sắp thi học kỳ rồi mà cứ nghỉ học thế này, tôi chỉ sợ em Nghĩa không theo kịp các bạn.
- Thế thì tốt quá! Vậy trăm sự tôi nhờ thầy!
Bảy rưỡi, trời tối đen như mực, trên con đường làng quen thuộc, một mình Nghĩa đạp xe tới nhà thầy học thêm. Cứ cách một quãng lại có một ngọn đèn đường nhưng cũng chẳng đủ để làm Nghĩa hết sợ, những đôi mắt xanh lè trong bóng đêm do Nghĩa tưởng tượng ra khiến cậu bé càng ra sức đạp nhanh hơn.
Bỗng nhiên Nghĩa cảm thấy lạ khi đã đi được một quãng dài nhưng lại chẳng có ngọn đèn đường nào, cả con đường giờ đã tối om như mực, xung quanh toàn là tiếng côn trùng rả rích. Nghĩa vừa đạp vừa run, mồ hôi bắt đầu vã ra. Chợt nhìn thấy ánh sáng, Nghĩa đạp xe tới, lại gần thì phát hiện ra đó là một người phụ nữ đang đi làm đồng về, còn ánh sáng mà Nghĩa nhìn thấy phát ra từ một chiếc thúng mà bà ta đang gánh trên vai.
Nghĩa rón rén đạp theo sau người phụ nữ, không nói năng gì, tự nhủ chắc chỉ phải đi nhờ thêm một đoạn. Nhưng bất chợt, người phụ nữ đứng khựng lại khiến Nghĩa giật mình, đâm sầm vào quang gánh của bà ta.
Nghĩa vội vàng đứng dậy, đang dựng xe lên thì người phụ nữ đã đi tới giúp. Bàn tay của bà ta vô tình chạm vào tay Nghĩa, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khiến Nghĩa đứng khựng, từ từ nhìn bà ta. Từ chút ánh sáng phát ra từ thúng, gương mặt người phụ nữ vừa hiện ra đã khiến Nghĩa hoảng hồn, toàn thân run rẩy, sau đó ngã lộn nhào về phía sau. Đó chính xác là một bộ xương người được ẩn dưới chiếc áo lụa mỏng tang và bộ tóc đen lòa xòa. Hai cái hàm phát ra những tiếng lập cập khiến Nghĩa sởn da gà, lập tức lùi lại phía sau. Nghĩa hoảng sợ nhìn xung quanh, giờ mới nhận ra ở đây ba ngày trước mới có một người phụ nữ bị tai nạn chết trong lúc đi làm đồng về. Nghĩa lồm cồm đứng dậy, bỏ chạy vì sợ bộ xương sẽ đuổi theo, tuy nhiên, bộ xương cứ đứng yên một chỗ mà chẳng hề nhúc nhích, máu từ mắt và miệng trào ra, cùng lúc đó là một âm thanh man rợ.
“Đừng… đi… học… nữa…!”
“Chạy… mau… đi…!”
Đương nhiên Nghĩa nhận ra, giọng nói đó thuộc về ai.
Nghĩa hớt hải chạy về tới nhà thì đã thấy Gia Huy, Vân Vân và Lan Phương đứng trước cổng nhà mình. Cậu bé không nói năng gì, vội vàng lao tới ôm chầm lấy Lan Phương. Lan Phương cảm nhận được thân thể nhỏ bé lạnh toát, mềm nhũn. Ở phía sau lưng Nghĩa là năm bộ xương người đang nhảy múa; giờ thì Lan Phương đã hiểu vì sao vong hồn của những đứa trẻ lại gọi bọn cô tới đây trong đêm tối như thế này.
- Tuấn… cậu… ấy bảo em không được đến gặp thầy! -Tuấn vừa thở vừa nói. -Cậu ấy bảo em hãy chạy mau đi!
- Được rồi! Được rồi! -Lan Phương ôm lấy cậu bé, vỗ từng nhịp vào lưng để an ủi. -Không sao rồi! Chị chắc là Tuấn và các bạn đã chỉ đường cho em tới đây. Vậy thì, tất cả những gì em biết, bây giờ hãy kể hết ra đi!
Nghĩa được vỗ về trong vòng tay của Lan Phương, từng ký ức sau đó hiện ra rõ như ban ngày…
- Trời với chả đất! Đang yên đang lành thì mưa! -Đột nhiên ông nhìn ba vị khách trẻ, ngó nghiêng một lúc rồi hỏi. -Mấy đứa này là con cái nhà ai mà chú nhìn không nhận ra nhỉ?
Gia Huy đang định nói thì Vân Vân cản lại. Cô dừng gặm bánh mì và nói với người đàn ông.
- Dạ, bọn cháu từ Đà Lạt ra đây du lịch. Đang đi tham quan mấy chỗ thì trời đổ mưa nên đang đợi taxi để quay lại khách sạn ạ!
- Mưa to thế này chắc taxi còn lâu mới tới được. -Người đàn ông nghe giọng lơ lớ của Vân Vân thì không nghi ngờ, nhìn trời, thở dài. -Thôi mấy đứa vào trong mà ngồi, đứng ngoài hiên thế này mưa phả cho ướt hết đấy.
Cả nhóm nhìn người đàn ông với vẻ cảm kích rồi cùng đi vào trong. Khi đã ngồi xuống mấy cái ghế nhựa, Vân Vân lại lên tiếng.
- Mà chú ơi, người lớn nhà kia đi đâu hết rồi, lúc nãy bọn cháu thấy chỉ có mỗi hai đứa trẻ đi vào trong? Hay bố mẹ bọn nó ở trong nhà ạ?
Người chủ quán nhìn theo hướng tay Vân Vân về phía ngôi nhà của Nghĩa, ánh mắt thoáng chút xót xa.
- À, đó là nhà thằng Nghĩa. Bố mẹ nó mất vì tai nạn giao thông, giờ sống với bà nội. Kể cũng khổ cho bà Tâm còm, sắp gần đất xa trời rồi mà vẫn phải làm lụng nuôi thằng cháu.
Gia Huy và Lan Phương nhìn người đàn ông bằng ánh mắt ngạc nhiên. Người đàn ông không để ý thấy biểu hiện của ba người trẻ, tiếp tục nói chuyện.
- Cũng may dạo này Nhà nước có nhiều chính sách để hỗ trợ người già và trẻ em nên cuộc sống của hai bà cháu cũng đỡ. Tiền học phí của thằng Nghĩa cũng là của Nhà nước cho. Mà thằng bé cũng ngoan ngoãn học hành, chứ không quậy phá như con nhà người ta. Nhưng có điều… -Người chủ quán chợt vuốt cằm.
- Nhưng sao hả chú? -Gia Huy vội hỏi.
- Thằng bé ngày càng lầm lì ít nói, nhất là sau khi thằng Tuấn, bạn thân của nó mất tích. -Người đàn ông nói tiếp.
- Có chuyện như thế này sao ạ?? -Vân Vân giả vờ ngạc nhiên. -Rồi đã tìm thấy cậu bé mất tích chưa chú?
- Chưa! -Người đàn ông thở dài. -Mà đâu chỉ có mỗi thằng Tuấn, bốn đứa bạn của nó cũng lần lượt mất tích sau đó mới kỳ lạ chứ. Ngày trước công an còn đến tận nhà hỏi thằng Nghĩa nhưng nó sợ quá không nói được gì cả, sau đó thì bỏ học trốn tiệt trong nhà. Cả làng này còn tưởng nó sợ quá hóa câm rồi, cũng may sau đó có ông thầy chủ nhiệm tới khuyên nhủ, thằng Nghĩa mới nói chuyện và đi học trở lại.
Cả ba lại nhìn nhau một lần nữa, dường như có thể đọc được suy nghĩ của nhau. Tại sao lúc nào người thầy giáo này cũng xuất hiện quanh những đứa trẻ bị mất tích? Tại sao Tuấn lại muốn cả ba tới gặp Nghĩa? Và Nghĩa thật sự có liên quan đến việc mất tích của các bạn mình hay sao?
Bỗng, Lan Phương bất giác nhìn về phía nhà Nghĩa. Ở đó, năm bộ xương khô đã không còn đứng đập cửa nữa, mà thay vào đó…
- Không được!
Lan Phương chợt hét lên, tiếng cô lạc giữa những tiếng sấm vang rền khiến người chủ quán giật mình. Gương mặt Lan Phương tái mét, mắt trừng trừng nhìn về phía nhà Nghĩa, không thể nói thêm câu gì. Người chủ quán tưởng cô bị dính mưa cảm lạnh nên chạy vội đi tìm lọ dầu gió, nhưng khi ông trở ra thì đã thấy Gia Huy, Vân Vân và Lan Phương ở trước cổng nhà Nghĩa rồi. Người chủ quán đứng nhìn trời thêm một chút nữa thì cũng quyết định đóng cửa quán.
Khi Gia Huy đẩy được cánh cửa gỗ xông vào thì đã thấy Phong đang nằm trên người Nghĩa, trên tay thằng bé cầm một con dao Thái Lan nhọn hoắt, đang nhè thẳng mặt Nghĩa mà chuẩn bị đâm. Trông thấy Gia Huy, ánh mắt Phong càng sắc lạnh, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, đồng thời hai tay cầm dao hạ thẳng xuống mặt Nghĩa lúc này đang thất kinh hồn vía. Gia Huy chặn được Phong, nhưng khi anh giữ tay Phong, rõ ràng anh đã cảm nhận được một nguồn năng lượng ma quỷ đang chế ngự thằng bé. Nguồn năng lượng đó đủ sức đánh bật Gia Huy ra và tiếp tục truy sát Nghĩa lúc này đang lồm cồm bò ra phía cửa. Nghĩa chạy tới núp sau người Lan Phương và Vân Vân, Phong giơ dao ra định chém nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn vào mắt Lan Phương, cậu bé liền dừng lại. Phong ngã vật ra nền nhà, Gia Huy phải chạy tới bế cậu bé nằm lên giường.
Nghĩa lúc này đã ngồi co ro một xó, toàn thân run lẩy bẩy, mồ hôi túa ra như tắm, Vân Vân khẽ chạm vào người thằng bé cũng hoảng sợ. Nghĩa nhìn Phong đang nằm im trên giường, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi điều Nghĩa nhìn thấy lúc này không chỉ có mỗi một mình Phong, mà còn cả một bộ xương người đang ngồi vuốt ve má Phong. Rồi bất chợt, bộ xương nhìn Nghĩa, từng chiếc răng trắng nhởn rơi vãi xuống nền nhà, tạo nên những âm thanh khiến Nghĩa dựng hết cả tóc gáy. Tiếp đó, bộ xương người chạy ầm ầm tới trước mặt Nghĩa khiến toàn thân cậu cứng đơ, hai mắt trợn trừng. Một tiếng “rắc” vang lên, cái đầu lâu sau đó liền cúi gập, để lộ cái lỗ sâu hoắm giữa hộp sọ, từ trong đó tuôn ra những dòng máu đỏ tươi khiến Nghĩa hét lên kinh hãi. Rồi không hiểu sao, đôi tay Nghĩa đưa lên cổ mình, ra sức siết chặt.
- Nghĩa, Nghĩa, tỉnh lại đi!
Nghĩa choàng tỉnh dậy khi nghe thấy ai đó gọi tên mình. Cậu bé mở mắt, nhìn thấy Gia Huy, Lan Phương và Vân Vân thì tự nhiên vùng dậy, bỏ chạy ra ngoài nhưng cánh cửa nhà cậu bất chợt đóng sập lại, khóa chốt từ bên ngoài dẫu bên ngoài lúc này chẳng có ai. Nghĩa càng hoảng sợ, trốn vào góc bàn thờ, nhưng bỗng nhiên, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng như thể có ai đang sờ vào gáy cậu. Nghĩa run rẩy quay lại nhìn, thấy trên bàn thờ, ngoài ảnh thờ của bố mẹ cậu, còn có thêm ảnh của Tuấn. Tuấn đeo khăn quàng đỏ, đang cười rất tươi với Nghĩa. Nhưng cũng chỉ trong tích tắc, nụ cười của Tuấn trở nên méo mó, những chiếc lỗ li ti bám đầy trên mặt rồi càng lúc càng rộng ra, rộng ra cho đến khi bức ảnh bị rách thành nhiều mảnh, từng mảnh rơi vãi xuống nền nhà, cùng với đó là tiếng khóc nức nở của Tuấn.
- Đủ rồi đấy! Dừng lại đi Tuấn!
Lan Phương vừa dứt lời thì những hình ảnh kinh dị và những âm thanh hãi hùng mà Nghĩa vừa thấy cũng biến mất. Căn nhà trở lại yên ắng, chỉ có tiếng thở của Nghĩa là vẫn còn dồn dập. Khi Gia Huy đỡ cậu bé ngồi lên ghế, ánh mắt cậu thi thoảng vẫn nhìn quanh, vẻ sợ hãi.
- Em biết bọn chị phải không? -Lan Phương hỏi.
- Em… em… -Hai tay Nghĩa đan chặt vào nhau.
- Bọn chị ở đây là để giúp nhóc đó nên nhóc hãy nói sự thật đi!
Vân Vân mất kiên nhẫn lên tiếng nhưng gương mặt hơi dữ dằn của cô khiến cậu bé sợ hãi. Gia Huy thấy vậy liền trấn an.
- Không sao đâu! Bọn anh là người tốt và đến đây để giúp em. Hơn nữa, chính Tuấn đã dẫn bọn anh đến đây để gặp em.
Nghe đến tên Tuấn, toàn thân Nghĩa run bần bật. Những hình ảnh kinh hoàng ban nãy lại hiện ra khiến Nghĩa bắt đầu co ro. Bất chợt, Lan Phương nắm lấy đôi tay đang lạnh toát của Nghĩa, miệng cô mỉm cười.
- Chị biết em là bạn thân nhất của Tuấn và Tuấn thật sự không bao giờ muốn hại em. Những gì em nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, hoàn toàn không có thật, bởi vì Tuấn chưa khi nào muốn làm hại người bạn thân nhất của mình cả.
Nghĩa bất ngờ bật khóc, bên ngoài sấm chớp lại giật đùng đùng. Nghĩa cứ khóc như thế một hồi lâu, rồi sau đó nức nở.
- Em không… không giết Tuấn! Em không làm gì các bạn ấy cả.
- Bọn chị biết! Nhưng em đã nhìn thấy người làm chuyện đó phải không?
- Em… em… -Nghĩa ấp úng. -Thầy giáo dặn em nếu có ba anh chị mà trong đó có một anh đeo máy ảnh đến tìm thì không được gặp. Thầy cũng bắt em nghỉ học ở nhà, bảo em sang tuần mới được đi học lại.
- Người em nói là thầy giáo chủ nhiệm của em phải không? -Gia Huy hỏi.
- Dạ… em… không…
“Cộc… cộc… cộc…”
Tiếng gõ cửa khiến Nghĩa phải dừng lời. Cậu bé tưởng là bà đi chợ về nên chạy ra mở cửa. Nhưng cánh cửa vừa được mở ra, Nghĩa đã đi giật lùi vào trong, hai mắt mở trừng trừng khi thấy người vừa xuất hiện sau cánh cửa.
- Ồ, lại là ba cô cậu nữa à? -Thầy Dương vừa bước vào đã nhìn thấy Gia Huy, Vân Vân và Lan Phương. -Tôi đã bảo có gì cứ hỏi tôi và thầy hiệu trưởng là được rồi, bọn trẻ con này ngoài ăn với học ra thì biết gì nữa đâu chứ.
Nói rồi, thầy đột nhiên khụy gối, một tay túm chặt lấy cánh tay Nghĩa, tay còn lại đưa túi hoa quả cho cậu học sinh.
- Em ốm sao rồi?
- Em… em… -Nghĩa run rẩy làm túi hoa quả rơi bịch xuống nền nhà.
- Mà bà em đâu? -Thầy Dương nhìn quanh. -Thầy đã dặn em bao nhiêu lần rồi, ở nhà một mình thì đừng mở cửa cho người lạ. Nhỡ bị bắt cóc giống các bạn thì sao?
Nghĩa nhìn thầy Dương rồi chạy biến vào trong buồng, trốn luôn trong đó. Lan Phương nhìn theo cậu bé, không phải, không phải chỉ mỗi Nghĩa mà cả năm bộ xương khô cùng dắt díu nhau chạy theo Nghĩa, sau đó, không một tiếng động nào phát ra bên trong nữa.
Gia Huy, Vân Vân và Lan Phương đang định đi thì bà của Nghĩa về. Thầy Dương thì bà đã quen biết, nhưng ba người trẻ thì chưa. Đang không biết giải thích thế nào thì chẳng hiểu tại sao thầy Dương lại lên tiếng giải vây.
- Dạ mấy cô cậu đây là phóng viên trên thành phố, đang có nhu cầu viết về một tấm gương học sinh nghèo vượt khó. -Thầy Dương cười đon đả, nhưng ánh mắt lại nhìn nhóm Gia Huy, môi nhếch lên đầy thỏa mãn. -Nên tôi dẫn qua đây để gặp bà với em Nghĩa.
Vân Vân cũng nhanh trí hỏi bà của Nghĩa mấy câu. Khi thầy Dương và cả nhóm chuẩn bị ra về, bà của Nghĩa còn nói với ông thầy chủ nhiệm của cháu trai mình.
- Tiện có thầy đến thăm nên tôi cũng xin phép thầy cho thằng Nghĩa nghỉ buổi học thêm tối nay, chứ tôi thấy thằng bé vẫn còn ốm lắm thầy ạ.
- Bà không cần lo lắng đâu ạ! Nếu em Nghĩa không thể về nhà thì cứ để em ấy ngủ lại ở nhà tôi cũng được. Chứ sắp thi học kỳ rồi mà cứ nghỉ học thế này, tôi chỉ sợ em Nghĩa không theo kịp các bạn.
- Thế thì tốt quá! Vậy trăm sự tôi nhờ thầy!
Bảy rưỡi, trời tối đen như mực, trên con đường làng quen thuộc, một mình Nghĩa đạp xe tới nhà thầy học thêm. Cứ cách một quãng lại có một ngọn đèn đường nhưng cũng chẳng đủ để làm Nghĩa hết sợ, những đôi mắt xanh lè trong bóng đêm do Nghĩa tưởng tượng ra khiến cậu bé càng ra sức đạp nhanh hơn.
Bỗng nhiên Nghĩa cảm thấy lạ khi đã đi được một quãng dài nhưng lại chẳng có ngọn đèn đường nào, cả con đường giờ đã tối om như mực, xung quanh toàn là tiếng côn trùng rả rích. Nghĩa vừa đạp vừa run, mồ hôi bắt đầu vã ra. Chợt nhìn thấy ánh sáng, Nghĩa đạp xe tới, lại gần thì phát hiện ra đó là một người phụ nữ đang đi làm đồng về, còn ánh sáng mà Nghĩa nhìn thấy phát ra từ một chiếc thúng mà bà ta đang gánh trên vai.
Nghĩa rón rén đạp theo sau người phụ nữ, không nói năng gì, tự nhủ chắc chỉ phải đi nhờ thêm một đoạn. Nhưng bất chợt, người phụ nữ đứng khựng lại khiến Nghĩa giật mình, đâm sầm vào quang gánh của bà ta.
Nghĩa vội vàng đứng dậy, đang dựng xe lên thì người phụ nữ đã đi tới giúp. Bàn tay của bà ta vô tình chạm vào tay Nghĩa, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khiến Nghĩa đứng khựng, từ từ nhìn bà ta. Từ chút ánh sáng phát ra từ thúng, gương mặt người phụ nữ vừa hiện ra đã khiến Nghĩa hoảng hồn, toàn thân run rẩy, sau đó ngã lộn nhào về phía sau. Đó chính xác là một bộ xương người được ẩn dưới chiếc áo lụa mỏng tang và bộ tóc đen lòa xòa. Hai cái hàm phát ra những tiếng lập cập khiến Nghĩa sởn da gà, lập tức lùi lại phía sau. Nghĩa hoảng sợ nhìn xung quanh, giờ mới nhận ra ở đây ba ngày trước mới có một người phụ nữ bị tai nạn chết trong lúc đi làm đồng về. Nghĩa lồm cồm đứng dậy, bỏ chạy vì sợ bộ xương sẽ đuổi theo, tuy nhiên, bộ xương cứ đứng yên một chỗ mà chẳng hề nhúc nhích, máu từ mắt và miệng trào ra, cùng lúc đó là một âm thanh man rợ.
“Đừng… đi… học… nữa…!”
“Chạy… mau… đi…!”
Đương nhiên Nghĩa nhận ra, giọng nói đó thuộc về ai.
Nghĩa hớt hải chạy về tới nhà thì đã thấy Gia Huy, Vân Vân và Lan Phương đứng trước cổng nhà mình. Cậu bé không nói năng gì, vội vàng lao tới ôm chầm lấy Lan Phương. Lan Phương cảm nhận được thân thể nhỏ bé lạnh toát, mềm nhũn. Ở phía sau lưng Nghĩa là năm bộ xương người đang nhảy múa; giờ thì Lan Phương đã hiểu vì sao vong hồn của những đứa trẻ lại gọi bọn cô tới đây trong đêm tối như thế này.
- Tuấn… cậu… ấy bảo em không được đến gặp thầy! -Tuấn vừa thở vừa nói. -Cậu ấy bảo em hãy chạy mau đi!
- Được rồi! Được rồi! -Lan Phương ôm lấy cậu bé, vỗ từng nhịp vào lưng để an ủi. -Không sao rồi! Chị chắc là Tuấn và các bạn đã chỉ đường cho em tới đây. Vậy thì, tất cả những gì em biết, bây giờ hãy kể hết ra đi!
Nghĩa được vỗ về trong vòng tay của Lan Phương, từng ký ức sau đó hiện ra rõ như ban ngày…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook