Viết Lại Tương Lai?
-
Chương 7
Thoáng chốc, gương mặt cô gái trước mặt hắn liền thay đổi. Đó không phải đến từ khả năng như những kẻ sát thủ chuyên mang mặt nạ mà thực thi nhiệm vụ, cũng chẳng phải đến từ cái gì gọi là khả năng thiên phú của một bậc diễn viên tài năng... Mà từ tận đáy lòng, cảm giác của một sát thủ chuyên nghiệp giết người không gớm tay, hắn cảm nhận được sự thay đổi của cô là đến từ bản năng.
Bản năng gần như không phải là thứ do quá trình học tập hay luyện tập mà thành, nói một cách mơ hồ thì nó chính là thứ mà ngay từ khi sinh ra mỗi con người đều có, là thứ mà con người chúng ta sẽ thực hiện trong vô thức. Và gần như trở thành một hệ thống được thiết lập sẵn, một cơ chế tự động. Nhưng mà việc thay đổi sắc mặt của cô gái này, hắn có thể nhận thấy được đó chính là lớp vỏ bảo vệ của cô. Cũng giống như lúc bàn bạc với hắn, lớp vỏ bảo vệ tuy vẫn được cô bật lên, thế nhưng so với lúc này, ánh mắt thấm đẫm vẻ tà mị kia, vẻ mê hoặc lại xen lẫn một chút gian trá cùng một chút sát khí khó nhận ra... Dù được gọi là "chú hề" sống với muôn vàn khuôn mặt thì thật sự, ngay lúc này đây hắn là chân thật cảm nhận được cái gì mới gọi là "kẻ mang mặt nạ", cái gì mới là "chú hề". Nhưng mà, bản năng tự vệ này của cô-một cô gái chưa tròn 18 là làm sao mà có được? Phải hay không, cô cùng hắn chính là được nuôi dưỡng ra từ chung một hoàn cảnh, một cái nôi...dơ bẩn? Và phải thế nào thì một cô gái thơ ngây non nớt lại có một bản năng đáng sợ như thế?
Không ngờ chỉ mới mất tích một chút liền bị phát hiện, còn dẫn một đám người tới đây, xem ra cô rất là đáng giá…hoặc cũng có thể là vì sợ bị phát hiện bí mật gì đó, chẳng hạn như… sự có mặt của anh ta.
Cũng đúng, một người vừa có sắc lại vừa bí ẩn, bị tra tấn như thế, lại thêm thái độ của bọn Fuidan, thật sự không thể nào là người bình thường rồi. Hay là, cô có nên…
-Con điếm chết tiệt.
Fuidan bực tức rống lên như một kẻ điên, thật nhìn không ra người ôn hòa vừa thấy ở bữa tiệc cùng với kẻ có hành vi lỗ mãng thế này lại là cùng một người.
Con điếm kia dám cả gan lừa ta sao, hay lắm, phá camera, đột nhập căn phòng bí mật giờ lại còn ở đây với tên khó nhằn chết tiệt kia. Lẽ nào bọn chúng đang lập mưu gì sao, tưởng Fuidan này dễ bị lừa lắm hay sao. Hừ, tên chó săn chết bầm kia thì không đụng được, nhưng con điếm kia thì… Dù sao nói chuyện với mụ Katina vẫn dễ dàng hơn, chỉ cần cho chút tiền để im miệng mà thôi. Vậy thì mày chuẩn bị, con điếm chết tiệt…
-Aaaaaaaaaaaaa…ngươi…ngươi… mau buông ta ra…Bỗng lúc này tiếng la thất thanh của một cô gái vang lên như đánh tỉnh những suy tính của hắn (Fuidan). Hắn vội nhìn về phía chiếc lồng giam kiên cố nơi gốc phòng đang giam giữ một đôi trai gái. Đó là một chàng trai vô cùng cuốn hút, vai rộng dáng cao, da trắng lại thêm đường cong trên người chàng thật chẳng khác gì bức tượng được điêu khắc hoàn mĩ các vị thần_ một vẻ đẹp mạnh mẽ, diễm lệ mà lãnh ngạo, cô độc. Còn cô gái, mái tóc màu bạch kim của cô như muốn phát sáng dưới màn đêm lạnh lẽo, cô quạnh. Nếu hắn là một bức tượng hoàn mĩ, thì cô chính là một nàng búp bê sứ kiêu sa, rung động lòng người.
Thoáng chốc cả gian phòng như chết lặng, họ lặng im ngắm nhìn hai người trước mặt, nhìn thứ xinh đẹp nhất mà họ từng biết. Thế nhưng, họ lại cảm thấy có điều gì đó rất không đúng nha. Làm sao mà, tư thế của họ…ừm…cái tư thế đáng đỏ mặt thế này là sao?
-Ta là người của ngài Fuidan, nếu ngươi dám làm thế với ta, ngài Fuidan nhất định sẽ trừng phạt người.
Cô gái nhận thấy mọi người trong phòng như nhìn vào cô thì lập tức, thân hình cô khẽ co lại, hai tay liền ôm lấy hai bả vai trắng noãn đang run lên, đôi mắt cô ngập nước chỉ chực chờ rơi xuống. Quần áo cô thì nhăn nhúm do bị rơi từ trên cao xuống, lại có chút rách rưới…
Chết tiệt, vừa nãy lo đàm phán với cô ta mà quên không điều chỉnh lại tư thế đáng nghi ngờ kia. Cái con nhóc này chắc là muốn trả thù vụ vừa nãy đây mà, thật tinh ranh. Không biết nó đang âm mưu điều gì đây…
‘Ha ha … giờ thì còn dám lầy với đây nữa không nhé!’ Cô đắc ý, nhìn hắn đầy khiêu khích.
Có lẽ vì bất ngờ nên cả đám người phía sau liền đỏ mặt tía tai dù rằng là vệ sĩ của Fuidan hay Fuidan, không chỉ đỏ mặt mà hắn còn không ngừng nhỏ dãi. Dùng ánh mắt thèm khát, đầy dục vọng nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mà lòng hắn (Fuidan) khẽ động ‘Trước hết vẫn là nên dùng chút, dùng sao cũng tốn một bộn tiền mà, ha ha…trông ngon thế cơ mà, đúng là chết thì có hơi tiếc nhỉ, ha ha’. Nghĩ thế hắn liền ra lệnh, nhanh tay quệt đi dòng nước “bẩn” trên khóe miệng.
Rơi vào tình trạng này mà còn lớn giọng kiêu ngạo bảo trừng phạt người khác, tưởng mình cao quý lắm sao…hừ ngươi chỉ là một ả điếm mà ta đã bỏ tiền ra mua thôi. Cái gì mà “Ta là người của ngài Fuidan, nếu ngươi dám làm thế với ta, ngài Fuidan nhất định sẽ trừng phạt người.”, ảo vọng. Nghĩ xem với cái đầu óc có hạn như thế ả chắc chắn không bao giờ tránh được cái kết bị thảm của mình đâu. Hơn cả, quan hệ của cả hai trông cũng chẳng tốt lành gì…Trước vẫn là nên “dùng chút điểm tâm” cái đã.
-Đem con đàn bà đó qua đây, còn tên kia thì…ngươi biết phải làm gì rồi đó.
-Thuộc hạ tuân mệnh.
Nhận được lệnh, tên “chó săn” cầm đầu-tức là tên khi nãy đã đe dọa cô tiến lên phân công cho cấp dưới tiến hành nhiệm vụ, rất nhanh sau đó nhiệm vụ mà hắn giao đã hoàn thành.
Bản năng gần như không phải là thứ do quá trình học tập hay luyện tập mà thành, nói một cách mơ hồ thì nó chính là thứ mà ngay từ khi sinh ra mỗi con người đều có, là thứ mà con người chúng ta sẽ thực hiện trong vô thức. Và gần như trở thành một hệ thống được thiết lập sẵn, một cơ chế tự động. Nhưng mà việc thay đổi sắc mặt của cô gái này, hắn có thể nhận thấy được đó chính là lớp vỏ bảo vệ của cô. Cũng giống như lúc bàn bạc với hắn, lớp vỏ bảo vệ tuy vẫn được cô bật lên, thế nhưng so với lúc này, ánh mắt thấm đẫm vẻ tà mị kia, vẻ mê hoặc lại xen lẫn một chút gian trá cùng một chút sát khí khó nhận ra... Dù được gọi là "chú hề" sống với muôn vàn khuôn mặt thì thật sự, ngay lúc này đây hắn là chân thật cảm nhận được cái gì mới gọi là "kẻ mang mặt nạ", cái gì mới là "chú hề". Nhưng mà, bản năng tự vệ này của cô-một cô gái chưa tròn 18 là làm sao mà có được? Phải hay không, cô cùng hắn chính là được nuôi dưỡng ra từ chung một hoàn cảnh, một cái nôi...dơ bẩn? Và phải thế nào thì một cô gái thơ ngây non nớt lại có một bản năng đáng sợ như thế?
Không ngờ chỉ mới mất tích một chút liền bị phát hiện, còn dẫn một đám người tới đây, xem ra cô rất là đáng giá…hoặc cũng có thể là vì sợ bị phát hiện bí mật gì đó, chẳng hạn như… sự có mặt của anh ta.
Cũng đúng, một người vừa có sắc lại vừa bí ẩn, bị tra tấn như thế, lại thêm thái độ của bọn Fuidan, thật sự không thể nào là người bình thường rồi. Hay là, cô có nên…
-Con điếm chết tiệt.
Fuidan bực tức rống lên như một kẻ điên, thật nhìn không ra người ôn hòa vừa thấy ở bữa tiệc cùng với kẻ có hành vi lỗ mãng thế này lại là cùng một người.
Con điếm kia dám cả gan lừa ta sao, hay lắm, phá camera, đột nhập căn phòng bí mật giờ lại còn ở đây với tên khó nhằn chết tiệt kia. Lẽ nào bọn chúng đang lập mưu gì sao, tưởng Fuidan này dễ bị lừa lắm hay sao. Hừ, tên chó săn chết bầm kia thì không đụng được, nhưng con điếm kia thì… Dù sao nói chuyện với mụ Katina vẫn dễ dàng hơn, chỉ cần cho chút tiền để im miệng mà thôi. Vậy thì mày chuẩn bị, con điếm chết tiệt…
-Aaaaaaaaaaaaa…ngươi…ngươi… mau buông ta ra…Bỗng lúc này tiếng la thất thanh của một cô gái vang lên như đánh tỉnh những suy tính của hắn (Fuidan). Hắn vội nhìn về phía chiếc lồng giam kiên cố nơi gốc phòng đang giam giữ một đôi trai gái. Đó là một chàng trai vô cùng cuốn hút, vai rộng dáng cao, da trắng lại thêm đường cong trên người chàng thật chẳng khác gì bức tượng được điêu khắc hoàn mĩ các vị thần_ một vẻ đẹp mạnh mẽ, diễm lệ mà lãnh ngạo, cô độc. Còn cô gái, mái tóc màu bạch kim của cô như muốn phát sáng dưới màn đêm lạnh lẽo, cô quạnh. Nếu hắn là một bức tượng hoàn mĩ, thì cô chính là một nàng búp bê sứ kiêu sa, rung động lòng người.
Thoáng chốc cả gian phòng như chết lặng, họ lặng im ngắm nhìn hai người trước mặt, nhìn thứ xinh đẹp nhất mà họ từng biết. Thế nhưng, họ lại cảm thấy có điều gì đó rất không đúng nha. Làm sao mà, tư thế của họ…ừm…cái tư thế đáng đỏ mặt thế này là sao?
-Ta là người của ngài Fuidan, nếu ngươi dám làm thế với ta, ngài Fuidan nhất định sẽ trừng phạt người.
Cô gái nhận thấy mọi người trong phòng như nhìn vào cô thì lập tức, thân hình cô khẽ co lại, hai tay liền ôm lấy hai bả vai trắng noãn đang run lên, đôi mắt cô ngập nước chỉ chực chờ rơi xuống. Quần áo cô thì nhăn nhúm do bị rơi từ trên cao xuống, lại có chút rách rưới…
Chết tiệt, vừa nãy lo đàm phán với cô ta mà quên không điều chỉnh lại tư thế đáng nghi ngờ kia. Cái con nhóc này chắc là muốn trả thù vụ vừa nãy đây mà, thật tinh ranh. Không biết nó đang âm mưu điều gì đây…
‘Ha ha … giờ thì còn dám lầy với đây nữa không nhé!’ Cô đắc ý, nhìn hắn đầy khiêu khích.
Có lẽ vì bất ngờ nên cả đám người phía sau liền đỏ mặt tía tai dù rằng là vệ sĩ của Fuidan hay Fuidan, không chỉ đỏ mặt mà hắn còn không ngừng nhỏ dãi. Dùng ánh mắt thèm khát, đầy dục vọng nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mà lòng hắn (Fuidan) khẽ động ‘Trước hết vẫn là nên dùng chút, dùng sao cũng tốn một bộn tiền mà, ha ha…trông ngon thế cơ mà, đúng là chết thì có hơi tiếc nhỉ, ha ha’. Nghĩ thế hắn liền ra lệnh, nhanh tay quệt đi dòng nước “bẩn” trên khóe miệng.
Rơi vào tình trạng này mà còn lớn giọng kiêu ngạo bảo trừng phạt người khác, tưởng mình cao quý lắm sao…hừ ngươi chỉ là một ả điếm mà ta đã bỏ tiền ra mua thôi. Cái gì mà “Ta là người của ngài Fuidan, nếu ngươi dám làm thế với ta, ngài Fuidan nhất định sẽ trừng phạt người.”, ảo vọng. Nghĩ xem với cái đầu óc có hạn như thế ả chắc chắn không bao giờ tránh được cái kết bị thảm của mình đâu. Hơn cả, quan hệ của cả hai trông cũng chẳng tốt lành gì…Trước vẫn là nên “dùng chút điểm tâm” cái đã.
-Đem con đàn bà đó qua đây, còn tên kia thì…ngươi biết phải làm gì rồi đó.
-Thuộc hạ tuân mệnh.
Nhận được lệnh, tên “chó săn” cầm đầu-tức là tên khi nãy đã đe dọa cô tiến lên phân công cho cấp dưới tiến hành nhiệm vụ, rất nhanh sau đó nhiệm vụ mà hắn giao đã hoàn thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook