Viết Lại Tương Lai?
-
Chương 8
Theo lời hắn, tên con trai-tức kẻ cô không biết tên bị đưa sang một gian phòng khác, nơi được ngăn cách với gian phòng của cô qua một tấm màng đen rủ dài xuống đất. Sau vài giây, từ gian phòng ấy liền nhanh chóng vang lên tiếng ‘chát, chát’ và cả tiếng các khớp xương bị trật khớp, thậm chí là gãy xương ‘crăng crắc’ nhưng dù thế, cô lại chẳng hề nghe được tiếng thở gấp, cũng chẳng có tiếng la hét nào cả…Hắn cũng đáng để lợi dụng đấy!
Ngược lại với hắn, cô chẳng hề được đưa đi đâu cả mà vẫn ở nguyên trong chiếc lồng ấy hơn nữa còn được đối xử vô cùng “đặc biệt”, giả như bị đè xuống.
Như một con sói đói nhơ bẩn, hắn thô bạo đẩy mạnh cô xuống đất rồi nhanh chóng giơ vuốt sắt nhọn về phía cô, sờ soạt khắp người cô. Nếu trên đời này thật sự có tồn tại thứ gọi là “phế thải” thì thật không sai khi dùng để nói về Fuidan.
Mặc cho người phía trên cựa ngoạy, làm loạn trên người mình, cô vẫn cứ dững dưng nhìn hắn, mắt chẳng hề khép lại mà vẫn mở to lạnh lùng nhìn.
Vậy cô là đang sợ sao…hay cô đang dự tính điều gì? Không, đơn giản chỉ vì vô đang nhớ về một số chuyện tệ hại đã từng xảy đến với mình thôi. Hừ, đó chẳng phải là cái gì to tát cả nhưng…nó chính là lí do mà trong suốt mấy năm cô buộc phải liên tục dùng thuốc an thần. Cô nhớ rõ có lần cô dùng quá liều, kết quả là… khỏi nói cũng biết, kết quả chính là cô phải ở trạng thái ngủ sâu không tỉnh, làm một chuyến viếng thăm dài hạn đến chốn âm phủ thâm kín mà lạnh lẽo, không chút ánh sáng. Trên con đường dẫn đến nơi ấy không hề có một đóa bỉ ngạn nào cả, cũng chẳng hề thấy bóng dáng một oan hồn nào…mà thứ cô được thấy không gì ngoài những thước phim quay chậm về cuộc đời mình.
“Bảo bối ngoan, lại đây…”
“Không, xin ngài, con lạy ngài, tha cho con…”
“Nào đến đây, ta nhất định sẽ nhẹ nhàng, ngoan…”
“Lạy ngài, van cầu ngài…”
“Bảo bối ngoan, đừng giập đầu nữa, nào đến đây… tụi bây mau bắt nó đem qua đây”
“Khônggggggggggggg”
Thấy thế cô liền vươn tay vội chạm vào một mảnh gương nhỏ bên trái, hét lớn “KHÔNG” rồi liên tiếp đập nát toàn bộ các mảnh gương. Cô dần trở nên điên loạn, hành động hoàn toàn như một đứa nhỏ đang giận dữ như khi chính mình bị người khác tố giác, vẫn kiên trì chống trả đến nỗi hai tay cô đều nhuốm đỏ màu máu.
Này, cô đang che giấu gì thế? Cho tôi biết được chứ?
“Không, không …không ai được phép biết về quá khứ của tôi, không một ai có thể…”
Chính trong tình trạng hỗn loạn như thế, cô bừng tỉnh giấc… Không, cô của ngày hôm ấy đã chết… phải, đứa con gái luôn bị vây khốn trong quá khứ, người luôn sợ hãi một cơn ác mộng đã chết. Và giờ phút này, ngay tại nơi này, nơi bắt đầu của mọi thứ, cô chính thức tuyên chiến…cùng với quá khứ của chính mình, chân chính giành lại tương lai của mình.Nghĩ thế, cô liền thoáng thay đổi sắc mặt, giấu nhẹm toàn bộ sát khí mà mình vừa tỏa ra, hai cánh tay trắng nõn nhẹ vươn lên choàng qua vai Fuidan, rồi cô kiều mị lên tiếng:
-Ừm…ngài thật hư quá!
-Bảo bối ngoan!
-Nhưng mà…nhưng mà…
Hiểu ý người đẹp, hắn nhanh chóng ra lệnh cho bọn “chó săn” xoay người qua chỗ khác rồi hớn hở “ăn” cô. Đúng lúc này, nơi khóe môi môi có chút vểnh lên, trông vô cùng gian trá. Biết hắn thật sự đã bị cô quyến rũ, cô liền nhanh chóng xoay người ngồi dậy ôm chặt lấy hắn, đôi môi nhỏ mà lạnh băng kề sát vào đôi tai hắn mị hoặc thì thầm:
-Muốn chết thì cứ việc động đậy.
Đang trong lúc “vận động vô cùng sung sức”, hắn liền cảm nhận được có một vật bén nhọn gì đó đang kề sát bên tim hắn mà “bảo bối´hắn thì lại ngang nhiên uy hiếp hắn. Thức thời hắn liền dừng lại mọi động tác, còn định kêu cứu bọn người bên ngoài thì một dòng chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy ra khỏi ngực hắn, mà cô gái lại nhẹ giọng lên tiếng cảnh cáo:
-Xem này, tôi lỡ tay rồi!
Quay lại lúc còn ở trong căn phòng của Fuidan, ngay lúc chiếc tách vỡ, cô đã nhanh chóng giấu đi một cây bút máy gần đó. Sở dĩ cô không lựa chọn đem theo mảnh vỡ tách trà là vì ngại bọn “chó săn” nghi ngờ về số lượng mảnh vỡ quá ít, hơn nữa mảnh vỡ tách trà thực quá nhỏ, không đủ để đâm người khác một nhát như bút
Dừng một chút, cô gái liền chuyển dời tầm mắt sang bọn người bên ngoài, rồi lại nhìn hắn, lạnh giọng lên tiếng:
-Không biết tim người là hình gì nhỉ?
Nói đến đây, cô lại nhếch miệng cười kì quái, không biết vô tình hay cố ý mà cô đã để lộ thanh âm lạnh lẽo cùng sát khí nồng đậm ra ngoài, thôi thúc “bầy chó săn” bên ngoài tiến vào.
Dường như cảm thấy mọi chuyện đã đúng với kế hoạch ban đầu, cô liền cởi bỏ lớp vỏ nhu nhược ban nãy, thay vào đó là tia nhìn lạnh lẽo cùng chán ghét, hận thù nồng đậm. Thoắt cái, cô liền đem hắn cùng cô chuyển về một cái tư thế đứng đắn hơn, cũng là dễ cho hành động tiếp theo của cô. Liền đó, cô lạnh giọng ra lệnh:
-Tất cả đứng im, ngồi xuống, đem súng đều giao qua đây.
Đứng trước gần hơn mười nồng súng, hơn nữa đều là những thanh súng đã lên đạn, chỉ cần nhấn nhẹ một cái liền… Trước tình huống này, mà cô gái ấy vẫn cứ kiên cường, bình tĩnh ra lệnh như không, thật khiến bọn người Fuidan ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn trong tâm họ lại chính là sự kinh sợ không hề che giấu.
Tuy thế, bọn họ có lẽ vì xem mình là những vệ sĩ tài giỏi mà kiêu ngạo không xem lời nói của cô ra gì. Họ vẫn cho rằng bản thân họ đã phải trải qua vô vàn cuộc thảo nghiệm, còn cô-một “cô gái bán hoa” sống trong nhung lụa, đôi tay thon nhỏ…chỉ chạm vào đàn ông như thế, biết cái gì là vũ khí, cái gì là đe dọa cùng giết người. Chẳng nhẽ, cái thứ “làm ấm giường” ấy đáng để họ phải kinh sợ sao, thế cho nên họ nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhìn chăm chăm cô. Còn về phần chủ nhân của hắn, “cái thứ đó”…dám làm gì ngài ấy chứ, hơn nữa ngài ấy cũng không đơn giản chỉ là một lão “yêu râu xanh” đâu. Đúng là ngu ngốc!
Ngược lại với hắn, cô chẳng hề được đưa đi đâu cả mà vẫn ở nguyên trong chiếc lồng ấy hơn nữa còn được đối xử vô cùng “đặc biệt”, giả như bị đè xuống.
Như một con sói đói nhơ bẩn, hắn thô bạo đẩy mạnh cô xuống đất rồi nhanh chóng giơ vuốt sắt nhọn về phía cô, sờ soạt khắp người cô. Nếu trên đời này thật sự có tồn tại thứ gọi là “phế thải” thì thật không sai khi dùng để nói về Fuidan.
Mặc cho người phía trên cựa ngoạy, làm loạn trên người mình, cô vẫn cứ dững dưng nhìn hắn, mắt chẳng hề khép lại mà vẫn mở to lạnh lùng nhìn.
Vậy cô là đang sợ sao…hay cô đang dự tính điều gì? Không, đơn giản chỉ vì vô đang nhớ về một số chuyện tệ hại đã từng xảy đến với mình thôi. Hừ, đó chẳng phải là cái gì to tát cả nhưng…nó chính là lí do mà trong suốt mấy năm cô buộc phải liên tục dùng thuốc an thần. Cô nhớ rõ có lần cô dùng quá liều, kết quả là… khỏi nói cũng biết, kết quả chính là cô phải ở trạng thái ngủ sâu không tỉnh, làm một chuyến viếng thăm dài hạn đến chốn âm phủ thâm kín mà lạnh lẽo, không chút ánh sáng. Trên con đường dẫn đến nơi ấy không hề có một đóa bỉ ngạn nào cả, cũng chẳng hề thấy bóng dáng một oan hồn nào…mà thứ cô được thấy không gì ngoài những thước phim quay chậm về cuộc đời mình.
“Bảo bối ngoan, lại đây…”
“Không, xin ngài, con lạy ngài, tha cho con…”
“Nào đến đây, ta nhất định sẽ nhẹ nhàng, ngoan…”
“Lạy ngài, van cầu ngài…”
“Bảo bối ngoan, đừng giập đầu nữa, nào đến đây… tụi bây mau bắt nó đem qua đây”
“Khônggggggggggggg”
Thấy thế cô liền vươn tay vội chạm vào một mảnh gương nhỏ bên trái, hét lớn “KHÔNG” rồi liên tiếp đập nát toàn bộ các mảnh gương. Cô dần trở nên điên loạn, hành động hoàn toàn như một đứa nhỏ đang giận dữ như khi chính mình bị người khác tố giác, vẫn kiên trì chống trả đến nỗi hai tay cô đều nhuốm đỏ màu máu.
Này, cô đang che giấu gì thế? Cho tôi biết được chứ?
“Không, không …không ai được phép biết về quá khứ của tôi, không một ai có thể…”
Chính trong tình trạng hỗn loạn như thế, cô bừng tỉnh giấc… Không, cô của ngày hôm ấy đã chết… phải, đứa con gái luôn bị vây khốn trong quá khứ, người luôn sợ hãi một cơn ác mộng đã chết. Và giờ phút này, ngay tại nơi này, nơi bắt đầu của mọi thứ, cô chính thức tuyên chiến…cùng với quá khứ của chính mình, chân chính giành lại tương lai của mình.Nghĩ thế, cô liền thoáng thay đổi sắc mặt, giấu nhẹm toàn bộ sát khí mà mình vừa tỏa ra, hai cánh tay trắng nõn nhẹ vươn lên choàng qua vai Fuidan, rồi cô kiều mị lên tiếng:
-Ừm…ngài thật hư quá!
-Bảo bối ngoan!
-Nhưng mà…nhưng mà…
Hiểu ý người đẹp, hắn nhanh chóng ra lệnh cho bọn “chó săn” xoay người qua chỗ khác rồi hớn hở “ăn” cô. Đúng lúc này, nơi khóe môi môi có chút vểnh lên, trông vô cùng gian trá. Biết hắn thật sự đã bị cô quyến rũ, cô liền nhanh chóng xoay người ngồi dậy ôm chặt lấy hắn, đôi môi nhỏ mà lạnh băng kề sát vào đôi tai hắn mị hoặc thì thầm:
-Muốn chết thì cứ việc động đậy.
Đang trong lúc “vận động vô cùng sung sức”, hắn liền cảm nhận được có một vật bén nhọn gì đó đang kề sát bên tim hắn mà “bảo bối´hắn thì lại ngang nhiên uy hiếp hắn. Thức thời hắn liền dừng lại mọi động tác, còn định kêu cứu bọn người bên ngoài thì một dòng chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy ra khỏi ngực hắn, mà cô gái lại nhẹ giọng lên tiếng cảnh cáo:
-Xem này, tôi lỡ tay rồi!
Quay lại lúc còn ở trong căn phòng của Fuidan, ngay lúc chiếc tách vỡ, cô đã nhanh chóng giấu đi một cây bút máy gần đó. Sở dĩ cô không lựa chọn đem theo mảnh vỡ tách trà là vì ngại bọn “chó săn” nghi ngờ về số lượng mảnh vỡ quá ít, hơn nữa mảnh vỡ tách trà thực quá nhỏ, không đủ để đâm người khác một nhát như bút
Dừng một chút, cô gái liền chuyển dời tầm mắt sang bọn người bên ngoài, rồi lại nhìn hắn, lạnh giọng lên tiếng:
-Không biết tim người là hình gì nhỉ?
Nói đến đây, cô lại nhếch miệng cười kì quái, không biết vô tình hay cố ý mà cô đã để lộ thanh âm lạnh lẽo cùng sát khí nồng đậm ra ngoài, thôi thúc “bầy chó săn” bên ngoài tiến vào.
Dường như cảm thấy mọi chuyện đã đúng với kế hoạch ban đầu, cô liền cởi bỏ lớp vỏ nhu nhược ban nãy, thay vào đó là tia nhìn lạnh lẽo cùng chán ghét, hận thù nồng đậm. Thoắt cái, cô liền đem hắn cùng cô chuyển về một cái tư thế đứng đắn hơn, cũng là dễ cho hành động tiếp theo của cô. Liền đó, cô lạnh giọng ra lệnh:
-Tất cả đứng im, ngồi xuống, đem súng đều giao qua đây.
Đứng trước gần hơn mười nồng súng, hơn nữa đều là những thanh súng đã lên đạn, chỉ cần nhấn nhẹ một cái liền… Trước tình huống này, mà cô gái ấy vẫn cứ kiên cường, bình tĩnh ra lệnh như không, thật khiến bọn người Fuidan ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn trong tâm họ lại chính là sự kinh sợ không hề che giấu.
Tuy thế, bọn họ có lẽ vì xem mình là những vệ sĩ tài giỏi mà kiêu ngạo không xem lời nói của cô ra gì. Họ vẫn cho rằng bản thân họ đã phải trải qua vô vàn cuộc thảo nghiệm, còn cô-một “cô gái bán hoa” sống trong nhung lụa, đôi tay thon nhỏ…chỉ chạm vào đàn ông như thế, biết cái gì là vũ khí, cái gì là đe dọa cùng giết người. Chẳng nhẽ, cái thứ “làm ấm giường” ấy đáng để họ phải kinh sợ sao, thế cho nên họ nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhìn chăm chăm cô. Còn về phần chủ nhân của hắn, “cái thứ đó”…dám làm gì ngài ấy chứ, hơn nữa ngài ấy cũng không đơn giản chỉ là một lão “yêu râu xanh” đâu. Đúng là ngu ngốc!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook