Vì Em Là Điểm Sáng
-
C1: Chương 1
Mạc Vũ được sinh ra trong một gia đình không khá giả, nhưng ngược lại cậu luôn nhận được tình yêu thương vô bờ từ cha và mẹ, trước khi nghịch cảnh khốn cùng ấy ập đến với cuộc đời cậu, Mạc Vũ quả thật đã rất hạnh phúc. Mỗi ngày ba bữa gia đình bốn người đầy ắp tiếng cười, tuy thức ăn không phải là sơn hào, là hải vị, nhưng lại ngon đến lạ, cho đến đêm hôm đó. Cơn mưa ấy đã cuốn trôi mọi thứ từ cậu, lấy đi tất cả từ cậu. Khi cả hai anh em vẫn còn hồn nhiên nô đùa bên trong ngôi nhà mái lá xập xệ, đứa trẻ ấy đã rất vô tư nghĩ rằng ngày hôm đó, chỉ cần nó đợi thêm vài phút nữa thôi, vài phút nữa là cha mẹ sẽ lại về, nó sẽ lại được hạnh phúc vui mừng khôn xiết chạy đến mà ôm chằm lấy họ, nhưng vài phút rồi lại vài phút nữa trôi qua, họ vẫn chưa về. Sau đó, những gì nó nhận được chính là tin báo tử của cha và mẹ mình, họ bị tai nạn giao thông trên đường về nhà do trận mưa quá lớn khiến cho chiếc bán tải phía sau không thể quan sát rõ, liền đâm trúng cha mẹ cậu. Lúc ngã xuống trong lòng họ đau đớn nhường nào? Những món đồ chơi kia vẫn còn được móc gọn trên xe, mẹ vẫn còn ôm khư khư chiếc bánh sinh nhật trong tay, ngày hôm đó là ngày vui nhất và cũng là ngày đau đớn nhất, ngày sinh nhật của cậu cũng chính là ngày cậu mất đi tất cả. Thời điểm đó, với những gì vừa xảy ra đối với gia đình cậu thật sự là một cú sốc rất lớn. Mạc Lâm và Mạc Vũ khi đó còn quá nhỏ, đến tiền làm đám tang cho cha mẹ mình cũng không cách nào lo liệu nổi, chỉ đành nương tựa nhờ cậy hết vào người chị ruột của cha mình là Mạc Nhụy, sau khi lo xong hậu sự cho cha mẹ, cả hai cũng chuyển đến ở cùng với người cô này, và cũng chính từ đó cuộc đời cậu đã chính thức mở sang một chương mới, đầy u ám.
Mạc Nhụy tính tình không tốt, thường ngày bà ta kiếm tiền dựa vào việc ghi số đề, cờ bạc và rất nhiều việc xấu khác, có vẻ như người anh trai của cậu được lòng khách hàng của Mạc Nhụy hơn cậu, người khác đến mua số đều hỏi về Mạc Lâm, từ đó bà ấy cũng dần thương anh trai cậu nhiều hơn, lo cho anh ấy ăn học đầy đủ, cho anh ấy đi chơi, cho anh ấy được có bạn bè, còn cậu chỉ cần bước một chân ra khỏi bếp liền bị đánh đập một cách không thể nào tàn nhẫn hơn. Khắp cơ thể vết thương lớn nhỏ mới cũ đều có, Mạc Lâm tuy rất xót em mình nhưng cũng đành bất lực, bởi lẽ khi đó anh cũng chỉ mới 13 tuổi, Mạc Vũ mới 8 tuổi, ở độ tuổi đó vốn dĩ lời họ nói đều sẽ không có chút sức nặng nào, sao có thể làm gì được Mạc Nhụy.
Cho đến khi cậu vừa tròn 20 tuổi, quyết định cãi nhau với Mạc Nhụy một trận lớn, sau đó liền bị bà ta đuổi ra khỏi nhà, lang thang cô độc tại Thượng Hải. Cậu làm đủ mọi loại nghề để kiếm tiền với hy vọng thắp sáng tiếp ước mơ được đến trường của bản thân, cố gắng đến mức cơ thể mang đủ loại bệnh, yếu ớt đến đáng thương. Nhưng cũng may, xã hội này vẫn chừa cho cậu một con đường sống. Người chủ trọ rất tốt, tuy là khu trọ không quá khang trang nhưng cơm mỗi ngày ba bữa vẫn miễn cưỡng đầy đủ, và cậu vẫn thế, một mình lăn lộn với đời.
...----------------...
Một khu trọ nhỏ bám đầy rong rêu ở nơi hưng thịnh nhất Trung Quốc, một căn phòng bảy mét vuông chỉ đủ để kê một chiếc giường kiểu cũ, một chiếc bàn nhỏ không quá bắt mắt. Tuy vậy, quần áo và các vật dụng khác đều được sắp xếp rất ngăn nắp không bừa bộn.
" KHÔNG..CHA ƠI MẸ ƠI..!!! "
Mạc Vũ choàng tỉnh giấc như bao ngày, cơn ác mộng về đêm kinh hoàng năm xưa lại tiếp tục tái hiện lại trong từng giấc ngủ, lúc nào cũng thế hai tiếng " cha mẹ " thân thương ấy cậu đời này vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ có thể vô tư cất lên một cách hồn nhiên như khi cậu 8 tuổi.
Cậu hoàn hồn lẩm bẩm: " Lại mơ thấy nữa rồi..."
" Mạc Vũ, cháu dậy chưa? Hôm nay định sẽ thế nào? "
" Bà Khương, cháu dậy rồi ạ! Cháu vừa tìm được việc làm rồi, là nhân viên quét dọn."
" Vậy sao? Giờ giấc thế nào? Lương bổng ra làm sao? Có tốt không cháu? "
Bà Khương là chủ trọ của Mạc Vũ, hiện đã ngoài 60, là một người hiền hậu, tuy tuổi tác có hơi lớn nhưng bà vẫn rất lạc quan và yêu đời, cả ngày luôn vận động, hết vào thăm cậu lại ghé thăm những phòng trọ khác, rất hay cho đồ ăn, ai ai cũng kính bà.Từ khi biết được hoàn cảnh của Mạc Vũ, bà Khương rất hay lui tới phòng cậu, ban ngày hỏi han tình hình công ăn việc làm của cậu, đêm xuống lại lo cậu đói, sợ cậu lạnh. Một thân già nua cứ vậy xách mấy bọc thức ăn, chăn mền đem cho cậu, đối với Mạc Vũ đây có là lẽ người duy nhất yêu thương cậu sau cha mẹ cậu. đam mỹ hài
Nhận được hàng loạt câu hỏi từ bà Khương, Mạc Vũ vui vẻ trả lời: " Đều rất tốt, bà cứ yên tâm ạ! "
" Ay ya! Già rồi nên tính bà hay lo, cháu giờ như cháu ruột của bà rồi, có cần gì thì cứ nói với bà có biết không? "
" Dạ, cháu biết rồi, sáng nay bà không ra vườn sao ạ? "
" Hì hì, bà ra chứ, phải ra chứ! Chỉ là muốn ghé coi cháu đã dậy chưa thôi, nhớ ăn uống rồi hẳn đi làm biết chưa? "
" Dạ! Cháu biết rồi mà."
Bà Khương vươn tay xoa đầu cậu, nghiêm túc căn dặn: " Có về trễ quá thì lúc về nhớ gọi bà ra mở cửa nghe không! Mà thôi cháu đừng có đi làm ban đêm, giờ ngoài đường nguy hiểm lắm!"
" Dạ rồi dạ rồi, cháu nhớ rồi! Bà đừng lo lắng, cháu sẽ không đi khuya đâu ạ."
" Haha được được, ngoan ngoan! Bà đi ra vườn đây, chúc cháu đi làm vui vẻ nha. "
" Dạ, cảm ơn bà! "
Mạc Nhụy tính tình không tốt, thường ngày bà ta kiếm tiền dựa vào việc ghi số đề, cờ bạc và rất nhiều việc xấu khác, có vẻ như người anh trai của cậu được lòng khách hàng của Mạc Nhụy hơn cậu, người khác đến mua số đều hỏi về Mạc Lâm, từ đó bà ấy cũng dần thương anh trai cậu nhiều hơn, lo cho anh ấy ăn học đầy đủ, cho anh ấy đi chơi, cho anh ấy được có bạn bè, còn cậu chỉ cần bước một chân ra khỏi bếp liền bị đánh đập một cách không thể nào tàn nhẫn hơn. Khắp cơ thể vết thương lớn nhỏ mới cũ đều có, Mạc Lâm tuy rất xót em mình nhưng cũng đành bất lực, bởi lẽ khi đó anh cũng chỉ mới 13 tuổi, Mạc Vũ mới 8 tuổi, ở độ tuổi đó vốn dĩ lời họ nói đều sẽ không có chút sức nặng nào, sao có thể làm gì được Mạc Nhụy.
Cho đến khi cậu vừa tròn 20 tuổi, quyết định cãi nhau với Mạc Nhụy một trận lớn, sau đó liền bị bà ta đuổi ra khỏi nhà, lang thang cô độc tại Thượng Hải. Cậu làm đủ mọi loại nghề để kiếm tiền với hy vọng thắp sáng tiếp ước mơ được đến trường của bản thân, cố gắng đến mức cơ thể mang đủ loại bệnh, yếu ớt đến đáng thương. Nhưng cũng may, xã hội này vẫn chừa cho cậu một con đường sống. Người chủ trọ rất tốt, tuy là khu trọ không quá khang trang nhưng cơm mỗi ngày ba bữa vẫn miễn cưỡng đầy đủ, và cậu vẫn thế, một mình lăn lộn với đời.
...----------------...
Một khu trọ nhỏ bám đầy rong rêu ở nơi hưng thịnh nhất Trung Quốc, một căn phòng bảy mét vuông chỉ đủ để kê một chiếc giường kiểu cũ, một chiếc bàn nhỏ không quá bắt mắt. Tuy vậy, quần áo và các vật dụng khác đều được sắp xếp rất ngăn nắp không bừa bộn.
" KHÔNG..CHA ƠI MẸ ƠI..!!! "
Mạc Vũ choàng tỉnh giấc như bao ngày, cơn ác mộng về đêm kinh hoàng năm xưa lại tiếp tục tái hiện lại trong từng giấc ngủ, lúc nào cũng thế hai tiếng " cha mẹ " thân thương ấy cậu đời này vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ có thể vô tư cất lên một cách hồn nhiên như khi cậu 8 tuổi.
Cậu hoàn hồn lẩm bẩm: " Lại mơ thấy nữa rồi..."
" Mạc Vũ, cháu dậy chưa? Hôm nay định sẽ thế nào? "
" Bà Khương, cháu dậy rồi ạ! Cháu vừa tìm được việc làm rồi, là nhân viên quét dọn."
" Vậy sao? Giờ giấc thế nào? Lương bổng ra làm sao? Có tốt không cháu? "
Bà Khương là chủ trọ của Mạc Vũ, hiện đã ngoài 60, là một người hiền hậu, tuy tuổi tác có hơi lớn nhưng bà vẫn rất lạc quan và yêu đời, cả ngày luôn vận động, hết vào thăm cậu lại ghé thăm những phòng trọ khác, rất hay cho đồ ăn, ai ai cũng kính bà.Từ khi biết được hoàn cảnh của Mạc Vũ, bà Khương rất hay lui tới phòng cậu, ban ngày hỏi han tình hình công ăn việc làm của cậu, đêm xuống lại lo cậu đói, sợ cậu lạnh. Một thân già nua cứ vậy xách mấy bọc thức ăn, chăn mền đem cho cậu, đối với Mạc Vũ đây có là lẽ người duy nhất yêu thương cậu sau cha mẹ cậu. đam mỹ hài
Nhận được hàng loạt câu hỏi từ bà Khương, Mạc Vũ vui vẻ trả lời: " Đều rất tốt, bà cứ yên tâm ạ! "
" Ay ya! Già rồi nên tính bà hay lo, cháu giờ như cháu ruột của bà rồi, có cần gì thì cứ nói với bà có biết không? "
" Dạ, cháu biết rồi, sáng nay bà không ra vườn sao ạ? "
" Hì hì, bà ra chứ, phải ra chứ! Chỉ là muốn ghé coi cháu đã dậy chưa thôi, nhớ ăn uống rồi hẳn đi làm biết chưa? "
" Dạ! Cháu biết rồi mà."
Bà Khương vươn tay xoa đầu cậu, nghiêm túc căn dặn: " Có về trễ quá thì lúc về nhớ gọi bà ra mở cửa nghe không! Mà thôi cháu đừng có đi làm ban đêm, giờ ngoài đường nguy hiểm lắm!"
" Dạ rồi dạ rồi, cháu nhớ rồi! Bà đừng lo lắng, cháu sẽ không đi khuya đâu ạ."
" Haha được được, ngoan ngoan! Bà đi ra vườn đây, chúc cháu đi làm vui vẻ nha. "
" Dạ, cảm ơn bà! "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook