Bạch nhìn Ngô Nặc một cái thật sâu, không nói một lời, cất đôi chân dài, quay người đi về hang động của Nha.

Ngô Nặc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch giận mình, y một mặt hơi chột dạ, một mặt cũng cảm thấy uất ức, y cũng chỉ mới vài hôm nay thanh nhàn được một tí sau khi hoàn thành xong giao dịch, đám nhỏ qua đây quấn y lấy lòng xin thịt nướng ăn, y bị chúng quấn hết cách, mới chơi với chúng một lúc.

Thật sự chỉ là chơi một lúc thôi, còn chưa đến nửa tiếng đâu!

Trong đầu Ngô Nặc có một âm thanh đang nóng vội kêu la: Xong rồi xong rồi, Bạch đại miêu tức giận rồi, làm sao đê?

Một âm thanh khác uất ức lại nghẹn khuất: Y chẳng qua chỉ trêu mấy nhóc tai dài thôi, Bạch đại miêu cần phải ra vẻ như y ngoại tình bị bắt gian sao? Làm quá rồi đó nha (╯‵口′)╯︵┻━┻.

Nghĩ thì nghĩ, Ngô Nặc vội ném lại cục lông tai dài mập tròn, đuổi theo. Ngặc nỗi chân ngắn hơn Bạch đại miêu một khúc, đi đường cũng không nhẹ nhàng linh hoạt như hắn, Ngô tiểu Nặc chỉ có thể trân mắt nhìn Bạch đại miêu biến mất giữa rừng.

Tính thối, chiều quá sinh hư!

Tuy trong lòng phẫn hận bất bình mắng thế, nhưng bước chân lại không tự chủ tăng nhanh, bất an trong lòng tựa hồ cũng dần nặng thêm.

Trong hang động, một nhà Nha bận rộn để tộc nhân phân phối kê vừa thu hoạch, đều không ở nhà, Ngô Nặc đi vào nơi ở Nha an bài cho họ, chỉ thấy một con mèo con gầy gò màu bạc tức giận phì phò nằm trên thảm da thú, thấy y vào, lập tức ngoắt đầu sang hướng khác.

“… Bạch?” Ngô Nặc có chút chần chừ, mèo Bạch mập của y đâu? Cái con gầy gò trơ xương, lông da ảm đạm trước mắt này vẫn là Bạch đại miêu của y sao? Đây là chịu phải bao nhiêu khổ mới trong hai mươi ngày ngắn ngủi gầy thành thế này__ quả thật giống như gầy đi hẳn một con mèo!

Ngô Nặc lập tức đau lòng chết, chút xíu uất ức vốn còn sót lại trong lòng lập tức hóa thành hổ thẹn và áy náy gấp bội đổ dồn tới, chớp mắt đã nhấn chìm y. Y bước lên trước, đưa tay định ôm Bạch, nhưng Bạch lại nhích sang một bên, tránh khỏi y, nhắm mắt lại không thèm nhìn  y.

“Tôi sai rồi, cậu đừng giận nữa, được không?” Ngô Nặc dịu giọng xin lỗi.

Nghe âm thanh mềm mềm của tiểu sứ thần, lòng Bạch đại miêu ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, mắt đã mở ra một đường liền nhanh chóng nhắm lại.

Chỉ xin lỗi là xong rồi? Nghĩ đẹp ghê! Hắn mới không dễ dỗ như thế đâu!

“… Vừa rồi tôi chỉ đúng lúc gặp đám nhóc đó, thật mà, thời gian này cậu không ở đây, tôi đều rất bận, cũng chỉ hôm nay mới rảnh một chút, tôi với đám nhóc đó không hề thân quen chút nào…”

Người mọc thêm thịt không có tư cách nói bận! Không thân? Không thân mà những đứa nhóc đó có thể để lộ da bụng cho cậu sờ! Hừ!

Không nhắc đến cái này còn tốt, vừa nhắc tới, Bạch càng tức giận, hắn thật không hiểu, sao Ngô tiểu Nặc lại thích đám nhóc đó như thế, mấy đứa trong bộ lạc thì cũng thôi đi, mấy nhóc tai dài kia lại tính là cái gì? Có hắn lẽ nào còn không đủ sao? Mấy đứa nhóc đó vừa bẩn vừa xấu, còn không đẹp được như hắn dù chỉ một chút!

Ngô Nặc ngồi bên cạnh Bạch đại miêu, tay nhẹ nhàng đặt lên lưng hắn, vốn đầy thịt mềm, hiện tại sờ lên toàn là xương, lông màu bạc không chỉ trở nên ảm đạm, xúc cảm cũng thua xa lúc trước, tay bất giác khựng lại, hổ thẹn trong lòng càng sâu, nếu không phải vì giúp y hoàn thành nhiệm vụ, Bạch cũng không biến thành bộ dạng thế này…

“… Cậu đừng giận, sau này tôi không để ý đến những đứa nhóc đó nữa được chưa?” Đầu nóng lên, ngón tay Ngô Nặc nhẹ chọt vào tai Bạch đại miêu, dịu giọng hứa hẹn.

Tai mèo con không khỏi động đậy, cái đuôi cũng không chịu khống chế quẫy hai cái.

Đối với cá tính của Bạch đại miêu, Ngô Nặc quả thật hiểu rõ hơn cả, vừa nhìn đã biết cơn giận trong lòng hắn đã tiêu đi nhiều, “Tôi đặc biệt làm cá khô cho cậu, dùng cá bạc nhỏ để làm, vừa giòn vừa thơm, còn thêm vào sốt nướng cậu thích nhất, mùi vị còn ngon hơn lần trước làm ở bộ lạc. Mấy hôm nay cậu ở trên núi chắc chắn không có gì ngon để ăn, có đói bụng không, có muốn ăn trước một chút không?” Nói rồi, Ngô Nặc lấy một con cá khô nhỏ trong nhẫn không gian ra, đưa dưới mũi Bạch.

Loại cá nhỏ đặc trưng của bộ lạc Cô Sơn, bản thân nó đã có vị tanh cực nhạt, sau khi nở bung, vừa thơm vừa giòn còn mang theo hương thơm nồng, lại phủ đều trên chúng một lớp nước sốt bí chế hiệu hệ thống, hương thơm đó quả là.

Trong hơn hai mươi ngày này, Bạch nào chỉ không có đồ ngon ăn, là căn bản không có gì để ăn, thức ăn mỗi ngày đều là Thụ gia gia và mấy tộc nhân của ông cung cấp, nghe nói là một vài loại vu dược vô cùng vô cùng quý giá, nhưng đối với Bạch mà nói, chính là các loại lá cỏ, trái cây, vỏ cây, cành cây vân vân mùi vị kỳ quái, khó ăn ăn không no còn chưa tính là gì, có vài thứ sau khi ăn vào, cảm thấy xương cốt toàn thân từng tấc từng tấc nứt ra rồi lại lành lặn, rồi tiếp tục nứt ra, rồi phục hồi, mỗi giây đều giống như trôi qua cả trăm năm, đó mới gọi là giày vò chân chính.

Một chút đồ mặn duy nhất chính là khi hắn thật sự đói không chịu nổi lén bọn họ trộm ăn thử thú, kết quả còn bị phát hiện hung hăng ‘giày vò’ một trận, hơn hai mươi ngày trời, Bạch vừa rồi nhìn thấy mấy cục lông nhỏ thú nhân kia, mắt cũng xanh lét.

May mà thời gian này bị mộc tộc nhân trường sinh ‘giày vò’ một phen, lực nhẫn nại của Bạch so với trước kia đã có biến đổi về chất, nếu không, đổi lại là hắn trước kia, trong tình hình này, bị lửa giận và hơi chua kích thích, nói không chừng sẽ làm ra chuyện ngu ngốc nào đó.

Cho nên, lúc này, Ngô Nặc vừa lấy ra cá khô, đối với Bạch mà nói, hương vị đó quả thật giống như vũ khí sinh hóa, trực tiếp đoạt đi năng lực suy nghĩ, đợi hắn hoàn hồn lại, đã như sói đói ăn liền một phát mười mấy con cá khô.

Đưa mắt nhìn, lại một con cá khô thơm phức được đưa tới miệng, Bạch đại miêu ngoan cường đấu tranh cùng nước bọt sùng sục mất một giây… toàn bại!

Tiểu sứ thần từng nói, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, có tiện nghi không chiếm là đồ ngu!

Trước cứ ăn hết cá khô đã, rồi mới tính sổ với Ngô tiểu Nặc!

Bạch đại miêu ‘hung ác’ nhai cá khô, cứ như cá khô trong miệng đã biến thành mấy nhóc đáng ghét đó, nhai tất, nhai nát!

Vì loại cá bạc nhỏ này rất khó bắt, không có máy bắt cá Bạch đại miêu ở đây, cá khô y chuẩn bị cho Bạch chỉ có hơn một cân, nhìn bộ dạng Bạch đại miêu là đói lắm rồi, chút cá này, căn bản không đủ cho hắn nhét kẽ răng.

Ngô Nặc cho Bạch hết toàn bộ cá khô còn lại, y ra ngoài vào đại sảnh hang động, nhóm chút củi, bắt nồi đun nóng, đổ một tầng mỡ, lấy cỡ mười mấy cái bánh ra khỏi nhẫn không gian, bỏ vào nồi chậm rãi làm nóng.

Bạch ở bên trong ngửi được mùi hương bánh thịt hẹ, vội nuốt mấy con cá khô cuối cùng, hóa thành hình người, tìm y phục sạch trong bao da thú mặc vào, cố đè lại khóe môi nhếch lên, nỗ lực căng vẻ mặt thối ‘cơn giận của tôi còn chưa tiêu’ đi ra ngoài.

Lúc này, Ngô Nặc đã làm nóng hết bánh nướng, lại hâm canh chim thịt còn thừa lúc sáng. Chiếu theo điều kiện Thụ gia gia đưa ra, phải hôm sau Bạch mới có thể xuống núi, vốn Ngô Nặc định ngày mai sẽ chuẩn bị chút đồ ngon cho hắn, nào biết Bạch lại xuống núi trước, hơn nữa còn bắt gian y tại trận.

Chim thịt bên bộ lạc Cô Sơn đại khái không quá giống chủng loài bên bộ lạc Trường Hà, vóc dáng nhỏ hơn chút, chất thịt lại mềm hơn, thêm một chút nấm dại đặc trưng bên Cô Sơn hầm canh, hương thơm nức mũi, chỉ cần bỏ vào một chút muối, không cần cho thêm bất cứ gia vị nào, canh cũng tươi ngon đến mức khiến người ta hận không thể nhai chung với lưỡi rồi nuốt luôn vào bụng. Nấm dại phơi khô hương thơm nồng, nồi canh thịt chậm rãi được hầm chín, hương thơm thuộc về chim thịt chậm rãi thấm vào nấm, khiến nấm vốn đã dai lại có thêm cỗ vị thịt, càng nhai càng thơm, mà thịt chim thịt non béo cũng có thêm vị thơm mát của nấm, khẩu cảm mịn tư vị tuyệt vời.

Bạch ăn là đồ còn lại buổi sáng, thịt trong nồi cơ bản đã bị người ta lựa sạch, chỉ còn sót lại một chút nấm dại, Bạch ăn nấm ra vị thịt, hoàn toàn quên sạch sẽ lời thề ‘cả đời không bao giờ ăn chay nữa’ của mình.

Nửa nồi canh nhỏ, mười mấy cái bánh cỡ lớn vào bụng, Bạch có cảm giác như vừa được sống lại.

Cái đói đã giảm, cảm xúc đè nén cũng theo đó được giải tỏa, nói cách khác, Bạch đại miêu ăn no uống đủ cuối cùng hết giận, cho dù hắn vẫn cố gắng căng mặt, nhưng làm sao mà lừa được Ngô tiểu Nặc sớm chiều ở chung cùng chung chăn gối hơn một năm với hắn.

Đúng lúc, Ngô Nặc bưng một chén nước mật ong nóng ấm cho hắn, mấy hớp mật ong ngọt ngào vào bụng, lại thêm mấy miếng mứt hoa quả Ngô Nặc làm, chút bất mãn cuối cùng trong lòng Bạch cũng được trải bằng.

“… Cậu ở trên núi đã làm gì mà gầy nhiều đến vậy?”

Thời gian này không chỉ ăn không ngon, nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi không tốt, hiện tại sau khi ăn no uống đủ, Bạch có chút buồn ngủ, cũng có chút mong nhớ vòng ôm ấm áp và cái vuốt ve dịu dàng của tiểu sứ thần, thế là lại biến về hình thái miêu thú, rất dè dặt (?) nằm bên chân Ngô Nặc, sau đó không chút bất ngờ được Ngô Nặc ôm vào lòng, đủ loại vuốt ve thuận lông.

Bạch đại miêu duỗi người một cái, ngáp dài, đổi sang tư thế thoải mái ủ trên chân Ngô Nặc, sau đó mới chậm rãi kể lại tao ngộ của hắn mấy hôm nay trên núi.

“… Họ cho tôi ăn rất nhiều vu dược?”

“Cái gì? Vu dược sao có thể ăn bừa? Cậu không có khó chịu chỗ nào phải không?”

Bạch đại miêu vào thời khắc mấu chốt bổ thêm một đao kiêm làm nũng, “Khi đó cũng không cảm thấy quá khó chịu, chỉ là vừa rồi lúc thấy cậu ở chung với đám nhóc kia, trong lòng đau đớn rất khó chịu.”

Cái tên không hiểu phong tình Ngô Nặc, đầu lùng bùng nói: “Cho nên vẫn là có vấn đề đúng không? Cậu cho tôi biết trước đã, rốt cuộc họ đã cho cậu ăn những vu dược gì, không biết có phải do vu dược ăn quá tạp, tạo thành vu độc không…”

Bạch: “…”

“Hiện tại cậu còn khó chịu không?” Thấy Bạch không nói, Ngô Nặc lại hỏi.

“Ở cùng với cậu, cảm thấy tốt hơn rồi, nhưng mà, tôi cảm thấy nếu sau này nhìn thấy cậu ở chung với đám nhóc đó, tôi nghĩ tôi vẫn sẽ khó chịu.” Bạch đại miêu nghiêm túc nói chuyện.

Nếu Ngô Nặc còn không nghe ra, y không phải chậm chạp nữa mà là ngu rồi, sau đó, Bạch đại miêu chịu một cú cốc đầu không nặng không nhẹ.

“Nói chuyện đàng hoàng, trừ ăn vu dược, họ còn bảo cậu làm gì?” Trên người sụt mất mấy lạng thịt, nhìn sao cũng giống như đã phải đi làm khổ lực.

“… Cái tên già… Thụ gia gia đó cho tôi biết một vài chuyện về tổ tiên tộc dực hổ, còn dạy tôi một vài thứ, bắt tôi học khống chế và sử dụng sức mạnh trong người… những vu dược họ cho tôi ăn, có thể khiến sức mạnh của tôi trở nên càng cường đại, sau đó, thì bảo tôi giúp họ làm chút chuyện.”

“Làm chuyện gì?”

“Tìm một thứ trong một động tuyết trên đỉnh Cô Sơn, thứ đó tựa hồ rất quan trọng đối với mộc tộc nhân trường sinh họ, tôi vốn muốn len lén giấu một chút về cho cậu xem, nhưng bị Thụ gia gia phát hiện, bị ông ta lấy đi mất.”

Bất luận là thứ phải tìm hay quá trình tìm, Bạch đều chỉ bâng quơ nói sơ qua, nhưng trên thực tế, nguy cơ sinh tử gặp phải trong chuyến đi động tuyết đó còn nhiều hơn cả đời hắn cộng lại, có mấy lần thật sự chỉ suýt nữa đã chết rồi. Khi hắn thành công mang đồ ra khỏi động tuyết giao cho Thụ gia gia, trên người gần như không tìm được chỗ da nào còn tốt. Hắn sợ Ngô Nặc lo lắng, ăn xong quả trường sinh Thụ gia gia cho hắn, ở trên núi hai ngày trời chăm xong lớp da lành rồi mới xuống núi.

Chính vì nội thương của hắn còn chưa hoàn toàn hồi phục, cho nên bất kể là hình người hay hình thú, trông đều khá tiều tụy.

Chẳng qua, cũng như Ngô Nặc thường nói, nguy hiểm càng lớn hồi báo càng cao, chuyến này tuy hắn suýt nữa chơi mất luôn mạng nhỏ, nhưng ích lợi đạt được thì vượt xa tưởng tượng. Chỉ riêng thứ Thụ gia gia dạy hắn đã vô cùng quý giá rồi, huống chi còn ăn rất nhiều vu dược quý giá cải thiện thân thể, những vu dược này sẽ tiếp tục phát huy tác dụng trong cơ thể hắn, để hắn trở nên càng cường đại, hắn thậm chí còn ăn một quả trường sinh mà cả mộc tộc nhân trường sinh cũng phải đỏ mắt.

Quả trường sinh tương đương với đời sau của mộc tộc nhân trường sinh, trồng quả trường sinh đã chín hoàn chỉnh xuống đất, trăm năm sau, sẽ sinh ra trường sinh mộc, lại trôi qua trêm trăm mùa đông, một là trường sinh mộc chết, hai là dựng dục ra mộc tộc nhân trường sinh mới.

Đây là phương pháp duy nhất mộc tộc nhân trường sinh sinh sôi hậu đại.

Thụ gia gia cắm rễ ở Cô Sơn nhiều năm, tất cả con cháu đời sau, cộng lại cũng chỉ lác đác vài người.

Nếu, chỉ đơn giản là có tỷ lệ sinh ra đời sau cực thấp, mộc tộc nhân trường sinh tính cách đạm bạc lại có sinh mạng vô tận không đến mức để ý quả trường sinh như thế.

Nguyên nhân chân chính họ để ý quả trường sinh, là vì nó hàm chứa sức mạnh to lớn, sức mạnh của đất chỉ có thể miễn cưỡng thỏa mãn nhu cầu sinh mạng cơ bản của mộc tộc nhân trường sinh, mà chỉ có cắn nuốt quả trường sinh họ mới có thể chân chính trường sinh sau đó trở nên càng lúc càng cường đại.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mộc tộc nhân trường sinh vô cùng ít ỏi.

Bạch ăn quả trường sinh trong lúc hôn mê, sau khi hắn tỉnh lại, nghe Thụ Tiểu Thất nhắc tới, bộ mặt ngưỡng mộ ghen tỵ hận của Thụ Tiểu Thất cộng thêm hắn mơ hồ cảm nhận được trong người có thêm một luồng sức mạnh, cảm giác đó khó mà nói rõ được, nhưng khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, liên tưởng đến vết thương nhanh chóng khép miệng trên người mình, khi đó hắn liền suy đoán quả trường sinh nhất định vô cùng quý giá.

Nhưng, Bạch không biết là, quả trường sinh còn quý hơn hắn tưởng tượng nhiều.

Thụ gia gia đã sống vô số năm, nhân loại có được quả trường sinh của ông, còn chưa đếm hết được một bàn tay.

Mấy người này, về sau không một ngoại lệ đều trở thành nhân vật lớn uy chấn một phương, mà quả trường sinh cũng được xem là quà ban của thần linh, trở thành truyền thuyết, miệng truyền miệng lưu truyền đời này qua đời khác ở rất nhiều nơi trên đại lục.

Lúc này, Bạch đại miêu cực có khả năng trở thành nhân vật lớn trong đại lục tương lai, đang co cụm lại thành một cục nhỏ, ngủ say vù vù trong lòng Ngô tiểu Nặc, nước dãi chảy ướt cả quần Ngô Nặc.

Bạch ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau mới tỉnh, trong người chỉ còn lại một chút đau đớn nhẹ đến mức có thể bỏ qua.

Ngô Nặc tỉnh từ sớm, ngay cả công pháp cũng không luyện, bận rộn cả buổi sáng chuẩn bị cho hắn một bữa sáng phong phú lại dinh dưỡng.

Ăn sáng xong, Thụ Tiểu Thất mang mấy chạc cây vừa vừa không thô còn tươi xuống núi, nó đưa đồ cho Ngô Nặc, rồi nhảy nhót đi tìm A Lai chơi.

Sau khi nghe được rất nhiều miêu tả về mộc tộc nhân trường sinh ở chỗ Bạch, Ngô Nặc càng cảm thấy Thụ gia gia sâu không thể dò, thế là y không vội vã lập tức bàn giao nhiệm vụ, mà dự định rời khỏi Cô Sơn trước rồi nói.

Vừa hay, Bạch cũng có dự định này.

Ngại mặt mũi, hắn không kể cho Ngô Nặc nghe tất cả tao ngộ của mình, hiện tại hắn nhìn thấy mộc tộc nhân trường sinh thì toàn thân không thoải mái.

Sau này hắn không bao giờ tới chỗ quỷ này nữa!

Bạch đại miêu lặng lẽ mài răng phát thệ.

Lượng lớn muối huyết đổi thành vu dược, hạt giống và những thứ khác, muối huyết còn lại chỉ đủ đổi hai ba chục ngàn cân đá quặng, tộc tai dài có thể nói là máy đào quặng thịt người, chút đá quặng đó họ sớm đã đào xong.

Sau khi Ngô Nặc đề xuất muốn đi, Nha và Vu Chúc tuy đều rất luyến tiếc y, nhưng cũng không níu kéo quá mức, một hơi phái hơn ngàn thú nhân, giúp họ vận chuyển đồ tới dãy núi đối diện Cô Sơn.

Để báo đáp, Ngô Nặc tặng Nha và Vu Chúc hai bình rượu trái cây. Hai người chưa từng uống rượu, chỉ nếm sơ qua vài hớp, đã cực yêu thích mùi vị của rượu. Ngô Nặc chân trước vừa đi, hai người liền thương lượng, xem sau này có thể dùng quặng sắt đổi nhiều rượu chút không, nếu có thể đổi được cách làm ra rượu, cho dù cho Ngô Nặc thêm một chút bột phấn lá khô cành khô của mộc tộc trường sinh cũng không vấn đề, vì hàng tồn trong bộ lạc nhiều đến mức sắp mọc ẩm luôn rồi ~(≧▽≦)/~. Mỗi năm sau khi qua mùa đông, Thụ gia gia và những mộc tộc trường sinh khác đều phải rụng rất nhiều lá!

Lúc đầu khi Ngô Nặc và Bạch lên núi, chỉ tốn nửa ngày, nhưng đi cùng các thú nhân tai dài ra ngoài lại đi cả ba ngày.

Cáo biệt A Lai mập nước mắt lưng tròng cúi đầu ủ rũ, đợi người của bộ lạc Cô Sơn đi xa rồi, Ngô Nặc trực tiếp bỏ tất cả mọi thứ vào nhẫn không gian.

Nhẫn không gian vốn không lớn, căn bản không nhét được bao nhiêu đồ, tới mức Ngô Nặc không thể không dời một nửa trong số mấy ngàn cân muối huyết còn lại ra ngoài.

Lại nói, hôm đó sau khi Ngô Nặc và Bạch để lại Hắc Phong rồi đi, Hắc Phong tức thì chạy mất.

Nhưng, cùng hai người Bạch đi qua quá nhiều nơi, Hắc Phong đã không nhớ rõ đường về đàn, mãi đi vòng ở vùng núi quanh Cô Sơn.

Là một con ngựa sừng vương, Hắc Phong có lực chiến đấu, nhưng khi gặp phải mãnh thú như sài lang hổ báo, long thú vân vân, cũng chỉ đành cam chịu chạy trốn. Dãy núi quanh Cô Sơn trên cơ bản không có mãnh thú gì, các loại cỏ dại cũng nhiều, sau khi Hắc Phong từ bỏ tìm đường về đàn, thì hoạt động quanh quẩn ngoại vu núi, ban đầu nó còn lo lắng bị bắt về, cố sức chạy, sau đó qua thời gian khá dài vẫn không có ai đến bắt nó, tuy nó có chút tiếc nuối không thể tiếp tục ăn mật ong ngọt ngào, nhưng nó càng thích cuộc sống tự do tự tại, mỗi ngày ăn no rồi ngủ, ngủ tỉnh rồi ăn, xung quanh không có mãnh thú gì có thể uy hiếp đến nó, cuộc sống trôi qua khỏi nói thoải mái cỡ nào.

Thế là, khi Bạch đại miêu lần nữa nhìn thấy nó, Hắc Phong đã mập thêm một vòng.

Mà Hắc Phong hiển nhiên đã có ấn tượng cực kỳ sâu sắc về Bạch đại miêu, vừa thấy hắn, lập tức từ bỏ kháng cự gì đó, sau khi dậm mấy bước, cúi đầu ủ rũ đi theo Bạch.

Gặp được Ngô Nặc nó cũng thành thật hơn nhiều, ngoan ngoãn cúi đầu cho Ngô Nặc sờ, đợi Bạch lôi xe ngựa đã giấu đi ra, lấy dây thừng kéo xe tròng lên người nó, lại đặt hai ngàn cân muối huyết lên xe, Hắc Phong có hơi cố sức kéo xe, chạy chậm theo hướng Bạch chỉ dẫn.

Ban đầu nhiệm vụ hệ thống cho yêu cầu họ ít nhất phải giao dịch không ít hơn 20000 cân muối huyết với ba bộ lạc lớn, hiện nay tuy họ đã chạy tới ba bộ lạc, nhưng bộ lạc hầu thú lại không phải bộ lạc cỡ lớn, vì thế họ còn phải tiếp tục lữ trình.

Khi ở bộ lạc Đại Hồ, Ngô Nặc đã nghe ngóng được, gần đây trừ bộ lạc Cô Sơn của tộc tai dài là bộ lạc lớn ra, men theo Đại Hồ đi hơi chếch về phía nam còn có một bộ lạc lớn.

Nhưng, đó là một bộ lạc dực nhân, thần linh tổ tiên họ tín ngưỡng hoàn toàn khác với bộ lạc thú nhân, ngôn ngữ cũng không thông, vì thế, họ rất ít khi qua lại với bộ lạc thú nhân bên phía bộ lạc Đại Hồ.

Vì những dực nhân đó đều cư trú trong sơn động gần con sông, Tang Ba thỉnh thoảng có mấy lần tiếp xúc với họ cũng không rõ bộ lạc đó rốt cuộc có bao nhiêu người, chỉ biết người của họ không ít, hơn nữa lực chiến đấu vô cùng hung hãn, đối với thú nhân cũng không phải rất hảo hữu, nhưng cũng sẽ không chủ động đi gây phiền cho thú nhân, quan hệ với bộ lạc Đại Hồ tính là nước sông không phạm nước giếng.

Dựa vào những tin tức có được từ Tang Ba, Ngô Nặc đặt bộ lạc dực nhân tên là Sào đó làm trạm cuối của lần lịch lãm này, nếu thời gian dư dả thì đi, thời gian gấp rút thì đổi sang đi bộ lạc khác.

Hiện tại cách thời hạn nhiệm vụ 150 ngày của hệ thống quy định còn mấy chục ngày, thời gian vô cùng dư dả, lại thêm Sào lại đúng lúc nằm bên sông, nếu khai thông đường thủy, sẽ là một đối tượng giao dịch rất tốt, vì thế sau khi ra khỏi Cô Sơn, họ trực tiếp đi tới Sào.

Kéo trọng lượng khá nặng, tốc độ của Hắc Phong dần chậm lại, Ngô Nặc nhìn thấy xung quanh không người, tựa lên người Bạch, bắt đầu thảo luận nhiệm vụ hoàn thành gần đây.

Trừ nhiệm vụ ấp nở nuôi dưỡng chim nước, tạm thời còn chưa hoàn thành, bốn nhiệm vụ khác đã hoàn thành hết, trên tài khoản thoáng cái có thêm 127000 điểm tích phân, đồng thời còn có một bình rượu gạo bí chế, một thanh mã tấu, một đôi ủng ma pháp phụ ma cấp thấp, cùng một quyển [Thuật trị liệu cấp thấp] trực tiếp ghi vào não.

Ngô Nặc ‘xem’ qua [Thuật trị liệu cấp thấp] một chút, tuy hiện trong đầu đều là tiếng Trung giản thể, trên cơ bản mỗi chữ y đều biết, nhưng hợp lại y hoàn toàn không hiểu được, miễn cưỡng xem một lúc, Ngô Nặc nhìn đến mức đau đầu, nhưng chút xíu cảm giác cũng không tìm được, chỉ có thể trước gác nó sang một bên, đợi sau này sẽ chậm rãi lĩnh hội từng từ từng câu.

Rượu gạo bí chế còn thơm hơn rượu trái cây bí chế, Ngô Nặc nếm thử một ít, còn lại thì đưa cho Bạch hết.

Rượu gạo bí chế vẫn không thể sánh được hầu nhi tửu, nhưng đối với Bạch mà nói đã là rượu ngon vô cùng hiếm thấy, hắn nếm qua mấy hớp, rồi đậy nắp lại, luyến tiếc không rời để Ngô Nặc cất rượu gạo đi, để sau này về bộ lạc chậm rãi thưởng thức.

Không thể không nói, Bạch đại miêu đã dần bước lên con đường tửu quỷ không lối về.

Thanh mã tấu dài 80cm, thân mã tấu dày chắc, lưỡi dao thép hợp kim vô cùng sắc bén, Ngô Nặc cầm vung mấy cái, cảm thấy hơi nặng tay, Bạch lại chê nó không đủ nặng, vung lên nhẹ phiêu phiêu chả có cảm giác. Nhưng con dao này lại gợi ý cho hắn, hắn suy nghĩ đợi tộc người lùn làm ra được sắt, hắn nhất định bảo họ đặc biệt làm một thanh thần khí nặng chút cho hắn, tốt nhất là loại có thể chớp mắt chém chết một con long thú!

Ngô Nặc không phải lần đầu tiên nhìn thấy ủng ma pháp phụ ma, ủng ma pháp phụ ma cao cấp tốt hơn y cũng từng thấy, trong số giao dịch giả giao dịch với y, đã từng có người muốn dùng trang bị phụ ma cao cấp đổi xác diêm giáp trùng với y. Nhưng hôm đó tích phân như chữ số thiên văn,  khiến Ngô Nặc không có bất cứ do dự nào cự tuyệt, còn về sau đó y đã chảy bao nhiêu nước miếng, mắng hệ thống bao nhiêu lần, chỉ có mình y rõ nhất.

Hiện tại, cuối cùng y cũng có một đôi ủng ma pháp thuộc về mình rồi ︿( ̄︶ ̄)︿, đợi đã, cái thuộc tính ma pháp lừa đảo này là sao đây?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương