Sau khi đạt thành giao dịch muối huyết và đá quặng bằng miệng, Bạch dẫn người đi mang gần mười ngàn cân muối huyết giấu trong hang động về bộ lạc Cô Sơn.

Chiếu theo hiệp định giao dịch, số muối huyết này có thể đổi được 500000 cân tương đương gần 250 tấn đá quặng, chẳng qua không gian trong nhẫn của Ngô Nặc rất có hạn, bên trong còn nhét một chút muối huyết và những thứ đổi từ bộ lạc Đại Hồ, căn bản không thể chứa được bao nhiêu đá quặng.

Xét thấy đá quặng khá chiếm không gian, Ngô Nặc chỉ có thể dùng muối huyết trao đổi thêm chút thứ khác của bộ lạc Cô Sơn.

Giá một cân muối huyết mười cân kê đổi được trên ngàn cân giống kê, và trên ngàn cân kê.

Vì mùi vị kê cùng với giá trị dinh dưỡng đều thắng gạo giống nguyên thủy, Ngô Nặc muốn đổi thêm một chút mang về, nhưng sản lượng của bộ lạc Cô Sơn năm nay cũng không cao, đây đã là cực hạn họ có thể giao dịch cho Ngô Nặc rồi.

Hạt giống rau quả, hạt giống vu dược đặc trưng bên bộ lạc Cô Sơn Ngô Nặc đã đổi trên trăm cân, vì kỹ xảo gieo trồng của bộ lạc Cô Sơn đã vượt qua tuyệt đại đa số bộ lạc, vì thế, họ cũng xem trọng hạt giống cây trồng hơn phần lớn bộ lạc, cho nên, Ngô Nặc căn bản đừng mong mua được hàng giá rẻ từ tay họ.

Huống chi còn có một Vu Chúc đã già thành tinh!

Hơn một trăm cân hạt giống đủ loại, có bình thường cũng có vô cùng quý giá, tốn mất của Ngô Nặc gần hai ngàn cân muối huyết.

May mà những hạt giống này đều rất tiện xử lý và bảo tồn, không giống như hàng giá rẻ y đổi từ bộ lạc Đại Hồ, xen tạp không ít hạt giống mục vỏ, tuy không chiếm được tiện nghi gì nhưng cũng không tính là chịu thiệt.

Bạch trước đó hốt sạch mấy ổ chim nước, nhặt được hơn hai chục trứng chim nước, nhưng không cách nào bảo đảm số trứng này đều có thể nở ra chim nước con, để hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời cũng vì thịt chim nước thật sự ngon, vì làm phong phú kết cấu bữa ăn của bộ lạc, Ngô Nặc cùng bộ lạc Cô Sơn giao dịch hơn năm trăm trái trứng chim nước.

Trứng chim nước cũng như chim nước, đều có vị tanh, người Cô Sơn rất hiếm khi chủ động đi tìm trứng chim nước, hiện tại vừa nghe trứng chim nước có thể đổi muối huyết, lập tức chim nước xung quanh bộ lạc đều gặp tai họa.

Chẳng qua, hiện tại không phải là thời gian thích hợp để ấp trứng, trứng chim nước thời điểm này cho dù ấp ra, con non cũng sẽ vì rét lạnh và đói khát mà chết, chỉ có chim nước vừa thành niên không có bất cứ kinh nghiệm chăm sóc nào mới sẽ chọn lựa sai lầm đẻ trứng rồi ấp con ra trong thời gian này. Cho nên, cho dù bị lột đi nhiều trứng chim nước như thế, cũng sẽ không gây ra bất cứ ảnh hưởng nào với quần tộc chim nước của Cô Sơn, thậm chí, từ một mặt ý nghĩa nào đó mà nói, Ngô Nặc đã cứu đi những chim non sinh ra do sai lầm của cha mẹ.

Trừ những cái này, Ngô Nặc còn đổi không ít vu dược mà bên Cô Sơn mới có, trong đó một vị quý giá nhất, chính là dược phấn mài từ cành khô, lá khô của mộc tộc nhân trường sinh rụng xuống sau khi qua mùa đông, loại bột phấn này phối thêm với hai vị vu dược đặc trưng của Cô Sơn, chính là ‘bột cầm máu tái sinh da tốc hành’ Ngô Nặc trước đó đã thấy Vu Chúc dùng.

Những thứ này đều không rẻ, đặc biệt là cành khô, lá khô mộc tộc nhân trường sinh số lượng cực kỳ ít ỏi, trước đó bộ lạc Cô Sơn đã dùng một phần trao đổi muối thô với bộ lạc Đại Hồ, vì thế, có thể bán cho Ngô Nặc vô cùng hữu hạn.

Ngô Nặc tốn cả hai ngàn cân muối huyết, mới đổi được đại khái gần mười cân bột phấn do lá khô cành khô mài thành. Phí vô số miệng lưỡi, lại dùng gần hai ngàn cân muối huyết, đổi hơn một trăm cân vu dược quý giá đa hình đa dạng phơi khô.

Tiếp đó, Ngô Nặc lại dùng hơn một ngàn cân muối huyết, đổi từ cư dân bộ lạc Cô Sơn một chút thổ sản đương địa. Chẳng hạn như mộc nhĩ khô, nấm khô, hoa có thể làm hương liệu ăn được, cùng với các loại quả khô đặc trưng của Cô Sơn. Sau một phen trao đổi, muối huyết Ngô Nặc có thể lấy để đổi đá quặng đã không còn nhiều.

Đương nhiên, lần này y vốn cũng không định mang quá nhiều đá quặng trở về, chỉ cần có thể để tộc người lùn thử nghiệm trước là được.

Trong quá trình giao dịch vu dược, Ngô Nặc không thể thiếu giao lưu cách dùng phối phương khác nhau với Vu Chúc, Vu Chúc sống đã lâu, trong truyền thừa chủng tộc của họ còn bao hàm lượng lớn tin tức về dược liệu mà mộc tộc nhân trường sinh để cho họ, trên đời này đại khái cũng không có ai hiểu rõ tập tính của thảo mộc bằng mộc tộc nhân trường sinh.

Trải qua năm tháng kéo dài, tập tính những dược liệu này đã dần được các vu giả bộ lạc Cô Sơn nắm giữ, kết hợp vu lực, sản sinh rất nhiều phối phương vu dược kỳ diệu.

Trong quá trình giao lưu học tập với Vu Chúc, Ngô Nặc phát hiện trong đó có không ít phối phương Vu Quyền cũng từng dạy y, chỉ là khổ ở chỗ không có dược liệu tương ứng, y chỉ có thể học, cho đến nay mới có cơ hội tiếp xúc với thành phẩm của phối phương đó.

Trong đó có vài phối phương quý, chẳng hạn một loại canh thuốc, giống cái sau khi mang thai kiên trì uống nửa tháng, có thể nâng cao tỷ lệ sinh ra ấu thú nhân. Lại ví như, có một loại canh thuốc, ấu thú nhân sau mười tuổi kiên trì mỗi tháng uống một chén, có thể giảm hẳn tỷ lệ ấu thú nhân biến thành bán thú nhân hoặc nguyên thú.

Trong những năm nay tuy bộ lạc Trường Hà rất ít khi xuất hiện nguyên thú không thể hóa hình, nhưng số lượng bán thú nhân không ít. Bán thú nhân trừ đầu óc vô cùng ngốc nghếch ra, tuổi thọ cũng thấp hơn thú nhân và thuần nhân, do ngốc nghếch, họ luôn chỉ có thể làm những công việc nặng nề, trong rất nhiều bộ lạc, bán thú nhân thậm chí sẽ bị đoạt đi thân phận cư dân bình thường, trực tiếp rơi xuống làm nô lệ, vì họ còn ngốc hơn cả thuần nhân, bị ăn hiếp cũng không biết, thường xuyên gánh oan uổng, cuộc sống còn không bằng cả nô lệ bình thường.

Bộ lạc Trường Hà không tàn khốc như thế, nhưng bán thú nhân cuộc sống không tốt, thường xuyên chết trong mùa đông, cũng là sự thật.

Cho đến năm ngoái, Ngô Nặc phát hiện và còn giúp bộ lạc trồng khoai trắng, mọi người có đủ thức ăn qua đông, cuộc sống bán thú nhân mới tốt hơn chút.

Mà bộ lạc Cô Sơn vì loại canh thuốc quý giá này, từ rất lâu về trước bộ lạc chưa từng xuất hiện nguyên thú, bán thú nhân cũng rất ít. Hơn nữa so với bán thú nhân bên bộ lạc Trường Hà, đặc trưng bán thú hóa của bán thú nhân tộc tai dài không quá rõ ràng, chỉ nhìn ngoại hình vẫn rất giống nhân loại, gần như không có bán thú nhân đầu thú thân người hoặc đầu người thân thú, đặc trưng bán thú hóa lưu lại trên người họ, không ngoài tai trên đầu và cái đuôi lông ngắn, lại phối với gương mặt xinh đẹp vô tội, nói thật, mấy cô gái thỏ gì đó này, Ngô Nặc thật lòng thấy còn nhuyễn manh hơn nữ hán tử trong bộ lạc nhiều! Anh bạn thỏ xấu hổ lại thẹn thùng cũng rất manh! (Bạch đại miêu: :(╯‵口′)╯︵┻━┻)

Quan trọng nhất là, trí thông minh của những bán thú nhân này chỉ hơi thấp hơn so với người thường, trừ phản ứng hơi chậm một chút, họ có thể giao lưu nói chuyện bình thường, có thể sinh sống bình thường, thậm chí có thể sinh ra được hậu đại nhân loại bình thường. Tỷ lệ sinh ra ấu thú nhân giữa bán thú nhân và thú nhân thậm chí còn cao hơn thuần nhân và thú nhân.

Cho nên, ở bộ lạc Cô Sơn, những bán thú nhân này sống thậm chí còn tốt hơn thuần nhân một chút.

Chính vì những tác dụng thần kỳ này, loại canh thuốc đó trở nên vô cùng quý giá.

Nhưng là một trong những vị thuốc chính của phối phương, chính là bột phấn mài từ cành khô lá khô của mộc tộc nhân trường sinh, mấy vị thuốc khác đều là đặc trưng của bên Cô Sơn, chúng sinh trưởng ở khu vực tuyết đọng quanh năm không tan trên đỉnh Cô Sơn, cực kỳ khó có.

Tuy Ngô Nặc đổi được hạt giống, nhưng không có lòng tin bảo đảm nhất định có thể trồng được chúng.

Nhưng, nếu những dược liệu này đã sống ở nơi cực hàn, không chừng ở chỗ cực bắc có thể đổi được thì sao? Cho dù không đổi được, có hoàn cảnh sinh trưởng tương đồng, không sợ những hạt giống này không nảy mầm!

Chân chính khó có được nhất vẫn là cành lá của mộc tộc nhân trường sinh, quý đến mức chịu không nổi (╯‵口′)╯︵┻━┻, trong quá trình giao lưu, Ngô Nặc cũng không che này giấu kia, bất luận là những thông tin học được từ chỗ đại vu, hay tự mình chỉnh lý được sau khi có được từ hệ thống, y đều không chút che giấu giao lưu với Vu Chúc.

Vu Chúc không ngờ Ngô Nặc tuổi còn trẻ vậy mà lại biết nhiều vu dược như thế, thậm chí còn tự mình sáng tạo ra vài phối phương vu dược, có thể nói là thiên phú phi phàm.

Lúc riêng tư, ông không thiếu lần cảm khái với Nha, Vu Quyền thu được một đệ tử tốt, không hổ là người tới từ bộ lạc siêu cấp phương xa, vân vân. Khen Ngô Nặc xong, quay lại bản thân, nhìn mấy đệ tử nhà mình học thuộc dược liệu mới và học phối phương mới cũng trầy da tróc vảy, nhìn sao cũng thấy ngứa mắt.

Cái đám huyết mạch đại vu tuổi bình quân còn gấp đôi Ngô Nặc kia, ban đầu rất không phục, nhưng sau khi kiến thức bản lĩnh nhìn thấy không quên nói một hiểu ba của Ngô Nặc, toàn bộ đều ngậm miệng.

Khi Ngô Nặc rảnh rỗi, hôm nay mời họ đến ăn một bữa rau xào tư vị tràn trề, ngày mai mời họ ăn một bữa thịt nướng mùi vị đặc biệt, hôm kế lại mời một bữa thịt xào, lại thêm rượu trái cây Ngô Nặc tự ủ… các vu giả hận không thể xưng huynh gọi đệ với Ngô Nặc, có vài người còn thề thốt rằng, đợi đường thủy khai thông rồi, họ nhất định phải đến bộ lạc Trường Hà lịch lãm.

Vì cơm nước thật sự không tồi, Ngô Nặc lo lắng thì lo lắng, nhưng không giống như Bạch đại miêu chịu đủ giày vò, gầy đi một vòng lớn, ngược lại, y thậm chí còn mập hơn lúc mới đến bộ lạc Cô Sơn một chút.

Còn về đợi đến lúc Bạch vất vả chịu đựng qua thời gian đã hẹn, đi xuống núi, nhìn thấy Ngô tiểu Nặc mặt mày rạng rỡ, gương mặt mập búp bê lại tái hiện, tư vị trong lòng quả thật khỏi phải nói!

Khác với hình thái miêu thú, trạng thái hình người của Bạch trông chỉ hơi gầy đi một chút, cơ thịt trên người vẫn chắc nịch đẹp đẽ, mặt mày thì trông có hơi tiều tụy, nhưng con mắt băng lam trông lại còn sâu sắc hữu thần hơn trước, khí tức hung thú vốn từ thật xa đã có thể khiến người ta phát giác được, tựa hồ cũng thu liễm đi__ một đàn nhóc tai dài vây quanh Ngô tiểu Nặc sau khi hắn tiếp cận, thế mà không hề dựng lông.

Nhưng, Bạch đại miêu dựng lông!

Hắn ngày ngày bị mấy lão yêu quái đó… Ngô tiểu Nặc lại vô tâm vô phế cùng một đám nhóc chơi thật vui, còn vuốt còn vuốt còn vuốt! Lỗ tai dài có cái gì ghê gớm đâu! (╯‵口′)╯︵┻━┻

Đợi Ngô tiểu Nặc ngẩng đầu lên, cùng Bạch đại miêu bốn mắt nhìn nhau, có một thoáng, y cảm thấy ánh mắt Bạch đại miêu nhìn mình giống như nhìn một tên khốn bị bắt gian tại giường, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, buồn bã, uất ức…

Ngô Nặc giật mình, vô thức đứng lên, giấu đầu hở đuôi bỏ hai tay ra sau lưng, cả người trông cực kỳ chột dạ.

Không cần nghi vấn, Bạch đại miêu càng tức giận rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương