Edit: Thỏ

Tiếp theo chính là chuỗi ngày thấp thỏm đợi chờ kết quả.

Khoảng thời gian đó tôi vẫn luôn trằn trọc, ngay cả trong giấc mơ…

Lúc tỉnh giấc, đôi khi Cố Diễn sẽ bên cạnh tôi. Tôi nhìn thấy hắn sẽ vững lòng hơn chút, sau đó mơ màng trở mình, tiếp tục ngủ say.

Nhưng hắn ngày càng không ở bên tôi nhiều hơn, tôi ôm chăn, nằm mở mắt đến khi trời sáng ngoài cửa sổ. Rốt cuộc đến thời điểm công bố kết quả, tôi ôm máy tính, bàng hoàng nhìn thông tin hiển thị trên màn hình.

Con số cao hơn 40 điểm so với thang điểm chuẩn, dựa theo điểm xét tuyển năm ngoái, muốn thi đậu đại học S không thành vấn đề.

Hôm đó vừa hay thứ 6, tôi nằm trên giường chia sẻ niềm vui cùng Cố Diễn.

Hắn hôn tôi, khàn khàn nói: “Đoạn Hà giỏi thật.”

Tôi thích chí, mỉm cười hôn trả hắn, gần như quên mất chúng tôi đang gian díu với nhau.

Ngày nhận được thư thông báo trúng tuyển, tôi đã gọi điện cho mẹ tôi. Mẹ không biết tôi học hành thế nào, nhưng nghe tin tôi đậu đại học S thì cũng thoáng ngạc nhiên. Tôi muốn nói nhớ mẹ, ngay lúc chưa kịp nói thì bên kia đầu dây có ai đó giục mẹ ra bài. Bỗng nhiên tôi thấy nhạt nhẽo, bèn hỏi mẹ đang bận à, sau đó vội vàng cúp máy.

Ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu, ồn không tả được.

Tôi rất ghét mùa hè, nhưng thích ăn dưa hấu. Bấy giờ tôi mặc quần đùi, mang dép lê đến cửa hàng gần đó mua một quả, sau đó gọt vỏ cho vào tủ lạnh. Lúc Cố Diễn về tôi bảo hắn trong tủ lạnh có dưa hấu.

Hắn sững sờ một chút, bèn lấy vài lát cùng tôi ăn. Tôi vừa gặm vừa cười: “Cố Diễn, em trúng tuyển trường S.”

Cố Diễn nhìn tôi, cả hai cùng cười. Răng Cố Diễn vừa trắng vừa đều, khi cười rộ lên vô cùng đẹp đẽ.

Dù là nghỉ hè nhưng chúng tôi vẫn lên giường vào tối thứ sáu, thỉnh thoảng sẽ có ngoại lệ. Nếu không phải thứ  sáu thì Cố Diễn sẽ hỏi ý kiến tôi, giả như đó là lời từ chối, hắn sẽ không ép buộc tôi nữa.

Trước hôm khai giảng chúng tôi làm một lần, Cố Diễn hung mãnh và dịu dàng, chơi tôi đến khóc. Sau cuộc giao hoan, Cố Diễn giúp tôi tắm và mặc quần áo, còn ngồi ở mép giường nói rằng: “Đoạn Hà, em đã được tự do, thật xin lỗi.”

Gương mặt nhá nhem dưới ánh đèn vàng u ám khiến tôi không nhìn rõ biểu cảm hắn.

Đây là lời tạm biệt.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy cô đơn.

Sau khi nhập học, tôi chuyển vào ký túc xá. Cố Diễn đưa cho tôi một chiếc chìa khóa của chung cư, bảo tôi về nhà lúc nào cũng được. Tôi biết, chỉ cần một câu ‘thật xin lỗi’ là tôi có thể tha thứ cho hắn rồi, nhưng tôi cũng hi vọng mong manh ngoại trừ xin lỗi ra hắn sẽ nói với tôi lời nào khác.

Lần đầu tiên dọn vào ký túc xá, tôi gặp gỡ hai bạn cùng phòng.

Cố Minh Chương là thủ khoa người Sơn Tây, lúc đọc tin tức tôi có nhìn thấy gã. Gã mang dáng vóc tiêu chuẩn của người phương Bắc, thân hình cao ráo, mày rậm mắt to, phong cách hơi du côn nhưng lời ăn tiếng nói lại có phần thâm nho, khác xa với độ tuổi này; chắc hẳn Cố Minh Chương đã có quyền có thế từ lúc vừa chào đời.

Tào Tuấn Vĩ là sinh viên khoa thể chất, không học chung chuyên ngành với chúng tôi. Y là người địa phương, nói giọng Bắc Kinh nghe rất buồn cười. Bởi vì chơi bóng rổ nên ngoại hình cao ngất, mấy cô nữ sinh thường chết mê chết mệt với những chàng trai cool ngầu như vậy.

Còn một chiếc giường ở đây nữa, nhưng khai giảng 3 hôm mà chẳng thấy người đâu. Thẳng đến tối thứ tư, đương lúc sắp sửa tắt đèn đến nơi thì một nam sinh nhỏ con mới chật vật tay xách, nách mang tiến vào.

Cậu ta tên Trần Lăng, vì nhà có việc nên nhập học trễ. Chúng tôi giúp cậu ta sắp xếp đồ đạc ổn thỏa, cậu ta lí nhí nói cảm ơn, đây đúng là mẫu người dễ thẹn thùng…

Sau đó tôi nghe phụ đạo viên nói rằng, Trần Lăng đến từ huyện nhỏ của tỉnh Tứ Xuyên, thi đại học chưa được bao lâu thì cha cậu qua đời vì ung thư, mẹ cậu chạy vạy khắp nơi mới có thể lo được chi phí ăn học.

Trên đời này không chỉ tôi mới khốn đốn, nhiều người có cuộc sống chật vật nhưng họ vẫn khó giãi bày…

Trần Lăng kiệm lời, tôi cũng giao tiếp kém, tuy Cố Minh Chương không đến nỗi tẻ nhạt nhưng hiếm khi gợi chuyện. Chỉ có Tào Tuấn Vĩ thích huyên thuyên, ngày nào cũng than ký túc xá yên tĩnh quá, làm nó cảm thấy như đang khổ hạnh ở trong miếu.

Tức tối thì vẫn thế thôi, nói tóm lại, mối quan hệ giữa bốn người chúng tôi cũng tốt đẹp lắm.

***

Một học kỳ trôi qua rất nhanh, lúc nghỉ đông, tôi trở về Cố gia. Cố Diễn cũng có mặt, lâu rồi mới gặp lại hắn kể từ lúc tôi dọn khỏi chung cư.

Dường như hắn cao hơn, vẻ ngoài cũng chững chạc hơn trước. Lúc nhìn tôi hắn vẫn thản nhiên, so với lần đầu tiên chạm mặt càng thêm xa cách.

Mẹ tôi không vui vẻ lắm, vì tôi trông thấy nụ cười giả dối của bà.

Cha kế vẫn vậy thôi, luôn nghiêm túc và kiệm lời, thi thoảng ông sẽ nhìn sang mẹ tôi, ánh mắt tựa như đang ngắm một người khác.

Tôi biết mẹ đang khao khát thứ gì với lòng tham quá lớn, tiền tài chưa đủ, mẹ còn hi vọng tình yêu xa vời.

Nhưng là đàn bà, mong mỏi  tình yêu cũng không sai.

Dì Vương mách nhỏ cho tôi biết, không cần xét về chiều cao, chỉ cần mẹ tôi trang điểm lên sẽ trông rất giống với người phụ nữ ấy.

Người phụ nữ ấy là mối tình đầu của cha kế, gia cảnh bình thường, tựa như mẹ tôi vậy.

Vì danh vọng ở giới thượng lưu nên Cố gia bác bỏ cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối này, cha kế và cô ấy chia tay, rồi ông cưới mẹ Cố Diễn làm vợ.

Sau khi kết hôn, nhà mẹ Cố Diễn đầu tư thất bại, cổ phần bị tổn thất nặng. Cùng lúc cha kế và nhân tình sum vầy. Rất nhanh, cha mẹ Cố Diễn đi đến quyết định ly hôn. Mẹ Cố Diễn rời đi mà không cần chia tài sản, điều kiện duy nhất chính là cha kế không được cưới người phụ nữ kia vào cửa.

Cố Diễn theo mẹ sang Anh, thẳng đến năm 10 tuổi, mẹ hắn qua đời, hắn mới trở lại Cố gia.

Thời gian trôi đi, cha kế và nhân tình vẫn giữ mối quan hệ không rõ ràng, rốt cuộc đối phương nói lời chia tay, sau đó nàng đám cưới với một người đàn ông bình thường.

Vốn dĩ chuyện xưa nên kết thúc ở đây, nhưng nàng đã qua đời trong vụ tai nạn giao thông vào bốn năm trước.

Hết thảy tình yêu đều thiêng liêng sau cái chết.

Cho nên, cha kế mới cưới mẹ tôi.

Thật điên rồ, tôi nghĩ.

Tôi hỏi dì Vương tại sao kể tôi nghe điều này, dì Vương đáp, thiếu gia không phải người xấu, khuyên tôi đừng hận hắn.

Đúng vậy, Cố Diễn không phải người xấu, nhưng hắn làm chuyện xấu với tôi.

Nói cách khác, tôi có thể hiểu nguyên do hắn ghét mẹ và tôi, thậm chí lý do hắn cưỡng bức tôi là gì.

Tôi không hận hắn, chỉ khó mà tha thứ. Đôi tay lạnh lẽo xốc chăn lên, đôi tay xâm phạm thân thể tôi, cho đến bây giờ vẫn như ác mộng…

Dẫu thế, tôi vẫn muốn nói chuyện với Cố Diễn. Nhưng mấy hôm nay hắn vẫn luôn tránh tôi, cũng làm lơ ánh mắt của tôi.

Tôi biết mà, nếu hắn đã hứa trả tự do, đó chính là tự do thật sự. Tuy hắn hành xử khốn nạn nhưng vẫn không lừa  tôi.

Buổi tối, tôi đi tìm hắn, gõ vang cửa phòng mà không ai trả lời.

Cửa không khóa, tôi do dự một lát mới bước vào.

Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng thở dốc trầm thấp – chỉ lúc chìm vào dục vọng mới có thể phóng đãng như vậy.

Giọng của Cố Diễn…

Tôi nhìn lén, cẩn thận hé cửa nhà vệ sinh…

Cố Diễn khỏa thân, đứng dựa vào bồn rửa mặt, tay trái cầm di động, tay phải liên tục xốc vật nam tính giữa chân. Tấm gương phía sau phản chiếu đường cong đẹp đẽ của cơ lưng, dương v*t thô to mà gân guốc ẩn hiện qua kẽ hở ngón tay hắn.

Vẻ mặt Cố Diễn rất đê mê – là Cố Diễn tôi chưa từng thấy bao giờ. Tuy trước đó cả hai làm tình rất nhiều nhưng hắn chưa từng để lộ biểu cảm như vậy.

Tôi quá tò mò, người có thể khiến Cố Diễn thủ dâm chỉ bằng bức ảnh trong điện thoại, rốt cuộc có mặt mũi ra sao…

Khi nhận ra mình đang rình lén người khác, tôi hoảng hốt trở về phòng.

Tôi dựa vào tường, chờ đến khi tim đập ổn định mới phát hiện chú chim của mình cương lên khi xem lén Cố Diễn thủ dâm.

Quy đầu ướt đẫm, trong quần dính một vệt nước nho nhỏ. Tôi hồi tưởng gương mặt tràn đầy tình dục của Cố Diễn, nhớ đến lúc hắn hé môi sung sướng, ngồi trên giường bắt đầu thủ dâm.

Hắn khẩu giao cho tôi, hắn chơi tôi mạnh bạo, những hình ảnh ấy lần lượt xuất hiện trong đầu, ngay lúc làm tình kịch liệt hắn sẽ trao tôi một nụ hôn ướt át, rồi cả hai cùng lên đỉnh.

Tôi nhìn bàn tay dính đầy tinh dịch của mình, thầm khinh bỉ bản thân.

Đoạn Hà, mày đúng là một tên biến thái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương