Vết Xước Hoàn Mỹ
-
Chương 7
Edit: Thỏ
Ở Cố Gia sang năm, tôi bèn tìm cớ trở về trường học, làm một số thủ tục giấy tờ sau đó quay lại ký túc xá.
Trần Lăng không về nhà, cậu ở Bắc Kinh làm thêm, nói là muốn để dành tiền đóng học phí cho năm tới. Cậu ta là một người khắc khổ, mỗi sáng 5 giờ rưỡi rời giường, sau khi nấu nước nóng cho mọi người trong ký túc xá thì mới đến thư viện đọc sách.
Lúc không có tiết, cậu sẽ ra ngoài làm thêm, lần nào cũng đem theo cuốn sổ tay nho nhỏ được ghi chi chít từ vựng tiếng Anh.
Tôi rất khâm phục Trần Lăng, dường như cậu là một con người sinh tồn bền bỉ từ nghịch cảnh, trong lòng cậu có sự quyết tâm to lớn mà người khác không thể nào nhìn thấy – dẫu cậu chỉ là một kẻ nhỏ thó, bơ vơ không nơi nương tựa.
Tết Nguyên Tiêu hôm ấy, tôi đi siêu thị mua túi bánh trôi đông lạnh và một ít nguyên liệu nấu lẩu, muốn đợi Trần Lăng tan ca trở về, cùng nhau quây quần ăn Tết.
Hơn 5 giờ chiều, tôi nghe thấy tiếng cửa mở. Ngỡ rằng Trần Lăng trở lại, hóa ra người vào là Cố Minh Chương. Gã xách theo một chiếc hành lý thật to, bên trên vẫn còn dán tem ký gửi sân bay, dáng vẻ phong trần mỏi mệt.
“Đoạn Hà cũng ở đây à?” Dường như gã có chút ngạc nhiên, ngay sau đó khôi phục vẻ ban đầu. “Tôi mang đặc sản Sơn Tây từ nhà tới, chốc lát cùng nếm thử xem.”
“Đương Tết sao cậu không nghỉ ngơi vài hôm, mà về ký túc xá vội thế?”
“Ở nhà chán òm nên tôi tới đây.” Cố Minh Chương cởi áo khoác treo lên, nhìn rau dưa, thịt cuốn nấm kim chân trên mặt đất, bèn hỏi. “Bữa nay hai cậu ăn lẩu à?”
“Là tôi chuẩn bị, đợi Trần lăng trở về ăn Tết. Cũng không biết cậu sẽ tới, tôi mua thêm rau đã, cậu muốn ăn gì?” Tôi hỏi gã.
Cố Minh Chương không khách sáo làm chi: “Thịt bò cuộn, thịt dê cuộn mỗi thứ một ít, tàu hủ đông, thêm bốn năm chai bia nữa là được.”
“Ừ, cậu xếp đồ đi, tôi đi siêu thị cổng sau.”
Thay quần áo, tôi cầm chìa khóa ra ngoài. Vừa hay gặp phải Trần Lăng tại cổng trường, cậu đang cầm theo con gà quay.
“Gà quay Lâm Kỳ ở siêu thị, một chị đồng nghiệp lén cho mình, lát nữa cùng nhau ăn.” Trần Lăng ngại ngùng cười.
Tôi bảo cậu ta: “Cố Minh Chương về rồi đó, một con gà không đủ hắn gặm đâu. Tối nay nấu thêm lẩu, cậu về trước đi, mình mua thêm đồ ăn.”
Đôi mắt Trần Lăng sáng rực lên, nét cười thêm sâu, không biết là vì món lẩu hay vì cái gì khác.
Hôm đó cả ba chúng tôi cùng đón Nguyên Tiêu. Không khí rất sôi nổi, Trần Lăng bình thường không uống rượu ấy mà cũng làm một chai, gương mặt ửng hồng ngồi ăn lẩu.
Chắc hẳn người Tứ Xuyên da trắng nên ngón tay Trần Lăng như ngọc như ngà, động tác gắp thức ăn trong nồi càng trở nên đẹp mắt.
Cố Minh Chương vừa uống bia vừa ngắm đôi tay tuyệt hảo kia, nhíu mày nói: “Cậu cẩn thận một chút, kẻo bỏng.”
Trần Lăng hơi say, cười ngây ngô: “Không sao hết.”
Cố Minh Chương tỏ ra không nhẫn nại, gã cầm lấy đĩa tự gắp đồ ăn bỏ vào, còn kêu tôi: “Đoạn Hà, xem cậu ấy đi, say như vậy lỡ bỏng tay thì làm thế nào.”
Tôi gật đầu, có cảm giác gã quan tâm thái quá. Trần Lăng vẫn đang bình thường, tuy rằng hơi say nhưng chưa đến nỗi.
Cậu ta không nói gì, chỉ bưng bát gắp ăn.
Cái nồi duy nhất trong ký túc xá đã bị chiếm, tôi dùng bình siêu tốc nấu bánh trôi đông lạnh.
Món bánh hơi nát, may mà Nguyên Tiêu vẫn vẹn tròn.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi đón Tết cùng bè bạn, cảm thấy rất vui.
Cơm nước xong, Trần Lăng chủ động đi rửa chén, tôi và Cố Minh Chương dọn bát đũa trên bàn, sau đó mở cửa sổ cho thông gió, để mùi lẩu hãy tan đi.
Gió lạnh lùa vào mang theo chút lạnh lẽo, hôm qua tuyết đổ rất to, bên ngoài một mảnh trắng xóa.
Trần Lăng bước vào, Cố Minh Chương bèn lấy một chiếc áo lông trong tủ ra đưa cho đối phương: “Phòng đón gió, uống bia xong dễ bị cảm.”
“Ừm.” Trần Lăng gật đầu, mặt vẫn đỏ ửng vì men say.
Buổi tối tôi ngủ yên ổn, không mơ thấy Cố Diễn.
Thật ra tôi vẫn thường mơ thấy hắn, hoặc là cảnh tượng hắn xâm phạm tôi, hoặc là ngón tay cầm bút khi giúp tôi sửa bài tập, nhưng hầu hết thời điểm tôi đều thấy gương mặt lúc tự giải tỏa của hắn.
Khi tỉnh dậy, tôi sẽ chào cờ, bởi hình ảnh quá mức khiêu gợi khiến tôi bị mộng tinh. Tôi trấn an bản thân rằng đây là hiện tượng sinh lý bình thường, không liên quan gì đến Cố Diễn…
***
Lễ khai giảng đến rất nhanh, Tào Tuấn Vĩ đành phải dùng ngày nghỉ cuối cùng trở về ký túc xá.
Học kỳ đầu tiên, nó gặp một hoa khôi trong trường, giờ thì đang yêu đương say đắm. Việc ngủ cùng một đám đực rựa đối với nó mà nói chỉ nghe mùi hôi hám ngút trời, nào có cô em thơm tho dễ ngửi.
Nam sinh khoa thể chất khó tránh khỏi tinh lực tràn đầy, lúc không gặp bạn gái, Tào Tuấn Vĩ bèn nhờ vào những giáo viên phim heo để giải quyết nhu cầu sinh lý. Nó vui vẻ chia sẻ tài nguyên với chúng tôi, bảo chúng tôi cùng nó học tập chăm chỉ với các cô.
Đúng là diễn viên nữ xinh xắn, cảnh nóng lại táo bạo, nhưng còn chưa vào chuyện chính thì Trần Lăng sợ đến mức bỏ chạy tới thư viện.
Cố Minh Chương ngồi xem bằng tư thế bình thản, kiểu gì thì gã luôn trầm ổn hơn bọn tôi một chút.
Ngay phân cảnh khẩu giao, thế mà tôi chợt nhớ cảnh mình ngậm thứ đó của Cố Diễn…
Nghĩ đến hương vị ấy, hạ bộ bỗng chốc cương lên.
Tôi muốn mút nó.
Khiến hắn lộ ra biểu cảm đê mê ngày ấy…
Tôi khiếp sợ với suy nghĩ của bản thân, vội vàng bỏ chạy như Trần lăng.
Rốt cuộc chúng tôi không học xong khóa giáo dục giới tính, Tào Tuấn Vĩ cười nhạo nói, đám trai tân hãy còn non lắm.
Tôi im lặng, chỉ ngồi ở bàn học nhớ đến lúc Cố Diễn yêu tôi lần cuối.
Rất kịch liệt, rất thô bạo, rất sung sướng.
Khoái cảm lan đến xương tủy.
Tôi chẳng hiểu vì sao mình mường tượng chuyện này, rõ ràng ghét bỏ như thế, giờ đây lại trở thành sự liên kết duy nhất giữa tôi và Cố Diễn.
Chắc hẳn tôi có bệnh, đại khái là hội chứng Stockholm.
Ở Cố Gia sang năm, tôi bèn tìm cớ trở về trường học, làm một số thủ tục giấy tờ sau đó quay lại ký túc xá.
Trần Lăng không về nhà, cậu ở Bắc Kinh làm thêm, nói là muốn để dành tiền đóng học phí cho năm tới. Cậu ta là một người khắc khổ, mỗi sáng 5 giờ rưỡi rời giường, sau khi nấu nước nóng cho mọi người trong ký túc xá thì mới đến thư viện đọc sách.
Lúc không có tiết, cậu sẽ ra ngoài làm thêm, lần nào cũng đem theo cuốn sổ tay nho nhỏ được ghi chi chít từ vựng tiếng Anh.
Tôi rất khâm phục Trần Lăng, dường như cậu là một con người sinh tồn bền bỉ từ nghịch cảnh, trong lòng cậu có sự quyết tâm to lớn mà người khác không thể nào nhìn thấy – dẫu cậu chỉ là một kẻ nhỏ thó, bơ vơ không nơi nương tựa.
Tết Nguyên Tiêu hôm ấy, tôi đi siêu thị mua túi bánh trôi đông lạnh và một ít nguyên liệu nấu lẩu, muốn đợi Trần Lăng tan ca trở về, cùng nhau quây quần ăn Tết.
Hơn 5 giờ chiều, tôi nghe thấy tiếng cửa mở. Ngỡ rằng Trần Lăng trở lại, hóa ra người vào là Cố Minh Chương. Gã xách theo một chiếc hành lý thật to, bên trên vẫn còn dán tem ký gửi sân bay, dáng vẻ phong trần mỏi mệt.
“Đoạn Hà cũng ở đây à?” Dường như gã có chút ngạc nhiên, ngay sau đó khôi phục vẻ ban đầu. “Tôi mang đặc sản Sơn Tây từ nhà tới, chốc lát cùng nếm thử xem.”
“Đương Tết sao cậu không nghỉ ngơi vài hôm, mà về ký túc xá vội thế?”
“Ở nhà chán òm nên tôi tới đây.” Cố Minh Chương cởi áo khoác treo lên, nhìn rau dưa, thịt cuốn nấm kim chân trên mặt đất, bèn hỏi. “Bữa nay hai cậu ăn lẩu à?”
“Là tôi chuẩn bị, đợi Trần lăng trở về ăn Tết. Cũng không biết cậu sẽ tới, tôi mua thêm rau đã, cậu muốn ăn gì?” Tôi hỏi gã.
Cố Minh Chương không khách sáo làm chi: “Thịt bò cuộn, thịt dê cuộn mỗi thứ một ít, tàu hủ đông, thêm bốn năm chai bia nữa là được.”
“Ừ, cậu xếp đồ đi, tôi đi siêu thị cổng sau.”
Thay quần áo, tôi cầm chìa khóa ra ngoài. Vừa hay gặp phải Trần Lăng tại cổng trường, cậu đang cầm theo con gà quay.
“Gà quay Lâm Kỳ ở siêu thị, một chị đồng nghiệp lén cho mình, lát nữa cùng nhau ăn.” Trần Lăng ngại ngùng cười.
Tôi bảo cậu ta: “Cố Minh Chương về rồi đó, một con gà không đủ hắn gặm đâu. Tối nay nấu thêm lẩu, cậu về trước đi, mình mua thêm đồ ăn.”
Đôi mắt Trần Lăng sáng rực lên, nét cười thêm sâu, không biết là vì món lẩu hay vì cái gì khác.
Hôm đó cả ba chúng tôi cùng đón Nguyên Tiêu. Không khí rất sôi nổi, Trần Lăng bình thường không uống rượu ấy mà cũng làm một chai, gương mặt ửng hồng ngồi ăn lẩu.
Chắc hẳn người Tứ Xuyên da trắng nên ngón tay Trần Lăng như ngọc như ngà, động tác gắp thức ăn trong nồi càng trở nên đẹp mắt.
Cố Minh Chương vừa uống bia vừa ngắm đôi tay tuyệt hảo kia, nhíu mày nói: “Cậu cẩn thận một chút, kẻo bỏng.”
Trần Lăng hơi say, cười ngây ngô: “Không sao hết.”
Cố Minh Chương tỏ ra không nhẫn nại, gã cầm lấy đĩa tự gắp đồ ăn bỏ vào, còn kêu tôi: “Đoạn Hà, xem cậu ấy đi, say như vậy lỡ bỏng tay thì làm thế nào.”
Tôi gật đầu, có cảm giác gã quan tâm thái quá. Trần Lăng vẫn đang bình thường, tuy rằng hơi say nhưng chưa đến nỗi.
Cậu ta không nói gì, chỉ bưng bát gắp ăn.
Cái nồi duy nhất trong ký túc xá đã bị chiếm, tôi dùng bình siêu tốc nấu bánh trôi đông lạnh.
Món bánh hơi nát, may mà Nguyên Tiêu vẫn vẹn tròn.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi đón Tết cùng bè bạn, cảm thấy rất vui.
Cơm nước xong, Trần Lăng chủ động đi rửa chén, tôi và Cố Minh Chương dọn bát đũa trên bàn, sau đó mở cửa sổ cho thông gió, để mùi lẩu hãy tan đi.
Gió lạnh lùa vào mang theo chút lạnh lẽo, hôm qua tuyết đổ rất to, bên ngoài một mảnh trắng xóa.
Trần Lăng bước vào, Cố Minh Chương bèn lấy một chiếc áo lông trong tủ ra đưa cho đối phương: “Phòng đón gió, uống bia xong dễ bị cảm.”
“Ừm.” Trần Lăng gật đầu, mặt vẫn đỏ ửng vì men say.
Buổi tối tôi ngủ yên ổn, không mơ thấy Cố Diễn.
Thật ra tôi vẫn thường mơ thấy hắn, hoặc là cảnh tượng hắn xâm phạm tôi, hoặc là ngón tay cầm bút khi giúp tôi sửa bài tập, nhưng hầu hết thời điểm tôi đều thấy gương mặt lúc tự giải tỏa của hắn.
Khi tỉnh dậy, tôi sẽ chào cờ, bởi hình ảnh quá mức khiêu gợi khiến tôi bị mộng tinh. Tôi trấn an bản thân rằng đây là hiện tượng sinh lý bình thường, không liên quan gì đến Cố Diễn…
***
Lễ khai giảng đến rất nhanh, Tào Tuấn Vĩ đành phải dùng ngày nghỉ cuối cùng trở về ký túc xá.
Học kỳ đầu tiên, nó gặp một hoa khôi trong trường, giờ thì đang yêu đương say đắm. Việc ngủ cùng một đám đực rựa đối với nó mà nói chỉ nghe mùi hôi hám ngút trời, nào có cô em thơm tho dễ ngửi.
Nam sinh khoa thể chất khó tránh khỏi tinh lực tràn đầy, lúc không gặp bạn gái, Tào Tuấn Vĩ bèn nhờ vào những giáo viên phim heo để giải quyết nhu cầu sinh lý. Nó vui vẻ chia sẻ tài nguyên với chúng tôi, bảo chúng tôi cùng nó học tập chăm chỉ với các cô.
Đúng là diễn viên nữ xinh xắn, cảnh nóng lại táo bạo, nhưng còn chưa vào chuyện chính thì Trần Lăng sợ đến mức bỏ chạy tới thư viện.
Cố Minh Chương ngồi xem bằng tư thế bình thản, kiểu gì thì gã luôn trầm ổn hơn bọn tôi một chút.
Ngay phân cảnh khẩu giao, thế mà tôi chợt nhớ cảnh mình ngậm thứ đó của Cố Diễn…
Nghĩ đến hương vị ấy, hạ bộ bỗng chốc cương lên.
Tôi muốn mút nó.
Khiến hắn lộ ra biểu cảm đê mê ngày ấy…
Tôi khiếp sợ với suy nghĩ của bản thân, vội vàng bỏ chạy như Trần lăng.
Rốt cuộc chúng tôi không học xong khóa giáo dục giới tính, Tào Tuấn Vĩ cười nhạo nói, đám trai tân hãy còn non lắm.
Tôi im lặng, chỉ ngồi ở bàn học nhớ đến lúc Cố Diễn yêu tôi lần cuối.
Rất kịch liệt, rất thô bạo, rất sung sướng.
Khoái cảm lan đến xương tủy.
Tôi chẳng hiểu vì sao mình mường tượng chuyện này, rõ ràng ghét bỏ như thế, giờ đây lại trở thành sự liên kết duy nhất giữa tôi và Cố Diễn.
Chắc hẳn tôi có bệnh, đại khái là hội chứng Stockholm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook