Vật Vong Ngã
Chương 22: Kim thái hanh

- Nắm hai tay tôi lạnh như băng, hiện tại tôi nhất định phải cho cậu đi.-

Ta cảm thấy có chút tuyệt vọng, không biết tại sao, chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

Phác Trí Mân gật đầu, cậu ta thừa nhận những chuyện này, sau đó… Ta giống như kẻ ngu si bị hai người bọn họ lừa.

“Cậu làm như vậy là có ý gì? Phác Trí Mân.” Ta nói mà không có biểu cảm gì, ngữ khí lạnh nhạt cực kỳ, như là cùng ta hoàn toàn không có quan hệ.

Cậu ta cúi đầu, cái gì cũng không nói, ta nhìn thấy má phải của cậu có chút hồng, ta ra tay quá nặng.

“Tại sao không nói? Như thế không muốn nói sao?” Ta nở nụ cười.

Hiện tại mới phát hiện từ khi để Phác Trí Mân ở lại chỗ này là cái sai lầm cực lớn.

Không, từ khi biết cậu ta, đã là một sai lầm.

—— Nếu như, tính mạng của tôi chỉ còn dư lại một năm, thậm chí không tới một năm, tôi chỉ muốn làm có bốn việc.

Bốn việc này đều không thuộc về ta, đều là ta tự lừa gạt mình, cậu căn bản cũng không có yêu tôi.

Phác Trí Mân, cậu luôn luôn tại gạt tôi, tôi cũng là.

—— Hôn cậu.

Cậu hôn tôi, chỉ có điều không có một tia tình cảm, tôi không cảm nhận được.

—— Ôm cậu.

Cho tới nay chỉ có ta như kẻ ngu si ôm cậu, cậu ôm lấy tôi sao?

Tôi chỉ nhìn thấy cảnh cậu ôm Trịnh Hào Tích.

—— Yêu cậu.

Cậu không yêu tôi, người cậu yêu vĩnh viễn chỉ có Trịnh Hào Tích, ở trong lòng cậu căn bản cũng không có tôi, không nên gạt người.

—— Nhớ cậu.

Trịnh Hào Tích…

Hồi tưởng lại lúc trước Phác Trí Mân dẫn ta tới chỗ đó, nói với ta những câu nói kia, đều như cùng ở tại ta trào phúng.

Ta nhìn mặt của cậu ta, trong lòng nhất thời càng bình tĩnh, ta nghĩ, ta thật sự không yêu cậu ta.

“Phác Trí Mân, đi đi, tôi không muốn thấy cậu nữa.” Ta lạnh nhạt mà xoay người.

Lần đầu tiên cảm thấy được, cảm giác từ bỏ một người lại thoải mái tới vậy, một câu nói, một động tác là có thể từ mặt cậu ta.

“Thái Hanh, xin lỗi… Thế nhưng, có thể hay không đừng đuổi tôi đi…” Phác Trí Mân âm thanh khàn cực kỳ, mang theo tiếng nghẹt mũi.

“Tôi biết tôi hiện tại căn bản cũng không có tư cách cầu cậu, thế nhưng cậu sẽ tin sao? Tôi đối Trịnh Hào Tích, căn bản cũng không có cảm tình.”

“Cậu cảm thấy cậu bây giờ nói như vậy hữu dụng không? Không cảm thấy rất tẻ nhạt sao?” Ta quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy viền mắt Phác Trí Mân có chút ướt át.

“Cậu yêu Trịnh Hào Tích như vậy, tôi vẫn tha cho cậu, cậu làm nhiều chuyện như vậy, vẫn còn muốn quấn lấy tôi, tiện à.”

Ngữ khí của ta bình thản, nhưng nhìn thấy hốc mắt Phác Trí Mân ngấn nước, tâm trạng dĩ nhiên không tái bình tĩnh như vậy.

“Đi nhanh lên đi, từ giờ trở đi, tôi và cậu không có chút quan hệ nào, đừng trở lại nữa, tôi hiện tại không hận cậu, nếu như cậu còn như vậy quấn lấy tôi, tôi sẽ vẫn luôn hận cậu.” Ta nhẫn tâm mà nói.

Phác Trí Mân, đừng tưởng rằng tôi không có đau, tôi vẫn luôn đau.

Ta thấy Phác Trí Mân sắc mặt hơi thay đổi, cậu ta nở nụ cười, nhưng ta có thể nhìn ra, cười khổ.

“Vậy thì hận tôi đi.” Phác Trí Mân nói, hướng ta đi tới. Tiếp đó, ngay cả ta cũng không nghĩ tới, cậu ta cư nhiên trực tiếp ôm lấy ta.

Ta hơi sững sờ, ngay sau đó, một tia cảm giác buồn nôn dâng lên.

Ta lấy tay muốn đẩy cậu ta ra, ai biết Phác Trí Mân lại ôm chặt hơn nữa.

“Cầu cậu, đừng đẩy tôi đi, tôi cái gì đều có thể làm.” Phác Trí Mân như thế ôm ta, khẩn cầu, dáng dấp kia khiến lòng người sinh thương hại, nhưng ta không chút nào cảm thấy.

Ta còn muốn đẩy cậu ta ra, dùng sức đẩy một cái, Phác Trí Mân bị ta đẩy ra.

“Sống chết quấn lấy tôi, cậu thật không cảm thấy mệt? Phác Trí Mân cậu thật là buồn nôn.” Nội tâm bình tĩnh cũng vì hành động này của Phác Trí Mân mà lại một lần nữa trở nên không bình tĩnh.

Câu nói lúc trước “Tôi hiện tại không hận cậu” bỗng nhiên khiến ta cảm thấy buồn cười, ta thật sự sắp hận chết cậu ta.

Lừa ta lâu như vậy, còn không muốn buông tha ta sao?

“Phác Trí Mân, cậu đừng lãng phí mình, liên tục như vậy có ích lợi gì?” Ta không hiểu Phác Trí Mân tại sao vẫn luôn dây dưa với ta như vậy.

“Vậy cậu muốn như thế nào mới có thể làm cho tôi lưu lại?” Phác Trí Mân hỏi.

Nghe câu nói này, ta chợt nhớ dáng vẻ cậu ta nằn dưới thân ta, dị thường dâm loạn.

Vì vậy liền mở miệng nói: “Cậu đem thân thể của cậu cho tôi, tôi không chừng có thể cân nhắc.” Câu nói này ta chỉ là thuận miệng nói một chút,  nếu cậu ta thật sự nguyện ý, ta cũng không có ý định cho cậu ta lưu lại.

Ta tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon. Chỉ thấy cậu ta không nói lời nào, đem y phục của chính mình cởi ra, lộ ra lồng ngực trắng như tuyết.

Sau đó run rẩy, mở miệng: “Được.”

Cậu ta từng điểm từng điểm tới gần ta, chậm rãi quỳ ở trước mặt ta, hai tay khẽ run mở thắt lưng ra.

Ta thật không nghĩ tới cậu ta cư nhiên vì muốn lưu lại mà bán thân thể của chính mình.

Không khỏi sự chán ghét Phác Trí Mân lại tăng mấy phần.

Mặc dù nghĩ như vậy, ta vẫn không làm bất cứ động tác gì, ta chỉ muốn nhìn cậu ta đến cùng có thể tiện tới trình độ nào.

Phác Trí Mân từ từ đem phân thân của ta ngậm trong miệng, từng điểm từng điểm thâm nhập vào trong.

Bất kỳ nam nhân nào đều không chịu nổi loại này, ta cũng không ngoại lệ, từ trong miệng của cậu ta cương lên.

“A… Ân…” Phác Trí Mân nhíu nhíu mày, vẫn là cố gắng ngậm, sau đó mút vào.

Không thể không nói, trong miệng của cậu ta phi thường ấm áp, ta không tự chủ được lấy tay đè đầu cậu ta, khiến cự vậy trong miệng càng vào sâu trong khoang miệng.

“A… A…” Cự vật tựa hồ thọt tới cuống họng Phác Trí Mân, cậu ta thống khổ ngậm, nhưng vẫn là cố gắng mút vào.

Ta dùng sức trong miệng cậu ta đánh cắm hai lần, một luồng chất lỏng màu trắng bắn vào trong miệng của cậu ta.

“Nuốt xuống.” Ta ra lệnh. Ta muốn nhìn Phác Trí Mân đến tột cùng có thể chịu tới khi nào.

Cậu ta khéo léo nuốt, ta cũng rút ra.

Miệng Phác Trí Mân nhất thời không có cách nào đóng lại, thời gian dài giương miệng tựa hồ làm cậu ta cảm thấy đau nhức.

Ta không để ý đến cậu ta, nếu muốn lưu lại như thế, vậy ta cũng thỏa mãn cậu ta.

Ta dùng sức nắm lấy thân thể Phác Trí Mân  kéo lại, sau đó cấp tốc lột sạch quần áo cậu ta, quần áo rải rác khắp nơi, ta cầm lấy eo cậu ta dùng sức đè xuống.

“A!” Phân thân lập tức toàn bộ thâm nhập vào trong cơ thể Phác Trí Mân, cậu ta cao giọng thét to, khóe mắt cũng rơi xuống nước mắt.

Còn không đợi cậu ra có thể thích ứng loại này thô độ, ta liền đâm xuyên lên, chốc chốc đỉnh vào nơi sâu xa.

“A… Ân a… Chậm… Chậm một chút ân…” Phác Trí Mân vô lực cầm lấy y phục của ta, tùy ý ta làm sao.

Chất lỏng bị kích thích mà phân bố đi ra, nhỏ  trên sa lon.

Mật huyệt gấp rút co lại khiến cho ta suýt chút nữa nhịn không được bắn ra.

“Rên! Tiếp tục rên! Để tôi cũng nghe cậu dâm đàn rên như thế nào!” Lý trí của ta sắp bôn hội, trong đầu tựa hồ liền nghĩ tới Trịnh Hào Tích thị uy với ta.

Nghĩ tới việc kia, ta càng thêm tiến sâu vào.

“A! Không… Không muốn… A.” Phác Trí Mân thống khổ co giật.

Muốn tránh thoát lại bị ta đè lại phần eo cắm vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương