Vật Vong Ngã
-
Chương 21: Phác trí mân
- Ái tình đều là như vậy đi, càng ngày càng yếu ớt, liền bị người quên lãng.-
Cửa sổ bên cạnh chậm rãi hiện ra một tia nắng, trời tựa hồ sắp sáng.
Tôi nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo, vết thương trên người đã chết lặng, cái gì cũng không cảm giác được, trái tim của tôi cũng tê dại.
Trên người không có thứ gì, chỉ có vết tích bị giày vò, Kim Thái Hanh, tôi cả đời đều không thể nắm lấy cậu ấy.
Tôi lẽ ra nên cảm thấy cao hứng a, cậu ấy cục có thể từ bỏ tôi… Nhưng là tôi còn là rất đau, không muốn mất đi cậu.
Hạ thân đau đớn nhắc nhở tôi, dọn dẹp một chút, liền muốn phát sốt.
Tôi chậm rãi đứng dậy, hơi động đậy liền có chất lỏng từ bên trong chảy ra.
Trong căn phòng này có buồng tắm, chẳng qua là để tôi tắm thôi. Mở nước xong, tôi liền tiến vào, rửa mật huyệt, trong đầu đều là dáng dấp bị Trịnh Hào Tích lăng nhục của tôi.
Cưỡng bách tôi và hắn làm, còn chụp ảnh cùng quay video, uy hiếp tôi.
Buộc tôi vì hắn khẩu giao, thậm chí đánh dấu lên người tôi. Tôi nhìn một chút trên bả vai của tôi, hằn lên một chữ: Nô.
Tuy rằng Kim Thái Hanh đã bôi thuốc ở đây, mà vết tích là cả đời đều không thể mất.
Tay không tự chủ được xoa lên vết đó, biết rõ không cách nào mất, tôi còn dùng sức mà xoa xoa vết thương này.
Nước mắt có chút bôn hội, nghĩ tới Trịnh Hào Tích đối với tôi giày vò chà đạp, khiến Kim Thái Hanh phẫn nộ, tôi hận không thể đem nơi này móc xuống.
Tôi tựa đầu chôn đi, thống khổ vạn phần, tôi ý thức được: Tôi triệt để ô uế.
Nước mắt từng giọt một tích tắc rơi vào trong nước, tôi có chút bôn hội mà khóc, mà không dám quá lớn tiếng —— Thái Hanh sẽ nghe thấy.
Tựa hồ là bi thương tình cảm tới, ung thư não lại tái phát, máu tươi nhỏ vào trong nước.
Hô hấp dần dần trở nên dồn dập, thậm chí sắp không thể thở nổi.
Tôi chặt chẽ che miệng lại, không muốn phát ra âm thanh quá lớn, thuốc cũng không biết bị Trịnh Hào Tích ném đi đâu rồi.
Tôi chính là như vậy, tại một buổi tối đấu tranh với ung thư não, đến lúc sau, tôi quên rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, tôi như trước nằm trong bồn tắm, nước lạnh lẽo, hòa lẫn máu tươi.
Tôi đứng dậy, sau huyệt không đau đớn lắm, trong phòng chỉ có một bộ quần áo, mặc vào mới phát hiện ra rất hở, mà dù sao cũng hơn không mặc nhiều.
Ngược lại tôi sớm đã không còn tôn nghiêm.
Mặc quần áo vào, tôi nhẹ nhàng mở cửa, dưới lầu có âm thanh cãi vã, mơ hồ nghe ra là giọng Kim Thái Hanh.
Trái tim của tôi căng thẳng, từ trên lầu xuống dưới, “Đã xuống?” Kim Thái Hanh hỏi.
Biểu tình khinh bỉ của cậu ấy tựa hồ không thể nhiều hơn nữa mà liếc tôi một cái, mà bên cạnh cậu ấy lại là… Trịnh Hào Tích.
“Đem Phác Trí Mân trả lại cho tao.” Trịnh Hào Tích tỉnh táo nhìn Kim Thái Hanh, hắn dùng một chữ: Còn.
Tôi cảm thấy tức giận, Trịnh Hào Tích đây là coi tôi giống vật phẩm sao? Mà tôi vẫn không đi lên, hắn có cớ uy hiếp tôi.
Tôi không thể chọc giận hắn, cũng không dám chọc giận hắn.
“Mày có lý do gì để tao Phác Trí Mân trả lại cho mày? Cậu ta từ đầu đã không thuộc về mày, người cái kia thuộc về mày đã biến mất, không phải sao?” Kim Thái Hanh nhíu mày, như là cố ý muốn làm hắn tức giận.
“Kim Thái Hanh, mày không nên ép tao.” Trịnh Hào Tích mặt trong nháy mắt lạnh xuống.
“Lời của tao nói có gì sai? Người tao nói không phải là Toàn Chính Quốc sao?” Toàn Chính Quốc vẫn là cấm kỵ của Trịnh Hào Tích, không người nào dám đề hắn, chỉ có Kim Thái Hanh.
“Thái Hanh, đừng nói nữa.” Tôi không muốn lại một lần nữa nhìn hai người bọn họ đánh nhau, lần kia trong bệnh viện đã khiến tôi cảm thấy vô cùng sợ sệt.
“Làm sao? Cậu tưởng che chở hắn? Phác Trí Mân, cậu dám tái tiện một chút sao?” Kim Thái Hanh nói.
Không phải a, cậu hiểu lầm tôi, Thái Hanh, cậu thật sự hiểu lầm tôi.
Trịnh Hào Tích tựa hồ thật sự bị Kim Thái Hanh chọc giận, hắn nhìn tôi một cái, ánh mắt kia thật khiến người có cảm giác ngột ngạt.
“Kim Thái Hanh, mày đây là muốn buộc tao đem bí mật Phác Trí Mân nói ra a.” Trịnh Hào Tích nhìn tôi, cực kỳ giống một ác ma.
Kim Thái Hanh biểu tình thoáng trở nên có chút cứng ngắc, tôi bắt đầu sợ.
“Mày không biết ngày đó Phác Trí Mân bị tao mang đi, tao và cậu ta đến cùng đã làm gì đi? Tao…”
“Trịnh Hào Tích! Đừng nói nữa!” Tôi nắm chặt tay, trước mắt tựa hồ xuất hiện hình ảnh dâm loạn kia.
“Cậu ta là rất chủ động a, quấn lấy tao, xin tao làm, còn tại bên tai tao nói dâm nói quan uế quan ngữ…”
“Trịnh Hào Tích! Tôi van ngươi!” Lý trí của tôi rốt cuộc không có cách nào đè lại, “Van cầu anh đừng nói nữa, đừng nói nữa…”
Trịnh Hào Tích không một chút nào bận tâm cảm nhận của tôi, còn như trước làm theo ý mình mà nói: “Cả buổi tối cậu ta đều chủ động quấn lấy thắt lưng của tao, hôn tao, dâm đãng kêu.”
Không phải như thế… Là hắn buộc tôi… Không phải…
“Chúng tao thậm chí còn quay video, hơn nữa còn là cậu ta đề xuất ra, tao đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, mày muốn xem một chút không?”
Tôi quay đầu, nhìn Kim Thái Hanh mặt càng ngày càng lạnh lùng, tôi biết, hiện tại tôi giải thích thế nào cũng không thể tin tưởng tôi.
“Thái Hanh… Không phải như vậy, thật không phải là, tôi…”
“Câm miệng.” Kim Thái Hanh âm thanh không có chập trùng, thế nhưng so với cậu ấy giận còn đáng sợ hơn.
Trịnh Hào Tích ôm lấy thắt lưng của tôi, nhẹ vỗ về, tôi muốn tránh khỏi, hắn càng thêm dùng sức mà ôm.
“Tao nghĩ mày cũng biết, Phác Trí Mân lúc đó trên người toàn bộ đều là vết tích của tao, trên lưng cậu ta cũng có dấu của tao, lúc trước tao đem phía sau cậu ta làm sưng lên, có thể Phác Trí Mân còn là mỗi ngày cho tao thượng, tao…”
“Van ngươi… Đừng bảo là… Đừng bảo là…” Tôi không biết nên làm gì, quỳ xuống trước mặt Trịnh Hào Tích.
Tôi nắm chặc y phục của hắn, cầu khẩn nói: “Trịnh Hào Tích… Anh đừng bảo là… Van cầu anh đừng nói nữa… Van anh…” Lúc sau âm thanh kia càng ngày càng nhỏ.
Trịnh Hào Tích ngồi xổm xuống, đối với tôi làm ra một tia nụ cười giễu cợt, sau đó ôm lấy tôi.
“Được được được, cậu không muốn để Kim Thái Hanh biết tôi sẽ không nói a, đừng như vậy, tôi sẽ đau lòng.”
Tuy rằng không nhìn thấy biểu tình của Kim Thái Hanh, nhưng tôi biết trước vẻ mặt đó sẽ là như thế nào, cứng ngắc, phẫn nộ, biểu tình gì tôi đều tưởng tượng qua.
“Phác Trí Mân, đứng lên cho tôi.” Giọng Kim Thái Hanh lạnh nhạt vang lên. Tôi cũng chưa thức dậy, bởi vì Trịnh Hào Tích gắt gao đem tôi đè xuống đất, nhìn như là ôm tôi.
“Đứng lên, còn muốn tôi lặp lại sao?” Trịnh Hào Tích rốt cục lần thứ hai buông tôi ra, tôi đứng lên, cúi đầu không nhìn cậu ấy.
“Lại đây.” Kim Thái Hanh mở miệng nói, tôi chậm rãi bước tới.
“Trịnh Hào Tích mày cút cho tao.” Trịnh Hào Tích nhìn Kim Thái Hanh một chút, nhún nhún vai, đi ra ngoài.
Mục đích của hắn đã đạt đến, đem tôi hại chết.
“Thái Hanh… Tôi…”
“Chát ——” một bàn tay tát tới, mặt chết lặng.
Tôi yên lặng thừa nhận, cái gì cũng không nói.
“Hắn nói thật sao?” Kim Thái Hanh hỏi.
Tôi biết tôi bất kể giải thích như thế nào cũng không thể tin được, vậy dứt khoát đâm lao phải theo lao đi.
Tôi gật đầu, vừa trầm trọng vừa thương xót.
Cửa sổ bên cạnh chậm rãi hiện ra một tia nắng, trời tựa hồ sắp sáng.
Tôi nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo, vết thương trên người đã chết lặng, cái gì cũng không cảm giác được, trái tim của tôi cũng tê dại.
Trên người không có thứ gì, chỉ có vết tích bị giày vò, Kim Thái Hanh, tôi cả đời đều không thể nắm lấy cậu ấy.
Tôi lẽ ra nên cảm thấy cao hứng a, cậu ấy cục có thể từ bỏ tôi… Nhưng là tôi còn là rất đau, không muốn mất đi cậu.
Hạ thân đau đớn nhắc nhở tôi, dọn dẹp một chút, liền muốn phát sốt.
Tôi chậm rãi đứng dậy, hơi động đậy liền có chất lỏng từ bên trong chảy ra.
Trong căn phòng này có buồng tắm, chẳng qua là để tôi tắm thôi. Mở nước xong, tôi liền tiến vào, rửa mật huyệt, trong đầu đều là dáng dấp bị Trịnh Hào Tích lăng nhục của tôi.
Cưỡng bách tôi và hắn làm, còn chụp ảnh cùng quay video, uy hiếp tôi.
Buộc tôi vì hắn khẩu giao, thậm chí đánh dấu lên người tôi. Tôi nhìn một chút trên bả vai của tôi, hằn lên một chữ: Nô.
Tuy rằng Kim Thái Hanh đã bôi thuốc ở đây, mà vết tích là cả đời đều không thể mất.
Tay không tự chủ được xoa lên vết đó, biết rõ không cách nào mất, tôi còn dùng sức mà xoa xoa vết thương này.
Nước mắt có chút bôn hội, nghĩ tới Trịnh Hào Tích đối với tôi giày vò chà đạp, khiến Kim Thái Hanh phẫn nộ, tôi hận không thể đem nơi này móc xuống.
Tôi tựa đầu chôn đi, thống khổ vạn phần, tôi ý thức được: Tôi triệt để ô uế.
Nước mắt từng giọt một tích tắc rơi vào trong nước, tôi có chút bôn hội mà khóc, mà không dám quá lớn tiếng —— Thái Hanh sẽ nghe thấy.
Tựa hồ là bi thương tình cảm tới, ung thư não lại tái phát, máu tươi nhỏ vào trong nước.
Hô hấp dần dần trở nên dồn dập, thậm chí sắp không thể thở nổi.
Tôi chặt chẽ che miệng lại, không muốn phát ra âm thanh quá lớn, thuốc cũng không biết bị Trịnh Hào Tích ném đi đâu rồi.
Tôi chính là như vậy, tại một buổi tối đấu tranh với ung thư não, đến lúc sau, tôi quên rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, tôi như trước nằm trong bồn tắm, nước lạnh lẽo, hòa lẫn máu tươi.
Tôi đứng dậy, sau huyệt không đau đớn lắm, trong phòng chỉ có một bộ quần áo, mặc vào mới phát hiện ra rất hở, mà dù sao cũng hơn không mặc nhiều.
Ngược lại tôi sớm đã không còn tôn nghiêm.
Mặc quần áo vào, tôi nhẹ nhàng mở cửa, dưới lầu có âm thanh cãi vã, mơ hồ nghe ra là giọng Kim Thái Hanh.
Trái tim của tôi căng thẳng, từ trên lầu xuống dưới, “Đã xuống?” Kim Thái Hanh hỏi.
Biểu tình khinh bỉ của cậu ấy tựa hồ không thể nhiều hơn nữa mà liếc tôi một cái, mà bên cạnh cậu ấy lại là… Trịnh Hào Tích.
“Đem Phác Trí Mân trả lại cho tao.” Trịnh Hào Tích tỉnh táo nhìn Kim Thái Hanh, hắn dùng một chữ: Còn.
Tôi cảm thấy tức giận, Trịnh Hào Tích đây là coi tôi giống vật phẩm sao? Mà tôi vẫn không đi lên, hắn có cớ uy hiếp tôi.
Tôi không thể chọc giận hắn, cũng không dám chọc giận hắn.
“Mày có lý do gì để tao Phác Trí Mân trả lại cho mày? Cậu ta từ đầu đã không thuộc về mày, người cái kia thuộc về mày đã biến mất, không phải sao?” Kim Thái Hanh nhíu mày, như là cố ý muốn làm hắn tức giận.
“Kim Thái Hanh, mày không nên ép tao.” Trịnh Hào Tích mặt trong nháy mắt lạnh xuống.
“Lời của tao nói có gì sai? Người tao nói không phải là Toàn Chính Quốc sao?” Toàn Chính Quốc vẫn là cấm kỵ của Trịnh Hào Tích, không người nào dám đề hắn, chỉ có Kim Thái Hanh.
“Thái Hanh, đừng nói nữa.” Tôi không muốn lại một lần nữa nhìn hai người bọn họ đánh nhau, lần kia trong bệnh viện đã khiến tôi cảm thấy vô cùng sợ sệt.
“Làm sao? Cậu tưởng che chở hắn? Phác Trí Mân, cậu dám tái tiện một chút sao?” Kim Thái Hanh nói.
Không phải a, cậu hiểu lầm tôi, Thái Hanh, cậu thật sự hiểu lầm tôi.
Trịnh Hào Tích tựa hồ thật sự bị Kim Thái Hanh chọc giận, hắn nhìn tôi một cái, ánh mắt kia thật khiến người có cảm giác ngột ngạt.
“Kim Thái Hanh, mày đây là muốn buộc tao đem bí mật Phác Trí Mân nói ra a.” Trịnh Hào Tích nhìn tôi, cực kỳ giống một ác ma.
Kim Thái Hanh biểu tình thoáng trở nên có chút cứng ngắc, tôi bắt đầu sợ.
“Mày không biết ngày đó Phác Trí Mân bị tao mang đi, tao và cậu ta đến cùng đã làm gì đi? Tao…”
“Trịnh Hào Tích! Đừng nói nữa!” Tôi nắm chặt tay, trước mắt tựa hồ xuất hiện hình ảnh dâm loạn kia.
“Cậu ta là rất chủ động a, quấn lấy tao, xin tao làm, còn tại bên tai tao nói dâm nói quan uế quan ngữ…”
“Trịnh Hào Tích! Tôi van ngươi!” Lý trí của tôi rốt cuộc không có cách nào đè lại, “Van cầu anh đừng nói nữa, đừng nói nữa…”
Trịnh Hào Tích không một chút nào bận tâm cảm nhận của tôi, còn như trước làm theo ý mình mà nói: “Cả buổi tối cậu ta đều chủ động quấn lấy thắt lưng của tao, hôn tao, dâm đãng kêu.”
Không phải như thế… Là hắn buộc tôi… Không phải…
“Chúng tao thậm chí còn quay video, hơn nữa còn là cậu ta đề xuất ra, tao đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, mày muốn xem một chút không?”
Tôi quay đầu, nhìn Kim Thái Hanh mặt càng ngày càng lạnh lùng, tôi biết, hiện tại tôi giải thích thế nào cũng không thể tin tưởng tôi.
“Thái Hanh… Không phải như vậy, thật không phải là, tôi…”
“Câm miệng.” Kim Thái Hanh âm thanh không có chập trùng, thế nhưng so với cậu ấy giận còn đáng sợ hơn.
Trịnh Hào Tích ôm lấy thắt lưng của tôi, nhẹ vỗ về, tôi muốn tránh khỏi, hắn càng thêm dùng sức mà ôm.
“Tao nghĩ mày cũng biết, Phác Trí Mân lúc đó trên người toàn bộ đều là vết tích của tao, trên lưng cậu ta cũng có dấu của tao, lúc trước tao đem phía sau cậu ta làm sưng lên, có thể Phác Trí Mân còn là mỗi ngày cho tao thượng, tao…”
“Van ngươi… Đừng bảo là… Đừng bảo là…” Tôi không biết nên làm gì, quỳ xuống trước mặt Trịnh Hào Tích.
Tôi nắm chặc y phục của hắn, cầu khẩn nói: “Trịnh Hào Tích… Anh đừng bảo là… Van cầu anh đừng nói nữa… Van anh…” Lúc sau âm thanh kia càng ngày càng nhỏ.
Trịnh Hào Tích ngồi xổm xuống, đối với tôi làm ra một tia nụ cười giễu cợt, sau đó ôm lấy tôi.
“Được được được, cậu không muốn để Kim Thái Hanh biết tôi sẽ không nói a, đừng như vậy, tôi sẽ đau lòng.”
Tuy rằng không nhìn thấy biểu tình của Kim Thái Hanh, nhưng tôi biết trước vẻ mặt đó sẽ là như thế nào, cứng ngắc, phẫn nộ, biểu tình gì tôi đều tưởng tượng qua.
“Phác Trí Mân, đứng lên cho tôi.” Giọng Kim Thái Hanh lạnh nhạt vang lên. Tôi cũng chưa thức dậy, bởi vì Trịnh Hào Tích gắt gao đem tôi đè xuống đất, nhìn như là ôm tôi.
“Đứng lên, còn muốn tôi lặp lại sao?” Trịnh Hào Tích rốt cục lần thứ hai buông tôi ra, tôi đứng lên, cúi đầu không nhìn cậu ấy.
“Lại đây.” Kim Thái Hanh mở miệng nói, tôi chậm rãi bước tới.
“Trịnh Hào Tích mày cút cho tao.” Trịnh Hào Tích nhìn Kim Thái Hanh một chút, nhún nhún vai, đi ra ngoài.
Mục đích của hắn đã đạt đến, đem tôi hại chết.
“Thái Hanh… Tôi…”
“Chát ——” một bàn tay tát tới, mặt chết lặng.
Tôi yên lặng thừa nhận, cái gì cũng không nói.
“Hắn nói thật sao?” Kim Thái Hanh hỏi.
Tôi biết tôi bất kể giải thích như thế nào cũng không thể tin được, vậy dứt khoát đâm lao phải theo lao đi.
Tôi gật đầu, vừa trầm trọng vừa thương xót.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook