Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 75: Nàng đẹp như vậy, nhưng không ai ở đây dám nhìn nàng
*
Các đệ tử Thương Nhai tuần tra nhiều ngày ở biên giới Bắc Đại, trong thành trấn thôn trang lại không phát hiện tung tích ma tu, liền đổi đường đi Hiện cảng ở biển Phù Không.
Nếu như là ma tu đến từ Đông Địa, cần phải vượt biển. Bây giờ tàu buôn Đông Địa đã sớm nhận được tin tức từ Thương Nhai sơn, đều dừng việc buôn bán. CỬa kiểm tra nhiều năm không dùng tới giờ lại được mở ra lần nữa, bất kể là thuyền từ đâu tới, khi nhập cảng cũng phải nhận kiểm tra, trải qua một đường trận pháp kiểm tra khí tức của ma.
Lạc Minh Xuyên lo lắng trận pháp lâu năm không tu sửa, sau khi đến Hiện cảng đã có ý định gia cố, nhất thời không rời đi.
Bởi vì chuyện ma tu tiến vào Tây Địa, Hiện cảng vốn huyên náo ngày xưa trở nên quạnh quẽ không ít, mấy chiếc thuyền lớn và hải đăng trầm mặc đứng vững trong gió cách đó không xa.
Đường chân trời mỏng manh ngăn cách ngày và biển, vài con chim biển màu trắng bay là đà xung quanh.
Bỗng nhiên một điểm màu đen đánh vỡ màu lam và trắng yên tĩnh, rẽ nước vượt sóng, tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi. Trong nháy mắt chỉ còn cách bờ biển hơn 10 trượng, gần đến mức có thể thấy rõ bóng người đứng ở mũi tàu.
Đệ tử bên bờ đệ hoảng hốt, chiếc thuyền nhỏ như vậy cũng có thể vượt qua đại dương mênh mông, chắc chắn có cường giả điều khiển.
“Không được! Là thuyền tới từ phía Đông! Mau thông báo Lạc sư huynh!”
“Người nào?!”
Thuyền cách bến cảng vẫn còn xa, người trên mũi tàu nhảy lên một cái, lướt sóng giữa không trung, thân hình gần như biến mất tại chỗ.
Cả thân người tới bao phủ trong áo choàng màu đen, chỉ lộ ra hàm dưới tái nhợt gầy gò. Mặc dù không có khí tức của ma, nhưng một thân đầy hơi thở máu me giết chóc, gần như có thể ngưng tụ thành thực thể, ép người ta thở không nổi.
Năm, sáu đệ tử Thương Nhai muốn rút kiếm, lại phát hiện ra dưới uy thế như bây giờ, thậm chí ngay cả ngón tay đều không thể nắm lấy cán kiếm.
Sau một khắc tay áo bào màu trắng tung bay giữa màu xanh của biển, bọn họ đột nhiên yên lòng, mặt lộ vẻ vui mừng, “Lạc sư huynh đến!”
Người tới đã lên trên bờ, dừng ở trước người Lạc Minh Xuyên. Ngoài khơi đột nhiên gió êm sóng lặng, tựa như tất cả máu me lệ khí đều biến mất.
Lạc Minh Xuyên nhẹ nhàng cười rộ lên.
Mũ trùm cởi ra, gió biển gào thét, tóc đen và tóc bạc đan vào nhau.
Các đệ tử Thương Nhai tuần tra nhiều ngày ở biên giới Bắc Đại, trong thành trấn thôn trang lại không phát hiện tung tích ma tu, liền đổi đường đi Hiện cảng ở biển Phù Không.
Nếu như là ma tu đến từ Đông Địa, cần phải vượt biển. Bây giờ tàu buôn Đông Địa đã sớm nhận được tin tức từ Thương Nhai sơn, đều dừng việc buôn bán. CỬa kiểm tra nhiều năm không dùng tới giờ lại được mở ra lần nữa, bất kể là thuyền từ đâu tới, khi nhập cảng cũng phải nhận kiểm tra, trải qua một đường trận pháp kiểm tra khí tức của ma.
Lạc Minh Xuyên lo lắng trận pháp lâu năm không tu sửa, sau khi đến Hiện cảng đã có ý định gia cố, nhất thời không rời đi.
Bởi vì chuyện ma tu tiến vào Tây Địa, Hiện cảng vốn huyên náo ngày xưa trở nên quạnh quẽ không ít, mấy chiếc thuyền lớn và hải đăng trầm mặc đứng vững trong gió cách đó không xa.
Đường chân trời mỏng manh ngăn cách ngày và biển, vài con chim biển màu trắng bay là đà xung quanh.
Bỗng nhiên một điểm màu đen đánh vỡ màu lam và trắng yên tĩnh, rẽ nước vượt sóng, tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi. Trong nháy mắt chỉ còn cách bờ biển hơn 10 trượng, gần đến mức có thể thấy rõ bóng người đứng ở mũi tàu.
Đệ tử bên bờ đệ hoảng hốt, chiếc thuyền nhỏ như vậy cũng có thể vượt qua đại dương mênh mông, chắc chắn có cường giả điều khiển.
“Không được! Là thuyền tới từ phía Đông! Mau thông báo Lạc sư huynh!”
“Người nào?!”
Thuyền cách bến cảng vẫn còn xa, người trên mũi tàu nhảy lên một cái, lướt sóng giữa không trung, thân hình gần như biến mất tại chỗ.
Cả thân người tới bao phủ trong áo choàng màu đen, chỉ lộ ra hàm dưới tái nhợt gầy gò. Mặc dù không có khí tức của ma, nhưng một thân đầy hơi thở máu me giết chóc, gần như có thể ngưng tụ thành thực thể, ép người ta thở không nổi.
Năm, sáu đệ tử Thương Nhai muốn rút kiếm, lại phát hiện ra dưới uy thế như bây giờ, thậm chí ngay cả ngón tay đều không thể nắm lấy cán kiếm.
Sau một khắc tay áo bào màu trắng tung bay giữa màu xanh của biển, bọn họ đột nhiên yên lòng, mặt lộ vẻ vui mừng, “Lạc sư huynh đến!”
Người tới đã lên trên bờ, dừng ở trước người Lạc Minh Xuyên. Ngoài khơi đột nhiên gió êm sóng lặng, tựa như tất cả máu me lệ khí đều biến mất.
Lạc Minh Xuyên nhẹ nhàng cười rộ lên.
Mũ trùm cởi ra, gió biển gào thét, tóc đen và tóc bạc đan vào nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook