Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 74: Nhân gian biệt hữu hành nan lộ
**
Trong Vân Dương thành mây đen che trăng, gió thu xiết người.
Trong viện trống rỗng, Chưởng viện tiên sinh đứng trên mái cong của Tàng Thư các, nhìn học phủ to lớn như thành, đèn đuốc sáng tắt.
Dường như hắn đã hiểu rõ tại sao Vệ Kinh Phong lại thích đứng ở nơi này, thật sự là phong cảnh tuyệt đẹp.
Nhưng rất lạnh, bởi vì bễ nghễ thiên hạ, cho nên chỗ cao lạnh lẽo vô cùng.
Hắn nói với Ân Bích Việt, “Có lẽ Vệ Kinh Phong đúng rồi. Vậy thì thử xem đi.”
Thử đấu với trời xanh thử xem, phá cuộc đổi mệnh.
Mà thử thì cũng cần thời gian. Ân Bích Việt cần có thời gian để trưởng thành. Cho dù người nọ đã trưởng thành rất nhanh, nhìn trăm ngàn năm qua, nào có người nào Tiểu Thừa cảnh trẻ hơn nữa?
Nhưng đối với thiên hạ hiện nay, vẫn không đủ nhanh.
Cho nên Vệ Kinh Phong đi, đi đổi thời gian cho người nọ.
Chuyện này Chưởng viện tiên sinh vẫn không đồng ý. Hoặc là nói, đây mới là sự bất đồng thật sự giữa hắn và Vệ Kinh Phong.
Nhưng Vệ Kinh Phong sẽ không đổi ý, nói y tin tưởng Ân Bích Việt, không bằng nói là y tin tưởng phán đoán của chính mình, kiên trì với nguyên tắc trong lòng.
“Không ai có thể quyết định sống chết của người khác, đạo trời không thể, Thánh nhân cũng không thể.”
Lúc hắn muốn giết Lạc Minh Xuyên, Vệ Kinh Phong đã nói như vậy.
Chưởng viện tiên sinh ngẩng đầu, hắn muốn nhìn ngôi sao màu xanh như băng kia một chút. Mắt lại tìm kiếm, bầu trời trong tầm mắt hoàn toàn mơ hồ.
Hắn lẩm bẩm nói, “Thật sự là già rồi…”
Quân Dục đang luyện kiếm bên cạnh vách núi, vẫn là Tiểu Trọng sơn kiếm quyết. Không có chân nguyên, chỉ có ánh kiếm chém bóng đêm.
Mỗi ngày vung kiếm 63,000 lần, từ khi nhập môn đã như vậy. Tháng ba núi xuân như nụ cười, tháng mười núi thu như đôi mắt. (Ở đây hình như tác giả sai thì phải, gốc của nó là tháng 10 núi thu như mục, mà ‘mục’ của tác giả ghi là chăn nuôi, mà ‘mục’ trong cụm từ ‘mi mục’ nghĩa là đôi mắt, hai chữ này có cách đọc giống nhau nên tui nghĩ là tác giả ghi sai nên edit như thế nhé.)
Nóng lạnh xuân thu, gió mạnh quạnh hiu. Thật lâu trước kia, nơi này còn chưa gọi là Hề Hoa phong, chỉ có hắn và sư phụ.
Hắn không biết giao tiếp với người khác thế nào, Kiếm Thánh khi đó cũng không quá biết nói chuyện, hai người có thể luyện kiếm cả một ngày.
Đỉnh núi tuyết Thông Thiên mây bay mênh mông, tựa như đêm tuyết lớn trong Vân Dương thành. Hắn núp ở góc đường, được khoác áo khoác lông cáo, gặp phải công tử thiếu niên cầm dù xanh thẫm, từ đó hắn bắt đầu gọi là Quân Dục.
Đó là chuyện thật lâu trước kia, nhưng nhớ lại dường như chỉ mới ngày hôm qua.
Yến Hành vẫn ở Xuân Tụ lâu, hắn gục xuống bàn, vò rượu vỡ một chỗ.
Nửa tháng gần đây Xuân Tụ lâu không mở cửa, chỉ có một khách hàng là hắn, Lộ Hoa cô nương tiện tay lật sổ sách, cũng không nói gì.
“Lạnh lùng thiên Bảo kiếm, luân lạc tháng năm tàn.”
Lúc đó Yến Hành nghĩ, tên nào lại đọc thơ chua như vậy, lúc này còn không chạy, chờ bị đánh cùng hắn à.
Trong đôi mắt đầy ánh máu, hắn đã nhìn thấy thiếu niên công tử ngồi bên cửa sổ. “Lá vàng phơi mưa gió, lầu xanh rộn tiếng đàn.”
Kiếm Thánh đương nhiên không có bị đánh, còn thay hắn đánh người khác chạy nữa.
Khi đó Lộ Hoa còn chưa phải là một cô nương, chỉ là một bé gái như hạt đậu khấu đầu cành mà thôi, khiếp sợ trốn ở phía sau quầy, nhìn bọn họ đánh nhau với người khác.
Mà bây giờ, ngoài cửa sổ mưa gió mãnh liệt, ánh sáng đèn dầu bé như hạt đậu bên song cửa. Tiếng ca khàn khàn vang lên, “Anh hùng chớ có hỏi đường về, gió tuyết tiễn đưa, vung kiếm lên lầu, kính quân rượu, chia nỗi sầu.” (quân là một cách xưng hô)
Không có tiếng đàn cầm đàn sắt hòa vào nhau, vang vọng xa xăm trong Xuân Tụ lâu.
Yến Hành đứng dậy, đẩy cửa đi vào trong mưa gió. Hắn say nửa tháng rượu rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Một mình đi về Thương Nhai sơn.
Đêm đó, linh khí trời đất trên Đông Địa thay đổi kịch liệt, rất nhiều người dường như cảm giác được gì đó.
Trong Tàng Kinh các ở Giai Không tự, Vô Vọng nhắm mắt niệm một câu “A di đà phật.”
Trong lầu trúc Thanh Lộc sơn, Chu Viễn Đạo đốt đèn xem kiếm.
Trong đại điện rực rỡ ở Bắc hoàng cung, Đoàn Thánh An hiếm thấy mà do dự, ông nhìn con trai, muốn nói lại thôi, cuối cùng chẳng nói gì cả.
DƯới đáy vực Hoành Đoạn Sơn, cả người Dư Thế đầy vết máu, nhìn bầu trời phía Đông, cười ha hả đến tê tâm liệt phế.
Những chuyện đó đều chẳng liên quan gì đến Ân Bích Việt.
Hắn đi ngược dòng nước, vượt sóng xuyên gió, đến bờ sông. Băng qua cánh đồng hoang vu, hướng về Thương Nhai.
Từ trước đến giờ Đông Địa không yên ổn, chỉ một mình hắn độc hành, gặp vô số ể những kẻ muốn giết người cướp của.
Ai muốn giết hắn, hắn liền giết kẻ đó. Một đường giết ra khỏi cánh đồng, người trong 12 cung càng không thể tha, đã ra tay vài lần. Thời khắc sống còn, thường có lĩnh ngộ lớn.
Rất nhanh, toàn bộ Đông Địa không ai không biết, trên cánh đồng hoang có một thiếu niên tóc bạc ánh mắt lạnh lùng, sử dụng kiếm pháp chính đạo, tính tình lạnh lẽo cứng rắn như băng, dưới kiếm không chừa người sống.
Ân Bích Việt không thèm để ý mấy lời đồn càng đồn càng thái quá kia, hắn chỉ biết mình phải về Thương Nhai.
Bây giờ hắn chỉ muốn về Thương Nhai.
Trong Vân Dương thành mây đen che trăng, gió thu xiết người.
Trong viện trống rỗng, Chưởng viện tiên sinh đứng trên mái cong của Tàng Thư các, nhìn học phủ to lớn như thành, đèn đuốc sáng tắt.
Dường như hắn đã hiểu rõ tại sao Vệ Kinh Phong lại thích đứng ở nơi này, thật sự là phong cảnh tuyệt đẹp.
Nhưng rất lạnh, bởi vì bễ nghễ thiên hạ, cho nên chỗ cao lạnh lẽo vô cùng.
Hắn nói với Ân Bích Việt, “Có lẽ Vệ Kinh Phong đúng rồi. Vậy thì thử xem đi.”
Thử đấu với trời xanh thử xem, phá cuộc đổi mệnh.
Mà thử thì cũng cần thời gian. Ân Bích Việt cần có thời gian để trưởng thành. Cho dù người nọ đã trưởng thành rất nhanh, nhìn trăm ngàn năm qua, nào có người nào Tiểu Thừa cảnh trẻ hơn nữa?
Nhưng đối với thiên hạ hiện nay, vẫn không đủ nhanh.
Cho nên Vệ Kinh Phong đi, đi đổi thời gian cho người nọ.
Chuyện này Chưởng viện tiên sinh vẫn không đồng ý. Hoặc là nói, đây mới là sự bất đồng thật sự giữa hắn và Vệ Kinh Phong.
Nhưng Vệ Kinh Phong sẽ không đổi ý, nói y tin tưởng Ân Bích Việt, không bằng nói là y tin tưởng phán đoán của chính mình, kiên trì với nguyên tắc trong lòng.
“Không ai có thể quyết định sống chết của người khác, đạo trời không thể, Thánh nhân cũng không thể.”
Lúc hắn muốn giết Lạc Minh Xuyên, Vệ Kinh Phong đã nói như vậy.
Chưởng viện tiên sinh ngẩng đầu, hắn muốn nhìn ngôi sao màu xanh như băng kia một chút. Mắt lại tìm kiếm, bầu trời trong tầm mắt hoàn toàn mơ hồ.
Hắn lẩm bẩm nói, “Thật sự là già rồi…”
Quân Dục đang luyện kiếm bên cạnh vách núi, vẫn là Tiểu Trọng sơn kiếm quyết. Không có chân nguyên, chỉ có ánh kiếm chém bóng đêm.
Mỗi ngày vung kiếm 63,000 lần, từ khi nhập môn đã như vậy. Tháng ba núi xuân như nụ cười, tháng mười núi thu như đôi mắt. (Ở đây hình như tác giả sai thì phải, gốc của nó là tháng 10 núi thu như mục, mà ‘mục’ của tác giả ghi là chăn nuôi, mà ‘mục’ trong cụm từ ‘mi mục’ nghĩa là đôi mắt, hai chữ này có cách đọc giống nhau nên tui nghĩ là tác giả ghi sai nên edit như thế nhé.)
Nóng lạnh xuân thu, gió mạnh quạnh hiu. Thật lâu trước kia, nơi này còn chưa gọi là Hề Hoa phong, chỉ có hắn và sư phụ.
Hắn không biết giao tiếp với người khác thế nào, Kiếm Thánh khi đó cũng không quá biết nói chuyện, hai người có thể luyện kiếm cả một ngày.
Đỉnh núi tuyết Thông Thiên mây bay mênh mông, tựa như đêm tuyết lớn trong Vân Dương thành. Hắn núp ở góc đường, được khoác áo khoác lông cáo, gặp phải công tử thiếu niên cầm dù xanh thẫm, từ đó hắn bắt đầu gọi là Quân Dục.
Đó là chuyện thật lâu trước kia, nhưng nhớ lại dường như chỉ mới ngày hôm qua.
Yến Hành vẫn ở Xuân Tụ lâu, hắn gục xuống bàn, vò rượu vỡ một chỗ.
Nửa tháng gần đây Xuân Tụ lâu không mở cửa, chỉ có một khách hàng là hắn, Lộ Hoa cô nương tiện tay lật sổ sách, cũng không nói gì.
“Lạnh lùng thiên Bảo kiếm, luân lạc tháng năm tàn.”
Lúc đó Yến Hành nghĩ, tên nào lại đọc thơ chua như vậy, lúc này còn không chạy, chờ bị đánh cùng hắn à.
Trong đôi mắt đầy ánh máu, hắn đã nhìn thấy thiếu niên công tử ngồi bên cửa sổ. “Lá vàng phơi mưa gió, lầu xanh rộn tiếng đàn.”
Kiếm Thánh đương nhiên không có bị đánh, còn thay hắn đánh người khác chạy nữa.
Khi đó Lộ Hoa còn chưa phải là một cô nương, chỉ là một bé gái như hạt đậu khấu đầu cành mà thôi, khiếp sợ trốn ở phía sau quầy, nhìn bọn họ đánh nhau với người khác.
Mà bây giờ, ngoài cửa sổ mưa gió mãnh liệt, ánh sáng đèn dầu bé như hạt đậu bên song cửa. Tiếng ca khàn khàn vang lên, “Anh hùng chớ có hỏi đường về, gió tuyết tiễn đưa, vung kiếm lên lầu, kính quân rượu, chia nỗi sầu.” (quân là một cách xưng hô)
Không có tiếng đàn cầm đàn sắt hòa vào nhau, vang vọng xa xăm trong Xuân Tụ lâu.
Yến Hành đứng dậy, đẩy cửa đi vào trong mưa gió. Hắn say nửa tháng rượu rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Một mình đi về Thương Nhai sơn.
Đêm đó, linh khí trời đất trên Đông Địa thay đổi kịch liệt, rất nhiều người dường như cảm giác được gì đó.
Trong Tàng Kinh các ở Giai Không tự, Vô Vọng nhắm mắt niệm một câu “A di đà phật.”
Trong lầu trúc Thanh Lộc sơn, Chu Viễn Đạo đốt đèn xem kiếm.
Trong đại điện rực rỡ ở Bắc hoàng cung, Đoàn Thánh An hiếm thấy mà do dự, ông nhìn con trai, muốn nói lại thôi, cuối cùng chẳng nói gì cả.
DƯới đáy vực Hoành Đoạn Sơn, cả người Dư Thế đầy vết máu, nhìn bầu trời phía Đông, cười ha hả đến tê tâm liệt phế.
Những chuyện đó đều chẳng liên quan gì đến Ân Bích Việt.
Hắn đi ngược dòng nước, vượt sóng xuyên gió, đến bờ sông. Băng qua cánh đồng hoang vu, hướng về Thương Nhai.
Từ trước đến giờ Đông Địa không yên ổn, chỉ một mình hắn độc hành, gặp vô số ể những kẻ muốn giết người cướp của.
Ai muốn giết hắn, hắn liền giết kẻ đó. Một đường giết ra khỏi cánh đồng, người trong 12 cung càng không thể tha, đã ra tay vài lần. Thời khắc sống còn, thường có lĩnh ngộ lớn.
Rất nhanh, toàn bộ Đông Địa không ai không biết, trên cánh đồng hoang có một thiếu niên tóc bạc ánh mắt lạnh lùng, sử dụng kiếm pháp chính đạo, tính tình lạnh lẽo cứng rắn như băng, dưới kiếm không chừa người sống.
Ân Bích Việt không thèm để ý mấy lời đồn càng đồn càng thái quá kia, hắn chỉ biết mình phải về Thương Nhai.
Bây giờ hắn chỉ muốn về Thương Nhai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook