Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 61: Nơi có lợi to, lòng người đều hướng đến
Trung Địa. Vân Dương thành.
Tiết trời cuối thu, đống lá khô mà đạo đồng mới quét ban ngày, nhưng chỉ mới vào đêm, lại rơi xuống đầy đình.
Chưởng viện tiên sinh ngồi trong viện, rút đi nga quan bác mang đoan chính của ngày xưa, dùng một cây trâm gỗ búi tóc đen, một thân trường sam màu xanh giản dị, càng lộ thêm vẻ tùy tính tản mạn.
Dường như gió thu quá hiu quạnh, môi hắn hơi hơi trắng, ngay cả nếp nhăn nhỏ bé nơi khóe mắt cũng trở nên sâu thêm vài phần.
Hắn thấy Vệ Kinh Phong đi ra từ trong nhà, tuy rằng không biết thương thế của người trước mắt như thế nào rồi, nhưng vẫn hỏi như thường ngày, “Muốn uống trà không?”
Kiếm Thánh không hề trả lời hắn.
Mà là đưa mắt nhìn sắc trời.
Bầu trời đêm trên đỉnh đầu, bị tường viện cùng nhà cao cửa rộng nơi xa xa che lấp, cắt gọt thành một khối bất quy tắc.
Nhưng vẫn có thể nhìn thấy tinh hà lộng lẫy, yên tĩnh mà xinh đẹp.
Tất cả không hề có sự khác biệt so với ngày thường.
Thế nhưng sắc mặt Chưởng viện tiên sinh đột nhiên trắng bệch!
Trong đình viện, bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ chợt bắt đầu lay động kịch liệt, vết nứt lan rộng từ chỗ ánh mắt của Vệ Kinh Phong, cuối cùng trải rộng toàn bộ tầm nhìn.
Tựa như một cái lồng bằng ngọc lưu ly bị đánh nát, vỡ vụn, bầu trời chân chính lộ ra diện mạo thật sự!
Đen như vẩy mực, không trăng không sao.
“Rầm!… —— “
Hóa giải ảo giác vốn không có âm thanh. Một tiếng này, là chén trà trong tay Chưởng viện tiên sinh rơi xuống đất, mảnh sứ vụn bắn lên mu bàn tay rạch một đường máu trên tay hắn.
Vết máu chảy qua làn da trắng xanh, rơi lách tách trên đống lá hòe trên mặt đất.
Thân hình hắn lắc lư hai cái, tay phải đỡ bàn đá.
Đáy mắt Vệ Kinh Phong là một mảnh rét lạnh.
Bỗng nhiên đối diện một ánh mắt như thế, hắn theo bản năng muốn giải thích một chút, “Sẽ không đụng đến tính mạng, chỉ là lưu người lại ở Tĩnh Tư các mà thôi, còn đồ đệ của ngươi, lại càng không có chuyện gì…”
Vệ Kinh Phong chẳng chút động dung, chỉ là nói,
“Ngươi trong quá khứ sẽ không như vậy.”
Chưởng viện tiên sinh rũ mắt xuống, không tiếp tục nói nữa.
Bởi vì không có lời nào để nói.
Hắn nghĩ, ngươi cũng nói đó là ‘quá khứ’ mà. Mấy năm này ta tính kế ngươi còn ít sao?
Hắn khuyên Vệ Kinh Phong lưu lại dưỡng thương, sau đó dùng trận pháp ngăn cách nơi đây, ngay cả bầu trời đều là giả.
Duy trì một trận pháp có thể giấu diếm được tai mắt của Thánh nhân, cần phải trả cái giá thật lớn. Cho nên là ngay cả mảnh sứ vụn, cũng có thể dễ dàng cắt rách da thịt của hắn.
Tất cả những thứ này chỉ là để cho việc Hưng Thiện tự thành công.
Tai nạn sau này có thể chấm dứt.
Vệ Kinh Phong vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
Chưởng viện tiên sinh hiểu ý của y: Không thắng nổi Ma tôn thì ra tay với hậu bối, thật vô sỉ.
Trong đình viện, gió thu hiu quạnh nổi lên, cuốn lên tầng tầng lá rụng bay lượn.
Lúc gió thổi đi mất, trong viện chỉ còn lại một người. Tựa như từ đầu tới cuối chỉ có một người mà thôi.
Hắn chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống, thu dọn từng chút một mấy mảnh sứ vụn trên đất.
Nơi chén trà vỡ vụn, cũng chính là nơi trận bàn bị phá hủy ngày đó.
Cũng đều là đồ vật mà Vệ Kinh Phong đưa cho hắn rất nhiều năm về trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook