Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 60: Nếu vậy thì rút kiếm nói chuyện cuộc đời đi
***
Hưng Thiện tự.
Kim quang đầy trời, chiếu rọi núi biếc như biển, ánh tà dương đỏ quạch như máu.
Có hai người đứng ở rìa kim quang, nhấc kiếm, cả người bị dòng máu thấm ướt.
Tuy rằng Ân Bích Việt hiểu trận pháp, nhưng có thể gặp phải đại trận cấp bậc này, đừng nói là phá giải, chỉ đứng trước uy thế của nó thôi cũng khó khăn vô cùng.
Nhưng hắn biết Lạc Minh Xuyên có lẽ có cách, bởi vì người kia tu hành Già Lan đồng thuật, nói không chừng có thể nhìn thấy sơ hở gì đó.
Lạc Minh Xuyên nhắm hai mắt, khí tức trên người liên tục tăng lên, áo bào phất lên, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Ân Bích Việt nhìn thấy mà giật mình, tựa như máu thịt của hai gò má người nọ đều lõm xuống, sức sống đang nhanh chóng trôi đi.
Trong nháy mắt y mở mắt, uy thế bỗng nhiên bắn ra, Ân Bích Việt lùi về sau ba bước mới đứng vững, không khỏi hô một tiếng, “Sư huynh…”
Lạc Minh Xuyên dường như không nghe thấy, không biết mượn lực như thế nào, thân hình liền nhảy lên thật cao, như mũi tên rời cung, thẳng tới mây xanh.
Mắt thấy sắp chạm đến rìa bầu trời phủ đầy kim quang, thì chuyển hướng đột ngột. Không có tiếng kiếm rít và ánh sáng, mũi kiếm lại như có sấm gió tập trung. Khắp nơi bị kình khí mãnh liệt xé rách, lá rụng và cành khô nổ tung thành bụi, rơi ào ào xuống.
Sức mạnh đáng sợ đâm thẳng vào đất!
“Ầm —— “
Đất đá bắn tung toé, bụi mù đầy trời.
Mặt đất chịu không nổi mà nứt ra khe hở, nhanh chóng kéo dài về hai phía!
Ân Bích Việt nỗ lực ổn định thân hình dưới kiếm thế, hắn biết nếu như trận pháp này có chỗ yếu, vậy thì nó ở đây.
Bởi vậy hắn không chút do dự, dốc hết tất cả chân nguyên còn sót lại, Ỷ Hồ kiếm mạnh mẽ đâm vào khe hở!
Hai người đánh một đòn hết sức, đất đá sụp đổ!
Vết nứt mở rộng một cách khó tin, trong nháy mắt đã biến thành một vực sâu.
Lạc Minh Xuyên rút kiếm, chắn Ân Bích Việt ở phía sau.
Ân Bích Việt rõ ràng, chỉ riêng kiếm của mình thì không thể có uy thế như vậy, như thế thì là mạch đất này quả thật có vấn đề.
Cùng lúc đó, Tịnh Hải ở trong Phật điện nhíu mày, khóe miệng tràn ra một tia máu, đứng dậy bay nhanh, đảo mắt đã tới trước vực sâu.
Ông ta ngăn cơn kinh sợ, thiền trượng phủ đầu đánh xuống!
Lạc Minh Xuyên kéo tay Ân Bích Việt, lần này không phải cổ tay nữa, mà là mười ngón nắm chặt nhau.
Thả người nhảy xuống.
Sau lưng bọn họ, vang lên từng trận nổ vang như sấm sét, cả Đại Trận Kim Quang chấn động kịch liệt, gần như bị phá vụn.
Mất đi sức mạnh truyền vào từ bên ngoài, vực sâu nhanh chóng thu nhỏ thành vết nứt, nhưng từ phía sau núi kéo dài tới trước chùa, xuyên qua tầng tầng Phật điện. Cả một đường đất rung núi chuyển, đất đá bắn tung. Đến bốn chữ ‘Bể khổ vô biên’ trước cửa chùa mới miễn cưỡng dừng lại.
Cả Hưng Thiện tự đều hỗn loạn.
Các Phật điện lớn còn có trận pháp bảo vệ, nhưng mà thiền phòng, trai đường (phòng ăn) của các tăng nhân chẳng mấy kiên cố thì đã sập từ lâu.
Trong bụi mù, các tăng nhân áo xám áo bôn ba chạy nạn, người có tu vi hơi thấp còn có thể bị xà nhà ngói vụn gây thương tích.
Tịnh Hải nhìn tất cả những thứ này, vẻ mặt mù mịt.
Tịnh Vân niệm phật một tiếng, “A di đà phật, tội ở muôn nơi, đều do ma đầu.”
Cho dù đến một bước này, bọn họ cũng không cho là mình có lỗi, chỉ cảm thấy đây là tội nghiệt của Lạc Minh Xuyên và Ân Bích Việt.
Hưng Thiện tự.
Kim quang đầy trời, chiếu rọi núi biếc như biển, ánh tà dương đỏ quạch như máu.
Có hai người đứng ở rìa kim quang, nhấc kiếm, cả người bị dòng máu thấm ướt.
Tuy rằng Ân Bích Việt hiểu trận pháp, nhưng có thể gặp phải đại trận cấp bậc này, đừng nói là phá giải, chỉ đứng trước uy thế của nó thôi cũng khó khăn vô cùng.
Nhưng hắn biết Lạc Minh Xuyên có lẽ có cách, bởi vì người kia tu hành Già Lan đồng thuật, nói không chừng có thể nhìn thấy sơ hở gì đó.
Lạc Minh Xuyên nhắm hai mắt, khí tức trên người liên tục tăng lên, áo bào phất lên, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Ân Bích Việt nhìn thấy mà giật mình, tựa như máu thịt của hai gò má người nọ đều lõm xuống, sức sống đang nhanh chóng trôi đi.
Trong nháy mắt y mở mắt, uy thế bỗng nhiên bắn ra, Ân Bích Việt lùi về sau ba bước mới đứng vững, không khỏi hô một tiếng, “Sư huynh…”
Lạc Minh Xuyên dường như không nghe thấy, không biết mượn lực như thế nào, thân hình liền nhảy lên thật cao, như mũi tên rời cung, thẳng tới mây xanh.
Mắt thấy sắp chạm đến rìa bầu trời phủ đầy kim quang, thì chuyển hướng đột ngột. Không có tiếng kiếm rít và ánh sáng, mũi kiếm lại như có sấm gió tập trung. Khắp nơi bị kình khí mãnh liệt xé rách, lá rụng và cành khô nổ tung thành bụi, rơi ào ào xuống.
Sức mạnh đáng sợ đâm thẳng vào đất!
“Ầm —— “
Đất đá bắn tung toé, bụi mù đầy trời.
Mặt đất chịu không nổi mà nứt ra khe hở, nhanh chóng kéo dài về hai phía!
Ân Bích Việt nỗ lực ổn định thân hình dưới kiếm thế, hắn biết nếu như trận pháp này có chỗ yếu, vậy thì nó ở đây.
Bởi vậy hắn không chút do dự, dốc hết tất cả chân nguyên còn sót lại, Ỷ Hồ kiếm mạnh mẽ đâm vào khe hở!
Hai người đánh một đòn hết sức, đất đá sụp đổ!
Vết nứt mở rộng một cách khó tin, trong nháy mắt đã biến thành một vực sâu.
Lạc Minh Xuyên rút kiếm, chắn Ân Bích Việt ở phía sau.
Ân Bích Việt rõ ràng, chỉ riêng kiếm của mình thì không thể có uy thế như vậy, như thế thì là mạch đất này quả thật có vấn đề.
Cùng lúc đó, Tịnh Hải ở trong Phật điện nhíu mày, khóe miệng tràn ra một tia máu, đứng dậy bay nhanh, đảo mắt đã tới trước vực sâu.
Ông ta ngăn cơn kinh sợ, thiền trượng phủ đầu đánh xuống!
Lạc Minh Xuyên kéo tay Ân Bích Việt, lần này không phải cổ tay nữa, mà là mười ngón nắm chặt nhau.
Thả người nhảy xuống.
Sau lưng bọn họ, vang lên từng trận nổ vang như sấm sét, cả Đại Trận Kim Quang chấn động kịch liệt, gần như bị phá vụn.
Mất đi sức mạnh truyền vào từ bên ngoài, vực sâu nhanh chóng thu nhỏ thành vết nứt, nhưng từ phía sau núi kéo dài tới trước chùa, xuyên qua tầng tầng Phật điện. Cả một đường đất rung núi chuyển, đất đá bắn tung. Đến bốn chữ ‘Bể khổ vô biên’ trước cửa chùa mới miễn cưỡng dừng lại.
Cả Hưng Thiện tự đều hỗn loạn.
Các Phật điện lớn còn có trận pháp bảo vệ, nhưng mà thiền phòng, trai đường (phòng ăn) của các tăng nhân chẳng mấy kiên cố thì đã sập từ lâu.
Trong bụi mù, các tăng nhân áo xám áo bôn ba chạy nạn, người có tu vi hơi thấp còn có thể bị xà nhà ngói vụn gây thương tích.
Tịnh Hải nhìn tất cả những thứ này, vẻ mặt mù mịt.
Tịnh Vân niệm phật một tiếng, “A di đà phật, tội ở muôn nơi, đều do ma đầu.”
Cho dù đến một bước này, bọn họ cũng không cho là mình có lỗi, chỉ cảm thấy đây là tội nghiệt của Lạc Minh Xuyên và Ân Bích Việt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook