Vẫn Thạch Thiên Hàng
-
Chương 68: Hai chén đậu hũ
Editor: LuciferVadden(chưa beta)
Trước mắt thành phố S chỉ có một số công trình được thông nước, hưởng ké ánh sáng của cao ốc chính phủ, nhà bọn họ được thông nước.
Vốn còn muốn tiếp tục ngủ, nhưng tiếng động bên ngoài thật sự rất lớn, vì thế Tiêu Phong chỉ có thể thức dậy.
Dụi dụi mắt, ngáp to một cái, xuống giường đi đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Tề Mộ Vân vừa vặn tắm xong đi ra, trên đầu đang phủ một chiếc khăn lông, bên hông quấn khăn tắm, trên người còn mang hơi nước, giọt nước còn chưa khô nhỏ từ trên tóc xuống.
“Sao hôm nay dậy sớm vậy?” Tề Mộ Vân vừa lau tóc vừa nói.
“Khu mua bán bên ngoài đốt pháo, chắc là trong chốc lát sẽ chẳng dừng lại đâu.” Tiêu Phong rửa mặt.
“Bên cửa hàng của em chuẩn bị xong chưa?” Tề Mộ Vân hỏi.
“Cũng chỉ giống như lần trước, bò sữa và gà em còn chưa tìm được nữa.” Tiêu Phong thở dài.
“Lát chúng ta đi dạo khu mua bán một chút, được không?” Tề Mộ Vân đi đến bên cạnh Tiêu Phong, “Có thể đến bên kia ăn sáng.”
Mở cửa sổ ra, trong không khí trừ mùi pháo nổ, còn có một ít mùi thơm hòa lẫn vào trong.
Sau khi rửa mặt, Tiêu Phong và Tề Mộ Vân thay quần áo xong liền lập tức ra khỏi nhà, đi đến khu mua bán.
Người đi trên đường cơ hồ đều hướng đến khu mua bán, đầu người phía trước rất nhiều.
“Đã lâu rồi không náo nhiệt như vầy.” Tiêu Phong cảm khái.
Tề Mộ Vân gật đầu.
Đến cổng khu mua bán, Tiêu Phong liền nhanh mắt thấy được một tiệm đậu hũ.
Thật sự viết hai chữ ĐẬU HŨ!
“Sáng nay chúng ta ăn đậu hũ đi” Tiêu Phong hưng phấn kéo tay Tề Mộ Vân đi đến tiệm đậu hũ nọ “Sau tận thế em chưa được ăn đậu hũ lần nào cả.”
“Được.”
Đến gần tiệm đậu hũ, liền ngửi được mùi đậu hũ thơm ngát bay ra, làm người ta không khỏi mê mệt với cái mùi này.
Đẩy cửa tiệm đi vào, Tiêu Phong thấy không có người khách nào xếp hàng, bèn nói với ông chủ tiệm đậu hũ: “Cho hai chén đậu hũ ngọt, nhiều một chút…”
“Mộ Vân, anh muốn ăn đậu hũ ngọt hay đậu hũ mặn?” Tiêu Phong nói một nửa chợt phát hiện mình quên hỏi khẩu vị của Tề Mộ Vân.
“Giống em đi, ngọt là được.” Tề Mộ Vân nói.
“Muốn ngọt nhiều không?” Tiêu Phong hỏi.
“Sao cũng được.”
“Ông chủ, hai chén đậu hũ ngọt, đều thêm nhiều nước đường một chút” Tiêu Phong vừa nói vừa nhìn bánh quẩy và sữa đậu nành bên cạnh “Thêm hai cái bánh quẩy nữa, cắt vào trong đậu hũ luôn, với hai ly sữa đậu nành.”
“Được rồi, xong ngay đây.”
Ông chủ tay chân nhanh nhẹn múc hai chén đậu hũ, rồi lại nhanh chóng lấy hai cái bánh quẩy cắt vào trong đậu hũ, sau đó tưới nước đường.
Không tới một phút, Tiêu Phong cùng Tề Mộ Vân đã có thể bưng chén yên vị ngồi xuống bàn.
Tiền lưu thông trước mắt là bạc và vàng, sau đó là tinh hạch, bởi vì tang thi bị con người hủy diệt nên giá trị tinh hạch đã tăng lên.
Người ăn nổi đậu hũ bây giờ không được mấy ai, hoặc là nói không bỏ được số tiền này, cho nên trong tiệm khách không nhiều, cũng không đầy ắp khách.
“Mùi vị đậu hũ ở tiệm này thật chính thống” Tiêu Phong ăn một miếng “Vật có giá trị, không xài uổng tiền.”
Sau khi ăn xong chợt nghĩ đến đậu hũ này hẳn là làm từ đậu nành biến dị, nhưng mùi vị không khó ăn, xem ra lần này viện nghiên cứu có chú trọng mùi vị.
Tề Mộ vân đang muốn mở miệng nói gì đó, liền nghe thấy xa xa có người đang dùng loa hô: “Hải sản tươi sống, mới vừa đánh bắt, tới trước được trước a —–“
Ánh mắt Tiêu Phong sáng lên.
Quả nhiên xây khu mua bán là rất tốt, đã lâu rồi hắn chưa ăn được hải sản tươi.
Tề Mộ Vân thấy mắt Tiêu Phong sáng rực lên, trong nháy mắt đã biết hắn muốn ăn, vì vậy nói: “Em ở đây ăn đi, anh đi xem một chút.”
“Nhìn xem coi có bao ngư không nhé.” Tiêu Phong cười nói.
“Ừm, nhìn xem coi có cua hoặc tôm không nữa.” Tề Mộ Vân cười một tiếng.
“Đi nhanh lên đi.” Ánh mắt Tiêu Phong sáng lấp lánh.
Cua lớn hấp, tôm xào, tôm chiên, bào ngư hầm, cá nướng… Văn hóa mỹ thực Trung Hoa bác đại tinh thâm, tiếc rằng sau tận thế không có đầy đủ nguyên liệu để thực hành.
Tề Mộ Vân đi một lúc, rất nhanh đã quay lại, Tiêu Phong thấy trong tay hắn đang xách một cái túi màu đỏ.
“Sao rồi? Mua được bào ngư với cua không?” Tiêu Phong hỏi.
Tề Mộ Vân nhìn bộ dạng mong đợi hệt như trẻ con của Tiêu Phong, khẽ cười nói: “Dĩ nhiên mua được, bên kia có người đi đánh bắt ngoài biển, nhân loại trải qua tận thế không rảnh đi quan tâm sinh vật trong biển, bây giờ sinh nảy nở rất nhiều.”
“Vậy trưa nay chúng ta cùng nhau nấu được không?” Tiêu Phong cong mắt cười “Thịt lợn lần trước còn thừa, mỡ lợn cũng còn.”
Hai người ăn xong đậu hũ rồi trở về nhà, bắt đầu bắt tay chuẩn bị bữa trưa phong phú.
Hương vị tươi ngon của bào ngư làm cho Tiêu Phong muốn ngừng cũng không được, cua cũng thơm ngon, tôm chiên xốp giòn ngon miệng… Thịnh yến hải sản phối hợp với thịt heo rừng, hương vị ấy ngon không chỗ nào chê được.
Tiêu Phong thấy rằng đêm ba mươi năm nay định trước sẽ rất náo nhiệt, không nghĩ tới đúng là náo nhiệt thật đấy, nhưng náo nhiệt này lại chẳng phải là cái náo nhiệt đó.
Đêm ba mươi Tiêu Phong với Tề Mộ Vân không ở nhà của họ, mà là đến Cao lão bên kia.
Cao lão cũng ở bên cạnh cao ốc chính phủ, chẳng qua là một nhóm biệt thự xa xỉ riêng biệt, ở nơi này cơ hồ đều là nhân sĩ thượng tầng, ý chỉ người có tiếng nói, là người làm việc có thể ảnh hưởng khá lớn đối với người khác.
Thời điểm bọn Tiêu Phong đi qua, Cao lão đã đứng đợi ở cửa.
Tiêu Phong thấy Cao lão đang đứng ở cửa, đầu tiên là hơi sửng sốt một chút, sau đó vội vàng bước nhanh đến, nói: “Ông nội, sao lại đứng bên ngoài, bên ngoài gió lớn như thế, không lạnh sao ạ?”
“Thân thể xương cốt của ông nội vẫn còn khỏe.” Cao lão dùng giọng lão ngoan đồng (1).
(1) À là cái giọng già nhưng cách nói chuyện như đứa trẻ.
“Cao thiếu gia, Cao lão ông ấy chờ cậu rất lâu rồi.” Cao quản gia nói.
“Cậu nhiều chuyện” Cao lão nói “Tiểu Phong à, còn có Tề Mộ Vân nữa, các con đi vào hết đi, để ta bảo người trong bếp chuẩn bị thức ăn phong phú, gần đây hải sản nhiều, vậy thì làm tiệc hải sản…”
“Trưa nay bọn con vừa ăn hải sản.” Tề Mộ Vân nói.
Cao lão nghẹn họng, sau đó nói: “Tiểu Phong, không phải con thích ăn đồ ngọt ư? Ta còn bảo phòng bếp làm bánh ngọt. Bên nghiên cứu thí nghiệm được lúa mì, mùi vị bình thường, ta liền mang một ít tới.”
“Thật ạ?” Tiêu Phong kinh hỉ hỏi.
“Ông nội cũng biết con thích ăn.” Cao lão đắc ý cười nói, thuận tiện liếc Tề Mộ Vân một cái.
Tề Mộ Vân: “…”
Tiêu Phong vừa vào nhà liền ngửi thấy mùi thơm cửa thức ăn, lẫn lộn rất nhiều món, không khỏi khiến người ta nuốt nước miếng.
Đầu năm nay cho dù là cấp trên cũng không thể thường xuyên được ăn đồ ngon.
“Tiểu Phong, tới ngồi bên này.” Cao lão dẫn đầu ngồi trên ghế salon, trước ghế salon treo một cái ti vi, đang chiếu phim tiên hiệp.
“Ơ, Cao lão, có tín hiệu?” Tiêu Phong nghi hoặc hỏi.
“Vẫn chưa, đây là DVD.” Cao lão nói.
Trò chuyện hồi lâu, phòng bếp bên kia lập tức nói có thể lên thức ăn, đoàn người liền chuyển đến ngồi trên bàn ăn.
Đang lúc Tiêu Phong bưng chén gấp một con tôm chiên nên, đột nhiên nghe thấy tiếng của Cao Tử Mân.
“Ông nội, dọn cơm rồi ư?”
Tiêu Phong quay đầu liếc mắt một cái, suýt nữa đã bị mắc nghẹn.
Trên mặt Cao Tử Mân có một vòng thâm mắt cực đậm, tóc tai loạn xạ xõa xuống, quanh thân dường như tỏa ra không khí u ám.
____________________________
LV: làm xong ngáo ngơ thật, vừa ngủ dậy…
Trước mắt thành phố S chỉ có một số công trình được thông nước, hưởng ké ánh sáng của cao ốc chính phủ, nhà bọn họ được thông nước.
Vốn còn muốn tiếp tục ngủ, nhưng tiếng động bên ngoài thật sự rất lớn, vì thế Tiêu Phong chỉ có thể thức dậy.
Dụi dụi mắt, ngáp to một cái, xuống giường đi đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Tề Mộ Vân vừa vặn tắm xong đi ra, trên đầu đang phủ một chiếc khăn lông, bên hông quấn khăn tắm, trên người còn mang hơi nước, giọt nước còn chưa khô nhỏ từ trên tóc xuống.
“Sao hôm nay dậy sớm vậy?” Tề Mộ Vân vừa lau tóc vừa nói.
“Khu mua bán bên ngoài đốt pháo, chắc là trong chốc lát sẽ chẳng dừng lại đâu.” Tiêu Phong rửa mặt.
“Bên cửa hàng của em chuẩn bị xong chưa?” Tề Mộ Vân hỏi.
“Cũng chỉ giống như lần trước, bò sữa và gà em còn chưa tìm được nữa.” Tiêu Phong thở dài.
“Lát chúng ta đi dạo khu mua bán một chút, được không?” Tề Mộ Vân đi đến bên cạnh Tiêu Phong, “Có thể đến bên kia ăn sáng.”
Mở cửa sổ ra, trong không khí trừ mùi pháo nổ, còn có một ít mùi thơm hòa lẫn vào trong.
Sau khi rửa mặt, Tiêu Phong và Tề Mộ Vân thay quần áo xong liền lập tức ra khỏi nhà, đi đến khu mua bán.
Người đi trên đường cơ hồ đều hướng đến khu mua bán, đầu người phía trước rất nhiều.
“Đã lâu rồi không náo nhiệt như vầy.” Tiêu Phong cảm khái.
Tề Mộ Vân gật đầu.
Đến cổng khu mua bán, Tiêu Phong liền nhanh mắt thấy được một tiệm đậu hũ.
Thật sự viết hai chữ ĐẬU HŨ!
“Sáng nay chúng ta ăn đậu hũ đi” Tiêu Phong hưng phấn kéo tay Tề Mộ Vân đi đến tiệm đậu hũ nọ “Sau tận thế em chưa được ăn đậu hũ lần nào cả.”
“Được.”
Đến gần tiệm đậu hũ, liền ngửi được mùi đậu hũ thơm ngát bay ra, làm người ta không khỏi mê mệt với cái mùi này.
Đẩy cửa tiệm đi vào, Tiêu Phong thấy không có người khách nào xếp hàng, bèn nói với ông chủ tiệm đậu hũ: “Cho hai chén đậu hũ ngọt, nhiều một chút…”
“Mộ Vân, anh muốn ăn đậu hũ ngọt hay đậu hũ mặn?” Tiêu Phong nói một nửa chợt phát hiện mình quên hỏi khẩu vị của Tề Mộ Vân.
“Giống em đi, ngọt là được.” Tề Mộ Vân nói.
“Muốn ngọt nhiều không?” Tiêu Phong hỏi.
“Sao cũng được.”
“Ông chủ, hai chén đậu hũ ngọt, đều thêm nhiều nước đường một chút” Tiêu Phong vừa nói vừa nhìn bánh quẩy và sữa đậu nành bên cạnh “Thêm hai cái bánh quẩy nữa, cắt vào trong đậu hũ luôn, với hai ly sữa đậu nành.”
“Được rồi, xong ngay đây.”
Ông chủ tay chân nhanh nhẹn múc hai chén đậu hũ, rồi lại nhanh chóng lấy hai cái bánh quẩy cắt vào trong đậu hũ, sau đó tưới nước đường.
Không tới một phút, Tiêu Phong cùng Tề Mộ Vân đã có thể bưng chén yên vị ngồi xuống bàn.
Tiền lưu thông trước mắt là bạc và vàng, sau đó là tinh hạch, bởi vì tang thi bị con người hủy diệt nên giá trị tinh hạch đã tăng lên.
Người ăn nổi đậu hũ bây giờ không được mấy ai, hoặc là nói không bỏ được số tiền này, cho nên trong tiệm khách không nhiều, cũng không đầy ắp khách.
“Mùi vị đậu hũ ở tiệm này thật chính thống” Tiêu Phong ăn một miếng “Vật có giá trị, không xài uổng tiền.”
Sau khi ăn xong chợt nghĩ đến đậu hũ này hẳn là làm từ đậu nành biến dị, nhưng mùi vị không khó ăn, xem ra lần này viện nghiên cứu có chú trọng mùi vị.
Tề Mộ vân đang muốn mở miệng nói gì đó, liền nghe thấy xa xa có người đang dùng loa hô: “Hải sản tươi sống, mới vừa đánh bắt, tới trước được trước a —–“
Ánh mắt Tiêu Phong sáng lên.
Quả nhiên xây khu mua bán là rất tốt, đã lâu rồi hắn chưa ăn được hải sản tươi.
Tề Mộ Vân thấy mắt Tiêu Phong sáng rực lên, trong nháy mắt đã biết hắn muốn ăn, vì vậy nói: “Em ở đây ăn đi, anh đi xem một chút.”
“Nhìn xem coi có bao ngư không nhé.” Tiêu Phong cười nói.
“Ừm, nhìn xem coi có cua hoặc tôm không nữa.” Tề Mộ Vân cười một tiếng.
“Đi nhanh lên đi.” Ánh mắt Tiêu Phong sáng lấp lánh.
Cua lớn hấp, tôm xào, tôm chiên, bào ngư hầm, cá nướng… Văn hóa mỹ thực Trung Hoa bác đại tinh thâm, tiếc rằng sau tận thế không có đầy đủ nguyên liệu để thực hành.
Tề Mộ Vân đi một lúc, rất nhanh đã quay lại, Tiêu Phong thấy trong tay hắn đang xách một cái túi màu đỏ.
“Sao rồi? Mua được bào ngư với cua không?” Tiêu Phong hỏi.
Tề Mộ Vân nhìn bộ dạng mong đợi hệt như trẻ con của Tiêu Phong, khẽ cười nói: “Dĩ nhiên mua được, bên kia có người đi đánh bắt ngoài biển, nhân loại trải qua tận thế không rảnh đi quan tâm sinh vật trong biển, bây giờ sinh nảy nở rất nhiều.”
“Vậy trưa nay chúng ta cùng nhau nấu được không?” Tiêu Phong cong mắt cười “Thịt lợn lần trước còn thừa, mỡ lợn cũng còn.”
Hai người ăn xong đậu hũ rồi trở về nhà, bắt đầu bắt tay chuẩn bị bữa trưa phong phú.
Hương vị tươi ngon của bào ngư làm cho Tiêu Phong muốn ngừng cũng không được, cua cũng thơm ngon, tôm chiên xốp giòn ngon miệng… Thịnh yến hải sản phối hợp với thịt heo rừng, hương vị ấy ngon không chỗ nào chê được.
Tiêu Phong thấy rằng đêm ba mươi năm nay định trước sẽ rất náo nhiệt, không nghĩ tới đúng là náo nhiệt thật đấy, nhưng náo nhiệt này lại chẳng phải là cái náo nhiệt đó.
Đêm ba mươi Tiêu Phong với Tề Mộ Vân không ở nhà của họ, mà là đến Cao lão bên kia.
Cao lão cũng ở bên cạnh cao ốc chính phủ, chẳng qua là một nhóm biệt thự xa xỉ riêng biệt, ở nơi này cơ hồ đều là nhân sĩ thượng tầng, ý chỉ người có tiếng nói, là người làm việc có thể ảnh hưởng khá lớn đối với người khác.
Thời điểm bọn Tiêu Phong đi qua, Cao lão đã đứng đợi ở cửa.
Tiêu Phong thấy Cao lão đang đứng ở cửa, đầu tiên là hơi sửng sốt một chút, sau đó vội vàng bước nhanh đến, nói: “Ông nội, sao lại đứng bên ngoài, bên ngoài gió lớn như thế, không lạnh sao ạ?”
“Thân thể xương cốt của ông nội vẫn còn khỏe.” Cao lão dùng giọng lão ngoan đồng (1).
(1) À là cái giọng già nhưng cách nói chuyện như đứa trẻ.
“Cao thiếu gia, Cao lão ông ấy chờ cậu rất lâu rồi.” Cao quản gia nói.
“Cậu nhiều chuyện” Cao lão nói “Tiểu Phong à, còn có Tề Mộ Vân nữa, các con đi vào hết đi, để ta bảo người trong bếp chuẩn bị thức ăn phong phú, gần đây hải sản nhiều, vậy thì làm tiệc hải sản…”
“Trưa nay bọn con vừa ăn hải sản.” Tề Mộ Vân nói.
Cao lão nghẹn họng, sau đó nói: “Tiểu Phong, không phải con thích ăn đồ ngọt ư? Ta còn bảo phòng bếp làm bánh ngọt. Bên nghiên cứu thí nghiệm được lúa mì, mùi vị bình thường, ta liền mang một ít tới.”
“Thật ạ?” Tiêu Phong kinh hỉ hỏi.
“Ông nội cũng biết con thích ăn.” Cao lão đắc ý cười nói, thuận tiện liếc Tề Mộ Vân một cái.
Tề Mộ Vân: “…”
Tiêu Phong vừa vào nhà liền ngửi thấy mùi thơm cửa thức ăn, lẫn lộn rất nhiều món, không khỏi khiến người ta nuốt nước miếng.
Đầu năm nay cho dù là cấp trên cũng không thể thường xuyên được ăn đồ ngon.
“Tiểu Phong, tới ngồi bên này.” Cao lão dẫn đầu ngồi trên ghế salon, trước ghế salon treo một cái ti vi, đang chiếu phim tiên hiệp.
“Ơ, Cao lão, có tín hiệu?” Tiêu Phong nghi hoặc hỏi.
“Vẫn chưa, đây là DVD.” Cao lão nói.
Trò chuyện hồi lâu, phòng bếp bên kia lập tức nói có thể lên thức ăn, đoàn người liền chuyển đến ngồi trên bàn ăn.
Đang lúc Tiêu Phong bưng chén gấp một con tôm chiên nên, đột nhiên nghe thấy tiếng của Cao Tử Mân.
“Ông nội, dọn cơm rồi ư?”
Tiêu Phong quay đầu liếc mắt một cái, suýt nữa đã bị mắc nghẹn.
Trên mặt Cao Tử Mân có một vòng thâm mắt cực đậm, tóc tai loạn xạ xõa xuống, quanh thân dường như tỏa ra không khí u ám.
____________________________
LV: làm xong ngáo ngơ thật, vừa ngủ dậy…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook