Vẫn Thạch Thiên Hàng
-
Chương 67: Mùa xuân sắp tới
Editor: LuciferVadden(chưa beta)
Trước mắt căn cứ sắp xếp người có nhà quay về, sau mới có thể sắp xếp người không nhà ở.
Dù sao chết nhiều người như thế, nhà trống xuất hiện rất nhiều, bây giờ là cung nhiều cầu ít, giá cả chắc chắn không đắt giống trước tận thế như vậy nữa, huống chi, hiện tại lương thực là quý giá nhất, mà không phải là nhà.
Chờ căn cứ thành phố S an bài xong người không nhà ở, mùa xuân cũng đã sắp tới.
Mùa xuân năm nay định trước sẽ là một mùa xuân náo nhiệt vui vẻ, bởi vì mùa xuân năm nay không còn tang thi, không còn chết chóc, không còn bóng tối đè nén trong lòng nữa, mà bọn họ sẽ nghênh đón một ánh bình minh rực rỡ.
Người thường của căn cứ thành phố S hiện đã rời khỏi, trước mắt trở thành căn cứ quân sự, là chỗ quân đội đóng quân, tạm thời chính phủ dọn về cao ốc chính phủ trước, Tiêu Phong và Tề Mộ Vân thì mua một một căn hộ ở một dãy cao ốc xung quanh nơi chính phủ nằm, trước mắt đã dọn xong mọi thứ, cũng đã sửa sang lại.
Trước kia mùa xuân cá lớn thịt lớn (1), không có cảm giác gì, thế nhưng bây giờ mới hiểu được sâu sắc, vì thế Tiêu Phong đánh chủ ý lên động vật biến dị.
(1) Cá lớn thịt lớn – đại ngư đại nhục: ý chỉ bữa ăn vô cùng phong phú.
Căn cứ không có đủ lương thực nuôi lợn, nên Tiêu Phong chỉ có thể ra ngoài săn thú.
Gọi Tề Mộ Vân, mang theo báo đen phiên bản Nắm, Tiêu Phong hưng phấn đến ngoại ô săn thú.
Vận khí của họ quả thật rất tốt, không bao lâu thì phát hiện một đám lợn rừng —– một con lợn nái trưởng thành mang theo một đáng lợn con.
Dị năng của Tiêu Phong rất thích hợp trói con mồi, Tiêu Phong không dám bảo Tề Mộ Vân ném một chùm lôi qua, nếu thật sự ném qua, lợn cũng đã cháy rụi hết, những con lợn con biến dị kia, Tiêu Phong đang cân nhắc có nên nuôi dưỡng không đây.
Bỏ ra một phen công sức giết lợn nái trưởng thành, đây là một con lợn lớn gấp hai lần lợn thông thường trước tận thế, hơn nữa còn có dị năng thổ hệ.
Những con lợn con còn sót lại thì mang về.
Chuyện Tiêu Phong và Tề Mộ Vân mang về một con lợn, truyền khắp toàn bộ căn cứ thành phố S.
Sắp hết năm, mọi người cũng muốn ăn thịt, người có năng lực liền rối rít chạy đi săn thú, cho tới khi Tiêu Phong muốn đi tìm động vật lần nữa cũng không tìm được, Tiêu Phong cảm thấy thật may là hắn đã nuôi mấy con lợn con, bằng không sau này nếu muốn ăn thịt lợn cũng khó khăn.
Đầu năm nay thịt lợn trân quý, mọi người thịt thịt mỡ, bởi vì trên thịt mỡ có dầu, mà sau tận thế thì dường như không còn thấy dầu nữa, là xa xỉ phẩm.
Mặc dù Tiêu Phong biết viện nghiên cứu đang nghiên cứu đậu nành biến dị, trước mắt đã nghiên cứu ra hạt giống hơn nữa đang trồng rồi, nhưng mà có mùi vị gạo biến dị ở phía trước, mùi vị đậu nành biến dị Tiêu Phong không dám mong đợi, cho nên vẫn là có lợn khiến hắn an lòng một chút, đầu năm nay miệng ăn dầu thật không dễ dàng mà.
Cư dân trong căn cứ thành phố S an cư lạc nghiệp, chính phủ liền bắt đầu tiến hành khôi phục công trình, đầu tiên phải làm là thông điện, thông nước.
Các điểm chiêu mộ xuất hiện, có sửa mạch điện, có sửa nhà, có làm việc chăm chỉ vân vân, coi như là cho người thường một công việc, bắt đầu vận hành toàn bộ sức mạnh của máy móc, tranh thủ trước khi mùa xuân đến sẽ có điện, sau đó có thể phát sóng tiết mục mùa xuân trên ti vi.
Thành phố S cách biển không xa, có người phát hiện bây giờ rất khó để bắt được con mồi ở ngoại ô, lập tức chuyển suy nghĩ đến đại dương.
Bên trong đại dương không biết có biến dị hay không, nhưng chưa ai từng gặp tang thi đại dương biến dị, vì thế người có gan liền hợp bọn, lái một chiếc xe hàng, mang lưới đánh cá đi ra bờ biển.
Trước tận thế họ chính là ngư dân, hiện tại tận thế vừa mới kết thúc, bách phế cụ hưng (2), là một cơ hội phát tài tốt, nói không chừng, vận khí hơi tốt một chút bọn họ còn có thể trở thành đại thủ nhà giàu nữa đó!
(2) Bách phế cụ hưng: bắt đầu làm lại hết thảy.
Lúc này nghành nuôi trồng thủy sản không biết có thể hoàn vốn hay không, nhưng sau này nhất định có thể kiếm được lời to, Tiêu Phong hơi do dự có nên nuôi trồng thủy sản hay không.
Tề Mộ Vân phát hiện một cơ hội làm ăn —- chuột biến dị loại nhỏ.
Chớ xem thường bọn chúng, cứ mười con chuột biến dị loại nhỏ thì có một con có tinh hạch. Có điều chuột biến dị loại nhỏ này, cho dù có tinh hạch, lực sát thương cũng không lớn.
Tang thi biến mất, khiến đường tắt thăng cấp – dùng tinh hạch tang thi của dị năng giả cũng bị đứt đoạn, muốn tinh hạch chỉ có thể tìm trên người động vật biến dị, thế nhưng động vật biến dị lại chẳng ngu ngốc, hơn nữa số lượng phổ biến có thể bắt gặp không nhiều, lại rất lợi hại.
Chuột biến dị loại nhỏ này có khả năng sinh sản cực mạnh, lực công kích không cao, vừa có thể sản xuất tinh hạch, dường như còn có thể ăn thịt, bởi vì chuột biến dị loại nhỏ này nhìn giống như là chuột tre biến dị.
Trước tận thế, thân chuột tre có nhiều thịt, dinh dưỡng lại dồi dào, da lông mềm mại có công dụng buôn bán, cho nên rất thích hợp nuôi dưỡng.
Thế nên Tề Mộ Vân mua một mảnh đất để nuôi dưỡng chuột biến dị loại nhỏ này.
Qua một thời gian ngắn, thành phố S cuối cùng cũng thông điện, nước vẫn chưa thông, bất quá đủ để mọi người vui vẻ rồi.
Lúc này trong tay mọi người đã có một ít lương thực thừa, người đứng đầu căn cứ dự định thành lập một khu mua bán.
Gần đây có không ít người từ những căn cứ khác chuyển đến, bọn họ phần lớn đều không có biện pháp tìm được công việc, cũng chỉ có thể bán ít đồ ở ven đường để sống qua ngày.
Có rất nhiều thương đen, đặc biệt là âm nhân, hoặc là kẻ lừa gạt, đánh lén, loại chuyện này đã phát sinh mấy vụ rồi, chỗ bọn họ bày sạp bất định nên không làm gì được cả, bây giờ không có quản chế, không biết là ai làm.
Thành lập một khu mua bán dễ quản lý hơn, trước mắt bày sạp hàng rong ở khu mua bán không bị thu phí, có điều cửa hàng ở khu mua bán thì thu phí, hơn nữa không bán chỉ cho mướn.
Khu mua bán ở ngay cạnh cao ốc chính phủ, cách nhà Tiêu Phong và Tề Mộ Vân không xa, ý chỉ là khoảng cách có thể mang dép lê và mặc áo ngủ ra ngoài.
Trước giao thừa hai ngày, khu mua bán chính thức khai trương, sửa sang hoàn tất, rồi bắt đầu ghi danh người thuê.
Khu mua bán tuy rằng lớn, nhưng cửa hàng vẫn vô cùng hấp dẫn, giống như giành mua nhà trước tận thế vậy, cuối cùng người phụ trách ghi danh phát hiện không xong, liền đặt một giới hạn thuê, tạm thời hóa giải cung không đủ cầu.
Nhân viên làm việc tăng giờ làm việc, đến buổi sáng trước giao thừa một ngày, người ghi danh thuê cửa hàng đã có thể đi vào cửa hàng của mình mà tiến hành trang trí.
Mặc dù thời gian có hơi gấp gáp, nhưng đã đến ngày giao thừa, rất nhiều cửa hàng cũng bắt đầu bán hàng, móc ra dây pháo từ trong xó xỉnh, đốt, vang lên rất lâu, khu mua bán trở thành một mảnh lửa lửa đỏ đỏ, khiến người ta có cảm giác vui sướng của ngày tết.
Tiêu Phong và Tề Mộ Vân cũng tự thuê một cửa hàng, bọn họ muốn mướn cửa hàng ngược lại không cần đi “cướp” giống người bình thường.
Có cửa hàng, Tiêu Phong rốt cuộc cũng hạ quyết định làm chăn nuôi.
Tiêu Phong nghĩ tới nghĩ lui, quyết định nuôi bò sữa và gà.
Bởi hắn có Cao lão làm nguyên nhân, đã từng đi vào viện nghiên cứu mấy lần, trước mắt, viện nghiên cứu đang nghiên cứu đậu nành biến dị và lúa mì biến dị.
Nếu như nghiên cứu ra được lúa mì biến dị, phối hợp với gà sản xuất trứng gà, bò sữa sản xuất sữa bò, thế thì hắn có thể ăn bánh ngọt rồi! Hơn có sữa bò rồi, phối hợp với lá trà trước tận thế, hắn cũng có thể uống trà sữa một lần nữa!
Suy nghĩ một chút liền kích động, vì vậy Tiêu Phong ném mấy con lợn con mà hắn phải nuôi vào trong sân mà Tề Mộ Vân nuôi chuột tre, để Tề Mộ Vân nuôi.
Có điều sữa bò và trứng gà cũng phải tìm, đầu năm nay tìm đồ cũng chẳng dễ dàng.
Ngay ngày giao thừa, Tiêu Phong ở trong nhà, còn chưa thức giấc đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng pháo rất lớn.
Tề Mộ Vân lúc này đã rời giường, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước “rào rào”.
Tác giả có lời muốn nói:
Không ngoài ý muốn thì hai ngày nữa sẽ kết thúc.
Ngoài ra, làm quen với ta đi =v=
Bút danh: Dạ Lan Yêu Ca
Tên đặc biệt: Đêm khuya nằm nghe gió thổi mưa. (Dạ Lan Ngoạ Thính Phong Xuy Vũ).
Trước mắt căn cứ sắp xếp người có nhà quay về, sau mới có thể sắp xếp người không nhà ở.
Dù sao chết nhiều người như thế, nhà trống xuất hiện rất nhiều, bây giờ là cung nhiều cầu ít, giá cả chắc chắn không đắt giống trước tận thế như vậy nữa, huống chi, hiện tại lương thực là quý giá nhất, mà không phải là nhà.
Chờ căn cứ thành phố S an bài xong người không nhà ở, mùa xuân cũng đã sắp tới.
Mùa xuân năm nay định trước sẽ là một mùa xuân náo nhiệt vui vẻ, bởi vì mùa xuân năm nay không còn tang thi, không còn chết chóc, không còn bóng tối đè nén trong lòng nữa, mà bọn họ sẽ nghênh đón một ánh bình minh rực rỡ.
Người thường của căn cứ thành phố S hiện đã rời khỏi, trước mắt trở thành căn cứ quân sự, là chỗ quân đội đóng quân, tạm thời chính phủ dọn về cao ốc chính phủ trước, Tiêu Phong và Tề Mộ Vân thì mua một một căn hộ ở một dãy cao ốc xung quanh nơi chính phủ nằm, trước mắt đã dọn xong mọi thứ, cũng đã sửa sang lại.
Trước kia mùa xuân cá lớn thịt lớn (1), không có cảm giác gì, thế nhưng bây giờ mới hiểu được sâu sắc, vì thế Tiêu Phong đánh chủ ý lên động vật biến dị.
(1) Cá lớn thịt lớn – đại ngư đại nhục: ý chỉ bữa ăn vô cùng phong phú.
Căn cứ không có đủ lương thực nuôi lợn, nên Tiêu Phong chỉ có thể ra ngoài săn thú.
Gọi Tề Mộ Vân, mang theo báo đen phiên bản Nắm, Tiêu Phong hưng phấn đến ngoại ô săn thú.
Vận khí của họ quả thật rất tốt, không bao lâu thì phát hiện một đám lợn rừng —– một con lợn nái trưởng thành mang theo một đáng lợn con.
Dị năng của Tiêu Phong rất thích hợp trói con mồi, Tiêu Phong không dám bảo Tề Mộ Vân ném một chùm lôi qua, nếu thật sự ném qua, lợn cũng đã cháy rụi hết, những con lợn con biến dị kia, Tiêu Phong đang cân nhắc có nên nuôi dưỡng không đây.
Bỏ ra một phen công sức giết lợn nái trưởng thành, đây là một con lợn lớn gấp hai lần lợn thông thường trước tận thế, hơn nữa còn có dị năng thổ hệ.
Những con lợn con còn sót lại thì mang về.
Chuyện Tiêu Phong và Tề Mộ Vân mang về một con lợn, truyền khắp toàn bộ căn cứ thành phố S.
Sắp hết năm, mọi người cũng muốn ăn thịt, người có năng lực liền rối rít chạy đi săn thú, cho tới khi Tiêu Phong muốn đi tìm động vật lần nữa cũng không tìm được, Tiêu Phong cảm thấy thật may là hắn đã nuôi mấy con lợn con, bằng không sau này nếu muốn ăn thịt lợn cũng khó khăn.
Đầu năm nay thịt lợn trân quý, mọi người thịt thịt mỡ, bởi vì trên thịt mỡ có dầu, mà sau tận thế thì dường như không còn thấy dầu nữa, là xa xỉ phẩm.
Mặc dù Tiêu Phong biết viện nghiên cứu đang nghiên cứu đậu nành biến dị, trước mắt đã nghiên cứu ra hạt giống hơn nữa đang trồng rồi, nhưng mà có mùi vị gạo biến dị ở phía trước, mùi vị đậu nành biến dị Tiêu Phong không dám mong đợi, cho nên vẫn là có lợn khiến hắn an lòng một chút, đầu năm nay miệng ăn dầu thật không dễ dàng mà.
Cư dân trong căn cứ thành phố S an cư lạc nghiệp, chính phủ liền bắt đầu tiến hành khôi phục công trình, đầu tiên phải làm là thông điện, thông nước.
Các điểm chiêu mộ xuất hiện, có sửa mạch điện, có sửa nhà, có làm việc chăm chỉ vân vân, coi như là cho người thường một công việc, bắt đầu vận hành toàn bộ sức mạnh của máy móc, tranh thủ trước khi mùa xuân đến sẽ có điện, sau đó có thể phát sóng tiết mục mùa xuân trên ti vi.
Thành phố S cách biển không xa, có người phát hiện bây giờ rất khó để bắt được con mồi ở ngoại ô, lập tức chuyển suy nghĩ đến đại dương.
Bên trong đại dương không biết có biến dị hay không, nhưng chưa ai từng gặp tang thi đại dương biến dị, vì thế người có gan liền hợp bọn, lái một chiếc xe hàng, mang lưới đánh cá đi ra bờ biển.
Trước tận thế họ chính là ngư dân, hiện tại tận thế vừa mới kết thúc, bách phế cụ hưng (2), là một cơ hội phát tài tốt, nói không chừng, vận khí hơi tốt một chút bọn họ còn có thể trở thành đại thủ nhà giàu nữa đó!
(2) Bách phế cụ hưng: bắt đầu làm lại hết thảy.
Lúc này nghành nuôi trồng thủy sản không biết có thể hoàn vốn hay không, nhưng sau này nhất định có thể kiếm được lời to, Tiêu Phong hơi do dự có nên nuôi trồng thủy sản hay không.
Tề Mộ Vân phát hiện một cơ hội làm ăn —- chuột biến dị loại nhỏ.
Chớ xem thường bọn chúng, cứ mười con chuột biến dị loại nhỏ thì có một con có tinh hạch. Có điều chuột biến dị loại nhỏ này, cho dù có tinh hạch, lực sát thương cũng không lớn.
Tang thi biến mất, khiến đường tắt thăng cấp – dùng tinh hạch tang thi của dị năng giả cũng bị đứt đoạn, muốn tinh hạch chỉ có thể tìm trên người động vật biến dị, thế nhưng động vật biến dị lại chẳng ngu ngốc, hơn nữa số lượng phổ biến có thể bắt gặp không nhiều, lại rất lợi hại.
Chuột biến dị loại nhỏ này có khả năng sinh sản cực mạnh, lực công kích không cao, vừa có thể sản xuất tinh hạch, dường như còn có thể ăn thịt, bởi vì chuột biến dị loại nhỏ này nhìn giống như là chuột tre biến dị.
Trước tận thế, thân chuột tre có nhiều thịt, dinh dưỡng lại dồi dào, da lông mềm mại có công dụng buôn bán, cho nên rất thích hợp nuôi dưỡng.
Thế nên Tề Mộ Vân mua một mảnh đất để nuôi dưỡng chuột biến dị loại nhỏ này.
Qua một thời gian ngắn, thành phố S cuối cùng cũng thông điện, nước vẫn chưa thông, bất quá đủ để mọi người vui vẻ rồi.
Lúc này trong tay mọi người đã có một ít lương thực thừa, người đứng đầu căn cứ dự định thành lập một khu mua bán.
Gần đây có không ít người từ những căn cứ khác chuyển đến, bọn họ phần lớn đều không có biện pháp tìm được công việc, cũng chỉ có thể bán ít đồ ở ven đường để sống qua ngày.
Có rất nhiều thương đen, đặc biệt là âm nhân, hoặc là kẻ lừa gạt, đánh lén, loại chuyện này đã phát sinh mấy vụ rồi, chỗ bọn họ bày sạp bất định nên không làm gì được cả, bây giờ không có quản chế, không biết là ai làm.
Thành lập một khu mua bán dễ quản lý hơn, trước mắt bày sạp hàng rong ở khu mua bán không bị thu phí, có điều cửa hàng ở khu mua bán thì thu phí, hơn nữa không bán chỉ cho mướn.
Khu mua bán ở ngay cạnh cao ốc chính phủ, cách nhà Tiêu Phong và Tề Mộ Vân không xa, ý chỉ là khoảng cách có thể mang dép lê và mặc áo ngủ ra ngoài.
Trước giao thừa hai ngày, khu mua bán chính thức khai trương, sửa sang hoàn tất, rồi bắt đầu ghi danh người thuê.
Khu mua bán tuy rằng lớn, nhưng cửa hàng vẫn vô cùng hấp dẫn, giống như giành mua nhà trước tận thế vậy, cuối cùng người phụ trách ghi danh phát hiện không xong, liền đặt một giới hạn thuê, tạm thời hóa giải cung không đủ cầu.
Nhân viên làm việc tăng giờ làm việc, đến buổi sáng trước giao thừa một ngày, người ghi danh thuê cửa hàng đã có thể đi vào cửa hàng của mình mà tiến hành trang trí.
Mặc dù thời gian có hơi gấp gáp, nhưng đã đến ngày giao thừa, rất nhiều cửa hàng cũng bắt đầu bán hàng, móc ra dây pháo từ trong xó xỉnh, đốt, vang lên rất lâu, khu mua bán trở thành một mảnh lửa lửa đỏ đỏ, khiến người ta có cảm giác vui sướng của ngày tết.
Tiêu Phong và Tề Mộ Vân cũng tự thuê một cửa hàng, bọn họ muốn mướn cửa hàng ngược lại không cần đi “cướp” giống người bình thường.
Có cửa hàng, Tiêu Phong rốt cuộc cũng hạ quyết định làm chăn nuôi.
Tiêu Phong nghĩ tới nghĩ lui, quyết định nuôi bò sữa và gà.
Bởi hắn có Cao lão làm nguyên nhân, đã từng đi vào viện nghiên cứu mấy lần, trước mắt, viện nghiên cứu đang nghiên cứu đậu nành biến dị và lúa mì biến dị.
Nếu như nghiên cứu ra được lúa mì biến dị, phối hợp với gà sản xuất trứng gà, bò sữa sản xuất sữa bò, thế thì hắn có thể ăn bánh ngọt rồi! Hơn có sữa bò rồi, phối hợp với lá trà trước tận thế, hắn cũng có thể uống trà sữa một lần nữa!
Suy nghĩ một chút liền kích động, vì vậy Tiêu Phong ném mấy con lợn con mà hắn phải nuôi vào trong sân mà Tề Mộ Vân nuôi chuột tre, để Tề Mộ Vân nuôi.
Có điều sữa bò và trứng gà cũng phải tìm, đầu năm nay tìm đồ cũng chẳng dễ dàng.
Ngay ngày giao thừa, Tiêu Phong ở trong nhà, còn chưa thức giấc đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng pháo rất lớn.
Tề Mộ Vân lúc này đã rời giường, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước “rào rào”.
Tác giả có lời muốn nói:
Không ngoài ý muốn thì hai ngày nữa sẽ kết thúc.
Ngoài ra, làm quen với ta đi =v=
Bút danh: Dạ Lan Yêu Ca
Tên đặc biệt: Đêm khuya nằm nghe gió thổi mưa. (Dạ Lan Ngoạ Thính Phong Xuy Vũ).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook