Tiếng tích tắc của kim giây nặng nề nhích sang số mười hai, từng hồi chuông báo thức quen thuộc vang lên khiến mi mắt nặng trĩu của Tiêu Chiến cũng bị ép đến phải mở ra. Anh lặng người nhìn trần nhà màu xanh nước biển bằng phẳng, vẫn là chiếc giường êm ái màu xám nhẹ anh thường nằm từ khi tham gia X- NINE, Yên Hủ Gia cũng bị tiếng chuông báo thức ẫm ĩ này dọa tỉnh, lấy bàn tay tròn tròn xoa hai mắt, cậu mỉm cười vươn vai một cái.

"Anh Chiến, chào buổi sáng."

Tiêu Chiến im lặng nhìn xung quanh, tất cả đều quen thuộc, chỉ là thiếu một bóng bạch y ngồi trước ly trà thơm ngát mỉm cười nhìn gương mặt còn ngái ngủ của anh. Đã bao nhiêu lần anh mong mình quay về thế giới cũ nhưng không ngờ được như ý nguyện lại khiến anh đau lòng đến thế. Một hàng nước mắt mặn chát lăn dài trên hai gò má rơi xuống ướt một mảng gối bông mềm mại.

Yên Hủ Gia hoảng hốt tỉnh hẳn chạy đến bên giường anh ân cần xem xét từ trên xuống dưới sợ anh nửa đêm mộng du rồi tự làm mình bị thương đau đến khóc rồi. Nhận ra trên người anh không có dấu hiệu bị thương liền thở phào.

"Anh Chiến. Anh mơ thấy ác mộng sao?"

Ác mộng? Hiện thực này có lẽ mới là ác mộng lớn nhất. Xin lỗi. Anh bật dậy chạy một mạch xuống cầu thang, bước chân vội vã như sợ thứ gì đó sắp biến mất, ánh nắng chói chang cùng mùi khói bụi khiến anh nhíu mày thật chặt.

"ANH CHIẾN!!!"

Mắt thấy chiếc xe ô tô phân khối lớn lao nhanh về phía Tiêu Chiến mà anh lại không biết gì, cứ mơ hồ chạy về phía trước, Yên Hủ Gia la lớn kéo tâm trí anh lại, nhưng Tiêu Chiến vẫn một mực nhìn xung quanh kiếm tìm bóng hình quen thuộc đó, anh không tin mình sẽ không bao giờ có thể gặp lại tam vương gia Vương Nhất Bác. Mặc kệ tiếng còi xe kêu liên tục, mặc kệ tiếng la của người xung quanh muốn níu giữ người con trai đang vô thức đó, anh vẫn đi về phía trước.

"Ư..."

Nặng nề mở mắt, ngay lúc xe ô tô phân khối lớn đó cách Tiêu Chiến chỉ còn hơn một mét, phản ứng sinh lý bên ngoài khiến thân thể y giật mạnh rồi bừng tỉnh, giọt mồ hôi rịn xuống thái dương, hơi thở gấp gáp, y tay vỗ ngực nhìn ra bên ngoài, vẫn là căn phòng thơm mùi gỗ đàn hương xen lẫn với mùi hoa tử linh quen thuộc.

May mà chỉ là một giấc mơ.

Thở phào một hơi nhẹ nhõm, y tự cười bản thân không muốn trở về nữa hay sao, ngươi hẳn là bị Vương Nhất Bác mê hoặc rồi.

Vương Nhất Bác...


Nếu một ngày y thực sự trở về, trở về một thế giới không có hắn thì sẽ ra sao. Y xuyên qua một kiếp tìm được hắn không lẽ lại chấp nhận buông tay như vậy. Y tự gõ đầu mình một cái, từ khi nào lại mang tâm đa cảm thành ra thế này rồi. Thấy sắc trời đang còn sớm, màn sương lạnh bên ngoài hòa lẫn với chút bóng tối còn sót lại của trời đêm, y chợt nhận ra Thần vương phủ thật yên lặng, từ ngày y bước vào y không còn nhìn thấy Thần vương phủ như thế này nữa.

Cố xóa đi giấc mơ đó y bước xuống giường, một xúc cảm đau đau xộc vào đại não, nhìn chén canh giải rượu đã cạn y mới lắc đầu cảm thán rốt cuộc mình đã uống hết bao nhiêu rượu nha. Bên ngoài trời se se lạnh, hít một hơi tận hưởng gió trời căng đầy trong lồng ngực, hôm nay đã là đại hôn của Liên Phương Nguyên Ngọc, thời gian trôi qua cũng thật nhanh, mới đó mà đã gần một năm rồi, cũng sắp tới tân niên. Lần đầu nhìn thấy đại hôn, lần đầu đón tết tại không gian mang đậm chất cổ trang này quả thật làm cho tâm tình bé nhỏ của y đột ngột trở nên phấn khích.

Dừng lại trước liên hoa hồ trong vắt, vì Tiêu Chiến mà Vương Nhất Bác đã cất công xây hồ sen này, năm nay vừa vặn đã nợ rộ, hãy còn sớm, hoa vẫn chưa nở bung ra chỉ còn là một búp sen đang ngủ yên trên mặt nước.

"Nhiễm nhi."

Tiêu Chiến giật mình quay lại, Vương Nhất Bác đã đứng đó từ bao giờ. Hắn không còn mặc tầng tầng lớp lớp y phục như bình thường mà chỉ còn một áo khoác mỏng bên ngoài lớp trung y màu trắng tinh. Mái tóc không còn vấn cao lên mà xõa tung xuống bên vai đổ dài như thác nước. Hắn đứng trong màn sương mù mỏng nhẹ làm thân ảnh càng thêm phong tình vạn chủng. Nhìn vào đôi đồng tử màu hổ phách đó Tiêu Chiến khẽ nuốt nước miếng tự trách mình đúng là sắc lang.

"Hôm nay dậy sớm vậy sao? Đầu có đau không?"

Vương Nhất Bác bước lại gần y, Tiêu Chiến thuận thế lùi lại làm hắn khựng lại. Nhận thấy có gì đó không đúng lắm y ho khan hai tiếng.

"Có... Có lẽ ta vẫn đang say, ngươi như thế này... Tốt nhất đừng tiến lại, ta sợ ta làm càn thì xong."

Tiêu Chiến chắc chắn màn sương mù có thể che được gương mặt đang đỏ lừ của mình. Vương Nhất Bác ngẩn ra một lát rồi bật cười, tiểu bảo bối nhà hắn hôm nay đặc biệt khả ái vậy nha. Bước thêm vài bước hắn thì thầm vào tai y, hơi nóng phảng phất khiến tai y có chút ngứa.

"Không sao. Ta mặc ngươi làm càn."

Tiêu Chiến mặt đỏ đến tai theo phản xạ giật lùi lại, thật không may một bước chân khiến y hoa hoa lệ lệ rơi xuống hồ, nước hồ sáng sớm lạnh lạnh khiến y tỉnh hẳn, từng đợt sóng mạnh mẽ đánh thức những đóa liên hoa còn đang say ngủ.

"Ngươi không sao chứ?"


Vương Nhất Bác nhịn cười kéo tiểu khả ái của hắn dậy, từ đầu đến chân y ướt sũng, gương mặt nhất quyết cúi xuống cố che đi đôi tai đang còn hồng hồng, y bảo trì cúi đầu đi vào bên trong, Vương Nhất Bác kéo tay y lại, dùng tay vòng qua chiếc eo thon nhỏ nâng cằm mà hôn lên môi y. Mắt Tiêu Chiến mở to hết cỡ, nhiệt độ cơ thể lập tức tăng lên, y thật không dám tưởng tượng tình cảnh của mình bây giờ, đây là bị cưỡng hôn có phải hay không? Đây là nụ hôn đầu của Tiêu Chiến y đó.

"Ngươi điên rồi ư?"

Vương Nhất Bác sau khi chiếm tiện nghi của y còn thiếu đánh mà liếm liếm môi, vẻ mặt mang theo hai chữ vô tội nhìn Tiêu Chiến. Y mang theo bực dọc cùng vui mừng đi vào bên trong.

Khi y trở ra trời đã bắt đầu xuất hiện ánh sáng rực rỡ của mặt trời. Tiêu Chiến im lặng ngồi hưởng thụ Vương Nhất Bác chải tóc cho y, bàn tay hắn nhẹ nhàng lướt qua từng sợi tóc, xúc cảm mềm mại khiến cho y mong muốn ngủ thêm một giấc. Vương Nhất Bác vừa chải xong tóc cho y nhìn xuống lại thấy Tiêu Chiến nhìn chằm chằm bàn tay của y.

"Sao vậy?"

Tiêu Chiến cười cười xòe bàn tay bé xíu nho nhỏ của mình quơ loạn trước mặt hắn. Miệng vui vẻ tươi cười.

"Bây giờ ta giơ ngón tay là số nào ngươi đọc lên nha."

Vương Nhất Bác không biết tiểu bảo bối nhà hắn lại muốn giở trò gì, nội tâm thấy có chút nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu chấp thuận. Tiêu Chiến dần dần giơ lên từng ngón tay.

"5."

"2."

"1."

"2."


"1."

"1."

"3."

"1."

"4."

521. 21. 1314. Tiêu Chiến mỉm cười hài lòng, Vương Nhất Bác vẫn còn đang lơ mơ với một đám số số xung quanh này liền bị thuộc hạ bên ngoài kéo vào hoàng cung. Dù sao hôm nay cũng là liên hôn giữa Đông Phong và Phùng Nguyên, Vương Nhất Bác trên danh nghĩa là biểu đệ của tân nương và là tam vương gia của Phùng Nguyên cũng nên tới sớm. Tiêu Chiến chỉ nói lần sau ta sẽ cho ngươi biết nó có nghĩa là gì.

Hoàng cung Phùng Nguyên lại trở nên nhộn nhịp, màu đỏ tươi may mắn được treo giăng khắp đại điện, từng bàn mỹ thực được sắp xếp gọn gàng cẩn thận, các quan viên quần thần đều dần tự họp đông đủ, ta chào ngươi ngươi chào ta rôm rả khắp đại điện. Tiêu Chiến một thân hồng y đỏ rực tôn lên nét đẹp thiên sinh thịnh thế, Vương Nhất Bác thấy ánh mắt của tiểu thư quận chúa nhìn y như vậy liền không thuận mắt, vươn tay kéo y về phía sau lưng.

"Ngươi cẩn thận một chút."

Tiêu Chiến nghe lời dặn của y liền thắc mắc, từ đầu đến giờ không phải vẫn ngoan ngoãn ngồi đây sao? Tự dưng kêu người ta cẩn thận, Vương Nhất Bác sao vậy?

Dần dần trong ngoài đại điện được sắp xếp trở nên bình ổn hơn, chức quan từ cao đến thấp ngay ngắn, giờ lành đã đến, làm lễ bái đường thành thân. Liên Phương Nguyên Ngọc đội mũ phượng cùng khăn che mặt màu đỏ thêu hình phụng, dáng nét yêu kiều thướt tha, y nhìn sang Kim Tử Hiên cười khinh bỉ, hôm nay còn không phải bị ta chiếm hết phần nổi rồi hay sao. Tiêu Chiến cũng có chút phục hắn, chỉ mặc hỷ phục thôi có cần rườm rà đến vậy hay không?

Giọng của vị thái giám già hơi the thé vang lên.

"Nhất bái thiên địa.

Nhị bái cao đường.

Phu thê..."


Không để câu nói cuối cùng được hoàn tất, Vương Nhất Bác đau đớn đứng dậy, nỗi đau quằn quại, hắn ôm lấy lồng ngực trái mà bên trong đang đập dữ dội liên hồi khiến hắn không thể nào mà hô hấp được nữa. Đôi mắt của hắn không còn mang màu hổ phách như ngày thường mà dần chuyển sang màu đỏ au hằn rõ từng tia máu, ánh mắt sắc lạnh khiền người ta muốn không lạnh mà run.

Mái tóc từ màu đen chuyển dần sang màu trắng, răng nanh mọc dài hơn, bây giờ nhìn Vương Nhất Bác không khác gì một con thú dữ đang liếm láp xung quanh mong muốn tìm một vị tanh nồng thỏa mãn cơn khát máu.

Tiêu Chiến vừa hoảng sợ vừa lo lắng trước dị trạng của Vương Nhất Bác. Ánh mắt hắn nhìn y, quả thật quá đáng sợ.

"Nhất Bác... Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến kêu từng tiến gọi mong muốn giúp hắn quay lại. Nhưng không, Vương Nhất Bác bây giờ chỉ là một con thú cần máu để thỏa mãn bản thân, quần thần hoảng sợ nép vào một góc, chưa bao giờ họ thấy Chiến thần Phùng Nguyên mang bộ dạng này.

Hắn thật sự là con người sao?

Như một con quỷ dữ đột ngột bị kích thích, trước con mắt của tất cả, trước con mắt của Tiêu Chiến, hắn dùng bàn tay không đâm thủng người của Kim Tử Hiên. Bàn tay hắn được dội máu đỏ lòm, toàn bộ khả năng phản khán đều như bị tê liệt, toàn bộ chết lặng, Kim Tử Hiên mấp máy rồi ngã xuống chết ngay lập tức.

"TỬ HIÊN!!!"

Liên Phương Nguyên Ngọc giật xuống mũ phượng nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh cái xác lạnh tanh của Kim Tử Hiên, giọt nước mắt Tiêu Chiến lăn dài, y nhìn cái xác nằm đó, y nhìn bộ dạng hắn đang vui vẻ liếm láp chút máu tay đọng trên bàn tay, y sợ, y bước lùi hai bước. Toàn đại điện lặng câm.

Vương Nhất Bác lại lần nữa di chuyển, lần này hắn một đường tới chỗ Tiêu Chiến còn đang run run không vững, sắc mặt lạnh lẽo vươn bàn tay vừa đâm thủng Kim Tử Hiên tới chỗ của y.

Y không còn có thể suy nghĩ được gì, mọi thứ diễn ra quá nhanh, y nhắm chặt hai mắt.

Phập!

Tiêu Chiến nhíu mày, y không cảm thấy đau. Y run run mở mắt, thân ảnh bé nhỏ mong manh đang đứng trước mặt y, đỡ cho y một chưởng đó.

"HOÀNG TỶ!!!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương