] Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương Full
-
C14: Chương 14.
Một ngày trước đại hôn.
Vương Nhất Bác đã cho người lấy số đo của Tiêu Chiến làm cho y một bộ lễ phục, toàn bộ y phục của Tiêu Chiến đều màu đen mà đại hôn ai lại mặc hắc y bao giờ. Vậy nên hai ngày trước đã cho người ở cẩm tú phường tới làm y phục cho y. Hôm nay y phục được mang tới, Tiêu Chiến nhăn mặt nhìn bộ hồng y trước mặt.
Tên này nghĩ gì mà lại may cho y một hồng y như vậy? Còn cực kỳ cực kỳ đẹp. Muốn ta lấn át tân lang hay gì?
Nhưng đồ hắn mang tới, y lại không thể không dùng đành miễn cưỡng mặc vào. Bộ hồng y được thiết kế tinh xảo tỉ mỉ, ở đuôi còn được thêu một đóa liên hoa bằng chỉ vàng, y phục quấn quanh càng làm rõ được đường nét tinh tế cùng vòng eo thon nhỏ trên người, đặc biệt màu đỏ rực rỡ này lại càng làm nổi bật làn da trắng sáng mềm mại của bản thể. Thị nữ theo hầu y mặc y phục chỉ có thể cảm thán, mong đến đại hôn người ta đừng mải ngắm nhìn thịnh thế mỹ nhân này mà quên mất ai mới là tân lang.
"Thế nào Nhất Bác?"
Vương Nhất Bác thất thần nhìn vị nam tử trước mặt, đôi mắt câu nhân cùng nụ cười của y làm ngưng trệ mọi suy nghĩ của hắn, chén trà trên tay cũng ngưng lại giữa không trung. Đôi đồng tử màu hổ phách dán chặt lên người thiếu niên trước mặt. Tiêu Chiến thấy y nhìn mình không chớp mắt liền đi lại ngồi xuống trước mặt hắn, đôi tay thon dài cầm lấy ly trà mà hắn đưa lên nhưng rồi lại không thể uống. Tên này u mê Bắc Đường Mặc Nhiễm vậy sao?
"Không đẹp sao?"
Tiêu Chiến búng tay tách một cái khiến hắn đột ngột tỉnh dậy nhìn xung quanh.
"Không. À đẹp... rất đẹp."
Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn liền phụt cười. Vết bớt hình hoa sen ẩn ẩn hiện hiện dưới môi làm hắn nuốt ực một cái. Chỉ khi nào mà Tiêu Chiến hoàn toàn buông bỏ mọi phòng bị thì vết bớt ấy mới có thể hiện ra, chứng tỏ trong lòng y Vương Nhất Bác là kẻ có thể tin tưởng.
"Nhiễm nhi. Hôm nay bản vương đưa ngươi đi tới một nơi."
Tiêu Chiến gật gật rồi vào trong thay y phục. Vương Nhất Bác thầm thở ra một hơi, vừa nãy thật nguy hiểm nha, suýt nữa không kiềm chế được. Uống nhanh ngụm trà chờ người bên trong thay y phục, khi trở ra y vẫn là y, một bộ hắc y bó tay, tóc quấn dây màu đỏ bắt mắt. Hai người một trắng một đen đi ra ngoài vừa đi vừa nói vừa cười, khung cảnh hòa hợp đến lạ.
Nơi Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến là doanh trại của Phùng Nguyên. Nơi này là nơi binh lính ngày đêm huấn luyện, xa hơn một chút là lì rèn binh khí ngày đêm đỏ lửa. Bước vào một căn lều làm bằng vài trắng, có vài vị tướng quân vẫn đang chau mày bàn binh bố trận. Tuy nói Thiên Ninh và Đông Phong không có động tĩnh nhưng bên trong Phùng Nguyên vẫn có những tráng sĩ không phục triều đình đứng lên phản kháng, mà những cuộc nổi loạn quy mô lớn không phải là ít, vì vậy cũng làm cho binh sĩ có chút đau đầu.
Tiêu Chiến được đưa đến nơi mà binh lính luyện cung. Từng tấm bia với hàng loạt mũi tên được phóng ra mạnh mẽ ghim vào hồng tâm, từng tiếm gươm kiếm va chạm vào nhau đầy sắc bén, Tiêu Chiến chưa từng nhìn thấy một nơi như thế này, nhìn gươm đao lạnh lẽo mới biết ngoài sa trường sự sống cái chết mong manh hơn sợi chỉ, ngươi sống ta chết phụ thuộc vào một lần vung kiếm có bao nhiêu tàn nhẫn dứt khoát.
Y nhận ra ánh mắt của họ nhìn Vương Nhất Bác là toàn bộ cung kính và ngưỡng mộ. Vương Nhất Bác như là sức mạnh tinh thần và là chỗ dựa cho họ. Vương Nhất Bác còn một hơi thở thì họ còn niềm tin để chiến đấu.
Đến đây Tiêu Chiến mới biết, Vương Nhất Bác gánh trên vai toàn bộ giang sơn Phùng Nguyên, gánh trên vai toàn bộ sinh mệnh của binh sĩ cùng niềm tin của lê dân bách tính. Đội quân hùng mạnh, bách chiến bách thắng.
Vương Nhất Bác lưu ý đến đoản kiếm trên thắt lưng Tiêu Chiến, màu đen như ẩn trong màu y phục nhưng họa tiết liên hoa nạm ngọc đó lại nổi bật sáng lấp lánh.
"Nhiễm nhi. Đoản kiếm này của ngươi?"
Tiêu Chiến đang mải nhìn một nhóm binh lính luyện đánh kiếm, từ trong thắt lưng rút ra.
"À. Là lễ vật của Minh Hoàng sơn trang. Sao?"
Vương Nhất Bác lắc đầu. Bàn tay mang theo vài vết chai sạn rút kiếm ra khỏi vỏ. Đôi lông mày lập tức nhíu chặt, loại kim khí này hắn chưa từng thấy qua trước đây. Hắn đã từng tốn rất nhiều công sức mới có thể tìm ra loại kim khí như hiện nay, nhưng loại kiếm này một sợi tóc rơi vào cũng có thể lập tức đứt đôi. Mà loại kim khí này chỉ có thể là kim khí huyền thoại thời Trung cổ mà hắn từng nghe qua. Từng đường vân đặc trưng như ghép từ hàng nghìn mảnh thép khác nhau mà chưa có bất kỳ vũ khí nào cho ra được. Thế lực của Minh Hoàng sơn trang rốt cuộc lớn tới đâu lại có thể đem tặng một loại binh khí như vậy.
"Có vấn đề gì sao?"
Vương Nhất Bác tra kiếm lại vào vỏ. Điều hắn lưu tâm là hình hoa sen trên vỏ kiếm, ai cũng biết Phùng Nguyên lấy mẫu đơn làm đặc trưng, tại sao lại mang thứ hình thù này nạm vào? Đặt thanh đoản kiếm vào tay y, hắn chỉ âm trầm trả lời.
"Không có gì. Là một thanh kiếm tốt."
Tiêu Chiến vui vẻ đem thanh kiếm để lại trong thắt lưng, cái này y cảm nhận được rõ ràng là Minh Hoàng sơn trang cố ý mang đến cho y mà. Hơn nữa sau này nhất định sẽ phải dùng tới. Nhưng mà hôm qua y nằm mơ thấy Hàn Nhược Tuyết. Sao có cảm giác như hồng hạnh vượt tường vậy.
Dạo hết một vòng y mệt mỏi ngồi xe ngựa quay về Thần vương phủ. Vương phủ từ trong ra ngoài được bọc bởi một màu đỏ rực cùng không khí vui vẻ tấp nập. Gia nhân trong phủ chạy qua chạy lại, thị nữ của Liên Phương Nguyên Ngọc thấy hai người họ trở về liền chạy đến.
"Vương gia. Công tử. Tiểu thư cho mời."
Vương Nhất Bác gật đầu. Thị nữ cúi đầu lui xuống trở về biệt viện. Vừa mới đi một vòng lại tiếp tục đi qua Thanh Tâm viện của Nguyên Ngọc. Bên trong đang cười cười nói nói rất vui vẻ. Liên Phương Nguyên Ngọc thấy hai người họ liền một thân hỷ phục đỏ bước ra bên ngoài. Hỷ phục được thêu lên những họa tiết cầu kỳ tinh tế bằng chỉ vàng, đầu đội phượng mão cài trâm ngọc, tóc vấn cao cùng nét trang điểm sắc sảo làm tôn lên vẻ mỹ miều vốn có.
"Tỷ tỷ. Tỷ thật sự rất đẹp. Bây giờ ta thật có chút không nỡ gả tỷ đi."
Tiêu Chiến đi lại nắm tay tỷ tỷ làm nũng. Y nhăn nhăn mũi, thật quá hời cho tên Kim chim công đó rồi. Tỷ tỷ y phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân rồi. Liên Phương Nguyên Ngọc mỉm cười nhéo mũi đệ đệ.
"Hôm nay ta xuống trù phòng làm vài món, đệ và vương gia không biết có muốn cùng ăn không?"
Tiêu Chiến gật đầu không cần suy nghĩ dù chỉ một chút. Y quay qua nhìn Vương Nhất Bác đang im lặng.
"Ngươi muốn không?"
Vương Nhất Bác gật đầu. Tiêu Chiến cảm nhận được nỗi bất an trong suy nghĩ của hắn. Rốt cuộc hắn đang lo lắng điều gì? Tại sao không nói cho y biết? Đến bây giờ y vẫn cảm thấy Vương Nhất Bác có quá nhiều điều y không thể hiểu, càng không thể biết.
"Ngốc. Ta không sao."
Vương Nhất Bác thấy y nhìn mình như vậy liền mỉm cười cốc đầu y một cái thật đau. Tiêu Chiến đưa tay xoa xoa trán, chu chu môi đi vào bên trong. Trên bàn đều là những món mà y rất thích, còn có cả canh hầm củ sen. Không biết từ đâu mà trên bàn lại nhiều thêm một bình rượu, Thiên Tử Tiếu nghe danh đã lâu giờ mới được nếm thử. Tiêu Chiến có chút e ngại, y bình thường một chén đã say, không biết tửu lượng của bản thể này như thế nào. Rồi lại nghĩ nghĩ, Bắc Đường Mặc Nhiễm vốn là thái tử Liên Hoa, tiệc rượu nếm không ít có lẽ không sao.
Uống hết một chén canh, y hài lòng liếm môi níu giữ chút tư vị ngon lành ấy. Canh của tỷ tỷ luôn là ngon nhất. Tiếc là sau ngày mai không còn được ăn canh của tỷ tỷ thường xuyên nữa. Nghĩ đến đó y lại có chút mất mát, tay thuận thế lấy ly rượu của Vương Nhất Bác vừa rót đầy uống cạn một hơi. Thiên Tử Tiếu vốn rất nồng, rượu vừa ngấm đầu óc y đã quay cuồng không biết đâu là trên đâu là dưới.
Là y tính sai rồi, bản thể này từ nhỏ đã bị bắt tới Phùng Nguyên có được không, bị ném vào lãnh cung không lẽ còn được cung phụng như vua chúa ngày ngày uống rượu ăn thịt, tửu lượng của y lấy ở đâu ra chứ. Vậy là sau một ly rượu y đã hoàn toàn ngã gục.
"Nhiễm nhi. Ngươi không sao chứ?"
"A Nhiễm. A Nhiễm."
Vương Nhất Bác cùng Liên Phương Nguyên Ngọc thấy y sau khi uống rượu bắt đầu ngồi ôm bình rượu hi hi ha ha một mình một góc, hai má phúng phính dần hồng lên. Không những vậy, nhờ bản thể này mà lần say này nói nhảm Chiến lại lên sóng.
"Tỷ tỷ... hức... A Nhiễm không muốn tỷ xuất giá... Hức... muốn tỷ ngày ngày nấu canh cho đệ... tỷ đừng đi..."
Tiêu Chiến đi lại nắm nắm góc áo vò nhàu nhĩ, Liên Phương Nguyên Ngọc ôn nhu nhìn đệ đệ say thành một cục lại nói nhảm. Bất đắc dĩ cười cười dỗ dành.
"Tỷ tỷ hứa sẽ thường về thăm đệ, nấu canh cho đệ ăn, có được không?"
Tiêu Chiến hai mắt to tròn đầy nước nhìn nàng. Ngón tay út nhỏ nhỏ chìa ra.
"Tỷ hứa đi."
Liên Phương Nguyên Ngọc lấy ngón tay mình móc vào ngón tay bé xíu của y. Nói một câu "hứa với đệ" liền thành công dỗ y ngoan ngoãn uống canh, y cầm bát uống một hơi cạn sạch. Trời cũng không còn sớm nữa, nàng liền nói vương gia đưa y về nghỉ ngơi, nếu không ngày mai lại không có tinh thần tới hôn lễ của nàng. Nàng còn đặc biệt xuống nấu một chén canh giải rượu cho y uống.
Tiêu Chiến từ Thanh Tâm viện đi ra liền nhất định ngồi xuống đất nói mình mệt không còn sức đi nữa. Vương Nhất Bác nhìn y như tiểu hài ba tuổi liền ngồi xuống trước mặt y.
"Gọi ca ca. Ta sẽ cõng ngươi về."
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn. Giọng nói pha chút âm mũi hướng hắn mỉm cười nghịch ngợm.
"Ca ca! Ca ca mau cõng ta đi."
Nói rồi còn vươn hai tay ra, bàn tay nhỏ nhỏ khé đung đưa giữa không trung. Trước sự khả ái này tâm tình hắn tan ra thành nước, nựng má y một cái rồi đưa lưng cõng y. Đi được một đoạn đường Tiêu Chiến liền đột nhiên mở miệng, hơi nóng cùng hương rượu thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi của hắn.
"Nhất Bác. Nếu ta không phải Bắc Đường Mặc Nhiễm ngươi có còn thích ta không?"
Vương Nhất Bác có chút ngạc nhiên nghe y còn lẩm bẩm cả một đoạn dài sau lưng nhưng lại nghe không rõ. Chỉ nghe được một câu hỏi đầy khó hiểu như vậy? Y không phải Bắc Đường Mặc Nhiễm thì còn có thể là ai chứ? Cho là y say rồi nói nhảm, hắn nhanh chong mang y về giường, đắp chăn kéo lên qua cổ cho y rồi mới rời đi.
Ra tới bên ngoài hắn nhìn minh nguyệt trên trời cao, chỉ còn ba ngày nữa là đến trăng tròn, đến lúc đó hắn phải giải thích dị trạng của mình cho y hay trực tiếp che giấu y chuyện này mới đúng đây? Thở dài một hơi, hắn chắp tay đi vào bên trong, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Tiêu Chiến, vòng tay ôm lấy y vào lòng.
Sau này dù có bất kỳ điều gì xảy ra, ngươi nhất định không được bỏ rơi ta, có được không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook