Vãn Hồi
-
Chương 88
.
Chủ trì đấu giá từ thiện lần này – Trần tước sĩ cũng là một người có tiếng. Nguyên quán của ông ở Hồng Kông, trước khi ông gây dựng sự nghiệp chỉ có hai bàn tay trắng, đặt mua một phần tài sản lớn, sau năm mươi tuổi thì tận sức làm từ thiện, không chỉ bản thân ông hằng năm sẽ quyên góp một khoản tiền kếch xù, ông còn lợi dụng sức ảnh hưởng của mình mà định kỳ tổ chức hội đấu giá từ thiện, được bao nhiêu thì dùng hết vào việc thiện. Khi đó, đất nước còn chưa độc lập, vẫn lệ thuộc vào nước Anh, nữ hoàng Anh khi nghe chuyện về ông, để biểu dương cho hành động tốt này, nên trao tặng cho ông danh hiệu nam tước, kể từ đó về sau mọi người đều gọi ông là Trần tước sĩ.
Hiện giờ Trần tước sĩ đã tám mươi tuổi, vẫn có tinh thần như trước, càng già càng dẻo dài. Nhưng sau khi đất nước độc lập, buổi đấu giá từ thiện không chỉ tổ chức ở Hồng Kông, mà hàng năm sẽ chọn một thành phố, mời người nổi tiếng có tiền, có danh vọng nhất tham dự.
Buổi đấu giá được Trần tước sĩ công khai, minh bạch. Mỗi vị khách được mời sẽ mang ra một hoặc vài vật quyên tặng, mỗi đồ vật sẽ được ghi chú rõ là ai quyên góp, sau đó công khai bán đấu giá tại chỗ, nếu trong buổi đấu giá vật phẩm không có người nào mua, sẽ giao cho hội đấu giá tương đương, chờ sau buổi đấu giá sẽ công bố giá. Sau mỗi một buổi đấu giá, những khách được mời sẽ được tặng một quyển sách màu tím do Trần tước sĩ cho người tỉ mỉ chế tạo, trên đó đều có danh sách những khách quý tham gia, những vật được quyên góp, giá cả cùng với giá bán ra khi đấu giá.
Những khách mời này đều là những người không thiếu tiền, thứ họ muốn là mặt mũi và danh vọng. Buổi đấu giá từ thiện của Trần tước sĩ chính là cho họ mặt mũi, lại tạo cơ hội làm náo động lớn, mỹ danh chính là từ thiện. Cho nên những người được mời đều cảm thấy vinh hạnh, mà không chối từ.
Tuy rằng vật quyên tặng không giới hạn tính chất cũng như giá trị, cho dù anh dám quyên góp vật tùy tiện, nhưng trong hoàn cảnh công khai thẳng thắn, người người chỉ sợ mình quyên tặng không ổn, sẽ không bằng người khác.
Tuy nói giá khởi đầu đều do người quyên tặng đưa ra, nhưng nếu là hàng giả cố ý nâng cao giá trị là không có khả năng, bởi vì mỗi buổi đấu giá đều sẽ mời đến các chuyên gia mọi mặt giám định nghiêm túc mỗi vật quyên tặng, nhất là những vật phẩm quyên góp là đồ cổ, tranh chữ linh tinh dễ dàng có hàng giả.
Đã từng có một vị khách quý đắc ý tràn trề mà quyên góp một đồ cổ giá trị cực kỳ cao của mình, nghĩ là đứng thứ nhất, cuối cùng giám định từ bên chuyên gia lại là đồ giả, tuy rằng cũng có giá trị, nhưng còn lâu mới bằng giá trị mà bản thân vị khách đó tự cho. Vị khách ấy nhất thời trở thành trò cười, một quãng thời gian dài sau đó, chuyện này cũng trở thành chuyện cười cho người trong giới.
Mà sau đó, mỗi một vị khách quý đều nghiêm túc kiểm định vật quyên tặng của mình, dù sao tổn thất tiền bạc là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn.
Buổi đấu giá từ thiện năm nay của Trần tước sĩ chọn chính là Tô gia, một trong những gia tộc vốn có danh tiếng nhất, tất nhiên nhận được thư mời, trong hoàn cảnh này, Tô Mạc đương nhiên phải tự mình ra mặt.
Mỗi một khách được mời có thể mang theo một người đồng hành, bất kể là vợ, tình nhân, bạn bè, cấp dưới, đều được. Mà người đồng hành thì không cần quyên tặng, nhưng nếu muốn quyên góp cũng được, cũng sẽ được ghi vào danh sách.
Lục Diễn và Tô Mạc cùng dừng ở bãi đỗ xe của khách sạn Lệ Tinh, đi lên tầng cao nhất, vừa ra khỏi thang máy đã có người chuyên trách ngăn lại, yêu cầu đưa ra giấy mời, Tô Mạc đưa ra một thư mời, lập tức có người cực kỳ khách khí dẫn hai người tới chỗ đăng kí.
Vật phẩm quyên tặng của Tô Mạc là đồng hồ gia công của J. Farren-Price, chuyên gia kiểm tra không có vấn đề xong, có thể đăng kí ngay.
Lục Diễn cũng không cần phải quyên tặng, có điều hôm nay hắn đến đã có sự chuẩn bị, khi hắn chỉ ra đồ quyên tặng, nhân viên đăng kí có chút không tin, nói “Ngài đợi một lát!” Lập tức phái người đi giám định thật giả.
Rất nhanh nhân viên giám định quay lại, xác định đây là đồ thật, mà còn xác nhận thêm lần nữa với Lục Diễn, nhân viên đăng kí có chút kích động, gã nắm chặt tay Lục Diễn, “Lục tiên sinh, cực kì cảm tạ sự rộng lượng của ngài. Vật phẩm quyên tặng này tuyệt đối là vật phẩm có giá trị cao nhất từ trước đến nay trong những buổi đấu giá do Trần tước sĩ tổ chức, ngài thật sự có ý định quyên góp nó sao?”
Lục Diễn mỉm cười gật đầu. “Tôi cực kì chắc chắn.”
Nhân viên đăng kí nói ra một lèo lời cảm ơn, sau đó dẫn hai người đến vị trí đầu tiên đã được sắp xếp.
Phòng tiệc bố trí khác với những buổi đấu giá thông thường, trông có vẻ thoải mái hơn, đại sảnh bữa tiệc ngăn nắp sắp đặt những chiếc bàn tròn, mỗi vị khách quý và người đồng hành đều ngồi trên một chiếc bàn tròn riêng rẽ.
Vị trí cũng được sắp xếp rất chu đáo, trên cơ bản dựa theo giá trị của vật quyên tặng từ cao xuống thấp. Đương nhiên, bởi vì khách quý có người đến trước người đến sau, mà nhân viên đăng kí cũng không thể nhận biết rõ ràng người nào quyên góp hơn, cho nên chỉ dựa theo thường lệ mà sắp xếp số ghế, cũng không chính xác hoàn toàn. Chẳng qua người có thể ngồi vào vị trí trước tiên, ít nhất có thể nói lên vật phẩm quyên tặng của người này chắc chắn là cực kỳ xa xỉ.
Trên mỗi bàn tròn đều có rượu và điểm tâm. Sau khi khách mời ngồi xuống, nhân viên phục vụ rất nhanh sẽ mang tấm bảng ghi tên lên, thuận lợi cho việc kêu giá khi buổi đấu giá bắt đầu. Bởi vì số lượng người không nhiều lắm, cho nên không cần dùng số mà trực tiếp dùng tên, mỗi lần kêu giá sẽ báo tên khách mời một lần, mà lúc này những khách được kêu tên sẽ có ánh sáng chiếu tới người. Thẻ báo giá thì không chỉ khách mời mới có, mà là mỗi người có vật quyên tặng đều sẽ có, cho nên mặc dù không phải khách mời chính thức thì Lục Diễn bởi vì có vật quyên tặng cũng lấy được thẻ báo giá.
Thẻ báo giá được chia ra các cấp, dựa theo giá khởi điểm của vật phẩm, dưới một triệu là màu vàng, từ một triệu đến năm triệu là màu bạc, còn trên năm triệu là màu vàng kim. Tấm thẻ của Tô Mạc là màu bạc, còn của Lục Diễn lại là màu vàng kim cao cấp nhất. Để khuyến khích tinh thần cạnh tranh của các khách mời, người chủ trì thật sự đã tốn hết công sức. Lục Diễn thầm cảm thán trong lòng, có điều hắn vốn không định mua cái gì, cho nên thẻ cũng chỉ cầm chơi mà thôi.
Lục Diễn và Tô Mạc tới hơi sớm, hai người gần như là người đến đầu tiên.
Tô Mạc biết rất rõ lịch trình của Lục Diễn, nên hỏi thẳng: “Hôm nay anh thử vai thế nào?”
Lục Diễn cười đáp, “Đã nhận được rồi.”
Tô Mạc cũng nở nụ cười, “Không ngạc nhiên chút nào, lúc em nhìn thấy kịch bản đã nghĩ anh thích hợp nhất.”
“Ồ, vì sao vậy?” Lục Diễn trực tiếp bỏ qua chuyện “xem qua kịch bản” của Tô Mạc.
“Em biết sở trường của Trần Lập, trước kia cũng từng hợp tác với ông ta. Ông ta tuyển chọn diễn viên, diễn xuất không hẳn là chỉ tiêu chính, mà phải là độ phù hợp của diễn viên với nhân vật. Cho nên khi ông ta thử vai nhân vật, sẽ không chỉ để diễn viên diễn một đoạn phim, mà còn trực tiếp tạo hình và hóa trang thành nhân vật, ánh mắt đầu tiên phải có cảm giác, ông ta mới có thể suy xét tiếp. Em đã xem qua kịch bản, lần này yêu cầu của Trần Lập, một là trẻ tuổi, hai là có khí chất, ba mới là diễn xuất. Bây giờ trong giới nghệ sĩ, nhiều người diễn xuất không tồi, nhưng phần lớn là không hợp độ tuổi. Mà độ tuổi và khí chất phù hợp, anh là người tốt nhất. Em tin tưởng Trần Lập chỉ cần không phải kẻ tai điếc mắt mù, nhất định sẽ chọn anh.” Tô Mạc vẻ mặt thản nhiên nói.
Lục Diễn cười khẽ, “Lời này của em nên nói với Phong ca đi, em không nhìn thấy anh ấy khẩn trương thành dạng gì đâu. Thật giống như người thử vai là anh ấy chứ không phải anh.”
“Anh ta là quan tâm quá nên bị loạn.” Tô Mạc nói.
“Vậy em không quan tâm anh sao?” Lục Diễn hỏi có vẻ thâm ý.
Ánh mắt của Tô Mạc kiên định, thấp giọng nói: “Bởi vì em càng có lòng tin với anh.”
Lục Diễn mím môi lại, trong mắt rực cháy, lặng lẽ nắm tay Tô Mạc dưới gầm bàn.
Bốn bề yên lặng, Tô Mạc nhẹ nhàng nắm lại tay hắn.
Hai người bên ngoài không thể hiện gì, bên trong âm thầm ngọt ngào đan cài mười ngón tay, loại thân mật trước mặt công chúng kiểu này lại tạo ra một sự kích động khác.
Rất nhanh, những khách mời khác lần lượt đến.
Khách được mời đều là những người nổi tiếng, hầu như có quen biết lẫn nhau, chỉ là quan hệ xa hay gần mà thôi.
Tô Mạc tuy trẻ tuổi, nhưng thành tựu của anh không nhỏ, địa vị cao, cho nên những người quyên góp xong đều chủ động qua đây chào hỏi, chứ không dám làm bộ làm tịch mà chờ Tô Mạc tới chào trước. Tô Mạc cũng thản nhiên tiếp nhận, anh luôn tỏa ra một luồng khí thế áp bức mạnh mẽ chỉ có ở những người đứng trên đỉnh cao.
Mỗi người đi qua chào hỏi cũng đều dùng ánh mắt nghi ngờ liếc sang người trẻ tuổi đang ngồi cùng Tô Mạc, là cùng một người với lúc ở sân chơi golf, Tô Mạc chỉ thản nhiên giới thiệu một chút, “Đây là Lục Diễn.” Cũng không nói gì thêm.
Hầu hết những người đó đều “Ồ” lên một tiếng, giống như bừng tỉnh, sau đó nhiệt tình bắt tay với Lục Diễn, miệng nói “Hân hạnh hân hạnh”, thật ra thì không biết hắn là ai.
Nhiều người đến dần, nhất là những khách mời đem đủ loại người đẹp theo, bình thường đều chú ý tới giới giải trí, dĩ nhiên nhận ra đại minh tinh Lục Diễn. Nhưng các cô cũng chỉ dám thủ thỉ bên tai, trong những trường hợp này, các cô không có tiếng nói ở đây.
Những khách mời biết thân phận của Lục Diễn cũng không nói gì thêm, hầu hết đều nghi ngờ trong lòng, đây chẳng lẽ là công tử thế gia nhà ai bởi vì có hứng thú mà dạo một vòng ở giới giải trí? Hơn nữa khi họ nhìn thấy tấm thẻ trên tay Lục Diễn lại là màu vàng kim, còn cao hơn Tô Mạc một cấp, càng thêm củng cố suy nghĩ này trong lòng.
Hầu như không ai dám đi lên kiểm nghiệm suy nghĩ này, dù sao trong mắt đại đa số gia tộc, minh tinh có nổi tiếng đến đâu, cũng không thể được đặt lên bàn tiệc được, chỉ sợ hỏi sai phạm vào điều cấm kị. Cho dù có một hai người gan lớn hỏi thăm quanh co lòng vòng, Tô Mạc cũng chỉ cười nhạt bỏ qua.
Chờ đến khi không có ai đến nữa, Tô Mạc nhỏ giọng cười, “Bây giờ mấy người đó chắc chắn đang suy đoán thân phận của anh, có lẽ sẽ nghĩ anh là thành viên của gia tộc nào đó. Nói không chừng còn có người muốn lôi kéo làm quen với anh nữa đấy.”
Lục Diễn chỉ cười không quan tâm, “Để bọn họ thất vọng rồi, anh chẳng qua là một người bình thường thôi.”
Tô Mạc nhẹ nhàng liếc tấm thẻ báo giá trên tay hắn, nói: “Cầm thứ này trong tay, còn nói mình là người bình thường. Nếu em không biết anh, em cũng không tin.”
Lục Diễn nhỏ giọng nói, “Em nói xem, như anh, có được coi là cáo mượn oai hùm không?”
Tô Mạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai người đang đi về phía này, càng đè thấp thanh âm, “Nếu anh là cáo, thì hùm đến rồi.”
Hoàn chương 88
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook