Vãn Hồi
Chương 87

Chẳng có người đại diện nào lại không hy vọng diễn viên mà mình dìu dắt có thể đóng một vai diễn trong phim của Trần Lập. Thế nhưng, nếu nói Tần Phong giúp Lục Diễn nhận bộ phim điện ảnh này thật ra cũng không đúng cho lắm, bởi vì hắn chỉ là nhận cơ hội đi thử vai mà thôi. Còn rốt cuộc có thể tiếp nhận bộ phim này hay không thì hoàn toàn dựa vào năng lực của Lục Diễn.

Tần Phong quen biết nhiều, quan hệ rộng, hắn vừa nghe nói Trần Lập đang tìm nam nhân vật chính cho bộ phim mới, cần một diễn trẻ, khí chất tốt, đương nhiên quan trọng nhất là yêu cầu diễn xuất tốt. Thậm chí Tần Phong không để ý đến đề tài lần này của bộ phim, liền dựa vào quan hệ để truyền đạt ý định thử vai tới Trần Lập.

Là một đạo diễn có sức ảnh hưởng, Trần Lập tuyển chọn diễn viên tất nhiên sẽ không bị người khác thao túng, trước tiên ông ta muốn tự phụ trách bộ phim của mình, sau đó mới cần đến bên đầu tư lo liệu, muốn nhờ quan hệ hay những nguyên nhân riêng khác để đến với bộ phim đều thất bại, ông ta sẽ tuyệt không chấp nhận chuyện đó.

Rất nhiều năm trước, có một lần, một nhà đầu tư vô số tiền bạc yêu cầu Trần Lập giao một vai phụ cho nữ diễn viên gã vừa ý, nhưng nữ diễn viên kia mặt mũi chẳng ra sao mà hoàn toàn không biết diễn, nhân vật chỉ là một vai phụ nhưng đòi hỏi kỹ năng diễn khá cao. Khi đó Trần Lập còn lâu mới đạt đến danh tiếng như bây giờ, chỉ là một đạo diễn trẻ tuổi sứt đầu mẻ trán tìm nhà đầu tư, nhưng ông ta cũng không nhân nhượng, thà tìm một nhà đầu tư khác chứ không chấp nhận sự sắp xếp, kết quả cuối cùng bên đầu tư phải nhân nhượng trước.

Tính tình ương ngạnh của Trần Lập có tiếng trong giới, độ nổi tiếng giống như bộ phim của ông ta, đã không kẻ nào dám vuốt râu lão hổ nữa. Nhưng với lực ảnh hưởng trong giới của Tần Phong, tranh thủ lấy một chỗ để thử vai thì không có vấn đề gì.

Với sự hiểu biết của Tần Phong, lần này tính cả Lục Diễn thì tham gia thử vai cũng có ba người. Có thể thấy được cho dù chỉ là cơ hội thử vai cũng không dễ dàng có được.

Mặt khác về hai người kia Tần Phong cũng nghe qua, một người là Sở Vũ Sơn, còn lại là Giang Mạnh Nham, hai người đều rất trẻ, chưa đến ba mươi.

Sở Vũ Sơn là một ngôi sao từ khi còn nhỏ, khi cậu ta còn bé đã đóng nhân vật đứa bé — vai chính trong bộ phim chiến tranh, một lần liền thành danh. Lúc đó cậu ta được hoan nghênh đến nỗi một phần mười những đứa trẻ sinh năm đó đều được đặt tên theo nhân vật trong phim hoặc tên thật của cậu ta. Cũng trở thành ảnh đế nhỏ tuổi nhất trong lễ trao giải Bách Thảo. Sau đó cậu ta đóng thêm mấy bộ phim khác, nhưng hầu như đều giống dạng nhân vật đầu, không có đột phá quá lớn. Lại thêm sau này, bởi vì nguyên nhân học hành, rời xa giới diễn viên, đến khi hết đại học mới trở lại, đã không còn là thế giới năm đó nữa.

Sở Vũ Sơn hồi bé là bé trai mềm mại đáng yêu, cũng may khi lớn lên thì không như thế nữa, càng thêm đẹp trai tỏa sáng như ánh mặt trời. Bởi vì ưu thế về ngoại hình, cậu ta cũng không giống như những ngôi sao nhỏ tuổi khác, lớn lên liền mất đi yêu mến của mọi người. Có nền tảng từ tấm bé, cậu ta nhận đóng vài bộ phim truyền hình, lúc đầu còn là nam phụ, hai năm gần đây đã bắt đầu được đóng vai chính, tuy rằng không đạt được trình độ tỏa sáng như khi còn bé, nhưng con đường phát triển cũng thong thả, rộng mở.

Giang Mạnh Nham lại là nam diễn viên có thực lực gần đây. Thời điểm anh ta ra mắt cũng gần lúc Lục Diễn ra mắt mấy năm trước, ngay từ đầu cũng là một kẻ không có tiếng tăm gì, nhận vai diễn đều là đủ các loại vai nam thứ linh tinh, tốt nhất cũng chỉ là nam phụ thứ ba, thứ bốn. Mãi cho đến khi anh ta cưới một ngôi sao nữ đang nổi như cồn, mới có cơ hội đổi đời. Nhờ quan hệ của vợ, liền nhận được vai nam chính trong một bộ phim được đầu tư, không nghĩ tới bộ phim lại thành công, độ nổi tiếng của nam chính cũng theo đó mà tăng tiến, sau đó lại đóng thêm mấy bộ phim truyền hình cũng được gọi là thành công rực rỡ, Giang Mạnh Nham cứ như vậy mà vinh danh thành diễn viên hạng hai trong nước. Nhưng đến bây giờ người ta còn nói anh ta bám váy vợ, khiến anh ta không mấy thoải mái.

Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Tần Phong sau khi biết đối thủ của Lục Diễn, thoáng thở phào trong lòng, tuy rằng hai người kia cũng là hai nam diễn viên ưu tú có thực lực, nhưng Tần Phong tin rằng Lục Diễn càng có năng lực hơn.

Địa điểm thử vai cũng không phải một nơi tùy tiện, mà là một văn phòng làm việc chính thức, đầy đủ mọi thứ từ ánh sáng quay phim lẫn tạo hình hóa trang, giống như một lần quay phim thật sự vậy, có thể thấy được sự coi trọng của đạo diễn Trần.

Lục Diễn là người tới đầu tiên, kế tiếp là Sở Vũ Sơn, cuối cùng là Giang Mạnh Nham, có điều đến trước đến sau cũng không dưới mười phút, mà dẫu hội tụ nhiều diễn viên lớn nhưng vẻ mặt Trần Lập cũng không thay đổi gì.

Sau khi người đến đông đủ, Trần Lập không nói hai lời, cho bọn họ đi đổi trang phục và hóa trang trước. Trong lúc đó để bọn họ thương lượng thứ tự diễn, dù sao cũng chỉ có ba người.

Sở Vũ Sơn và Giang Mạnh Nham đều có chút do dự, tuy rằng chỉ có ba người tham gia thử vai, nhưng thứ tự trước sau vẫn rất quan trọng, Trần Lập đương nhiên không có ý định mở cuộc thử vai kín từng người, mà hai người còn lại cũng có thể đứng bên xem. Cứ như vậy, người nào đầu tiên đương nhiên sẽ chịu thiệt một chút, người sau vừa có thể tham khảo cách diễn của người trước, cũng tránh sai sót. Đương nhiên, người diễn sau cũng không phải không mạo hiểm, nếu người diễn trước quá đỉnh, ngược lại càng dễ dàng khiến người sau bị áp lực.

Thấy hai người kia không nói gì, Lục Diễn mỉm cười, “Nếu không thì tôi diễn đầu đi? Đúng lúc tôi đến đầu tiên.”

Giang Mạnh Nham lập tức tỏ vẻ tán thành, mà còn thuận tiện nói, “Vậy chúng ta cứ theo thứ tự đến vậy, tôi cuối cùng đi.”

Sở Vũ Sơn cũng không có ý kiến gì, cứ quyết định như vậy.

Quyết định xong, liền tách ra đi hóa trang. Trần Lập chuẩn bị rất chu đáo, cho dù là quần áo, hay tạo hình nhân vật, đều có ba phần, cho nên không ai phải chờ đợi, có thể tiến hành cùng lúc.

Lúc hóa trang, Lục Diễn lần nữa được nhân viên trang điểm khen làn da đẹp, hơn nữa ngũ quan cân đối, góc cạnh phân minh, nên khi hóa trang cực kỳ dễ dàng, ngay cả chỗ cần trang điểm thêm cũng ít đi rất nhiều.

Sau đó là tóc giả, thay trang phục. Nghĩ lại từ khi ra mắt đến nay, đây là bộ phim cổ trang đầu tiên của hắn, nếu như có thể thuận lợi nhận vai. Cũng là lần đầu tiên mặc quần áo cổ trang. Đời trước Lục Diễn không ít lần đóng vai phụ và phụ việc trong đoàn phim cổ trang, nhưng đãi ngộ khác nhau như đất và trời. Khi đó trang phục diễn của hắn đều là những bộ đồ bẩn không biết qua tay bao nhiêu người, chất lượng cực kỳ kém, mặc ở người như một lớp vải thô, vẫn là loại thấp kém. Đương nhiên dưới ánh đèn vẫn không nhìn ra được.

Trang phục trên người lúc này đã không giống thế nữa, quần áo được cắt may tỉ mỉ, chất lượng thượng hạng, trông có vẻ đẹp mắt, chạm vào rất thoải mái, hơn nữa còn mới tinh. Đương nhiên đó cũng không phải đặc quyền cho một mình Lục Diễn, hai bộ kia cũng mới hoàn toàn, nghe nói là bởi vì có cảnh chiến tranh, sợ quần áo dễ dàng bị hỏng, dứt khoát một lần làm ba bộ, chẳng qua là hai bộ màu xanh, một bộ lại là màu đỏ.

Khi Vương Huyền Sách đi sứ là chức quan thất phẩm, theo luật công phục đều là màu xanh lục, sau khi lập công rồi về nước, thăng lên ngũ phẩm, công phục đổi thành màu đỏ. Bộ phim bắt đầu từ lúc đi sứ, mãi cho đến khi được phong thưởng, cho nên hai màu này đều được chuẩn bị trước.

Trần Lập quay phim về chủ đề lịch sử không ít, ông luôn luôn chú trọng mỗi một chi tiết, mỗi lần quay phim đều nhờ đến các chuyên gia sử học. Ví dụ như bây giờ, trang phục trên người của Lục Diễn là bộ đồ màu đỏ, cũng chính là phục trang sau khi Vương Huyền Sách được ban thưởng, hoa văn nhỏ tỉ mỉ, phối với màu vàng kim. Mà hai bộ kia đều là màu xanh lục phối hợp với màu bạc. Mũ quan có hai loại gồm phát quan và khăn đội, đều là màu đen, ở những cảnh theo nghi thức phải đội phát quan, không cần thiết thì có khăn đội đầu. Chuyên viên trang điểm cho Lục Diễn lúc này đeo phát quan cho hắn, tóc đều ngay ngắn cho vào quan, tóc mai trật tự chỉnh tề rất nhẹ nhàng khoan khoái.

Cả tạo hình và hóa trang mất hơn một tiếng, đạo diễn cũng rất kiên nhẫn, không thúc giục.

Ba người cùng lúc đi ra từ phòng hóa trang, ngoại trừ ngoại hình, trang phục cả ba đều cùng một loại, so từng người một, càng xuất hiện đối lập.

Nếu tách từng người ra, không có người nào dám nói Sở Vũ Sơn và Giang Mạnh Nham có gì không ổn, nhưng con người giống như đồ vật vậy, sợ nhất chính là so sánh.

Lục Diễn vốn cao nhất trong ba người, tướng mạo Sở Vũ Sơn cũng không kém hắn là bao, nhưng dáng người Lục Diễn nổi bật hơn, khí chất tốt, càng giống như có vẻ khí khái hiên ngang, hệt như hạc giữa bầy gà. Hơn nữa hắn mặc một thân đỏ tươi so với hai người mặc màu xanh càng nổi bật.

Hầu hết ánh mắt đầu tiên của mọi người, đều dừng lại trên người Lục Diễn, kinh ngạc thầm than một lúc, mới chú ý đến hai người còn lại.

Ánh mắt Lục Diễn thong thả, vẻ mặt bình thản, vừa không quá mức khiêm tốn, cũng không quá cao ngạo. Sắc mặt của hai người kia không tốt cho lắm, Sở Vũ Sơn có vẻ hơi ủ rũ, còn Giang Mạnh Nham thoáng chút buồn bực.

Trần Lập quan sát một lát, là một đạo diễn, tất nhiên phải suy xét một cách toàn diện. Tuy ngoại hình của Lục Diễn khiến ông ta tăng thêm đôi chút hài lòng, nhưng Trần Lập cũng không hướng tới phương diện này nhiều, điều ông ta chú ý nhất là vẻ mặt không giống nhau của ba người, ngược lại càng thêm thiện cảm với Lục Diễn. Không quan tâm tới thắng thua, mặc kệ có phải diễn trò hay không thì hắn đang làm rất tốt. Chỉ có điều cuối cùng vẫn phải xem diễn xuất của cả ba.

Trần Lập mở miệng nói, “Các cậu đã thương lượng xong ai diễn đầu tiên chưa?”

Sở Vũ Sơn và Giang Mạnh Nham cùng liếc nhau, không nói gì. Lục Diễn bước một bước về phía trước, cười khẽ, “Tôi diễn trước.”

Đoạn thử vai này chính là khi Vương Huyền Sách ở vương quốc Nepal thuyết phục Quốc vương cho ông mượn binh.

Bộ phim điện ảnh này có hai điểm nhấn quan trọng, một đương nhiên là cảnh chiến tranh huy hoàng “Một người diệt một quốc gia”; một cái khác chính là cuộc nói chuyện này.

Vương Huyền Sách là sứ thần ngoại quốc, hơn nữa không phải đi sứ tới vương quốc Nepal, mà là trốn từ nhà giam của một nước khác, ngay cả bằng chứng chứng minh ông là quan cũng không có. Việc ông thuyết phục quốc vương Nepal khó khăn gần như việc năm đó Gia Cát Khổng Minh tranh luận cùng đám quần Nho. Nhưng mà ông làm được!

Ý đồ chọn cảnh này của Trần Lập cũng rất rõ ràng, một đoạn này có thể khảo nghiệm được diễn xuất và độ nhanh nhạy của diễn viên, nếu có thể điều khiển được lời thoại ở đoạn này, như vậy điều khiển cả bộ phim cũng không có vấn đề gì. Nếu không được, vậy cũng khỏi cần tiếp tục.

Lời kịch ở cảnh này rất nhiều, có điều việc ghi nhớ lời thoại với Lục Diễn cho tới lúc này không phải là vấn đề.

Giống như quay phim chính thức, máy quay đã vào vị trí, sau khi đạo diễn hô bắt đầu, Lục Diễn ngay lập tức nhập vai.

Tuy rằng đây là cảnh diễn đơn không có người phối hợp, nhưng hắn nắm bắt tiết tấu rất tốt. Nói đến hành vi phản quốc thì là căm phẫn và lên án, khi nói đến quốc gia thì là hãnh diện tự tin, còn kể về cuộc liên hôn giữa công chúa Văn Thành và Tùng Tán Cán Bố, cuối cùng mượn lời nhắc đến chủ đề mượn binh, vừa có khí thế ép người, lại vừa có sức hấp dẫn. Giọng điệu không nhanh không chậm, thanh âm trầm bổng. Ngôn ngữ cơ thể cũng rất đúng mực. Những người có mặt ở đây liên tục gật đầu, thầm nghĩ nếu mình là quốc vương Nepal thì chắc chắn sẽ nhận lời.

Diễn xong, ngay cả người luôn luôn yêu cầu rất cao như Trần Lập cũng lộ ra ý cười, kêu một tiếng “Tốt lắm”.

Lục Diễn chỉ cười nhẹ, lùi lại một bên, làm một dấu tay “Mời” với Sở Vũ Sơn.

Trong lòng Sở Vũ Sơn đánh từng hồi trống thối lui, khí thế của Lục Diễn quá mạnh, sau một hồi diễn của hắn càng gây áp lực lớn, cậu ta đã cực kỳ hối hận khi để Lục Diễn thử vai đầu tiên, mà suy nghĩ của Giang Mạnh Nham cũng vậy.

Nhưng nếu đã đến đây, chỉ có thể tiếp tục kiên trì. Bị Lục Diễn ảnh hưởng mạnh, Sở Vũ Sơn vốn chuẩn bị diễn tốt cũng không thể hiện ra được, thậm chí đến giữa cũng nhiều lần quên thoại. Lúc kết thúc, cậu ta uể oải không nói ra lời.

Tình huống của Giang Mạnh Nham cũng không tốt hơn là mấy, bởi vì có Sở Vũ Sơn ở giữa làm hoãn bớt, anh ta cũng không quên thoại, nhưng diễn đạt không thuận lợi lắm, càng khỏi nhắc tới ngôn ngữ cơ thể, Giang Mạnh Nham không nhìn vào máy quay cũng biết mình diễn quá cứng nhắc.

Kết quả cũng không cần hồi hộp chờ đợi, thể hiện của Lục Diễn khiến người khác không thể không phục. Trần Lập công bố tại chỗ để Lục Diễn nhận vai nam chính, cũng để phó đạo diễn ký hợp đồng với người đại diện của hắn.

Sau khi có công bố, Sở Vũ Sơn còn đi tới, bắt tay với Lục Diễn, nụ cười gượng gạo nhưng lại không mất đi vẻ chân thành, “Anh rất tuyệt, tôi phục!”

Lục Diễn nói cảm ơn.

Về phần Giang Mạnh Nham, anh ta không chào hỏi lời nào mà xoay người bỏ đi, vẫn là người đại diện đi nói lời xin lỗi với đạo diễn.

Ra khỏi phòng, Tần Phong hít vào một hơi lớn, hưng phấn nói, “Tôi biết cậu có khả năng mà! Vừa rồi cậu diễn thật sự rất tốt.”

Lục Diễn cười nhẹ, “Tôi cũng biết là không tệ lắm.”

“A, vừa diễn cho phim của Vương đạo, bây giờ là Trần Lập. Hai đạo diễn nổi tiếng nhất trong nước, chậc chậc, tôi bắt đầu thấy hâm mộ cậu rồi.” Tần Phong giống như nói giỡn.

“Tôi biết mình rất may mắn.” Lục Diễn cười đáp.

Tần Phong giữ lấy vai hắn, thấp giọng nói, “Tôi chính là thấy được tương lai cậu có thể giành giải thưởng quốc tế lớn nhờ bộ phim này.”

Lục Diễn nhìn anh ta một cái, khiêm tốn nói, “Chuyện lấy được giải thưởng, vẫn nên tùy duyên thôi. Có điều có thể hợp tác với Trần đạo, tôi cảm thấy rất tốt. Tôi nghĩ lần này có thể học được không ít.”

Hai người cùng nhau tới bãi đỗ xe, tách riêng ra, cho nên khi Tần Phong nhìn thấy xe của Lục Diễn thì cực kỳ hoảng sợ, “Mợ, Aston Martin! Cậu lấy được cái xe thể thao lóa mắt này ở đâu vậy!”

Tài chính của Lục Diễn anh ta biết rõ, tạm thời chưa có năng lực mua được con xe tốt thế này.

Lục Diễn cười một chút, “Mượn được, tối nay sẽ đi trả.”

“Ồ, từ khi nào cậu kết giao với người bạn có tiền đến vậy, sao tôi lại không biết?” Tần Phong chọc ghẹo.

“Bí mật.” Lục Diễn vẫn cười tủm tỉm trả lời.

Tần Phong chỉ là thuận miệng hỏi, chuyển đề tài, “Sao hôm nay tên nhóc Tống Huy không đi theo vậy?”

“Tối nay tôi có việc bận, nên cho cậu ấy nghỉ một ngày. Hằng ngày cậu ấy đi theo tôi, cũng mệt rồi.” Lục Diễn nói.

Tần Phong cười cười, “Ông chủ như cậu thật là dễ dãi.”

“Nên vậy mà.” Lục Diễn không chút khách sáo.

Sau khi Lục Diễn lên xe, hình như Tần Phong nghĩ ra chuyện gì, thương lượng nói, “À quên mất, Lục Diễn, có lẽ sau khi quay xong bộ phim này, hợp đồng của cậu với Tinh Không cũng hết hạn, cậu có tính toán gì không?”

Lục Diễn sửng sốt một lát, chuyện này hắn còn chưa suy nghĩ đến, thời gian thật nhanh, qua ba năm rồi.

Hắn lắc lắc đầu, “Tôi còn chưa suy nghĩ.”

Tần Phong nhíu mày, “Vậy cậu suy nghĩ cho kĩ, chuyện này quyết định nhanh một chút, liên quan tới tương lai của cậu.”

Lục Diễn gật gật đầu, thận trọng nói, “Tôi sẽ.”



Hoàn chương 87

☆,

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương