Vai Phản Diện Ta Nuôi Hôm Nay Rất Ngoan
-
Chương 23
Trách thì phải npc ăn no rồi rảnh rỗi kiếm chuyện chứ?
“Bạch cô nương, ta cần ngươi giúp ta một chuyện nhỏ, bây giờ đã hoàn thành một nửa, chẳng nhẽ ngươi muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?”.
[Đúng đúng đúng! Không sai! Tiểu tỷ tỷ, ngươi phải bình tĩnh một chút. Nếu ngươi cầm cái dao này đâm xuống, thì chắc chắn sẽ quay trở về làm lại từ đầu!”.
Nhưng mà ngươi nhất định sẽ không muốn bắt đầu nhiệm vụ một lần nữa, ngươi vất vả như vậy mới hoàn thành được một nửa, nếu bắt đầu lại một lần nữa, có khả năng sẽ điên mất. Cho nên ngươi nhất định phải kiềm chế được cảm xúc, đừng cầm đao đâm xuống!
Bạch Tô bị thuyết phục, cất đi thủy chủ, cầm nó cắm trên mặt bàn, nàng dùng lực rất lớn. Một cái cắm như vậy của nàng, con dao cứ thế xuyên qua tấm gỗ.
Nam Huyền thấy một màn như vậy, ánh mắt khẽ chuyển, nhưng hắn nhanh chóng dùng mí mắt che khuất.
“Cuối cùng thì ngươi muốn gì? Trực tiếp nói rõ ràng ra, đừng nghĩ tới chuyện tính kế ta, nếu không ta sẽ cầm một dao đâm ngươi. Ta biết rằng ngươi rất lợi hại, nhưng dù sao ta cũng không sợ chết, nói hay không thì cứ theo suy nghĩ của ngươi!”.
Mặc dù nàng không biết tại sao Nam Huyền không gϊếŧ nàng ngay từ đầu, mặc kệ nàng uy hϊếp hắn rồi gây sự khắp nơi.
Bây giờ nghĩ kĩ thì ngay từ đầu hắn đã muốn lợi dụng nàng, rất tốt, nàng muốn xem hắn dùng biện pháp gì lợi dụng được nàng để đạt tới được mục đích.
Nam Huyền có chút ngoài ý muốn, mặc dù ngay từ đầu là bởi vì thể chất đặc thù của nàng mà có suy nghĩ lợi dụng, nhưng mà trong khoảng thời gian này hai người ở chung hắn đã bị sự kiêu ngạo cùng vơi sự tự tin của nàng hấp dẫn.
Loại cảm xúc này hắn cảm thấy rất không tốt, hơn nữa còn cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
“Bạch cô nương đừng hoảng hốt, bổn vương chắc chắn sẽ đem mọi chuyện một năm một mười nói cho ngươi, nhưng hiện tại còn chưa phải là thời điểm, ta sợ nói ra tất cả sẽ khiến ngươi hoảng sợ”.
Bạch Tô nhếch khóe miệng tỏ ý khinh bỉ.
“Còn không phải là ngươi muốn làm hoàng đế sao?”.
Bạch Tô vừa nói xong, vẻ mặt của Nam Huyền thay đổi nhanh chóng, cảnh giác mà nhìn bốn phía xung quanh, sau đó đứng lên, kiểm tra cửa số rồi khóa chắc chắn.
“Bạch cô nương, ngươi điên rồi đúng không? Đây chính là hoàng cung, lời lời đại nghịch bất đạo như vậy, ngươi nhất định không thể nói lung tung!”.
Bạch Tô thản nhiên, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, khẽ lắc lư hai chân nhỏ.
“Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, ngươi dứt khoát một câu, ngươi có muốn làm hoàng đế hay không? Nếu là muốn, ngay bây giờ ta liền đi gặp hoàng đế rồi đâm hắn một dao, ngươi cảm thấy thế nào?”.
Bạch Tô sợ hắn không tin năng lực của nàng, khẽ cầm lấy thanh thủy chủ, nhẹ nhàng rút nó từ tấm ván gỗ ra.
Nam Huyền đeo mặt nạ, Bạch Tô không thể nhìn thấy được biểu cảm của hắn, nàng chỉ có thể cảm thấy cảm xúc của hắn đã có sự thay đổi.
Hắn nhẹ bước lại gần nàng, vững vàng mà đứng ở trước mặt nàng, tay khẽ nâng cằm của nàng.
“Bạch cô nương, ngươi có hiểu được ngươi đang nói cái gì hay không?”. Nàng thế mà nói sẽ vì hắn đi đâm hoàng đế?
Chắc chắn là hắn đã nghe nhầm!
“Nói chuyện thì cứ bình tĩnh nói, không được nhéo cằm ta, ta cũng biết đau!”. Bạch Tô nhíu mày, đẩy tay của hắn ra.
Nàng rất ghét những người như vậy, nói chuyện thì cứ bình tĩnh nói, tại sao còn phải động tay động chân?
“Bạch cô nương, cuối cùng thì ngươi là ai? Ngươi không phải là nhị tiểu thư Bạch Tố Tố của phủ thừa tướng! Ngươi là mật thám của biệt quốc phái tới? Ngươi tiếp cận ta là vì muốn ám sát hoàng đế? Sau đó dùng tội danh này đội lên đầu ta, khiến cho Xích Diễm quốc chúng ta trở nên hỗn loạn, đúng không?”. Trừ nguyên nhân này ra, nàng không thể nghĩ ra được nguyên nhân khác thích hợp hơn nữa.
Bạch Tô vặn tay hắn, giải thoát được cái cằm nhỏ của nàng.
Tay nàng xoa nhẹ cái cằm nhỏ, ánh mắt nhìn hắn như gặp phri kẻ tâm thần.
“Ngươi bị bệnh đúng không? Ta đã nói ta là Bạch Tố Tố, ta tiếp cận ngươi làm cái gì? Rõ ràng là ngươi cứu ta, ta còn chưa nói là ngươi muốn tiếp cận ta đâu, còn nữa, không phải là ngươi muốn làm hoàng đế sao? Ta giúp ngươi, ngươi còn hoài nghi ta? Đây là tật xấu gì?”.
Thật sự là người tốt không dễ làm!
“Bạch cô nương, ta cần ngươi giúp ta một chuyện nhỏ, bây giờ đã hoàn thành một nửa, chẳng nhẽ ngươi muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?”.
[Đúng đúng đúng! Không sai! Tiểu tỷ tỷ, ngươi phải bình tĩnh một chút. Nếu ngươi cầm cái dao này đâm xuống, thì chắc chắn sẽ quay trở về làm lại từ đầu!”.
Nhưng mà ngươi nhất định sẽ không muốn bắt đầu nhiệm vụ một lần nữa, ngươi vất vả như vậy mới hoàn thành được một nửa, nếu bắt đầu lại một lần nữa, có khả năng sẽ điên mất. Cho nên ngươi nhất định phải kiềm chế được cảm xúc, đừng cầm đao đâm xuống!
Bạch Tô bị thuyết phục, cất đi thủy chủ, cầm nó cắm trên mặt bàn, nàng dùng lực rất lớn. Một cái cắm như vậy của nàng, con dao cứ thế xuyên qua tấm gỗ.
Nam Huyền thấy một màn như vậy, ánh mắt khẽ chuyển, nhưng hắn nhanh chóng dùng mí mắt che khuất.
“Cuối cùng thì ngươi muốn gì? Trực tiếp nói rõ ràng ra, đừng nghĩ tới chuyện tính kế ta, nếu không ta sẽ cầm một dao đâm ngươi. Ta biết rằng ngươi rất lợi hại, nhưng dù sao ta cũng không sợ chết, nói hay không thì cứ theo suy nghĩ của ngươi!”.
Mặc dù nàng không biết tại sao Nam Huyền không gϊếŧ nàng ngay từ đầu, mặc kệ nàng uy hϊếp hắn rồi gây sự khắp nơi.
Bây giờ nghĩ kĩ thì ngay từ đầu hắn đã muốn lợi dụng nàng, rất tốt, nàng muốn xem hắn dùng biện pháp gì lợi dụng được nàng để đạt tới được mục đích.
Nam Huyền có chút ngoài ý muốn, mặc dù ngay từ đầu là bởi vì thể chất đặc thù của nàng mà có suy nghĩ lợi dụng, nhưng mà trong khoảng thời gian này hai người ở chung hắn đã bị sự kiêu ngạo cùng vơi sự tự tin của nàng hấp dẫn.
Loại cảm xúc này hắn cảm thấy rất không tốt, hơn nữa còn cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
“Bạch cô nương đừng hoảng hốt, bổn vương chắc chắn sẽ đem mọi chuyện một năm một mười nói cho ngươi, nhưng hiện tại còn chưa phải là thời điểm, ta sợ nói ra tất cả sẽ khiến ngươi hoảng sợ”.
Bạch Tô nhếch khóe miệng tỏ ý khinh bỉ.
“Còn không phải là ngươi muốn làm hoàng đế sao?”.
Bạch Tô vừa nói xong, vẻ mặt của Nam Huyền thay đổi nhanh chóng, cảnh giác mà nhìn bốn phía xung quanh, sau đó đứng lên, kiểm tra cửa số rồi khóa chắc chắn.
“Bạch cô nương, ngươi điên rồi đúng không? Đây chính là hoàng cung, lời lời đại nghịch bất đạo như vậy, ngươi nhất định không thể nói lung tung!”.
Bạch Tô thản nhiên, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, khẽ lắc lư hai chân nhỏ.
“Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, ngươi dứt khoát một câu, ngươi có muốn làm hoàng đế hay không? Nếu là muốn, ngay bây giờ ta liền đi gặp hoàng đế rồi đâm hắn một dao, ngươi cảm thấy thế nào?”.
Bạch Tô sợ hắn không tin năng lực của nàng, khẽ cầm lấy thanh thủy chủ, nhẹ nhàng rút nó từ tấm ván gỗ ra.
Nam Huyền đeo mặt nạ, Bạch Tô không thể nhìn thấy được biểu cảm của hắn, nàng chỉ có thể cảm thấy cảm xúc của hắn đã có sự thay đổi.
Hắn nhẹ bước lại gần nàng, vững vàng mà đứng ở trước mặt nàng, tay khẽ nâng cằm của nàng.
“Bạch cô nương, ngươi có hiểu được ngươi đang nói cái gì hay không?”. Nàng thế mà nói sẽ vì hắn đi đâm hoàng đế?
Chắc chắn là hắn đã nghe nhầm!
“Nói chuyện thì cứ bình tĩnh nói, không được nhéo cằm ta, ta cũng biết đau!”. Bạch Tô nhíu mày, đẩy tay của hắn ra.
Nàng rất ghét những người như vậy, nói chuyện thì cứ bình tĩnh nói, tại sao còn phải động tay động chân?
“Bạch cô nương, cuối cùng thì ngươi là ai? Ngươi không phải là nhị tiểu thư Bạch Tố Tố của phủ thừa tướng! Ngươi là mật thám của biệt quốc phái tới? Ngươi tiếp cận ta là vì muốn ám sát hoàng đế? Sau đó dùng tội danh này đội lên đầu ta, khiến cho Xích Diễm quốc chúng ta trở nên hỗn loạn, đúng không?”. Trừ nguyên nhân này ra, nàng không thể nghĩ ra được nguyên nhân khác thích hợp hơn nữa.
Bạch Tô vặn tay hắn, giải thoát được cái cằm nhỏ của nàng.
Tay nàng xoa nhẹ cái cằm nhỏ, ánh mắt nhìn hắn như gặp phri kẻ tâm thần.
“Ngươi bị bệnh đúng không? Ta đã nói ta là Bạch Tố Tố, ta tiếp cận ngươi làm cái gì? Rõ ràng là ngươi cứu ta, ta còn chưa nói là ngươi muốn tiếp cận ta đâu, còn nữa, không phải là ngươi muốn làm hoàng đế sao? Ta giúp ngươi, ngươi còn hoài nghi ta? Đây là tật xấu gì?”.
Thật sự là người tốt không dễ làm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook