Vai Phản Diện Ta Nuôi Hôm Nay Rất Ngoan
-
Chương 22
Sau một lúc lâu, thái y nhíu mày, giật mình nói to: “Không có khả năng!”.
Hoàng đế nhấc tấm mành lên: “Có chuyện gì?”. Đây chính là em dâu của hắn, nếu nàng gặp chuyện trong buổi tiệc của hoàng gia, hắn không biết nói gì với đệ đệ hắn.
Thái y khẽ vuốt nhúm râu trắng như mây, khẽ lắc đầu với bệ hạ.
“Thần thật sự là chưa thấy bao giờ, cũng chưa từng nghe thấy. Dựa theo vết thương mà Nhϊếp Chính Vương mưu tả chắc chắn là vết thương rất nặng, mà dựa theo lượng máu chảy ra thì thần cũng cảm thấy như thế, nhưng mà thời điểm rửa sạch vết thương cho nàng thì lại phát hiện nàng đã khỏi!”.
Biểu tình vững như bàn thạch của hoàng đế nhìn về phía Bạch Tô khẽ thay đổi, ánh mắt sâu thẳm như ẩn chứa điều gì.
Bạch Tô cảm thấy sau lưng chợt lạnh, giác quan thứ sáu của nàng có cảm giác như bản thân rơi vào ổ sói.
Hoàng đế đè nén sự hưng phấn của bản thân: “Hồ thái y, ý của khanh có phải là vết thương của huyện chúa tự khỏi?”.
Hồ thái y không có căn cứ xác thực nào, nhưng dựa theo tình hình hiện tại thì đúng như vậy, nên đành gật đầu.
Nam Huyền suy tư một lúc: “Nói vấn đề này thần mới nhớ, thời điểm Tô Tô cứu thần cũng bị thương rất là nặng, nhưng mà miện vết thương rất nhanh khỏi, chẳng lẽ là do thể chất của nàng, cho nên mới nhanh chóng khỏi như thế?”.
Nghe Nam Huyền nói như vậy, ánh mắt của hoàng đế nhìn nàng càng trở nên nguy hiểm hơn. Bạch Tô có thể kết luận rằng, chuyện này chắc chắn có bí mật, không hề tầm thường.
Hoàng đế khẽ vẫy tay gọi Hồ thái y tới gần, nói nhỏ bên tai vài câu, hoàng thái y lộ ra biểu cảm hoảng sợ, gật đầu, bước tới gần Bạch Tô giúp nàng băng bó vết thương.
Tay nàng trắng nõn không có vết thương nào, hắn cầm băng gạc băng bó cho nàng, xong xuôi mới đứng lên.
“Bẩm bệ hạ, miệng vết thương thần đã xử lý tốt, thần xin phép cáo lui!”.
Hoàng đế vung tay lên ý bảo cho lui, thái y đi từ mành ra, hoàng hậu nhìn thấy hình ảnh của hắn liền bước tới, khẽ dò hỏi xem tình hình thế nào.
Hồ thái y nói miệng vết thương rất nghiêm trọng, cần phải mỗi ngày đổi thuốc, còn lại không nói thêm gì nữa.
Bạch Tô cảm thấy rất khó hiểu, nàng không bị thương mà, băng bó làm gì?
Ăn no quá chăng?
Hoàng đế bất ngờ hạ chỉ, vì đền bù việc Bạch Tô bị kinh hãi, nên trong khoảng thời gian này nàng sẽ dưỡng thương trong cung.
Bạch Tô muốn phản kháng, nhưng mà lại bị Nam Huyền ngăn cản. Nhìn dáng này của hắn chắc hẳn đang mưu đồ chuyện lớn, nàng cũng chỉ có thể phôi hợp.
Một mình Bạch Tô ở một cái cung điện, xung quanh có binh lính canh gác. Vừa nhìn qua đâu ai nghĩ đây là nơi dưỡng bệnh, đây phải là chỗ cầm tù mới đúng!
Nam Huyền đưa nàng tới cung điện rồi dàn xếp tốt mọi chuyện. Hắn chưa mở miệng nói chuyện thì nàng đã đè hắn ở trên cửa, thủy chủ sắc bén của nàng để ngay hông hắn.
“Ngươi tốt nhất hãy giải thích rõ ràng cho ta, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Nếu như không thể thuyết phục được ta, thì một dao này đâm xuống chắc chắn ngươi sẽ mất mạng!”.
Nàng không hề thích cảm giác bị tính kế, cho dù người tính kế nàng là mục tiêu nhiệm vụ, thì nàng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
[Tiểu tỷ tỷ, ngươi bình tịh một chút!]
Bình tĩnh?
Nàng cũng muốn bình tĩnh lắm, nhưng cảm giác bản thân mình phải nghe theo sắp đặt, rất là khó chịu, vô cùng khó chịu, nàng muốn chém người, không, chém npc.
Nam Huyền nghiêng mặt dựa sát vào cánh cửa, thân thể cứng đờ.
“Bạch cô nương, ngươi để thủy chủ như thế, ta sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi, làm sao mới có thể cùng ngươi giải thích?”.
Bạch Tô xách cổ áo hắn, nhận hắn xuống sát mặt nàn, thủy chủ khẽ kề mặt nạ của hắn, nàng vỗ vỗ liền phát ra tiếng kim loại chạm nhau.
“Bây giờ có thể nói chưa?”.
Nam Huyền không sợ hãi chút nào, ngược lại còn khẽ cười ra tiếng: “Bạch cô nương chẳng lẽ quên mất giao dịch giữa hai chúng ta sao?”.
Tất nhiên là Bạch Tô sẽ không quên, khi đó nàng vẫn nghĩ xem giao dịch mà hắn nói là cái gì mà tại sao còn không đi tìm nàng, còn tưởng rằng hắn đã quên mất.
“Cho nên tất cả chuyện xảy ra từ lúc bắt đầu buổi tiệc tới giờ là giao dịch mà ngươi nói? Giao dịch cái gì? Ngươi nhanh chóng nói thật cho ta biết, nếu không đao kiếm không có măt đâm ngươi bị thương, thì cũng không thể trách ta được!”.
[Tiểu tỷ tỷ, chuyện này không trách ngươi thì trách ai?]
Hoàng đế nhấc tấm mành lên: “Có chuyện gì?”. Đây chính là em dâu của hắn, nếu nàng gặp chuyện trong buổi tiệc của hoàng gia, hắn không biết nói gì với đệ đệ hắn.
Thái y khẽ vuốt nhúm râu trắng như mây, khẽ lắc đầu với bệ hạ.
“Thần thật sự là chưa thấy bao giờ, cũng chưa từng nghe thấy. Dựa theo vết thương mà Nhϊếp Chính Vương mưu tả chắc chắn là vết thương rất nặng, mà dựa theo lượng máu chảy ra thì thần cũng cảm thấy như thế, nhưng mà thời điểm rửa sạch vết thương cho nàng thì lại phát hiện nàng đã khỏi!”.
Biểu tình vững như bàn thạch của hoàng đế nhìn về phía Bạch Tô khẽ thay đổi, ánh mắt sâu thẳm như ẩn chứa điều gì.
Bạch Tô cảm thấy sau lưng chợt lạnh, giác quan thứ sáu của nàng có cảm giác như bản thân rơi vào ổ sói.
Hoàng đế đè nén sự hưng phấn của bản thân: “Hồ thái y, ý của khanh có phải là vết thương của huyện chúa tự khỏi?”.
Hồ thái y không có căn cứ xác thực nào, nhưng dựa theo tình hình hiện tại thì đúng như vậy, nên đành gật đầu.
Nam Huyền suy tư một lúc: “Nói vấn đề này thần mới nhớ, thời điểm Tô Tô cứu thần cũng bị thương rất là nặng, nhưng mà miện vết thương rất nhanh khỏi, chẳng lẽ là do thể chất của nàng, cho nên mới nhanh chóng khỏi như thế?”.
Nghe Nam Huyền nói như vậy, ánh mắt của hoàng đế nhìn nàng càng trở nên nguy hiểm hơn. Bạch Tô có thể kết luận rằng, chuyện này chắc chắn có bí mật, không hề tầm thường.
Hoàng đế khẽ vẫy tay gọi Hồ thái y tới gần, nói nhỏ bên tai vài câu, hoàng thái y lộ ra biểu cảm hoảng sợ, gật đầu, bước tới gần Bạch Tô giúp nàng băng bó vết thương.
Tay nàng trắng nõn không có vết thương nào, hắn cầm băng gạc băng bó cho nàng, xong xuôi mới đứng lên.
“Bẩm bệ hạ, miệng vết thương thần đã xử lý tốt, thần xin phép cáo lui!”.
Hoàng đế vung tay lên ý bảo cho lui, thái y đi từ mành ra, hoàng hậu nhìn thấy hình ảnh của hắn liền bước tới, khẽ dò hỏi xem tình hình thế nào.
Hồ thái y nói miệng vết thương rất nghiêm trọng, cần phải mỗi ngày đổi thuốc, còn lại không nói thêm gì nữa.
Bạch Tô cảm thấy rất khó hiểu, nàng không bị thương mà, băng bó làm gì?
Ăn no quá chăng?
Hoàng đế bất ngờ hạ chỉ, vì đền bù việc Bạch Tô bị kinh hãi, nên trong khoảng thời gian này nàng sẽ dưỡng thương trong cung.
Bạch Tô muốn phản kháng, nhưng mà lại bị Nam Huyền ngăn cản. Nhìn dáng này của hắn chắc hẳn đang mưu đồ chuyện lớn, nàng cũng chỉ có thể phôi hợp.
Một mình Bạch Tô ở một cái cung điện, xung quanh có binh lính canh gác. Vừa nhìn qua đâu ai nghĩ đây là nơi dưỡng bệnh, đây phải là chỗ cầm tù mới đúng!
Nam Huyền đưa nàng tới cung điện rồi dàn xếp tốt mọi chuyện. Hắn chưa mở miệng nói chuyện thì nàng đã đè hắn ở trên cửa, thủy chủ sắc bén của nàng để ngay hông hắn.
“Ngươi tốt nhất hãy giải thích rõ ràng cho ta, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Nếu như không thể thuyết phục được ta, thì một dao này đâm xuống chắc chắn ngươi sẽ mất mạng!”.
Nàng không hề thích cảm giác bị tính kế, cho dù người tính kế nàng là mục tiêu nhiệm vụ, thì nàng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
[Tiểu tỷ tỷ, ngươi bình tịh một chút!]
Bình tĩnh?
Nàng cũng muốn bình tĩnh lắm, nhưng cảm giác bản thân mình phải nghe theo sắp đặt, rất là khó chịu, vô cùng khó chịu, nàng muốn chém người, không, chém npc.
Nam Huyền nghiêng mặt dựa sát vào cánh cửa, thân thể cứng đờ.
“Bạch cô nương, ngươi để thủy chủ như thế, ta sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi, làm sao mới có thể cùng ngươi giải thích?”.
Bạch Tô xách cổ áo hắn, nhận hắn xuống sát mặt nàn, thủy chủ khẽ kề mặt nạ của hắn, nàng vỗ vỗ liền phát ra tiếng kim loại chạm nhau.
“Bây giờ có thể nói chưa?”.
Nam Huyền không sợ hãi chút nào, ngược lại còn khẽ cười ra tiếng: “Bạch cô nương chẳng lẽ quên mất giao dịch giữa hai chúng ta sao?”.
Tất nhiên là Bạch Tô sẽ không quên, khi đó nàng vẫn nghĩ xem giao dịch mà hắn nói là cái gì mà tại sao còn không đi tìm nàng, còn tưởng rằng hắn đã quên mất.
“Cho nên tất cả chuyện xảy ra từ lúc bắt đầu buổi tiệc tới giờ là giao dịch mà ngươi nói? Giao dịch cái gì? Ngươi nhanh chóng nói thật cho ta biết, nếu không đao kiếm không có măt đâm ngươi bị thương, thì cũng không thể trách ta được!”.
[Tiểu tỷ tỷ, chuyện này không trách ngươi thì trách ai?]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook