Ức Vạn Tân Lang : Hào Môn Tổng Tài Ái Thượng Ngã
-
Chương 12: Hai nam tranh một nam
Hàn Khiêm cảm thấy thế giới này quả thật điên rồi, cái gì mà hào môn thế gia ra cửa không bao giờ mang theo não chứ.
Thời điểm anh cùng với Thẩm mẫu vẫn giữ nét mặt ôn hoà vui vẻ uống cà phê Panama Shangri-La trang viên Esmeralda, Thẩm Thiên Ngạo vọt tiến vào.
Tổng tài lao tới tựa như lốc xoáy, chưa rời quán cà phê căn bản không kịp trốn.
“Khiêm, em không sao chứ!” Thẩm Thiên Ngạo đầu tiên quan tâm một chút đối tượng mình tâm tâm ái ái, sau đó mới nhìn đến chi phiếu trên bàn.
“Mẹ muốn chia rẽ con với Khiêm sao, hả?” Thẩm Thiên Ngạo nheo lại ưng mâu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm mẫu, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, mang theo một cỗ uy hiếp.
“Hàn Khiêm yêu thương con thật lòng.” Thẩm mẫu buông tách cà phê Panama Shangri-La trang viên Esmeralda, đứng dậy lấy lại chi phiếu.
Hàn Khiêm tuyệt vọng nhìn chi phiếu: Đoè moè, chi phiếu – kun!
“Chi phiếu năm mươi triệu lại không thể dao động nó dù chỉ một chút.” Thẩm mẫu cảm thán, “Mẹ xem nhẹ nó rồi, Thiên Ngạo, con phải đối xử thật tốt với Hàn Khiêm, nó là một cậu bé tốt.”
Từng có một tờ chi phiếu năm mươi triệu đặt trước mặt mình con lại không biết quý trọng, đến khi mất đi rồi con hối hận đã không còn kịp nữa, sự tình thống khổ nhất thế gian cũng không thể quá hơn thế này. Nếu trời cao lại cho con thêm một cơ hội nữa, con nguyện ý nói với Thẩm mẫu rằng con chấp nhận, nếu phải ở đây đặt ra một cái kỳ hạn biến mất, con ước gì, là vạn năm.
Hàn Khiêm thản nhiên rơi xuống hai hàng lệ.
“Khiêm!” Thẩm Thiên Ngạo gắt gao ôm Hàn Khiêm vào trong ngực, không để ý đến băng gạc ở hai tay lẫn trên trán hắn, tựa như ôm một con búp bê rách, hận không thể ôm anh nhập vào trong thân thể, “Đừng khóc, tôi biết em yêu tôi thật lòng, tôi nhất định đối xử thật tốt với em!”
“Khiêm, em căn bản không hề yêu Ngạo như vậy, em việc gì phải tự làm khổ mình!” Trong mắt Long Ngạo Thiên hiện lên bi thương lạ thường, “Tôi luôn luôn đứng ở nơi này mà, chỉ cần em quay đầu lại, tôi vĩnh viễn chờ em!”
Hàn Khiêm thụi một đấm lên bụng Thẩm Thiên Ngạo, người kia buông ra hai tay ôm lấy Hàn Khiêm.
Ánh mắt vừa liếc tới trên người Long Ngạo Thiên, Thẩm Thiên Ngạo lại dùng lực chắn trước mặt Hàn Khiêm, bá đạo tuyên bố, “Em là chàng trai của tôi, trong mắt chỉ được nhìn duy nhất mình tôi, không được phép nhìn người khác!”
Hàn Khiêm: “Cút.”
Thẩm Thiên Ngạo vẻ mặt tổn thương.
Ánh mắt Long Ngạo Thiên bi thương nhìn Hàn Khiêm, bỗng nhiên quát lên, “Vì sao em lại không thể nhìn tôi! Tôi yêu em đến như vậy! Ngạo nó có cái gì tốt, nó căn bản chỉ đang đùa giỡn em, em có biết người yêu cũ của nó không, nó….”
“Câm mồm!” Thẩm Thiên Ngạo dùng bên tay không bị thương đấm một cái lên mặt Long Ngạo Thiên, ngữ khí lạnh lùng ngắt ngang câu nói Long Ngạo Thiên định nói tiếp.
“Chú vậy mà dám đánh anh?!” Long Ngạo Thiên vẻ mặt không thể tin nổi, “Chú vậy mà lại dám đánh anh?!”
Dứt lời, hung hăng đấm Thẩm Thiên Ngạo một cú.
Hai người chú một đấm anh một đấm rất nhanh đã đánh nhau túi bụi.
“Mau nhìn xem, bên kia có ba thằng gay!”
“Hai người đàn ông vì một người đàn ông mà đánh nhau!”
“Chuỵ còn tưởng chỉ có trong tiểu thuyết chứ!”
“Gì cơ?! Đồng tính luyến ái!”
“Ở trong cửa hàng người ta đánh nhau thật không có tố chất.”
“Có IQ không thế?! Não không bình thường phải không?”
Chung quanh truyền đến tiếng khách hàng khe khẽ bàn tán, cực kì bất mãn nhỏ giọng khiển trách hai người đang đánh nhau, Hàn Khiêm cực kì xấu hổ.
Quả nhiên thế giới này người bình thường vẫn nhiều hơn một chút.
Thừa dịp nhân viên của tiệm đến can ngăn, Hàn Khiêm sờ sờ mũi lặng lẽ tránh ra, nghĩ muốn làm bộ không quen hai người này, bởi vì anh đột nhiên cảm thấy, não tàn với não tàn thật xứng đôi.
Hai người phía sau vừa đấm đá vừa chửi mắng nhau.
“Long, chưa từng có kẻ nào dám giành giai với anh, giỏi lắm, anh nhớ kĩ chú!”
“Ngạo, chưa từng có kẻ nào dám giành giai với anh, giỏi lắm, anh nhớ kĩ chú!”
“Long, chưa có thằng nào dám đánh anh như vậy, chú giỏi lắm, hay lắm!”
“Ngạo, chưa có thằng nào dám đánh anh như vậy, chú giỏi lắm, hay lắm!”
“Anh đường đường là Giám đốc tập đoàn Ngạo Long thành phố B, vậy mà lại bị một thằng cha đánh ra thế này, anh sẽ không bỏ qua cho chú đâu!”
“Anh đường đường là Phó Giám đốc tập đoàn Ngạo Long thành phố B, vậy mà lại bị một thằng cha đánh ra thế này, anh sẽ không bỏ qua cho chú đâu!”
Thời điểm anh cùng với Thẩm mẫu vẫn giữ nét mặt ôn hoà vui vẻ uống cà phê Panama Shangri-La trang viên Esmeralda, Thẩm Thiên Ngạo vọt tiến vào.
Tổng tài lao tới tựa như lốc xoáy, chưa rời quán cà phê căn bản không kịp trốn.
“Khiêm, em không sao chứ!” Thẩm Thiên Ngạo đầu tiên quan tâm một chút đối tượng mình tâm tâm ái ái, sau đó mới nhìn đến chi phiếu trên bàn.
“Mẹ muốn chia rẽ con với Khiêm sao, hả?” Thẩm Thiên Ngạo nheo lại ưng mâu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm mẫu, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, mang theo một cỗ uy hiếp.
“Hàn Khiêm yêu thương con thật lòng.” Thẩm mẫu buông tách cà phê Panama Shangri-La trang viên Esmeralda, đứng dậy lấy lại chi phiếu.
Hàn Khiêm tuyệt vọng nhìn chi phiếu: Đoè moè, chi phiếu – kun!
“Chi phiếu năm mươi triệu lại không thể dao động nó dù chỉ một chút.” Thẩm mẫu cảm thán, “Mẹ xem nhẹ nó rồi, Thiên Ngạo, con phải đối xử thật tốt với Hàn Khiêm, nó là một cậu bé tốt.”
Từng có một tờ chi phiếu năm mươi triệu đặt trước mặt mình con lại không biết quý trọng, đến khi mất đi rồi con hối hận đã không còn kịp nữa, sự tình thống khổ nhất thế gian cũng không thể quá hơn thế này. Nếu trời cao lại cho con thêm một cơ hội nữa, con nguyện ý nói với Thẩm mẫu rằng con chấp nhận, nếu phải ở đây đặt ra một cái kỳ hạn biến mất, con ước gì, là vạn năm.
Hàn Khiêm thản nhiên rơi xuống hai hàng lệ.
“Khiêm!” Thẩm Thiên Ngạo gắt gao ôm Hàn Khiêm vào trong ngực, không để ý đến băng gạc ở hai tay lẫn trên trán hắn, tựa như ôm một con búp bê rách, hận không thể ôm anh nhập vào trong thân thể, “Đừng khóc, tôi biết em yêu tôi thật lòng, tôi nhất định đối xử thật tốt với em!”
“Khiêm, em căn bản không hề yêu Ngạo như vậy, em việc gì phải tự làm khổ mình!” Trong mắt Long Ngạo Thiên hiện lên bi thương lạ thường, “Tôi luôn luôn đứng ở nơi này mà, chỉ cần em quay đầu lại, tôi vĩnh viễn chờ em!”
Hàn Khiêm thụi một đấm lên bụng Thẩm Thiên Ngạo, người kia buông ra hai tay ôm lấy Hàn Khiêm.
Ánh mắt vừa liếc tới trên người Long Ngạo Thiên, Thẩm Thiên Ngạo lại dùng lực chắn trước mặt Hàn Khiêm, bá đạo tuyên bố, “Em là chàng trai của tôi, trong mắt chỉ được nhìn duy nhất mình tôi, không được phép nhìn người khác!”
Hàn Khiêm: “Cút.”
Thẩm Thiên Ngạo vẻ mặt tổn thương.
Ánh mắt Long Ngạo Thiên bi thương nhìn Hàn Khiêm, bỗng nhiên quát lên, “Vì sao em lại không thể nhìn tôi! Tôi yêu em đến như vậy! Ngạo nó có cái gì tốt, nó căn bản chỉ đang đùa giỡn em, em có biết người yêu cũ của nó không, nó….”
“Câm mồm!” Thẩm Thiên Ngạo dùng bên tay không bị thương đấm một cái lên mặt Long Ngạo Thiên, ngữ khí lạnh lùng ngắt ngang câu nói Long Ngạo Thiên định nói tiếp.
“Chú vậy mà dám đánh anh?!” Long Ngạo Thiên vẻ mặt không thể tin nổi, “Chú vậy mà lại dám đánh anh?!”
Dứt lời, hung hăng đấm Thẩm Thiên Ngạo một cú.
Hai người chú một đấm anh một đấm rất nhanh đã đánh nhau túi bụi.
“Mau nhìn xem, bên kia có ba thằng gay!”
“Hai người đàn ông vì một người đàn ông mà đánh nhau!”
“Chuỵ còn tưởng chỉ có trong tiểu thuyết chứ!”
“Gì cơ?! Đồng tính luyến ái!”
“Ở trong cửa hàng người ta đánh nhau thật không có tố chất.”
“Có IQ không thế?! Não không bình thường phải không?”
Chung quanh truyền đến tiếng khách hàng khe khẽ bàn tán, cực kì bất mãn nhỏ giọng khiển trách hai người đang đánh nhau, Hàn Khiêm cực kì xấu hổ.
Quả nhiên thế giới này người bình thường vẫn nhiều hơn một chút.
Thừa dịp nhân viên của tiệm đến can ngăn, Hàn Khiêm sờ sờ mũi lặng lẽ tránh ra, nghĩ muốn làm bộ không quen hai người này, bởi vì anh đột nhiên cảm thấy, não tàn với não tàn thật xứng đôi.
Hai người phía sau vừa đấm đá vừa chửi mắng nhau.
“Long, chưa từng có kẻ nào dám giành giai với anh, giỏi lắm, anh nhớ kĩ chú!”
“Ngạo, chưa từng có kẻ nào dám giành giai với anh, giỏi lắm, anh nhớ kĩ chú!”
“Long, chưa có thằng nào dám đánh anh như vậy, chú giỏi lắm, hay lắm!”
“Ngạo, chưa có thằng nào dám đánh anh như vậy, chú giỏi lắm, hay lắm!”
“Anh đường đường là Giám đốc tập đoàn Ngạo Long thành phố B, vậy mà lại bị một thằng cha đánh ra thế này, anh sẽ không bỏ qua cho chú đâu!”
“Anh đường đường là Phó Giám đốc tập đoàn Ngạo Long thành phố B, vậy mà lại bị một thằng cha đánh ra thế này, anh sẽ không bỏ qua cho chú đâu!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook