Editor: Hồng Trúc

Nhớ rõ lúc đó cậu ta mở miệng nói câu đầu tiên, không phải oán giận, không phải trách mắng, mà là vui mừng đi tới cầm tay em gái nói: "Anh rốt cuộc cũng tìm được em."

Giờ phút đó, Đường Tuân Hựu liền tin tưởng chắc chắn, giao em gái cho cậu ta có thể yên tâm rồi!

"Tôi không có!"

Mạc Duẫn Sâm không được tự nhiên liếc anh một cái, lúc này mọi người trong phòng đột nhiên bật cười, chỉ là Đường Tuân Hựu ngồi kế bên cô em gái vẫn không hề đếm xỉa tới, mắt lộ ra một vẻ nhàn nhạt đau thương.

"Được rồi được rồi, mọi người cũng thật là, kém vài tuổi cũng còn có thể ồn ào."

Mẹ Đường đi ra hòa giải, bà rất thương yêu Mạc Duẫn Sâm, nguyên nhân không hẳn là do ba của Mạc Duẫn Sâm giúp đỡ Đường thị rất nhiều.

Quan trọng hơn là, mấy năm nay tình cảm giữa bà và Đường Dĩ Phi có nhiều thay đổi, bà yêu thương cô như con gái ruột của mình, hiển nhiên, cũng yêu con rể tương lai này.

"Ăn cơm thôi, mấy đứa đi rửa tay hết đi."

Ba Đường đi tới, vẻ mặt điềm đạm, chẳng qua là do mấy năm gần đây ông già đi không ít, tóc dần bạc đi, thân hình không còn cao ráo như trước.

Ông coi những đứa trẻ tuổi này như con của mình, hết mực yêu thương.

Thất bại khiến con người trưởng thành, năm năm, mỗi người dường như ai cũng có vài sự thay đổi.

Đường Tư Nhiên lấy chồng nước ngoài, cho nên hôm nay không thể tham gia hội tụ gia đình.

Còn Đường Tuân Hựu, cũng đã trở về.

Đường Dĩ Phi nhìn cô gái đang ngồi yên tĩnh trên ghế sa lon, bụng của cô hơi nhô ra, mái tóc thẳng mềm mại xõa trên vai.

Cô mặc một chiếc váy màu trắng, không trang điểm, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn rất mộc mạc thuần khiết.

Cô rất vui tươi, nhưng lại yên lặng quá mức.

Bất kể người khác ồn ào thế nào, cô cũng như đang chìm đắm trong thế giới của chính mình.

"Anh hai, đây là chị dâu sao?"

Bước chân của Đường Dĩ Phi có hơi không ổn định, Mạc Duẫn Sâm đỡ cô chậm rãi đi tới, cô gái đang ngồi trên ghế sa lon vẫn luôn nét mặt trầm tĩnh, thế nhưng khi thấy Đường Dĩ Phi thì liền mỉm cười.

Cô cười sáng rỡ như vậy, sáng đến chói mắt!

Ánh mắt Đường Tuân Hựu lạnh lùng, trong lòng hừ lạnh một tiếng: "Cô ấy tên là Ôn Tình."

"Chị dâu," Đường Dĩ Phi cũng đi sang ngồi, nhìn khuôn mặt sạch sẽ, chỉ vào cái bụng hơi nhô lên: "Trong này, có tiểu bảo bảo sao?"

Người phụ nữ ngẩn ra, ánh mắt vui sướng khi lần đâu làm mẹ, gật đầu ngượng ngùng: "Đã hơn ba tháng."

"Em muốn làm cô! Chị dâu Ôn Tình, anh hai phải đối xử thật tốt với cháu trai của em!"

"Tại sao em biết là bé trai?" Mạc Duẫn Sâm hỏi.

"Trực giác." Đường Dĩ Phi cười khẽ, khuôn mặt vui vẻ như vậy quả thật là nhiều năm rồi mới thấy lại. 

Lúc này mẹ Đường bất ngờ chen vào: "Thật là vui mừng gấp đôi!"

Mọi người đều không hiểu, vì sao lại vui mừng gấp đôi?

"Mẹ, vì sao lại vui mừng gấp đôi?" Đường Dĩ Phi cũng tò mò.

"Thật là trí nhớ dạo này kém quá, mẹ quên nói với mấy đứa, hôm nay, Tư Nhiên gọi điện thoại về nói với mẹ, nó cũng mang thai! Hơn nữa còn là bé trai!"

Mẹ Đường vui vẻ nói, mọi người trong phòng khách ai cũng đều mừng rỡ.

"Chờ thêm một khoảng thời gian ngắn nữa chúng ta sẽ cũng đi thăm chị." Đường Dĩ Phi vừa cười vừa nói, sau đó quay đầu nhìn Đường Tuân Hựu, "Anh hai, hai người tính chừng nào tổ chức hôn lễ?"

Đường Tuân Hựu nghe những lời này đột nhiên trầm mặt lại, mà Ôn Tình cũng giống như vậy sóng lưng chợt cứng đờ, có hơi sợ sệt nhìn anh.

"Bọn anh sẽ đi sớm thôi, tạm thời không tổ chức hôn lễ, sau này sẽ làm sau."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương