Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu
-
Chương 96: Đừng xen vào việc của người khác!
Editor: Hồng Trúc
Mắt nhìn thấy cô chỉ còn cách mình không đến một tấc, Long Thiếu Tôn thường ngày vẫn lạnh lùng không cảm xúc vào lúc này lại toát ra một vẻ vui mừng.
Cô sẽ ngã vào anh!
Trời biết trong lòng anh đang mong ngóng điều đó biết chừng nào!
Có thể nói thì chậm, nhưng hành động thì nhanh, ngay cả Long Thiếu Tôn cho là mình có thể ôm người đẹp vào lòng, không ngờ một cánh tay khác đã còn nhanh hơn xuất hiện trước ngực anh.
Trước mắt Đường Dĩ Phi tối sầm lại, chợt đụng vào một lồng ngực cứng rắn.
Không có hương chanh thơm mát, không có sự ấm áp, tất cả đều là băng, đến xương cũng phải lạnh.
“Quản lí Đường, đi cẩn thận.”
Long Thiếu Tôn đứng sau lưng, đó là hai người anh em chơi cùng anh từ nhỏ đến lớn, một người tên là La Thụy, người kia là La Sâm, hai người đều là công tử giàu có.
Đường Dĩ Phi ngại ngùng, có chút sợ, vỗ ngực vài cái: “Còn may là không đụng vào, tôi xin lỗi.”
Còn may là không có đụng vào?
Đã vậy, cô còn muốn như thế?!
Long Thiếu Tôn nhíu con mắt sắt bén lại, khuôn mặt tuấn tú càng thêm âm trầm, nhếch môi mỏng lên như muốn tuyên bố rằng lúc này anh đang rất tức tối, nhưng cố không nói một lời, hai tay nắm chặt lại.
Đường Dĩ Phi, thật không ngờ cô dám trốn tôi!
“Tổng giám đốc.” Mới vừa định ra tay La Thụy đã nhỏ giọng nhắc nhở anh.
Ánh mắt Long Thiếu Tôn đông lại, lạnh như băng, hung hăng liếc như muốn khoét mắt anh ta: “Đừng xen vào chuyện của người khác!”
“…”
La Thụy bị anh làm nghẹn họng, vô tội nhìn về phía La Sâm, người đằng sau cũng liếc anh một cái với vẻ mặt ghét bỏ, như vậy hiển nhiên là đang nói anh đáng đời.
Được rồi, lại xen vào việc của người khác, La Thụy ngoan ngoãn im lặng, đuổi theo bọn họ.
Trên bầu trời mây đen bất ngờ kéo đến, đầu hè gió thổi vào mặt có hơi lạnh, lúc này mây đen đã trở nên cực kì u ám.
Đường Dĩ Phi lái xe trở về nhà họ Đường dừng lại trước cửa, xuống xe người làm bung dù chạy tới.
Biết cô vừa đến ngày mưa thắt lưng liền bị đau, đặc biệt tới đỡ cô.
“Tam tiểu thư đã trở về!” Người làm báo tin một tiếng, tất cả người trong phòng đều quay đầu nhìn về phía cô.
“Em gái!” Đường Tuân Hựu bỗng nhiên đứng lên, không để ý đến những người đang kinh ngạc bên cạnh, đi đến trước mặt cô, đưa tay ôm cô vào lòng tràn đầy yêu thương.
Đường Dĩ Phi bị anh ôm như thế, lại có cảm giác chua xót không rõ.
Đây là cái ôm vô cùng ấm áp của người anh trai, cho cô tình thương, bao che cho tuổi trẻ ngông cuồng của cô.
“Anh…” Cô có thể cảm thấy được tay anh đang run rẩy nhẹ nhàng vuốt tóc cô, Đường Dĩ Phi nhìn thấy trong phòng khách còn có những người khác, nhất thời ngượng ngùng đỏ mặt.
Nhưng cô còn chưa kịp hành động, thì một giọng nói vô cùng quen thuộc đã vang lên, ngay sau đó Đường Tuân Hựu liền bị một người thô bạo kéo ra.
“Anh à, không ngờ anh lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!” Đúng là Mạc Duẫn Sâm, tính trẻ con, phóng khoáng, ngông nghênh trên mặt của anh ta, anh ta nói chuyện với giọng điệu mạnh hơn kéo Đường Dĩ Phi đến bên cạnh mình, Bàn tay to bá đạo đạt ở thắt lưng cô, “ Ai cho phép anh động tay động chân?!”
“Eric đây là thẹn quá hóa giận?” Đuôi mày Đường Tuân Hựu cong lên, ánh mắt rơi trên người anh như đang suy nghĩ điều gì.
Hình như tên nhóc Hồng Mao ngày nào đã lớn lên…
Còn nhớ rõ năm năm trước em gái gặp chuyện không may phải nằm viện, lúc đó cậu bé ăn mặc đồng phục học sinh, mái tóc màu đỏ rực, khập khễnh xông vào phòng bệnh.
Tròng mắt hiện lên các tia máu đỏ sợi, dường như đã thật lâu không chớp mắt.
Mắt nhìn thấy cô chỉ còn cách mình không đến một tấc, Long Thiếu Tôn thường ngày vẫn lạnh lùng không cảm xúc vào lúc này lại toát ra một vẻ vui mừng.
Cô sẽ ngã vào anh!
Trời biết trong lòng anh đang mong ngóng điều đó biết chừng nào!
Có thể nói thì chậm, nhưng hành động thì nhanh, ngay cả Long Thiếu Tôn cho là mình có thể ôm người đẹp vào lòng, không ngờ một cánh tay khác đã còn nhanh hơn xuất hiện trước ngực anh.
Trước mắt Đường Dĩ Phi tối sầm lại, chợt đụng vào một lồng ngực cứng rắn.
Không có hương chanh thơm mát, không có sự ấm áp, tất cả đều là băng, đến xương cũng phải lạnh.
“Quản lí Đường, đi cẩn thận.”
Long Thiếu Tôn đứng sau lưng, đó là hai người anh em chơi cùng anh từ nhỏ đến lớn, một người tên là La Thụy, người kia là La Sâm, hai người đều là công tử giàu có.
Đường Dĩ Phi ngại ngùng, có chút sợ, vỗ ngực vài cái: “Còn may là không đụng vào, tôi xin lỗi.”
Còn may là không có đụng vào?
Đã vậy, cô còn muốn như thế?!
Long Thiếu Tôn nhíu con mắt sắt bén lại, khuôn mặt tuấn tú càng thêm âm trầm, nhếch môi mỏng lên như muốn tuyên bố rằng lúc này anh đang rất tức tối, nhưng cố không nói một lời, hai tay nắm chặt lại.
Đường Dĩ Phi, thật không ngờ cô dám trốn tôi!
“Tổng giám đốc.” Mới vừa định ra tay La Thụy đã nhỏ giọng nhắc nhở anh.
Ánh mắt Long Thiếu Tôn đông lại, lạnh như băng, hung hăng liếc như muốn khoét mắt anh ta: “Đừng xen vào chuyện của người khác!”
“…”
La Thụy bị anh làm nghẹn họng, vô tội nhìn về phía La Sâm, người đằng sau cũng liếc anh một cái với vẻ mặt ghét bỏ, như vậy hiển nhiên là đang nói anh đáng đời.
Được rồi, lại xen vào việc của người khác, La Thụy ngoan ngoãn im lặng, đuổi theo bọn họ.
Trên bầu trời mây đen bất ngờ kéo đến, đầu hè gió thổi vào mặt có hơi lạnh, lúc này mây đen đã trở nên cực kì u ám.
Đường Dĩ Phi lái xe trở về nhà họ Đường dừng lại trước cửa, xuống xe người làm bung dù chạy tới.
Biết cô vừa đến ngày mưa thắt lưng liền bị đau, đặc biệt tới đỡ cô.
“Tam tiểu thư đã trở về!” Người làm báo tin một tiếng, tất cả người trong phòng đều quay đầu nhìn về phía cô.
“Em gái!” Đường Tuân Hựu bỗng nhiên đứng lên, không để ý đến những người đang kinh ngạc bên cạnh, đi đến trước mặt cô, đưa tay ôm cô vào lòng tràn đầy yêu thương.
Đường Dĩ Phi bị anh ôm như thế, lại có cảm giác chua xót không rõ.
Đây là cái ôm vô cùng ấm áp của người anh trai, cho cô tình thương, bao che cho tuổi trẻ ngông cuồng của cô.
“Anh…” Cô có thể cảm thấy được tay anh đang run rẩy nhẹ nhàng vuốt tóc cô, Đường Dĩ Phi nhìn thấy trong phòng khách còn có những người khác, nhất thời ngượng ngùng đỏ mặt.
Nhưng cô còn chưa kịp hành động, thì một giọng nói vô cùng quen thuộc đã vang lên, ngay sau đó Đường Tuân Hựu liền bị một người thô bạo kéo ra.
“Anh à, không ngờ anh lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!” Đúng là Mạc Duẫn Sâm, tính trẻ con, phóng khoáng, ngông nghênh trên mặt của anh ta, anh ta nói chuyện với giọng điệu mạnh hơn kéo Đường Dĩ Phi đến bên cạnh mình, Bàn tay to bá đạo đạt ở thắt lưng cô, “ Ai cho phép anh động tay động chân?!”
“Eric đây là thẹn quá hóa giận?” Đuôi mày Đường Tuân Hựu cong lên, ánh mắt rơi trên người anh như đang suy nghĩ điều gì.
Hình như tên nhóc Hồng Mao ngày nào đã lớn lên…
Còn nhớ rõ năm năm trước em gái gặp chuyện không may phải nằm viện, lúc đó cậu bé ăn mặc đồng phục học sinh, mái tóc màu đỏ rực, khập khễnh xông vào phòng bệnh.
Tròng mắt hiện lên các tia máu đỏ sợi, dường như đã thật lâu không chớp mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook