Ủ Chín +++
-
Chương 49: Cái Ôm 2
Edit by Triệu Viu
Khi đến gần, cổ tay cậu vừa sắp lướt qua ngón tay cô, làn da con người thật kỳ diệu, khi đến gần không cần chạm vào nhau cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau.
Có lẽ chính bởi vì như thế mà ngón tay Ứng Bạch vô thức cử động, đốt ngón tay áp út vừa vặn lướt qua chỗ lồi ra của xương cổ tay cậu, xương chạm xương cảm giác rất rõ ràng.
Rốt cuộc Đào Thương Lâm bị đánh bại trước tiên, cậu nghiêng đầu qua, siết chặt cánh tay chủ động tránh tiếp xúc, dựa sát vào bên kia một chút thì đụng phải cô gái vừa rồi.
Việc này khiến Ứng Bạch đắc ý nhưng cũng khiến cô tức giận, đắc ý vì ảnh hưởng của mình đối với cậu và tức giận vì cậu dám né tránh.
Cũng không biết cô đang suy nghĩ những gì mà vươn tay muốn đẩy cậu, mặc kệ nơi này là cầu thang, cũng mặc kệ bên cạnh có bao nhiêu người thì cô cũng chỉ muốn đẩy cậu.
Nhưng Đào Thương Lâm giống như có mắt ở sau lưng, cô còn chưa chạm được vào cậu thì cậu đã theo bản năng tránh đi, Ứng Bạch mất lực liền không đứng vững nên trượt chân ngã xuống bậc thềm.
Đào Thương Lâm vội vàng đỡ lấy cô, Ứng Bạch cứ vậy nhào vào trong ngực cậu, không hề có khoảng cách, thịt kề thịt, da kề da, lại tiếp tục không có khoảng cách.
Tóc của cô đánh vào trong cổ cậu, mùa hè trời nóng nên ra mồ hôi dính chặt từng sợi tóc, hơi thở của Ứng Bạch phả vào xương quai xanh lộ ra bên ngoài đồng phục khiến cậu rùng mình.
Nhưng cậu cũng không quan tâm được nhiều đến vậy, chỉ có thể một tay ôm Ứng Bạch, giữ cho cô khỏi ngã. Cánh tay của thiếu niên ôm lấy vòng eo mỏng manh của cô, kéo áo lên lộ ra một mảng da trắng như tuyết, cứ vậy trần trụi dán vào bên trong cánh tay cậu.
Cậu theo bản năng hít thở chậm lại, sợ mạch đập quá mạnh và cũng sợ tim đập mất chừng mực bị cô phát hiện.
Mọi người xung quanh đều nhìn sang, trong mắt lóe lên vẻ tò mò và kích động, ở một ngôi trường cấp ba tỉnh lẻ khép kín và bình yên như thế này, ngay cả một học sinh nữ ngã vào trong ngực của học sinh nam cũng có thể khiến mọi người hào hứng đến vậy, huống chi còn là hai người trông xinh đẹp thế kia.
Nhưng Đào Thương Lâm mặc kệ những ánh mắt không hề che giấu này, người trong ngực nhíu mày, khuôn mặt trắng bệch, cắn chặt môi không lên tiếng, chỉ có đôi bàn tay đang nắm chặt đồng phục của cậu làm cho áo sơ mi nhăn lại.
Cậu đỡ vai Ứng Bạch, nhỏ giọng hỏi: “Không sao chứ?” Tông giọng cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn để lộ ra một ít quan tâm.
“Đau chết đi được, ôi chân của tôi.” Ứng Bạch thở hổn hển trả lời, nhưng cũng không nhịn được trách móc: “Đều tại cậu.”
Đào Thương Lâm không biết nên ứng đối thế nào với sự phẫn nộ mang theo nửa yếu ớt này, cổ họng động đậy nhưng rốt cuộc lại không nói gì, chỉ đứng im tại chỗ bất động mặc kệ cô dựa vào trong ngực mình.
Âm nhạc trong sân thể dục càng giục giã càng gấp rút, mọi người xung quanh cũng dần dần rời đi, cuối cùng chỉ còn lại hai người họ vẫn ở cầu thang.
Ứng Bạch dựa vào Đào Thương Lâm, ngẩng đầu lên nhìn cậu, đúng lúc cậu cũng cúi đầu xuống nhìn cô, ánh mắt cứ vậy va thẳng vào nhau. Trong mắt cô có cảm xúc mờ mít không chắc chắn, hơi phản chiếu ánh sáng khiến cho người ta say mê chìm đắm trong ánh mắt của cô, khi chớp mắt đôi mắt ấy giống như một cây cọ nhỏ tinh mịn rơi vào trong lòng, làm người ta không nhịn được muốn ho khan.
Ánh mắt của họ vẫn còn quấn lấy nhau, nhưng Đào Thương Lâm lại đột nhiên dời ánh mắt, Ứng Bạch chưa kịp nổi giận lại thì đã cảm thấy cả người nhẹ bẫng, phát hiện mình được Đào Thương Lâm ôm lên vác trên vai.
Ứng Bạch sững sờ, sau đó mỉm cười, không biết là nên tức giận trước hay là trêu chọc cậu trước.
Nhưng cô chỉ kịp nở nụ cười khi nghe thấy giọng nói kèm theo sự cảnh cáo của Đào Thương Lâm: “Đừng nhúc nhích, nếu không tôi sẽ ném cậu lại chỗ này đấy.”
Có tật giật mình.
Ứng Bạch cười dữ dội hơn, phần bụng đặt trên vai cậu khẽ rung, đương nhiên Đào Thương Lâm cảm nhận được, vẻ mặt trong phút chốc cứng đờ những vẫn chẳng nói câu nào, vác cô đi về phía phòng y tế.
Khi đến gần, cổ tay cậu vừa sắp lướt qua ngón tay cô, làn da con người thật kỳ diệu, khi đến gần không cần chạm vào nhau cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau.
Có lẽ chính bởi vì như thế mà ngón tay Ứng Bạch vô thức cử động, đốt ngón tay áp út vừa vặn lướt qua chỗ lồi ra của xương cổ tay cậu, xương chạm xương cảm giác rất rõ ràng.
Rốt cuộc Đào Thương Lâm bị đánh bại trước tiên, cậu nghiêng đầu qua, siết chặt cánh tay chủ động tránh tiếp xúc, dựa sát vào bên kia một chút thì đụng phải cô gái vừa rồi.
Việc này khiến Ứng Bạch đắc ý nhưng cũng khiến cô tức giận, đắc ý vì ảnh hưởng của mình đối với cậu và tức giận vì cậu dám né tránh.
Cũng không biết cô đang suy nghĩ những gì mà vươn tay muốn đẩy cậu, mặc kệ nơi này là cầu thang, cũng mặc kệ bên cạnh có bao nhiêu người thì cô cũng chỉ muốn đẩy cậu.
Nhưng Đào Thương Lâm giống như có mắt ở sau lưng, cô còn chưa chạm được vào cậu thì cậu đã theo bản năng tránh đi, Ứng Bạch mất lực liền không đứng vững nên trượt chân ngã xuống bậc thềm.
Đào Thương Lâm vội vàng đỡ lấy cô, Ứng Bạch cứ vậy nhào vào trong ngực cậu, không hề có khoảng cách, thịt kề thịt, da kề da, lại tiếp tục không có khoảng cách.
Tóc của cô đánh vào trong cổ cậu, mùa hè trời nóng nên ra mồ hôi dính chặt từng sợi tóc, hơi thở của Ứng Bạch phả vào xương quai xanh lộ ra bên ngoài đồng phục khiến cậu rùng mình.
Nhưng cậu cũng không quan tâm được nhiều đến vậy, chỉ có thể một tay ôm Ứng Bạch, giữ cho cô khỏi ngã. Cánh tay của thiếu niên ôm lấy vòng eo mỏng manh của cô, kéo áo lên lộ ra một mảng da trắng như tuyết, cứ vậy trần trụi dán vào bên trong cánh tay cậu.
Cậu theo bản năng hít thở chậm lại, sợ mạch đập quá mạnh và cũng sợ tim đập mất chừng mực bị cô phát hiện.
Mọi người xung quanh đều nhìn sang, trong mắt lóe lên vẻ tò mò và kích động, ở một ngôi trường cấp ba tỉnh lẻ khép kín và bình yên như thế này, ngay cả một học sinh nữ ngã vào trong ngực của học sinh nam cũng có thể khiến mọi người hào hứng đến vậy, huống chi còn là hai người trông xinh đẹp thế kia.
Nhưng Đào Thương Lâm mặc kệ những ánh mắt không hề che giấu này, người trong ngực nhíu mày, khuôn mặt trắng bệch, cắn chặt môi không lên tiếng, chỉ có đôi bàn tay đang nắm chặt đồng phục của cậu làm cho áo sơ mi nhăn lại.
Cậu đỡ vai Ứng Bạch, nhỏ giọng hỏi: “Không sao chứ?” Tông giọng cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn để lộ ra một ít quan tâm.
“Đau chết đi được, ôi chân của tôi.” Ứng Bạch thở hổn hển trả lời, nhưng cũng không nhịn được trách móc: “Đều tại cậu.”
Đào Thương Lâm không biết nên ứng đối thế nào với sự phẫn nộ mang theo nửa yếu ớt này, cổ họng động đậy nhưng rốt cuộc lại không nói gì, chỉ đứng im tại chỗ bất động mặc kệ cô dựa vào trong ngực mình.
Âm nhạc trong sân thể dục càng giục giã càng gấp rút, mọi người xung quanh cũng dần dần rời đi, cuối cùng chỉ còn lại hai người họ vẫn ở cầu thang.
Ứng Bạch dựa vào Đào Thương Lâm, ngẩng đầu lên nhìn cậu, đúng lúc cậu cũng cúi đầu xuống nhìn cô, ánh mắt cứ vậy va thẳng vào nhau. Trong mắt cô có cảm xúc mờ mít không chắc chắn, hơi phản chiếu ánh sáng khiến cho người ta say mê chìm đắm trong ánh mắt của cô, khi chớp mắt đôi mắt ấy giống như một cây cọ nhỏ tinh mịn rơi vào trong lòng, làm người ta không nhịn được muốn ho khan.
Ánh mắt của họ vẫn còn quấn lấy nhau, nhưng Đào Thương Lâm lại đột nhiên dời ánh mắt, Ứng Bạch chưa kịp nổi giận lại thì đã cảm thấy cả người nhẹ bẫng, phát hiện mình được Đào Thương Lâm ôm lên vác trên vai.
Ứng Bạch sững sờ, sau đó mỉm cười, không biết là nên tức giận trước hay là trêu chọc cậu trước.
Nhưng cô chỉ kịp nở nụ cười khi nghe thấy giọng nói kèm theo sự cảnh cáo của Đào Thương Lâm: “Đừng nhúc nhích, nếu không tôi sẽ ném cậu lại chỗ này đấy.”
Có tật giật mình.
Ứng Bạch cười dữ dội hơn, phần bụng đặt trên vai cậu khẽ rung, đương nhiên Đào Thương Lâm cảm nhận được, vẻ mặt trong phút chốc cứng đờ những vẫn chẳng nói câu nào, vác cô đi về phía phòng y tế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook