Tuyết Trung Hãn Đao Hành(Dịch)
Chapter 9 Má lúm đồng tiền(2)

Tiếng tăm của người này trong Bắc Lương quân cực kém, làm người kiểu miệng nam mô bụng bồ dao găm, háo sắc như mạng, việc thế tử Từ Phượng Niên đi dạo thanh lâu chính là do hắn dẫn đường, luôn nói huynh đệ như tay chân, nữ nhân như y phục, trước đây ít năm cách mỗi mấy ngày liền giật dây Từ Phượng Niên hãy cứ thoải mái làm thịt mỹ thiếp của hắn, thật đúng là kiếm tẩu thiên phong, lòng trung thành tuyệt đối có trời xanh chứng giám.

"Quên trà quên cơm? Chử mập mạp, sao ta lại thấy ngươi béo lên mấy chục cân vậy?" Từ Phượng Niên cười lạnh nói, đồng thời ghìm chặt cổ tên mập mạp chết bầm.

Tên mập bị bóp lấy cổ mà đỏ mặt lên, ủy khuất kêu la nói: "Điện hạ, gầy rồi, gầy đi trông thấy rồi! Nếu điện hạ không tin, chúng ta hãy đi cân thử, nếu nặng thêm một cân thì xẻo một cân thịt, nặng mười cân xẻo mười cân!"

Từ Phượng Niên buông tay ra, vỗ vỗ mặt Chử Lộc Sơn, cười nói: "Quả nhiên vẫn là hảo huynh đệ."

 

Thiên Ngưu Long Vũ tướng quân, chức quan tòng tam phẩm, vị trí cao, đặt ở bất kỳ châu quận nào đều là đại quan số một số hai, huống chi trong tay còn đang cầm hổ phù trấn giữ ba ngàn tinh binh, Chử mập mạp bị người tùy ý vỗ vỗ mặt như vậy, nhưng chẳng những không cảm thấy sỉ nhục, ngược lại vẻ mặt lộ rõ sự vinh hạnh tột cùng.

Cái đầu heo to lớn hắc hắc nói: "Điện hạ, ta mới nạp một phòng mỹ thiếp, da mịn thịt mềm, bóp một cái cũng có thể bóp ra nước, nhưng còn không dám hưởng dụng, chính là vì điện hạ mà giữ lại, không biết điện hạ liệu có thể bớt chút thời giờ đại giá quang lâm, thưởng thức chút rượu ngon, nghe chút điệu hát dân gian, sau đó. . .?"

Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Dễ nói dễ nói."

Hai người nhìn nhau cười xấu xa một tiếng, muốn gian trá có gian trá, có giọng điệu cấu kết với nhau làm việc xấu, đại thể nói đây chính là cặp đôi tai họa, kẻ hủy diệt trinh bạch.

Ngay khi Chử mập mạp ấm áp han ân cần hỏi han thế tử điện hạ ba năm này, Bắc Lương Vương chậm rãi đi tới, trụ quốc trên vương triều có vài vị, Đại Trụ quốc lại chỉ có một mình vị này, gần với Thiên Sách thượng tướng thời xưa mà gần như chỉ có khi quốc nạn lúc mới không thể không xuất đầu lộ diện.

Từ Kiêu chinh chiến một đời, lúc tuổi trẻ lĩnh quân sẽ còn vô cùng hùng dũng, đến mức tiên hoàng từng phá lệ ban bố thánh chỉ, mệnh hắn không cần tự mình xông vào trận địa, về sau lúc chinh chiến Tây Sở, chân trái bị trúng phải một tiễn lạc, thế là lưu lại di chứng chân hơi cà nhắc.

Từ Kiêu không chú ý đến việc bọn thanh lưu danh sĩ chế giễu hắn là Từ mọi rợ, nhưng nếu như có ai dám oán thầm một câu Từ thọt, hắn tuyệt đối sẽ không chết không thôi, có một vị tên là Võ An Hầu từng cùng hắn tới thảo phạt Tây Sở, người này có một tên ái tướng tâm phúc, trẻ tuổi nóng tính, dám nghịch ngu nói thẳng ra hai tiếng Từ Thọt, cuối cùng bị Từ Kiêu tùy tiện tìm cớ chém đầu răn chúng, treo đầu lên cùng với một hàng danh tướng Tây Sở trên hoàng thành Tây Sở.

Võ An Hầu giận mà không dám nói, thậm chí sau đó đều không tấu lên hoàng đế bệ hạ nửa câu. Dáng người Từ Kiêu không cao lớn, hai ngọn tóc mai hơi trắng, tướng mạo càng không đáng chú ý, là một người đàn ông trung niên hơi cà nhắc, thành ra lưng còn hơi còng, như đang phải gánh vác trên lưng vong linh của ba mươi vạn người.

Chử mập mạp là người nhãn quan bốn mặt, tai nghe bốn phương tám hướng, tâm can linh hoạt, lập tức thu lại vẻ mặt, phủ phục quỳ lạy xuống đất. Nhưng cùng là nghĩa tử, Viên Tả Tông thì có cốt khí hơn nhiều lắm, chỉ hơi khom người theo lễ nghi bình thường.

Bắc Lương Vương Từ Kiêu nhẹ nhàng phất tay, để Chử Lộc Sơn lui ra chỗ khác, ý đồ muốn ngồi cùng giường với nhi tử, kết quả bị Từ Phượng Niên tỏ vẻ tức giận một cước đá vào mông, đành phải xấu hổ mà chọn lấy cái ghế khác rồi ngồi cách ra.

Chử mập mạp cả người toát mồ hôi lạnh, như ngồi bàn chông.

Viên Tả Tông hiểu ý cười một tiếng. Từ Phượng Niên thản nhiên huýt sáo, đồng thời cầm lấy một khối gấm Tứ Xuyên quấn trên cánh tay, gọi ra Mâu Chuẩn, tay còn lại cầm lấy một chén lưu ly đựng đầy rượu bồ đào ngon, ra vẻ thở dài nói:

"Tiểu Bạch ơi tiểu Bạch, ba năm này khổ cho ngươi rồi, rượu không được uống, thịt không được ăn, còn suýt chút bị người ta giết thịt hầm canh, ta xin lỗi ngươi."

Đại Trụ quốc tỏ vẻ xấu hổ, liên tục thở dài. Khương Nê thì chỉ biết cười lạnh với cái gia đình bất ổn này.

Loại phi vũ này vô cùng hiếm thấy, chỉ tồn tại trên vùng trời băng đất tuyết nằm ở phía bắc Cẩm Châu, thợ săn chỉ cần bắt được một còn, thì dù có là tử tội cũng được miễn, tất nhiên là phải trừ tội phản quốc, năm đó các nhân vật quyền quý Tây Sở đều không tiếc ngàn vàng cầu mua linh vật có biệt danh "Thanh Bạch Loan" này, nhưng vẫn chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Mà con trên tay Từ Phượng Niên càng không tầm thường, là tối thượng phẩm "Lục Niên phượng" trong số các bé Thanh Bạch Loan, còn quý hiếm hơn "Tam Niên long", lương địa Ung Châu từng có một gia tộc quyền thế lấy ngàn lượng hoàng kim và ba mỹ nữ tuyệt sắc muốn đổi "Tiểu Bạch", lại bị Từ Phượng Niên ương ngạnh trực tiếp mắng “cút”, vị quyền quý tại bản địa muốn gió được gió muốn mưa được mưa kia không thể nghi ngờ đã động nhầm người.

Từ Phượng Niên hừ hừ nói: "Từ Kiêu, ta hỏi ngươi, nhi tử bị người ta ăn hiếp, làm cha nên như thế nào?"

Đại Trụ quốc cười lành, chuyện đương nhiên nói: "Vậy thì đương nhiên là xét nhà diệt tộc hắn, nếu như còn chưa đủ hả giận, thì coi thê thiếp hắn là trâu ngựa, chiếm tài vật nhà hắn tiêu xài cho hết."

Ánh mắt Khương Nê trở nên ảm đạm, đôi mắt không giấu nổi cừu hận thấu xương.

Từ Phượng Niên từ trong ngực móc ra một tấm giấy dài, trên đó viết cả một danh sách toàn là dòng họ, gia tộc và môn phái lớn nhỏ trong võ lâm, đập đập vai Bắc Lương Vương, cắn răng nói: "Cha à, không phải ngươi luôn nói quân tử báo thù mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù không qua một đêm sao, bọn ranh con này chính là cừu gia của ta, ngươi lập tức thịt sạch bọn chúng đi."

Từ Kiêu tiếp nhận trang giấy, còn chưa thèm nhìn đã liên tục khen con ta tốt lắm, nhưng mới vừa liếc mắt qua rồi phóng khoáng nói không có vấn đề thì chợt nhận thấy điều bất ổn, sau đó cẩn thận nhìn lại, xem hết toàn bộ, mới sầu khổ nói:

"Nhi tử à, sao nhiều thế, cừu gia của ngươi không dưới trăm nhà đó, ngươi nhìn này, tổng đốc Huy Châu quận này, nhi tử hắn trông có hơi đẹp mắt, đi dạo trong Bích Loa hồ, bị ngươi nhìn thấy, ngươi đã muốn lấy xuống mũ quan của người ta sao? Còn có Quan Trung Lang gia Vương thị này, chỉ là gia nô uống rượu có mắng mấy câu Bắc Lương mọi rợ, liền muốn diệt tộc? Còn cả Hiên Viên thế gia trong võ lâm này, bọn này làm gì mà chọc giận con ta, lại muốn sung quân cả gia tộc đến Cẩm Châu, còn điểm danh gọi tiểu thư nhà người ta, Hiên Viên Thanh Phượng, muốn sung làm quan kỹ?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương