Tuyết Trung Hãn Đao Hành(Dịch)
Chapter 7 Bạch Hồ Nhi(3)

Nhưng mà Từ Phượng Niên mới tỉnh lại, thân thể còn rất mệt mỏi, đuổi đánh được chốc lát liền thở hồng hộc, khom người hung hăng trừng mắt người phụ thân độc ác kia. Từ Kiêu đứng từ xa cẩn thận từng li từng tí cười làm lành nói: "Hết giận chưa? Hết giận thì ăn cơm trước đã, có sức lực mới có thể đuổi đánh tiếp cho hả giận nha."

Tiểu vương gia Từ Long Tượng và người hầu lão Hoàng ngồi ở cửa phòng cười toét miệng, một người chảy nước miếng, một người cười hở cả bộ răng rụng, trông hài thật sự :v.

Thế tử điện hạ thở hổn hển như trâu, chỉ chỉ Từ Kiêu, không chút khách khí quát, "Con lừa cỏ kia, hôm nay lão tử tha cho ngươi, ngươi cứ chờ lấy cho lão tử."

Từ Kiêu nghe vậy lại không nóng giận, ngược lại còn vui tươi hớn hở nói: "Tốt tốt tốt, cha chờ là được, nhất định để ngươi đánh mắng cho hả giận thì thôi."

Từ Phượng Niên ném cái chổi “rách” có thể bán đi được tới mười mấy lượng trong tay đi, đi đến cửa phòng, nhìn thấy đệ đệ còn đang cười ngây ngô, ánh mắt liền trở nên nhu hòa đi mấy phần, lại thấy nước miếng chảy ra cả ngực, Từ Phượng Niên cũng không ngại bẩn, rất tự nhiên đưa tay lau giúp, còn nhẹ giọng nói: "Hoàng man ngốc, đến đây nào, đứng lên cho ca xem xem có cao lớn hơn không."

Thiếu niên trịnh trọng đứng người lên, Từ Phượng Niên liền thất vọng cười nói: "Không cao không khỏe."

Thiếu niên vòng tay qua eo ôm lấy ca ca, Từ Phượng Niên cũng không mấy kinh ngạc, ngực còn bị dính không ít nước miếng, vẫn cười ha ha nói: "Sức lực thì lớn thêm không ít."

Thượng Trụ Quốc đứng tại chỗ, vị đại tướng quân giết người như ngóe cả nửa đời người lại cũng có lúc hốc mắt ướt át, lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác, thì thào tự giễu một câu "Gió lớn như này, chỗ đâu ra cho một hạt cát chứ. . ."

Hai huynh đệ cùng nhau về phòng, Từ Kiêu lập tức sai người bưng tới đồ ăn đã chuẩn bị tốt, chỉ riêng hạ nhân bưng đồ ăn thôi đã có tới hai ba mươi người, lần lượt bước vào nhà, nước chảy mây trôi, dưới sự nhắc nhở đầy thiện ý của lão đạo Long Hổ Sơn, phần lớn thức ăn là đồ chay.

Ăn ngon uống sướng ngủ say suốt ba ngày, Từ Phượng Niên đi đến nơi rộng lớn nhất trong phủ, nơi mà người ta gọi là Thính Triều, hắn xách lấy một cây cần câu trúc tím, để đệ đệ Từ Long Tượng xách đồ đựng mồi câu, lại cho hạ nhân chuẩn bị bàn trà, kỳ trân dị quả món ngon cũng phải có không ít, còn để quản gia chọn kĩ ra bốn năm bé mỹ tỳ dang tuổi dậy thì tới để xoa vai đấm lưng, đây mới là cuộc sống mà thế tử điện hạ nên có nha.

Thính triều, chỉ nghe tên là có thể nghe ra mấy phần hàm nghĩa, Bắc Lương Vương phủ có được cả tòa Thanh Lương Sơn, ban đầu có cái hồ lớn cạnh sườn núi, sau khi xây dựng thêm, đã có ý đồ khuếch trương hồ thành biển, xây dựng đình đài lầu các, muốn tạo ra một cái đình nghỉ mát hùng vĩ cao đến tận mây, lấy tên Thính Triều, thế tử Từ Phượng Niên rất thích đến đây thả câu. Phía sau là tàng thư các chứa vạn quyển sách quý bản độc nhất, không thiếu các loại bí kíp võ học truyền thừa cổ.

Mười lăm năm trước, khi Từ Kiêu còn chưa được phong là Bắc Lương Vương, hắn từng đích thân dẫn quân thiết kỵ, nhân lấy thánh chỉ cùng thượng phương bảo kiếm nghiền ép mấy chục môn phái trên võ lâm Nam Bắc thuộc địa phận vương triều, trừ mấy chỗ an phận như Long Hổ Sơn, thì loại kiệt ngạo như Tử Cấm sơn trang đều trực tiếp bị diệt cho tan tành mây khói.

Phải biết, hai mươi năm trước, Tử Cấm sơn trang là thánh địa võ học nhất lưu trên giang hồ, trăm năm qua, trong thập đại cao thủ có tận bốn vị tới từ đây, cuối cùng kho vũ khí bí điển của sơn trang, trừ mấy thứ tượng trưng phải giao cho đại nội, còn lại đều bị thu hết về Thính Triều.

May mà tướng mạo Từ Phượng Niên không có một điểm nào giống phụ thân Từ Kiêu, sau khi bị đuổi ra khỏi thành cũng không dám tự xưng thế tử Bắc Lương Vương, nếu không chỉ bằng một điểm này cũng đủ khiến cho hắn vạn kiếp bất phục, kẻ thù của Đại Trụ quốc cứ phải gọi là trải rộng khắp cả thiên hạ.

 

Bên trong hồ có cá chép vạn đuôi, tiện tay thả câu, quả thật trông như kỳ cảnh vạn lý triều thiên, ngay cả thiên tử trước đây ít năm đến nghỉ mát đều phải tấm tắc lấy làm kỳ lạ, ngay sau đó liền tự than thở không bằng.

Từ Phượng Niên nằm trên giường gỗ trải hoa lệ gấm Tứ Xuyên, thả câu được một lúc lại thấy đệ đệ cười ngây ngô chảy nước miếng, liền đưa tay xoa đi.

Hắn không khỏi nhớ tới khuôn mặt của Bạch Hồ Nhi, một con người lương địa bị mình lừa gạt, đây chính là một mỹ nhân miệng cười như trăng cong, Từ Phượng Niên lén lút gọi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, thoạt đầu khen là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, liền bị hung hăng trừng trị, đấm cho thành đầu heo, vậy là chỉ đành đổi một chữ, mỹ nữ biến mỹ nhân.

Từ Phượng Niên vừa nghĩ đến người này, tâm tình liền trở nên rất tốt, xoa xoa đầu đệ đệ, mỉm cười nói: "Ca từng nói sẽ giúp ngươi lừa về một mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ cho ngươi làm vợ, ta làm được rồi, nàn ta tên là Bạch Hồ Nhi đó, cực kì đẹp, nàng mang song đao, một thanh 'Tú Đông', một thanh 'Xuân Lôi', đều là danh đao hiếm có trong thiên hạ. Đáng tiếc, lại là nam nhân."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương