Tuyết Trung Hãn Đao Hành(Dịch)
Chapter 3 Tiểu Nhị dâng rượu(3)

Kỷ lục cao nhất là một vị du hiệp từ nơi khác đến, đang đi dạo trên đường, một lời không hợp với kiếm khách bản địa, sau đó hai bên đánh nhau, đánh từ chỗ bán đồ ăn bên đường phố tới ven hồ, cuối cùng đánh tới tận trên mái nhà Diêu Tử Dật, Hương Lâu lớn nhất Lương Châu, âm thanh ầm ĩ làm cho thế tử đang làm trò con lợn phải bừng tỉnh, lập tức không thèm quan tâm tới người ngọc trắng nõn trong tay nữa, mà với đầu ra cửa sổ lớn tiếng gọi tốt, sau đó dưới quyền thế của thế tử điện hạ, quan phủ chẳng những không truy cứu, mà ngược lại còn suýt nữa đã trao cho tên du hiệp kia gấm bài nam nhi hảo hán Lương Châu, hắn còn vội vàng lệnh cho người hầu ra roi thúc ngựa đưa đến một đống ngân phiếu chồng chất giá thành lên tới mười vạn.

 

Không có vị thế tử điện hạ thích chơi ưng đấu chó, Lăng Châu tốt đẹp biết bao, đồng thời cũng tịch mịch biết bao. Đám con gái nhà lành rốt cuộc dám ra đường phố mua son phấn, đám công tử bột nhị lưu cũng không trở thành đám ma đầu lấn nam bá nữ, các thanh lâu lớn nhỏ cũng không có được vị công tử ca nào hào phóng vung tiền như rác cho nữa.

 

Bắc Lương Vương Từ Kiêu sinh ra hai nam hai nữ, đều là những con người kỳ hoa.

 

Đại quận chúa xuất giá, khắc chết ba vị phu quân, trở thành quả phụ đệ nhất vương triều, tác phong phóng đãng, danh tiếng lan xa năm quận Giang Nam.

 

Nhị quận chúa mặc dù tướng mạo thường thường, lại được cái học rộng tài cao, tinh thông kinh sử, theo sư là Hàn Cốc Tử Hàn đại gia lên Âm Sư cung, trở thành tiểu sư muội của binh pháp đại gia Hứa Hoàng, đại thuật sĩ Tư Mã Xán, đều là những nhân vật nổi tiếng trên khắp đế quốc.

 

Từ Long Tượng là con út của Bắc Lương Vương, ngược lại với cá vị huynh tỷ, thanh danh không hiển hách, như đại nhi tử thì có tiếng tăm lớn trên kinh thành, vừa nhắc tới Đại Trụ quốc Từ Kiêu, tất nhiên sẽ phải nhắc đến thế tử Từ Phượng Niên, ai nấy đều sẽ "khen ngợi" một tiếng hổ phụ không sinh khuyển tử, đáng tiếc cho Từ Kiêu, cha thì anh dũng trên chiến trường, nhi tử lại là một tên bại gia không chịu thua kém đám phong hoa tuyết nguyệt.

 

Ba năm trước đây, truyền ngôn thế tử điện hạ Từ Phượng Niên bị đuổi ra khỏi vương phủ, bị bức đi học làm quan cùng đám hậu bối tuổi trẻ của những gia tộc quyền thế, thoáng cái đã qua ba năm, trong ba năm cũng triệt để không có chút tin tức nào, Lăng Châu đến nay chỉ nhớ kỹ hình ảnh lúc thế tử điện hạ ra khỏi thành, mười mấy tên đại hoàn khố cùng mấy chục vị hoa khôi lớn nhỏ đứng trên tường thành nước mắt rưng rưng cảm động, chỉ là, có tin tức nói, khi thế tử điện hạ đi xa rồi, cũng cùng ngày, Hồng Tước Lâu tiệc rượu suốt một ngày một đêm, quá nhiều rượu ngon thoải mái đổ hẳn vào trong sông, cả tòa thành đều bốc mùi rượu nồng nặc.

 

Trở lại vương phủ, tiểu vương gia tâm hồn bế tắc chạy nhanh tới ngọc thạch sư tử, có vẻ quăng ngã lão đầu tử một cái còn chưa đủ nghiền, lần này muốn vác cả lão đạo chướng mắt cùng với sư tử nặng vạn cân cho bay đi.

 

Chỉ là hắn vừa chạm tới con sư tử đá, lão đạo Long Hổ Sơn liền tung bay xuống, dắt lấy một tay thiếu niên, lần này mới sử dụng tới bản lãnh thật sự, lấy thủ pháp Đạo môn tối nghĩa, "Dời núi", xảo diệu kéo một cái, liền kéo cho thiếu niên đang quỳ nửa gối phải đứng dậy, rồi cười khẽ nói: "Hoàng man nhi, đừng làm ầm ĩ nữa, đi theo vi sư thôi."

 

Một tay thiếu niên vẫn nắm chặt góc bệ đá sư tử, năm ngón tay như móc sâu vào ngọc thạch, vẫn cứng đầu không chịu buông tay, hai tay kéo duỗi như viên hầu, khàn giọng la hét: "Ta phải chờ ca ca trở về, ca ca nói sẽ mang về thiên hạ đệ nhất mỹ nữ cho ta làm vợ, ta phải chờ hắn!"

 

Từ Kiêu dở khóc dở cười, những cũng không biết nên làm gì cho phải, chỉ đành thở dài nói: "Mà thôi, chờ một chút đi, dù sao cũng sắp về rồi”.

 

Lão đạo sĩ nghe vậy thì nở nụ cười cổ quái, nhưng vẫn buông lỏng tay ra, thầm tắc lưỡi, tiểu tử này nào chỉ trời sinh thần lực, chính xác phải là Thái Bạch tinh hạ phàm mới đúng.

 

Có điều, cái tên tiểu vương bại hoại Từ Phượng Niên thật sự sắp trở về rồi sao? Đây thật sự không phải là một tin tức tốt gì. Nhớ năm đó lần đầu lão tới vương phủ, đã phải nếm trải không ít đau khổ, lúc đầu thì bị coi là giang hồ lừa đảo đến ăn uống không, rồi còn bị một thằng ranh con mới bảy tám tuổi thả một đám chó dữ đến cắn mình, về sau vất vả lắm mới giải thích được rõ ràng, rồi tiến vào phủ đệ, thì lại đến lượt tiểu vương tử nổi ý đồ xấu, phái đến hai tiểu nưng tử xinh đẹp nửa đêm đến gõ cửa, nói là trời lạnh quá, bé muốn làm gì đó cho ấm người, nếu không phải lão ta định lực siêu phàm thoát tục, sợ là sẽ trúng kế mất, nhưng giờ cứ thi thoảng nhớ tới là rất hối hận, khi đó lẽ ra phải cùng hai vị cô nương thức trắng đêm đàm đạo « Đại Động Chân Kinh » cùng « Hoàng Đình Kinh », không thì ít nhất cũng nên tâm sự « Tố Nữ Tâm Kinh » cũng tốt nha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương