Tuyết Trung Hãn Đao Hành(Dịch)
-
Chapter 4 Tiểu Nhị dâng rượu(4)
Từ đằng xa, dưới ánh hoàng hôn, trên đường cái, thân ảnh một già một trẻ đi dưới ánh chiều tà, lão già áo quần rách rưới, một đầu tóc trắng còn xen lẫn mấy cây cỏ tranh, lưng vác một cái bọc hành lý cũng rách chẳng kém, chỉ cần cầm thêm cái chén mẻ ngồi xổm xuống đất là có thể ăn xin rồi, tay dắt lấy một con ngựa què gầy trơ xương. Lão nhân đã có tuổi, trên mặt râu ria lởm chởm, một thân áo gai như dân chợ búa đang chạy nạn.
"Lão Hoàng, cố chịu thêm một lát, đến thành là về nhà rồi, nhất định sẽ có thịt rượu đủ đầy, mẹ nó, trước kia không cảm thấy rượu thịt ra gì, giờ vừa nghĩ tới liền thèm không chịu được, mỗi ngày nằm mộng cũng nhớ." Nam nhân trẻ tuổi vô lực nói.
Lão đầu tử là người hầu, bộ dáng lôi thôi cười ha ha một tiếng, lộ ra hàng răng vàng thiếu răng cửa, trông vừa chất phác lại vừa buồn cười.
"Cười cái méo gì, lão tử đang muốn khóc cũng không khóc được đây." Người trẻ tuổi trợn trắng mắt nói, tinh khí thần của hắn đã bị giày vò đến tận cùng rồi, nên cũng chẳng muốn đôi co nhiều nữa.
Hai ngàn dặm đường về, cũng chỉ thiếu điều xuống đường ăn xin, cả một đường này, xuống nước thì luồn tay mò cá, lên núi thì chơi trốn tìm với lũ thỏ, leo cây thì trộm tổ chim, chỉ cần là thịt, nấu chín lên là ăn được, cũng chẳng cần biết có muối hay không, thế là quá đủ cho một bữa cơm đầy mĩ vị rồi. Có lúc đi qua thôn trang, nổi ý đồ trộm gà vịt cho đỡ thèm, nhiều lần bị đám tráng hán vác cuốc gậy gỗ đuổi theo, phải chạy thục mạng mấy chục dặm đường, bao lần mệt gần chết.
Có tên con cháu đại thần nào mà không phải tiên y nộ mã oai phong lẫm liệt cơ chứ?
Nhìn lại bản thân, một bộ áo gai rách rưới, một đôi giày cỏ, một con ngựa què, muốn cũng không dám thịt, ngay cả cưỡi cũng không lỡ lòng vì nó què, lại còn thêm một cái miệng ăn.
Tên nô bộc lại càng chán đời hơn, lão Hoàng này người thì nhỏ yếu, nhìn thấy gì cũng sợ, chẳng giúp ích được nhiều, hắn chỉ sợ trong lúc đi hai ngàn dặm đường này có ngày nào đó lão kiệt sức chết, hắn vừa không có bạn đường để trò chuyện, lại còn phải tốn sức đào hố trôn cho lão giữa rừng núi hoang vắng.
Còn chưa vào thành, đã thấy bên ngoài tường thành cách đó không xa có một sạp hàng treo rượu hạnh hoa, hắn thật sự là sức cùng lực kiệt lắm rồi, vừa ngửi thấy mùi rượu liền nhắm chặt hai mắt lại, hít sâu một hơi, vẻ mặt say mê hưởng thụ, mẹ kiếp thật là đã đời. Chợt nổi quyết tâm, sức lực cũng không biết từ đâu trồi lên, hắn lao đến vớ lấy một cái ghế trống duy nhất rồi đặt mông ngồi xuống phịch một cái, cắn răng dùng nốt chút khí lực cuối cùng hô lên: "Tiểu nhị, dâng rượu lên!"
Xung quanh, khách rượu vừa ra khỏi thành hoặc là vào thành, đến nửa đường cần nghỉ ngơi ở nơi đây đều ghét bỏ một chủ một tớ quần áo khó coi này, tất cả tận lực ngồi ra xa.
Tiểu nhị đang bận rộn nghe tiếng liền muốn theo bản năng hô lên một tiếng "Có liền", nhưng vừa nhìn thấy chủ tớ hai người, lập tức không thèm nể mặt, người làm ăn buôn bán, không có nhãn lực thì sao sống được, hai vị khách nhân này không cần móc ra được tiền thưởng, chỉ cần trả đủ tiền rượu cùng đồ ăn thôi là tiểu nhị đã mừng lắm rồi, nhưng cũng không lập tức đuổi người, chỉ bày ra khuôn mặt ngoài cười nhưng trong không cười mà nhắc nhở: "Rượu hạnh hoa chỗ chúng ta một bình hai mươi văn tiền, không đắt, cũng không rẻ."
Nếu là lúc trước, bị tên tiểu nhị nơi đáy xã hội mắt chó coi thường người khác như thế, người trẻ tuổi này đã sớm thả chó thả ác nô ra cắn chết rồi, nhưng trải qua ba năm lang bạt, hắn đã quá quen với những lúc trên người không có đồng nào, bị người ta coi thường cũng là điều dễ hiểu, cho nên tính tình cũng thu liễm rất nhiều, chỉ có thể thở hổn hển nói: "Không sao, tự sẽ có người đến tính tiền, cũng không thiếu tiền khen thưởng cho ngươi đâu."
"Khen thưởng?" Tiểu nhị xem thường nhắc lại.
Người trẻ tuổi cười khổ, cố gắng nhấc một ngón cái mọt ngón trỏ lên bên miệng, sau dó sử xuất hết khí lực bú sữa mẹ ra huýt lên một tiếng, ngay sau đó nằm vật lên bàn rượu ngáy o o ngon lành, vậy mà ngủ thiếp đi rồi. Tiểu nhị không hiểu ra sao, xung quanh, có người mắt sắc lờ mờ nhìn thấy trên đỉnh đầu hiện lên một cái bóng.
Một con chim ưng như mũi tên lướt qua đầu thành.
Trong khoảng thời gian khách uống hết một bát rượu hạnh hoa, đại địa bất chợt dâng lên, bàn rượu lay động mạnh, nhóm khách uống rượu trừng to mắt nhìn rượu lắc lư loạn lên, đều cẩn thận từng li từng tí nhìn bốn phía.
Rồi tất cả thấy nơi cửa thành xông ra một đám thiết kỵ, kéo dài thành hai đầu đen nhánh, phảng phất như không có điểm cuối. Trong bụi bay mù mịt, đàn ngựa cao lớn vụt ra, đây đều là trọng giáp kỵ binh lấy một chống trăm danh chấn thiên hạ của cảnh nội Bắc Lương, nhìn vương kỳ nơi đầu đoàn người ngựa đỏ tươi như máu, trên viết một chữ "Từ", ai cũng đều phải biết là dòng chính quân của Bắc Lương Vương.
Trong thiên hạ, ai có thể tranh phong với thiết kỵ Bắc Lương rong ruổi mười ba châu Nam Bắc vương triều?
Trước kia, Tây Sở vương triều lấy mười hai vạn đại kích sĩ chống lại, nhưng chỉ sau một trận chiến Cảnh Hà, toàn quân bị diệt, tiếng kêu rên như sấm.
Hai trăm thiết kỵ tinh nhuệ trùng trùng điệp điệp, khí thế như hồng đổ tới.
Đỉnh đầu có một con chim ưng mang đầy linh khí giống như đang dẫn đường.
Hai trăm thiết kỵ đột nhiên dừng hẳn lại, động tác đồng loạt gần như không thấy khác biệt, phần thành thạo này đã vượt xa khỏi phạm trù “binh nghiệp hãn tài, bách chiến chi binh”.
Võ tướng đô úy tứ phẩm tung người xuống ngựa, vừa thấy lão bộc dẫn ngựa liền chạy băng băng đến trước quán rượu, quỳ xuống hành lễ, cung kính nói: "Mạt tướng Tề Đương Quốc tham kiến thế tử điện hạ!"
Người trẻ tuổi vừa ăn nói ngông cuồng muốn cho khen thưởng tiền cho tiểu nhị kia còn đang mệt nhoài trong mộng, mơ màng hô lên một câu, "Tiểu nhị, dâng rượu lên."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook