Tuyết Trung Hãn Đao Hành(Dịch)
-
Chapter 10 Má lúm đồng tiền(3)
Từ Phượng Niên âu yếm nhìn qua Mâu Chuẩn còn đang mổ rượu, rên rỉ thở dài nói: "Tiểu Bạch ơi tiểu Bạch, ngươi còn tốt, có người chủ tử biết đau lòng cho ngươi như ta, nhưng mà ta thì thảm rồi, cha không đau mẹ không yêu, ta còn sống chính là tội lỗi."
Đại Trụ quốc vội vàng cười nói: "Cha làm theo cha làm theo, tuyệt không hai lời."
Hứa hẹn xong, Từ Kiêu lôi lệ phong hành quay qua, đối mặt Viên Tả Tông cùng Chử Lộc Sơn, sắc mặt không thể tốt nổi, âm trầm nói:
"Tả Tông, ngươi trù bị m hai chi hổ bí thiết kỵ, sẵn sàng đợi mệnh. Bản vương lập tức lên cầu một đạo thánh chỉ, một lần nữa ngựa đạp giang hồ. Lộc Sơn, đánh tiếng cho các vị đại nhân có quan hệ tốt với bản vương ở mấy châu quận xung quanh, đám nghịch thần tặc tử trên danh sách này phải chết, nhưng cũng phải làm cho có tiếng tốt một chút, đừng quá gióng trống khua chiêng. Dù sao cũng là làm việc trên địa bàn người khác, không cần nóng lòng hoàn thành, cho ngươi thời gian một năm rưỡi từ từ mưu đồ, loại chuyện này là sở trường của ngươi."
Viên Tả Tông khom người nói: "Thuộc hạ lĩnh mệnh."
Chử mập mạp cũng đứng dậy xoay người, ánh mắt trở nên ngang ngược, mặt mũi đầy hưng phấn nói: "Lộc nhi tuân mệnh."
Khương Nê ai thán trong lòng, lại phải có bao nhiêu lương dân bị một nguyên do hoang đường mà gặp nạn đây? Sẽ có bao nhiêu người đáng thương vợ con ly tán? Tất cả đều không biết tai họa sắp ập xuống đầu.
Nhưng lúc này, Từ Phượng Niên lại cầm ra một danh sách khác, nhân số trên đó chỉ có một phần mười danh sách trước đó, rồi cười nói: "Lão cha a, ta sao có thể thật để ngươi đi đối địch với mười gia tộc quyền thế cùng nửa giang hồ như thế, ầy, nhìn này, những kẻ này là đủ rồi, quan đều là tham quan, dân đều là loạn dân, giết cũng có thể giết danh chính ngôn thuận, đây chính là thay trời hành đạo, nhất định có thể tích đức, còn hơn xây bảy trăm bậc phù đồ đó."
Từ Kiêu nhẹ nhàng thở ra, rồi chỉ sợ nhi tử tiếp tục nổi giận, lập tức cố ý xụ mặt xuống, ra vẻ trịnh trọng tiếp nhận tờ thứ hai, gật đầu nói: "Đã như vậy thì không cần quá mức huy động nhân lực rồi, trong vòng một năm, cha cam đoan giúp ngươi mắt không thấy tâm không phiền. Con ta quả nhiên hiếu thuận, đã biết cả giải ưu tích đức cho cha rồi."
Từ Phượng Niên ném lấy miệng miếng quýt do chính tay Từ Kiêu bóc ra, mập mờ nói: "Đương nhiên rồi."
Từ Kiêu cho nghĩa tử Chử Lộc Sơn một ánh mắt lăng lệ, người sau tiếp nhận trang giấy rồi lập tức lui xuống, hơn hai trăm cân thịt mỡ lại bay trên cỏ lặng yên không một tiếng động.
Từ Kiêu thấy sắc mặt nhi tử dần hồng nhuận phơn phớt hơn, cõi lòng đầy sự vui mừng, nhẹ giọng nịnh nọt nói: "Nhi tử, cha nói ngươi không phải thân sinh, là do trông ngươi không giống cha, ngươi giống mẫu thân ngươi hơn."
Từ Phượng Niên nghe thế thì chỉ ừ một tiếng.
Đại Trụ quốc biết rõ chủ đề không mấy thú vị, liền nói sang chuyện khác: "Hoàng man nhi không muốn đi Long Hổ Sơn, ngươi giúp ta nói với nó một chút đi, nó chỉ nghe ngươi thôi."
Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Biết rồi, ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi, đừng làm phiến ta câu cá."
Từ Kiêu cười ha ha nói: "Cho ta ở lại thêm một chút đi, đã ba năm không nói chuyện với ngươi rồi đó."
Từ Phượng Niên lập tức trừng mắt nói: "Sớm biết như thế còn đuổi ta ra khỏi gia môn?! Cút!"
Một tiếng cút với khí thế như rồng. Đáng thương Bắc Lương Vương lập tức phải hai chân bôi mỡ, không còn dám ở lại.
Chẳng biết tại sao, mỗi lần Khương Nê đối mặt Đại Trụ quốc thì chỉ cảm thấy bình thường, đây giống như một ông nhà giàu không nghiêm với con trưởng. Còn với Từ Phượng Niên, toàn thân nàng đều sẽ phát lạnh, chỉ còn lại có sự lạnh lẽo thấu xương, đối với nam nhân càng đáng hận này, nàng căn bản không dám toát ra một chút sát ý nào.
Thoạt đầu nàng cho là vì mình gan nhỏ, nhưng càng lớn lên, lá gan càng lớn, lại càng không dám lỗ mãng, phảng phất như tên nhân đồ người bọc trong giáp đen dẫn đầu thúc ngựa xông vào bảo điện vương cung năm đó hắn, hắn mới chính là kẻ đáng sợ nhất thiên hạ.
Về sau nàng mới biết được tiên hoàng bản triều từng chính miệng hứa hẹn đối xử tử tế với vương thất Tây Sở, thậm chí muốn phong phụ hoàng nàng làm vương, nhưng Từ Kiêu vẫn một kiếm đâm chết hoàng đế Tây Sở ngay trước mặt Khương Nê khi nàng đang rúc vào trong ngực phụ hoàng, người phụ thân thiện lương chỉ thích thi từ, không thích chiến tranh của nàng, sau đó ném xuống một tấm lụa trắng cho mẫu hậu của nàng.
Vốn tên là thái bình công chúa Khương Tự, nay Khương Nê luôn không hiểu tên nhân đồ Từ Kiêu, trước ánh mắt, tâm tư cầu sống của mẫu hậu, hắn nói một câu "Không muốn biến thành đồ chơi dưới khố thì tự vẫn đi".
Nhưng nhân quả luân hồi báo ứng xác đáng, tên nam nhân tâm ngoan thủ lạt lại có hai tên nhi tử không ra gì, một tên là đồ đần, một tên là công tử ca vô dụng, tâm không có chí lớn. Dù tên đần kia trời sinh thần lực, nhưng dù cho như thế cũng không thể trở thành nhân vật chưởng quản hai mươi vạn thiết kỵ Bắc Lương, nên Khương Nê liền muốn giết Từ Phượng Niên, vị thế tử mà sau này nhất định sẽ được lập vương tước, kể từ đó, mặc kệ khi còn sống Từ Kiêu quyền bính lừng lẫy, dưới một người trên vạn người như thế nào, đều không tránh khỏi một ngày sụp đổ, cho nên Khương Nê nguyện ý chờ, có thể cắn răng sống tạm.
Từ Phượng Niên chấn động cánh tay, xua tán Thanh Bạch Loan, ném đi miếng gấm Tứ Xuyên đã bị vuốt sắc của Thanh Bạch Loan chọc ra mấy lỗ thủng nhỏ, rồi mỉm cười nói với Viên Tả Tông: "Viên tam ca, ngươi nghỉ ngơi đi thôi."
Viên Tả Tông chưa từng nghe hắn xưng hô thân cận như vậy cho nên có hơi sửng sốt, nhưng do dự một hồi thì vẫn khom người rời đi.
Thính Triều rốt cục thanh tịnh. Nhìn ra xa ra, khắp tầm mắt, phong cảnh như vẽ.
Từ Phượng Niên lại không nhặt lấy cần câu, mà vẫn nằm nghiêng trên giường, nhẹ giọng nói: "Khương Nê, có cơ hội, ngươi có lẽ nên ra ngoài đi xem một chút."
Công chúa vong quốc không hiểu ý trong lời này, cũng chẳng thèm nghĩ, chỉ xem thường cười lạnh nói: "Thế tử điện hạ đi chuyến này làm cho một đám người bị tai bay vạ gió, thật sự là vĩ đại, không hổ là công tử Đại Trụ quốc."
Từ Phượng Niên quay đầu cười nói: "Nếu không phải như thế thì sao ta có thể lấy được thủ cung sa của ngươi chứ?"
*thủ cung sa: nốt đỏ trên tay người phụ nữ còn trinh bạch.
Khương Nê khinh thường nhếch miệng lên, ánh mắt ẩn chứa rõ cừu hận ngập trời, nếu như có thể đặt được cừu hận đó lên cân, nhất định có thể cân được ngàn cân hận, vạn lần thù.
Từ Phượng Niên mỉm cười nói: "Ngươi có biết rõ không, ngươi tức giận thời điểm, cùng ngẫu nhiên vui vẻ lúc cười lên giống như đúc, đều có hai cái lúm đồng tiền nhỏ, ta ưa thích nhất ngươi này điểm rồi, cho nên ngươi trễ chút động thủ giết ta, ta thật nhiều nhìn vài lần."
Khương Nê mặt không biểu tình nói: "Ngươi chờ đấy, lần tiếp theo giết được ngươi, ta sẽ cười rất vui vẻ."
Từ Phượng Niên ngồi thẳng người lên, từ một cái chậu lưu ly điêu khắc chim phượng, hắn móc ra một con mồi, quăng xuống hồ, làm cho vô số cá chép nhảy lên mặt hồ, nhìn qua cảnh tượng linh động này, thế tử điện hạ đưa lưng về phía Khương Nê, cảm khái nói: "Vậy chắc chắn sẽ là phong cảnh động lòng người nhất thiên hạ rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook