Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương
-
Quyển 2 - Chương 21: Mộc Thất giả, A Sở phá trận
Editor: Hoa Trong Tuyết
Sở Vân Mộ nheo lại mắt phượng, bấm chặt cổ ‘ Mộc Thất ’, lạnh lùng mở miệng: "Nói! Ngươi là ai?"
Người trên giường lông mi run rẩy, mới vừa mở mắt ra nói: "A Sở...... là ta a...... Ta là Mộc Nguyệt Lương, là vương phi của chàng!"
Nhìn thấy khuôn mặt khổ sở yếu đuối kia làm hắn đau nhói lòng, nhưng hắn biết, trong mắt Tiểu Thất của hắn chưa từng bao giờ xuất hiện ánh mắt mềm yếu khổ sở như vậy!
Cái người này từ ngoại hình tới linh hồn, đều không phải là Tiểu Thất!
Cho tới hiện tại Tiểu Thất thật sự còn không biết ở nơi nào, đối với người tổn thương nàng, hắn thật muốn tự tay chặt làm trăm mảnh......
Sắc mặt Sở Vân Mộ vô thường, nhẹ nhàng đưa tay tới, nheo lại mắt phượng, lạnh nhạt nói: "Bổn vương cũng chỉ là đang trêu ghẹo ái phi thôi, hôm nay nàng ở trong phòng Mộc Nguyệt Tình gặp phải chuyện gì? Nguyên Lẫm báo trong nhà im ắng không hề phát ra xung đột gì, nhưng không ai xông vào được."
‘ Mộc Thất ’ chớp mắt một cái, ho khan vài tiếng nói: "Mộc Nguyệt Tình nàng ta mời trợ thủ tới, người kia là pháp sư Miêu Cương, tinh thông vu cổ, cả phòng phòng bị hắn hạ chú ngữ, vì muốn đi ra ngoài, ta không thể không làm một cuộc hỏa hoạn......"
Sở Vân Mộ nâng lên khóe môi: "Vừa giết người vừa phóng hỏa, không hổ là thê tử của Bổn vương."
Hắn biết người ở trước mắt này vì tranh thủ tin tưởng của hắn, lời nói tất nhiên là thật.
Người phóng hỏa là Tiểu Thất của hắn.
Đản Hoa từ trong góc ‘ vụt ’ chui lên giường, dáng vẻ như muốn dựa vào ‘Mộc Thất’ ôn nhu làm nũng.
Nhưng nó đánh hơi được hơi thở khác thường, hơi thở kia không chỉ có xa lạ, còn làm nó rất chán ghét!
Sở Vân Mộ hỏi dò: "Nguyệt Lương, nàng xem tiểu tử này giống như không quen biết nàng!"
"Làm sao lại như vậy?" ‘ Mộc Thất ’ một tay lấy Đản Hoa ôm vào trong ngực, chột dạ nói.
Trong tay nàng đang có đan dược chứa cổ độc pháp sư Miêu Cương đưa, chỉ cần Sở Vân Mộ gần thêm nữa một chút, có chút không phòng bị, nàng thì có cơ hội!
Cổ độc này sẽ làm cho hắn mất hết võ công, toàn bộ sẽ do nàng định đoạt!
Nụ cười trên mặt Sở Vân Mộ tắt dần, hắn không gọi Tiểu Thất hắn gọi’ Nguyệt Lương’, mà người này không có chút phản ứng nào......
Theo như nàng từng nói, xem ra có thể nhất định là Mộc Nguyệt Tình hoặc trợ thủ Miêu Cương mà nàng ta nói.
Cổ sư Miêu Cương đều là nam tử, như vậy không thể nghi ngờ người này là Mộc Nguyệt Tình.
Đột nhiên, Đản Hoa xù lông, nhe răng phát ra tiếng kêu như muốn đe dọa lẫn tự vệ.
"A!"
‘ Mộc Thất ’ cảm thấy ngón tay đau xót, hẳn là bị Đản Hoa hung ác cắn một cái.
Máu của nàng ta cũng không phải mỹ vị giống như trước đây Đản Hoa đã uống, người này không phải chủ nhân!
Đôi mắt của Sở Vân Mộ trở nên thâm thúy, nhất Đản Hoa lên ném ra sau lưng, lấy ra một bình ngọc tinh xảo đặt lên trên tay nàng ta nói: "Tên tiểu tử này không biết phát cáu cái gì, bôi chút thuốc đi."
‘ Mộc Thất ’ mở bình thuốc ra, một luồng hương thơm quanh quẩn ở chóp mũi, nhưng nàng nhận biêt được loại thuốc này —— là đoạn trường tán!
Sở Vân Mộ làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy nhận ra nàng không phải Mộc Nguyệt Lương?
‘ Mộc Thất ’ cười cười: "A Sở thật hồ đồ, sao có thể không phân biệt được đoạn trường tán với kim sán dược?"
Sở Vân Mộ cười lạnh nói: "Nhưng mà vương phi của bổn vương và Tề vương phi, Bổn vương vẫn còn phân biệt được......"
‘ Mộc Thất ’ thất sắc cả kinh, nàng ta vận toàn bộ công lực nghĩ ra sức một lần, lại bị Sở Vân Mộ hóa giải, giữ chặt cổ tay ép lên cây cột.
Ánh mắt Sở Vân Mộ khát máu lại đầy chán ghét nhìn lên khuôn mặt giống Mộc Thất như đúc, hung hăng nói: "Nói! Mộc Nguyệt Lương ở đâu?"
‘ Mộc Thất ’ cười to nói: "Ta chết cũng sẽ không nói cho ngươi biết, ngươi muốn biết nàng ở đâu! Hiện tại đoán chừng nàng đã bị chất độc công tâm, đi đời nhà ma rồi!"
Sở Vân Mộ nắm chặt nắm tay, không hề thương tiếc bẻ khớp cằm của nàng ta, chậm rãi nói: "Đừng tưởng rằng mấy trò xiếc cửa ngươi có thể làm tổm thương Bổn vương, Mộc Nguyệt Tình, ngươi vĩnh viễn không bằng Tiểu Thất, Bổn vương gặp ngươi chỉ còn chán ghét!"
Hắn lại bổ sung: "Chắc hẳn Nam Cung Trạm cũng cảm thấy như vậy......"
Độc dược trong miệng Mộc Nguyệt Tình rơi xuống mặt đất, nàng phẫn hận nhìn chằm chằm Sở Vân Mộ, ba chữ ‘ Nam Cung Trạm ’ làm cho nàng cảm thấy thương tâm như lăng trì thiên đao vạn quả!
Nàng không nhận thua!
Nếu nàng thất bại, vậy cứ để tin tức về kho bạc biến mất trên thế gian đi!
Chắc hẳn Ám Dạ đã tra được một chút thông tin của kiếm vô cực, uy hiếp chân chính đối với Sở Vân Mộ vẫn còn ở phía sau!
Sở Vân Mộ chán ghét buông tay ra, phân phó cho ám vệ bên ngoài: "Người đâu! Mang nữ nhân này xuống, nhốt vào thủy lao!"
Trong lòng Nguyên Lẫm không khỏi kinh ngạc, không nhịn được hỏi nói: "Gia, Vương Phi nàng......"
"Người này là Mộc Nguyệt Tình, không cần khách khí với nàng......"
Sở Vân Mộ bước ra khỏi phòng, bỏ lại một câu: "Chuẩn bị nước nóng, Bổn vương muốn tắm rửa."
Hắn không chịu được có bất kì nữ tử nào đến gần hắn trong phạm vi ba thước, trừ người duy nhất là Tiểu Thất......
**
Nước Đại Lịch, Dược cốc.
Thập Lục sức đầu mẻ trán đi vòng quanh bên ngoài phòng, nhìn thấy Nhiên ông ra ngoài, lập tức hỏi "Trưởng lão, Thất tỷ như thế nào?"
Nhiên ông vuốt râu, nghiêm túc nói: "Lão phu dùng ba mươi năm tu vi che chở tâm mạch cát chủ, tạm thời nàng không có gì đáng ngại."
Hắn ánh mắt sâu mấy phần, tiếp tục nói: "Các chủ trúng độc hoa la của Miêu Cương, hoa này có kỳ độc, có thể ký sinh sống trong máu người. Thể chất ký chủ càng yếu, tốc độ sinh trưởng của độc hoa càng nhanh, khi độc hoa xâm nhập đến tim thì cũng là lúc người chết."
Thập Lục nhìn Nhiên ông nói: "Chẳng lẽ không có biện pháp giải quyết sao?"
Tay đang vuốt râu của Nhiên ông dùng một chút: "Phương pháp đương nhiên có, chỉ là cần đến núi Hắc Vân tìm cho được cóc ngũ sắc đã biến mất nhiều năm, sau đó phối với chín mươi chín vị cỏ độc, lấy độc trị độc, mới có thể loại bỏ hoàn toàn được độc la này."
Bên trong nhà, Mộc Thất đột nhiên mở hai mắt ra, nhảy xuống giường đi tới cửa.
"Thất tỷ, ngươi đã tỉnh!" Tản đá trong lòng Thập Lục cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhiên ông lại gọi Mộc Thất: "Đồ đệ, ngươi muốn làm gì?"
"Giết người." Mộc Thất dùng khăn lụa che kín gò má lại, lạnh lùng nói.
Trong khoản thời gian Mộc Thất mê mang này, chỉ cần nghĩ bên cạnh A Sở có một nữ tử giống hệt như nàng quấn quít gần gũi, trái tim nàng liền ngứa ngáy khó chịu.
Sau khi nàng tỉnh lại chuyện đầu tiên muốn làm —— chính là giết Mộc Nguyệt Tình!
Sở Vân Mộ nheo lại mắt phượng, bấm chặt cổ ‘ Mộc Thất ’, lạnh lùng mở miệng: "Nói! Ngươi là ai?"
Người trên giường lông mi run rẩy, mới vừa mở mắt ra nói: "A Sở...... là ta a...... Ta là Mộc Nguyệt Lương, là vương phi của chàng!"
Nhìn thấy khuôn mặt khổ sở yếu đuối kia làm hắn đau nhói lòng, nhưng hắn biết, trong mắt Tiểu Thất của hắn chưa từng bao giờ xuất hiện ánh mắt mềm yếu khổ sở như vậy!
Cái người này từ ngoại hình tới linh hồn, đều không phải là Tiểu Thất!
Cho tới hiện tại Tiểu Thất thật sự còn không biết ở nơi nào, đối với người tổn thương nàng, hắn thật muốn tự tay chặt làm trăm mảnh......
Sắc mặt Sở Vân Mộ vô thường, nhẹ nhàng đưa tay tới, nheo lại mắt phượng, lạnh nhạt nói: "Bổn vương cũng chỉ là đang trêu ghẹo ái phi thôi, hôm nay nàng ở trong phòng Mộc Nguyệt Tình gặp phải chuyện gì? Nguyên Lẫm báo trong nhà im ắng không hề phát ra xung đột gì, nhưng không ai xông vào được."
‘ Mộc Thất ’ chớp mắt một cái, ho khan vài tiếng nói: "Mộc Nguyệt Tình nàng ta mời trợ thủ tới, người kia là pháp sư Miêu Cương, tinh thông vu cổ, cả phòng phòng bị hắn hạ chú ngữ, vì muốn đi ra ngoài, ta không thể không làm một cuộc hỏa hoạn......"
Sở Vân Mộ nâng lên khóe môi: "Vừa giết người vừa phóng hỏa, không hổ là thê tử của Bổn vương."
Hắn biết người ở trước mắt này vì tranh thủ tin tưởng của hắn, lời nói tất nhiên là thật.
Người phóng hỏa là Tiểu Thất của hắn.
Đản Hoa từ trong góc ‘ vụt ’ chui lên giường, dáng vẻ như muốn dựa vào ‘Mộc Thất’ ôn nhu làm nũng.
Nhưng nó đánh hơi được hơi thở khác thường, hơi thở kia không chỉ có xa lạ, còn làm nó rất chán ghét!
Sở Vân Mộ hỏi dò: "Nguyệt Lương, nàng xem tiểu tử này giống như không quen biết nàng!"
"Làm sao lại như vậy?" ‘ Mộc Thất ’ một tay lấy Đản Hoa ôm vào trong ngực, chột dạ nói.
Trong tay nàng đang có đan dược chứa cổ độc pháp sư Miêu Cương đưa, chỉ cần Sở Vân Mộ gần thêm nữa một chút, có chút không phòng bị, nàng thì có cơ hội!
Cổ độc này sẽ làm cho hắn mất hết võ công, toàn bộ sẽ do nàng định đoạt!
Nụ cười trên mặt Sở Vân Mộ tắt dần, hắn không gọi Tiểu Thất hắn gọi’ Nguyệt Lương’, mà người này không có chút phản ứng nào......
Theo như nàng từng nói, xem ra có thể nhất định là Mộc Nguyệt Tình hoặc trợ thủ Miêu Cương mà nàng ta nói.
Cổ sư Miêu Cương đều là nam tử, như vậy không thể nghi ngờ người này là Mộc Nguyệt Tình.
Đột nhiên, Đản Hoa xù lông, nhe răng phát ra tiếng kêu như muốn đe dọa lẫn tự vệ.
"A!"
‘ Mộc Thất ’ cảm thấy ngón tay đau xót, hẳn là bị Đản Hoa hung ác cắn một cái.
Máu của nàng ta cũng không phải mỹ vị giống như trước đây Đản Hoa đã uống, người này không phải chủ nhân!
Đôi mắt của Sở Vân Mộ trở nên thâm thúy, nhất Đản Hoa lên ném ra sau lưng, lấy ra một bình ngọc tinh xảo đặt lên trên tay nàng ta nói: "Tên tiểu tử này không biết phát cáu cái gì, bôi chút thuốc đi."
‘ Mộc Thất ’ mở bình thuốc ra, một luồng hương thơm quanh quẩn ở chóp mũi, nhưng nàng nhận biêt được loại thuốc này —— là đoạn trường tán!
Sở Vân Mộ làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy nhận ra nàng không phải Mộc Nguyệt Lương?
‘ Mộc Thất ’ cười cười: "A Sở thật hồ đồ, sao có thể không phân biệt được đoạn trường tán với kim sán dược?"
Sở Vân Mộ cười lạnh nói: "Nhưng mà vương phi của bổn vương và Tề vương phi, Bổn vương vẫn còn phân biệt được......"
‘ Mộc Thất ’ thất sắc cả kinh, nàng ta vận toàn bộ công lực nghĩ ra sức một lần, lại bị Sở Vân Mộ hóa giải, giữ chặt cổ tay ép lên cây cột.
Ánh mắt Sở Vân Mộ khát máu lại đầy chán ghét nhìn lên khuôn mặt giống Mộc Thất như đúc, hung hăng nói: "Nói! Mộc Nguyệt Lương ở đâu?"
‘ Mộc Thất ’ cười to nói: "Ta chết cũng sẽ không nói cho ngươi biết, ngươi muốn biết nàng ở đâu! Hiện tại đoán chừng nàng đã bị chất độc công tâm, đi đời nhà ma rồi!"
Sở Vân Mộ nắm chặt nắm tay, không hề thương tiếc bẻ khớp cằm của nàng ta, chậm rãi nói: "Đừng tưởng rằng mấy trò xiếc cửa ngươi có thể làm tổm thương Bổn vương, Mộc Nguyệt Tình, ngươi vĩnh viễn không bằng Tiểu Thất, Bổn vương gặp ngươi chỉ còn chán ghét!"
Hắn lại bổ sung: "Chắc hẳn Nam Cung Trạm cũng cảm thấy như vậy......"
Độc dược trong miệng Mộc Nguyệt Tình rơi xuống mặt đất, nàng phẫn hận nhìn chằm chằm Sở Vân Mộ, ba chữ ‘ Nam Cung Trạm ’ làm cho nàng cảm thấy thương tâm như lăng trì thiên đao vạn quả!
Nàng không nhận thua!
Nếu nàng thất bại, vậy cứ để tin tức về kho bạc biến mất trên thế gian đi!
Chắc hẳn Ám Dạ đã tra được một chút thông tin của kiếm vô cực, uy hiếp chân chính đối với Sở Vân Mộ vẫn còn ở phía sau!
Sở Vân Mộ chán ghét buông tay ra, phân phó cho ám vệ bên ngoài: "Người đâu! Mang nữ nhân này xuống, nhốt vào thủy lao!"
Trong lòng Nguyên Lẫm không khỏi kinh ngạc, không nhịn được hỏi nói: "Gia, Vương Phi nàng......"
"Người này là Mộc Nguyệt Tình, không cần khách khí với nàng......"
Sở Vân Mộ bước ra khỏi phòng, bỏ lại một câu: "Chuẩn bị nước nóng, Bổn vương muốn tắm rửa."
Hắn không chịu được có bất kì nữ tử nào đến gần hắn trong phạm vi ba thước, trừ người duy nhất là Tiểu Thất......
**
Nước Đại Lịch, Dược cốc.
Thập Lục sức đầu mẻ trán đi vòng quanh bên ngoài phòng, nhìn thấy Nhiên ông ra ngoài, lập tức hỏi "Trưởng lão, Thất tỷ như thế nào?"
Nhiên ông vuốt râu, nghiêm túc nói: "Lão phu dùng ba mươi năm tu vi che chở tâm mạch cát chủ, tạm thời nàng không có gì đáng ngại."
Hắn ánh mắt sâu mấy phần, tiếp tục nói: "Các chủ trúng độc hoa la của Miêu Cương, hoa này có kỳ độc, có thể ký sinh sống trong máu người. Thể chất ký chủ càng yếu, tốc độ sinh trưởng của độc hoa càng nhanh, khi độc hoa xâm nhập đến tim thì cũng là lúc người chết."
Thập Lục nhìn Nhiên ông nói: "Chẳng lẽ không có biện pháp giải quyết sao?"
Tay đang vuốt râu của Nhiên ông dùng một chút: "Phương pháp đương nhiên có, chỉ là cần đến núi Hắc Vân tìm cho được cóc ngũ sắc đã biến mất nhiều năm, sau đó phối với chín mươi chín vị cỏ độc, lấy độc trị độc, mới có thể loại bỏ hoàn toàn được độc la này."
Bên trong nhà, Mộc Thất đột nhiên mở hai mắt ra, nhảy xuống giường đi tới cửa.
"Thất tỷ, ngươi đã tỉnh!" Tản đá trong lòng Thập Lục cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhiên ông lại gọi Mộc Thất: "Đồ đệ, ngươi muốn làm gì?"
"Giết người." Mộc Thất dùng khăn lụa che kín gò má lại, lạnh lùng nói.
Trong khoản thời gian Mộc Thất mê mang này, chỉ cần nghĩ bên cạnh A Sở có một nữ tử giống hệt như nàng quấn quít gần gũi, trái tim nàng liền ngứa ngáy khó chịu.
Sau khi nàng tỉnh lại chuyện đầu tiên muốn làm —— chính là giết Mộc Nguyệt Tình!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook