Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương
-
Quyển 2 - Chương 20: Nói! Ngươi là ai?
Edit: Hoa Trong Tuyết
Chỉ là trước lúc nàng chết, nàng nên vì A Sở làm một chuyện cuối cùng!
Mộc Thất vận đủ hơi sức, lấy chưởng kích đứng dậy, sau một khắc bắt được cổ Mộc Nguyệt Tình, lấy hóa thi đan nhét vào trong miệng nàng ta......
Nếu nàng không nói, Mộc Thất liền giết nàng trừ hậu hoạn!
Mộc Nguyệt Tình ôm cổ của mình, té xuống đất lăn qua lộn lại, nhưng mà nụ cười trên mặt càng quỷ dị hơn: "Ta nói rồi ta sẽ không chết! Mộc Nguyệt Lương, ngươi giết không được ta!"
Quốc sư từng bước một tiến tới gần Mộc Thất, trong tay hắn là nước có thể khiến người ta mất đi trí nhớ, trở thành con rối trong tay hắn!
Mộc Thất cười lạnh, nếu nơi này là ảo cảnh của hắn ta, nàng ngược lại muốn nhìn một chút nếu gây hỏa hoạn, hắn sẽ sẽ không vì sinh tồn mà phá vỡ ảo cảnh!
Mộc Thất dùng tay trái cầm kiếm, đốt một viên đạn lửa, vận đủ công lực dùng kiếm xuyên qua đạn lửa, thẳng tắp cắm ở trên màn trướng......
Ngọn lửa nhanh chóng bốc cháy lên, hỏa đan uy lực cực lớn, một tiếng nổ mạnh, hỏa hoạn bên trong nhà đã đến trình độ không thể khống chế được.
Quốc sư lui lại mấy bước, ánh mắt rơi vào Mộc Nguyệt Tình đang quằn quại trong góc, vừa niệm chú ngữ, vừa rót dược vào trong miệng nàng ta......
Thay vì khống chế Mộc Nguyệt Lương lực tự chủ cực mạnh, khống chế Nguyệt Tình trong lòng tràn đầy cừu hận dễ dàng hơn một chút.
Hắn ngược lại muốn nhìn một chút, Nhiếp Chính vương có thể nhận ra đâu là vương phi của hắn hay không?
Đôi tay Mộc Nguyệt Tình ôm chặt mặt, âm thanh khàn khàn nói: "Đau quá...... mặt của ta...... mặt của ta...... Ám Dạ, ngươi làm gì với mặt của ta?"
"Bổn tọa nghĩ giúp ngươi phương pháp báo thù." Quốc sư đưa tay phất qua gương mặt của nàng, ánh mắt thâm thúy âm lãnh.
Mộc Nguyệt Tình nghe được hai chữ ‘ báo thù ’ lập tức cặp mắt sáng lên: "Chỉ cần có thể báo thù, phương pháp gì cũng có thể!"
"Rất tốt." trong lòng bàn tay của quốc sư tụ lại một luồng khí màu lam, mở cửa phòng ra, bóng dáng của hắn biến mất trong ngọn lửa.
Âm thanh của hắn vang lên trong không trung: "Hiện tại ngươi chính là Mộc Nguyệt Lương rồi, là ngươi duy nhất có thể đến gần Nhiếp Chính vương —— Nhiếp Chính Vương Phi......"
Mộc Nguyệt Tình nhặt lên gương trên mặt đất, đột nhiên cười to không ngừng: "Trời cũng giúp ta!"
Dung nhan của nàng trở nên giống Mộc Nguyệt Lương như đúc.
‘ Mộc Nguyệt Lương’ chỉ vào Mộc Thất trên mặt đất, trên mặt dâng lên nụ cười dữ tợn: "Yêu nữ, ta muốn để cho ngươi nhìn trượng phu của ngươi chết ở trong tay của ta, hơn nữa từ đầu đến cuối đều không rõ trắng đen, cho rằng là ngươi giết hắn! Ngươi nói cảnh tượng như vậy có phải rất buồn cười hay không?"
Mộc Thất lắc đầu một cái, đáp lại bằng nụ cười lạnh: "Ngươi, quá khinh thường hắn......"
Nàng và A Sở có quá nhiều bí mật, nhiều chi tiết như vậy, há có thể chỉ cần dùng mặt mũi giống nàng đề lừa gạt!
Chỉ là bây giờ nàng biến thành bộ dáng này, nàng không muốn để cho A Sở thấy......
Hỏa hoạn thiêu nướng Mộc Thất, để cho nàng cảm thấy độc hoa trong cơ thể nàng sắp khô héo, mà chính nàng cũng sắp khô héo bị thui đốt theo!
Nàng đẩy cửa sau ra, thả ra đạn tín hiệu cuối cùng trong tay......
Đó là đạn tín hiệu liên lạc bí mật giữa nàng và Thập Lục, có thể truyền đi ngàn dặm, huống chi Thập Lục có dị năng di chuyển, nhất định có thể tìm được nàng!
Cửa sổ bị người phá vỡ, Thập Lục chém một kiếm rẽ ra thế lửa, đỡ Mộc Thất trên đất dậy.
"Thất tỷ!" Thập Lục thấy trên người Mộc Thất thậm chí còn hoa văn màu xanh, đáy lòng không khỏi chấn động!
Là ai làm nàng biến thành dáng vẻ này! Hắn nhất định phải đi giết hắn!
Mộc Thất phí sức mở hai mắt ra, cố hết sức mở miệng nói: "Dẫn ta đi ra ngoài tìm sư phụ, mau......"
Lúc Mộc Thất vẫn còn hôn mê, trong đầu chỉ có dáng vẻ của một người duy nhất là Sở Vân Mộ, rõ ràng khắc sâu như thế, thì ra mình vẫn không buông tay hắn được......
Nàng giống như nghe được âm thanh của A Sở, hắn muốn nàng sống nữa!
Nàng muốn đối phó âm mưu của quốc sư, vạch trần mặt nạ của Mộc Nguyệt Tình!
Thập Lục khống chế kích động muốn tự mình xông lên giết Mộc Nguyệt Tình, ôm lấy Mộc Thất vọt ra khỏi biển lửa......
**
Nhiếp Chính vương phủ.
Trầm Thu ba người giữ ở ngoài cửa, họ đều vì tiểu thư toát hết mồ hôi.
Thiên viện phủ Tề Vương nổi lên hỏa hoạn, cộng thêm chung quanh vốn nhiều cỏ khô, thế lửa không thể ngăn cản.
Nghe nói Mộc Nguyệt Tình chết không rõ tung tích, cũng may tiểu thư bình yên vô sự đi ra, chỉ là không biết sao lại lâm vào hôn mê, vậy phải làm sao bây giờ?
"Ta muốn đi vào!" Trầm Thu không chịu được muốn xông vào trong phòng.
Nguyên Lẫm ngăn cản nàng: "Gia đang bồi Vương Phi, không có việc gì, Trầm Thu cô nương cứ yên tâm đi."
Trầm Thu hừ một tiếng ngồi một bên.
Nguyên Lẫm chú ý đến Trầm Hạ bên cạnh trên mặt không có chút biểu tình nào, nhìn thấy nàng siết chặc lòng bàn tay tràn đầy máu tươi, lập tức tiến lên đẩy tay của nàng ra......
Nguyên Lẫm lấy ra thuốc trị thương giúp nàng bôi thuốc, dịu dàng nói: "Chuyện xảy ra được quá mức đột ngột, ngươi chỉ là nghe lệnh canh giữ ở cửa, coi như muốn cứu người cũng không kịp. Trầm Hạ, đừng quá tự trách."
Bên trong nhà, Sở Vân Mộ tựa bên giường, ngón tay thon dài vuốt ve gò má của ‘Mộc Thất’, ánh mắt rét lạnh như băng tuyết.
Sớm biết sẽ xảy tình trạng như vậy, hắn tuyệt không để cho Tiểu Thất mạo hiểm!
Đến tột cùng Nàng đã trải qua nguy hiểm gì...... suy nghĩ một chút hắn lại cảm thấy tim đau nhói......
Hắn cúi đầu xuống, đang muốn hôn lên trán của nàng, thân thể đột nhiên dừng lại......
Hắn từng tự tay giúp Tiểu Thất tắm rửa, hương liệu nàng sử dụng hắn không thể quen thuộc hơn, nhưng mùi hoa hồng nồng nặt từ trên cơ thể nàng tỏa ra là chuyện gì!
Sở Vân Mộ đưa tay sờ hai bên gò má’ Mộc Thất’, hoàn toàn không có dấu vết dịch dung.
Trong lòng của hắn còn có chút lo lắng, lập tức sờ lên cổ tay nàng muốn bắt mạch, lại phát hiện trên cổ tay nàng không có vết mai hồng!
Tiểu Thất ban đầu vì muốn cứu hắn lúc cửu tử nhất sinh, cuối cùng trên cổ tay sẽ để lại ấn ký hoa mai giống như hắn, làm sao có thể biến mất?
Sở Vân Mộ nheo lại mắt phượng, bấm chặt cổ ‘ Mộc Thất’, lạnh lùng mở miệng: "Nói! Ngươi là ai?"
Chỉ là trước lúc nàng chết, nàng nên vì A Sở làm một chuyện cuối cùng!
Mộc Thất vận đủ hơi sức, lấy chưởng kích đứng dậy, sau một khắc bắt được cổ Mộc Nguyệt Tình, lấy hóa thi đan nhét vào trong miệng nàng ta......
Nếu nàng không nói, Mộc Thất liền giết nàng trừ hậu hoạn!
Mộc Nguyệt Tình ôm cổ của mình, té xuống đất lăn qua lộn lại, nhưng mà nụ cười trên mặt càng quỷ dị hơn: "Ta nói rồi ta sẽ không chết! Mộc Nguyệt Lương, ngươi giết không được ta!"
Quốc sư từng bước một tiến tới gần Mộc Thất, trong tay hắn là nước có thể khiến người ta mất đi trí nhớ, trở thành con rối trong tay hắn!
Mộc Thất cười lạnh, nếu nơi này là ảo cảnh của hắn ta, nàng ngược lại muốn nhìn một chút nếu gây hỏa hoạn, hắn sẽ sẽ không vì sinh tồn mà phá vỡ ảo cảnh!
Mộc Thất dùng tay trái cầm kiếm, đốt một viên đạn lửa, vận đủ công lực dùng kiếm xuyên qua đạn lửa, thẳng tắp cắm ở trên màn trướng......
Ngọn lửa nhanh chóng bốc cháy lên, hỏa đan uy lực cực lớn, một tiếng nổ mạnh, hỏa hoạn bên trong nhà đã đến trình độ không thể khống chế được.
Quốc sư lui lại mấy bước, ánh mắt rơi vào Mộc Nguyệt Tình đang quằn quại trong góc, vừa niệm chú ngữ, vừa rót dược vào trong miệng nàng ta......
Thay vì khống chế Mộc Nguyệt Lương lực tự chủ cực mạnh, khống chế Nguyệt Tình trong lòng tràn đầy cừu hận dễ dàng hơn một chút.
Hắn ngược lại muốn nhìn một chút, Nhiếp Chính vương có thể nhận ra đâu là vương phi của hắn hay không?
Đôi tay Mộc Nguyệt Tình ôm chặt mặt, âm thanh khàn khàn nói: "Đau quá...... mặt của ta...... mặt của ta...... Ám Dạ, ngươi làm gì với mặt của ta?"
"Bổn tọa nghĩ giúp ngươi phương pháp báo thù." Quốc sư đưa tay phất qua gương mặt của nàng, ánh mắt thâm thúy âm lãnh.
Mộc Nguyệt Tình nghe được hai chữ ‘ báo thù ’ lập tức cặp mắt sáng lên: "Chỉ cần có thể báo thù, phương pháp gì cũng có thể!"
"Rất tốt." trong lòng bàn tay của quốc sư tụ lại một luồng khí màu lam, mở cửa phòng ra, bóng dáng của hắn biến mất trong ngọn lửa.
Âm thanh của hắn vang lên trong không trung: "Hiện tại ngươi chính là Mộc Nguyệt Lương rồi, là ngươi duy nhất có thể đến gần Nhiếp Chính vương —— Nhiếp Chính Vương Phi......"
Mộc Nguyệt Tình nhặt lên gương trên mặt đất, đột nhiên cười to không ngừng: "Trời cũng giúp ta!"
Dung nhan của nàng trở nên giống Mộc Nguyệt Lương như đúc.
‘ Mộc Nguyệt Lương’ chỉ vào Mộc Thất trên mặt đất, trên mặt dâng lên nụ cười dữ tợn: "Yêu nữ, ta muốn để cho ngươi nhìn trượng phu của ngươi chết ở trong tay của ta, hơn nữa từ đầu đến cuối đều không rõ trắng đen, cho rằng là ngươi giết hắn! Ngươi nói cảnh tượng như vậy có phải rất buồn cười hay không?"
Mộc Thất lắc đầu một cái, đáp lại bằng nụ cười lạnh: "Ngươi, quá khinh thường hắn......"
Nàng và A Sở có quá nhiều bí mật, nhiều chi tiết như vậy, há có thể chỉ cần dùng mặt mũi giống nàng đề lừa gạt!
Chỉ là bây giờ nàng biến thành bộ dáng này, nàng không muốn để cho A Sở thấy......
Hỏa hoạn thiêu nướng Mộc Thất, để cho nàng cảm thấy độc hoa trong cơ thể nàng sắp khô héo, mà chính nàng cũng sắp khô héo bị thui đốt theo!
Nàng đẩy cửa sau ra, thả ra đạn tín hiệu cuối cùng trong tay......
Đó là đạn tín hiệu liên lạc bí mật giữa nàng và Thập Lục, có thể truyền đi ngàn dặm, huống chi Thập Lục có dị năng di chuyển, nhất định có thể tìm được nàng!
Cửa sổ bị người phá vỡ, Thập Lục chém một kiếm rẽ ra thế lửa, đỡ Mộc Thất trên đất dậy.
"Thất tỷ!" Thập Lục thấy trên người Mộc Thất thậm chí còn hoa văn màu xanh, đáy lòng không khỏi chấn động!
Là ai làm nàng biến thành dáng vẻ này! Hắn nhất định phải đi giết hắn!
Mộc Thất phí sức mở hai mắt ra, cố hết sức mở miệng nói: "Dẫn ta đi ra ngoài tìm sư phụ, mau......"
Lúc Mộc Thất vẫn còn hôn mê, trong đầu chỉ có dáng vẻ của một người duy nhất là Sở Vân Mộ, rõ ràng khắc sâu như thế, thì ra mình vẫn không buông tay hắn được......
Nàng giống như nghe được âm thanh của A Sở, hắn muốn nàng sống nữa!
Nàng muốn đối phó âm mưu của quốc sư, vạch trần mặt nạ của Mộc Nguyệt Tình!
Thập Lục khống chế kích động muốn tự mình xông lên giết Mộc Nguyệt Tình, ôm lấy Mộc Thất vọt ra khỏi biển lửa......
**
Nhiếp Chính vương phủ.
Trầm Thu ba người giữ ở ngoài cửa, họ đều vì tiểu thư toát hết mồ hôi.
Thiên viện phủ Tề Vương nổi lên hỏa hoạn, cộng thêm chung quanh vốn nhiều cỏ khô, thế lửa không thể ngăn cản.
Nghe nói Mộc Nguyệt Tình chết không rõ tung tích, cũng may tiểu thư bình yên vô sự đi ra, chỉ là không biết sao lại lâm vào hôn mê, vậy phải làm sao bây giờ?
"Ta muốn đi vào!" Trầm Thu không chịu được muốn xông vào trong phòng.
Nguyên Lẫm ngăn cản nàng: "Gia đang bồi Vương Phi, không có việc gì, Trầm Thu cô nương cứ yên tâm đi."
Trầm Thu hừ một tiếng ngồi một bên.
Nguyên Lẫm chú ý đến Trầm Hạ bên cạnh trên mặt không có chút biểu tình nào, nhìn thấy nàng siết chặc lòng bàn tay tràn đầy máu tươi, lập tức tiến lên đẩy tay của nàng ra......
Nguyên Lẫm lấy ra thuốc trị thương giúp nàng bôi thuốc, dịu dàng nói: "Chuyện xảy ra được quá mức đột ngột, ngươi chỉ là nghe lệnh canh giữ ở cửa, coi như muốn cứu người cũng không kịp. Trầm Hạ, đừng quá tự trách."
Bên trong nhà, Sở Vân Mộ tựa bên giường, ngón tay thon dài vuốt ve gò má của ‘Mộc Thất’, ánh mắt rét lạnh như băng tuyết.
Sớm biết sẽ xảy tình trạng như vậy, hắn tuyệt không để cho Tiểu Thất mạo hiểm!
Đến tột cùng Nàng đã trải qua nguy hiểm gì...... suy nghĩ một chút hắn lại cảm thấy tim đau nhói......
Hắn cúi đầu xuống, đang muốn hôn lên trán của nàng, thân thể đột nhiên dừng lại......
Hắn từng tự tay giúp Tiểu Thất tắm rửa, hương liệu nàng sử dụng hắn không thể quen thuộc hơn, nhưng mùi hoa hồng nồng nặt từ trên cơ thể nàng tỏa ra là chuyện gì!
Sở Vân Mộ đưa tay sờ hai bên gò má’ Mộc Thất’, hoàn toàn không có dấu vết dịch dung.
Trong lòng của hắn còn có chút lo lắng, lập tức sờ lên cổ tay nàng muốn bắt mạch, lại phát hiện trên cổ tay nàng không có vết mai hồng!
Tiểu Thất ban đầu vì muốn cứu hắn lúc cửu tử nhất sinh, cuối cùng trên cổ tay sẽ để lại ấn ký hoa mai giống như hắn, làm sao có thể biến mất?
Sở Vân Mộ nheo lại mắt phượng, bấm chặt cổ ‘ Mộc Thất’, lạnh lùng mở miệng: "Nói! Ngươi là ai?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook