Tuyệt đối thần phục
-
Chương 9:
Khương Nùng bước ra khỏi khách sạn, ngọn đèn rực rỡ hai bên hành lang chiếu rọi lên bóng dáng nhỏ nhắn và mỏng manh của cô, cũng chiếu lên trên bậc thang một chút lung linh huyền ảo, vừa hoa lệ lại vừa có vẻ lạnh lẽo.
Cô đang đợi người tới đón.
Chưa tới nửa tiếng, từ xa xa có một chiếc Rolls-Royce màu đen phiên bản giới hạn chạy băng băng tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Nùng ngẩng đầu lên, những cơn gió cuối thu mang theo hơi lạnh phất qua mái tóc đen của cô làm chúng nó tản ra. Cô nương bóng đêm nhìn rõ chiếc xe này:
Là xe riêng của ai đó.
Bởi vì từ trước tới nay Phó Thanh Hoài hiếm khi lộ mặt, cho nên chiếc xe này cũng sẽ không dễ gì mà xuất hiện ở thành phố Lịch được. Nhưng một khi nó đã xuất hiện, giống như là một dấu hiệu phô bày cho thân phận địa vị cao quý không thể bàn tới nào đó.
Khi Khương Nùng nhìn thấy Lương Triệt bước xuống từ ghế phụ, kính cẩn mời mình lên xe, cô đã kinh ngạc trong chốc lát. Bởi cô không ngờ anh ta tới đón mình mà lại dùng xe riêng của Phó Thanh Hoài.
Cô sải bước đi tới chiếc xe trên đôi giày cao gót, đang định xoay người bước vào trong xe nhưng điều cô không ngờ tới đó là khi cô vừa mới xoay mặt qua đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên trong.
Phó Thanh Hoài mặc áo sơ mi và quần tây có vẻ đơn giản, sạch sẽ. Ánh đèn neon rọi lên cửa kính thủy tinh màu mực Tàu, nhuộm lấy gương mặt tuấn tú của anh để lộ ra vẻ mệt mỏi, hàng mi như lông quạ cũng đang nhắm chặt.
Ngay khi tầm mắt Khương Nùng quét tới, anh mới chậm rãi hé mắt nhìn về phía cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh.”
Khương Nùng cho rằng Phó Thanh Hoài sẽ cho thư kí tới đón mình song không ngờ anh sẽ đích thân tới.
Cô vừa định hỏi chuyện này nhưng rồi lại nuốt ngược trở vào, nói: “Trong điện thoại, tôi nghe thấy giọng anh hơi khàn, cuối thu...”
“Cô Khương nói đúng quá.” Khương Nùng còn chưa nói dứt câu, Lương Triệt đã tiếp lời: “Cuối thu rất dễ bị cảm lạnh, tổng giám đốc Phó bị cảm mấy ngày nay thế mà vẫn không chịu uống thuốc.”
“...”
Đôi mắt đen tuyền của Khương Nùng khẽ chớp, cô nhìn Phó Thanh Hoài nãy giờ vẫn chưa nói lời nào. Dưới ánh sáng, sườn mặt anh như được đắp lên một lớp men lạnh nhợt nhạt, cô không nhịn được hỏi: “Bởi vì uống thuốc sẽ phải kiêng rượu sao?”
Nếu là cô của thường ngày, chắc chắn sẽ không vượt quá giới hạn hỏi vấn đề này.
Nhưng giọng nói nhẹ nhàng đã tràn ra khỏi môi, muốn hối hận đã không còn kịp nữa rồi.
Phó Thanh Hoài lạnh nhạt liếc Lương Triệt đang định nói chuyện, khiến anh ta lập tức ngậm mồm không lên tiếng nữa.
Anh xem nhẹ cảm giác không thoải mái, vươn ngón tay thon dài chậm rãi nới lỏng nút thắt áo sơ mi, hầu kết như ẩn như hiện, giọng nói vẫn khàn khàn như trước: “Tôi không uống.”
Hai chữ vô cùng đơn giản lại khiến Khương Nùng không rõ anh đang muốn nói:
Anh không uống thuốc?
Hay là không uống rượu?
Tài xế ngồi phía trước yên lặng tăng tốc, chẳng mấy chốc đã chạy vào biệt thự xa hoa trên đỉnh núi.
Phó Thanh Hoài bước xuống xe trước. Đợi đến khi bóng dáng cao lớn lạnh lùng của anh biến mất khỏi tầm mắt, Lương Triệt kìm nén cả đường đi mới dám kể lể với Khương Nùng: “Tổng giám đốc Phó ghét nhất là uống thuốc, những lúc bị bệnh anh ấy đều dựa vào rượu mạnh để chống chọi.”
Khương Nùng bỗng dừng chân, nhìn về phía Lương Triệt: “Có lý do gì đó khiến cho anh ấy trở nên như vậy sao?”
“Tổng giám đốc có hai người anh trai cùng cha khác mẹ, phải nói thế nào nhỉ, bọn họ đều là những người bụng dạ nham hiểm.”
Đây là chuyện thường hay xảy ra trong những gia tộc giàu có, việc đấu đá bên trong những gia tộc ấy luôn đặc sắc hơn đồn đãi của người ngoài nhiều, không nhà nào có ngoại lệ. Lương Triệt nói: “Ngay từ khi tổng giám đốc Phó còn nhỏ hai người anh trai này đã hãm hại anh ấy khiến cho anh ấy trở thành một con ma ốm, sống không thể rời khỏi thuốc... Còn mua chuộc người giúp việc ở nhà chính bỏ thêm gì đó vào trong thuốc nữa.”
Cho nên, trước khi phe cánh cứng cáp, Phó Thanh Hoài phải uống dược đắng ròng rã trong mười năm, đương nhiên phải dùng rượu mạnh để áp chế đi mùi thuốc.
Khương Nùng nghe xong như bừng tỉnh, cũng đoán ra được dụng ý Phó Thanh Hoài tới tìm mình đêm nay.
Sự thật đã vô cùng rõ ràng. Đây cũng là lý do vì sao mà Lương Triệt lại muốn kể cho cô nghe câu chuyện không muốn để người khác biết này: “Cô Khương, đêm nay tổng giám đốc Phó chưa uống rượu, mong cô hãy nấu một chén thuốc cho anh ấy.”
Nấu thì được đó nhưng Khương Nùng không dám khẳng định Phó Thanh Hoài có nể tình uống hay không.
Đôi môi hồng nhạt hơi hé mở đang định nói gì đó thì Lương Triệt đã cười: “Cô luôn luôn khác biệt trong mắt tổng giám đốc Phó.”
Khác biệt chỗ nào?
Khương Nùng thoáng nhìn ý cười nơi đáy mắt Lương Triệt, lại không dám hỏi tiếp.
Cô đi vào căn biệt thự sáng ngời đèn đuốc, không vội đi tìm người đàn ông trên lầu, mà việc đầu tiên cô làm là đi mượn tạm phòng bếp.
Dưới ánh đèn ấm áp màu cam.
Khương Nùng im lặng đứng trước quầy bếp vô cùng xa hoa, rửa sạch gừng và vỏ quýt. Người đẹp thì làm gì cũng có thể biến nó thành một bức tranh xinh đẹp. Cô cẩn thận tỉ mỉ mà lại không mang theo chút khói lửa nhân gian, chẳng bao lâu đã nấu xong món canh gừng gia truyền.
Khiến cho đống thuốc Lương Triệt chuẩn bị trở nên vô dụng. Khương Nùng xoay người thấy nét tò mò từ trong mắt anh ta, mới nhẹ nhàng giải thích: “Món này là của bà ngoại truyền lại cho tôi, uống có thể chống lạnh phòng cảm. Có thêm chút đường đỏ cho nên mùi vị cũng dễ uống hơn thuốc nhiều.”
Phó Thanh Hoài không thích vị thuốc, cô lập tức nghĩ ngay tới món này.
Lương Triệt thán phục: “Cô Khương, cô đúng là thần tiên đến cứu khổ cứu nạn trần gian!”
Khương Nùng cầm cái muôi múc một chén đầy, đầu ngón tay cầm bát sứ trắng nõn đến gần như trong suốt, cô nghe thấy Lương Triệt nói vậy hơi khựng lại, lông mi cong vút khẽ rũ xuống: “Tôi không phải thần tiên, mà là có ý đồ.”
Một vị thần tiên không nhiễm bụi trần như vậy, thì có thể có ý đồ gì chứ?
Vẻ mặt khiếp sợ đã bán đứng ý nghĩ chân thật từ trong lòng Lương Triệt. Khương Nùng thấy thế, giọng nói dịu dàng hơi mang theo chút cảm xúc không rõ: “Dù sao tổng giám đốc Phó mới là ân nhân cứu tôi ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.”
Lương Triệt cho rằng cô đang nhắc tới chuyện cho mượn bức tranh thiếu nữ.
Vì thế, anh ta không hề khiêm tốn nói:
“Cô Khương cứ yên tâm, tổng giám đốc Phó nhà tôi tốt bụng lắm, bình thường việc mà anh ấy thích làm nhất chính là giúp đỡ người khác đấy.”
“...”
Khương Nùng bưng bát sứ, đi dọc theo cầu thang chạm trổ hoa văn theo hướng dẫn của Lương Triệt, đi thẳng tới trước cửa phòng để đồ.
Cô vươn ngón tay trắng nõn gõ cửa rồi mới đi vào, ngọn đèn ở nơi này nghiêng về màu vàng ấm áp, yên tĩnh hơn phòng đọc sách ở lầu hai. Đập vào mắt trước tiên là một giá sách làm từ gỗ đàn hương được sắp xếp cao tới trần nhà, mang phong cách cổ xưa huyền bí.
Đến gần xem mới phát hiện sách vở trên kệ trừ bỏ kinh Phật quý giá ra, còn có sách cấm về tình yêu không còn xuất bản nữa.
Khương Nùng sững lại, không dám nhìn kỹ thêm nữa.
Đôi giày cao gót dưới chân giẫm lên tấm thảm mềm mại, sang quý, không hề phát ra một tiếng vang nào. Cô đi vòng quanh, hơi nghiêng mặt nhìn bốn phía nhưng không tìm thấy bóng dáng Phó Thanh Hoài.
Mãi đến khi cô sắp đi tới cuối đường, mới nghe thấy âm vang của ngọc thạch.
“Tổng giám đốc Phó?”
Bất chợt xoay người, cô suýt chút đụng phải người đàn ông không biết xuất hiện chỗ giá sách từ lúc nào.
Khương Nùng mất thăng bằng hơi ngả người về phía trước, may mà Phó Thanh Hoài nhanh nhẹn vươn đôi tay thon dài lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cô.
Chưa đợi cô hoàn hồn.
Cô thở dồn dập, ánh mắt vừa lúc rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm của Phó Thanh Hoài, cô cảm thấy như có thứ gì khóa chặt lấy người mình khiến cô không thể động đậy.
Thời gian bên trong phòng để đồ bỗng trôi chậm lại, Phó Thanh Hoài rũ đôi hàng mi dày rậm nhìn chằm chằm cô, dần dà, tới gần hơn nữa.
Khiến cho Khương Nùng sinh ra ảo giác vô cùng hoang đường, tựa như lại thêm chút nữa.
Anh sẽ...
“Mùi quýt?”
Hơi thở mùi nhang thơm nóng bỏng từ người đàn ông chậm rãi lướt qua vành tai Khương Nùng, khiến cô bình tĩnh lại, đuôi mắt run rẩy nhìn xuống.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy bát sứ trong tay vừa rồi bị đong đưa nhiều đã bắn ra chút nước canh gừng.
Mà một vết nước xuất hiện trên cổ tay áo của Phó Thanh Hoài. Mắt cô giật giật, nhìn xuống tiếp nữa lại thấy trên đôi tay thon dài như ngọc của anh đang cầm một bức tranh cuộn tròn.
Đương nhiên nó cũng không thoát khỏi cảnh bị nước canh gừng vẩy tới, trông vô cùng ghê người.
Khương Nùng bỗng có một dự cảm không lành về chuyện này, cô không dám chớp mắt.
Nhưng Phó Thanh Hoài còn có tâm trạng nói đùa với cô: “Cô Khương, ánh mắt cô nhìn tôi không được sạch sẽ cho lắm đâu.”
Trái tim bị treo ngược lên của cô lập tức trùng xuống, ngay cả đầu ngón tay đang nắm chặt cái bát cũng trở nên trắng bệch:
“Tranh thiếu nữ?”
...
Nếu có thể đoán trước được tình huống này, Khương Nùng thà rằng người bị vẩy nước canh sẽ là chính bản thân mình.
Tiếc là bức tranh thiếu nữ giá trị xa xỉ đã bị hư hại. Mặt cô trắng bệch, nhìn Phó Thanh Hoài vẫn thong dong tựa lên giá sách. Ngọn đèn lạnh lẽo trên đỉnh đầu chiếu rọi qua tấm kính pha lê trong suốt, càng tôn thêm sườn mặt đẹp đẽ của anh.
Vẻ ngoài của người này được rèn đúc quá tốt, ngay cả khi mệt mỏi cũng hoàn mỹ, không hề giống như đang bị bệnh chút nào.
Ngay khi Khương Nùng đang suy nghĩ phải giải quyết bức tranh này như thế nào.
Lại nghe thấy Phó Thanh Hoài nói với giọng khàn khàn: “Xem ra lần này cô Khương phải nợ tôi một ân huệ rồi.”
Trên mặt Khương Nùng hiếm có lộ ra xấu hổ, cô chân thành nhận lỗi: “Tổng giám đốc Phó, anh cứ ra giá bức tranh này đi, hoặc là... Tôi tìm một bức tranh thiếu nữ khác trả lại cho anh nhé?”
Quý Như Trác là nhà giám định đồ cổ, lại là đối tác của Hội đấu giá Tàng Nguyệt cho nên anh ấy không thiếu mấy món đồ hiếm lạ như này.
Nhưng không biết chúng có lọt vào mắt Phó Thanh Hoài hay không.
Giờ phút này, Khương Nùng đang thành thật nhận lỗi, lại không biết người đàn ông đang âm thầm dừng ánh mắt trên người cô.
Đợi tới khi cô ngẩng đầu, Phó Thanh Hoài mới làm như không có việc gì dời mắt đi, khớp xương ngón tay rõ ràng tháo nút tay áo bị nước canh làm ướt: “Cô không cần đưa tranh thiếu nữ cho Khang Nham Sóc sao?”
Khương Nùng được anh nhắc nhở mới ngớ người ra.
Đương nhiên phải đưa cho Giám đốc đài Khang Nham Sóc nhưng... Với tình huống bây giờ có lẽ cô phải tìm cách khác rồi.
Phó Thanh Hoài bước chậm tới ngồi xuống ghế dài, dáng vẻ lười biếng, môi mỏng khẽ cong: “Cô Khương có cần giúp đỡ không?”
Ngọn đèn dừng phía sau cổ Khương Nùng, chẳng hiểu sao làm nó hơi nóng lên: “Đây tính là giao dịch sao?”
Nghe thấy cô nói vậy, vẻ mệt mỏi trên mặt Phó Thanh Hoài dịu hẳn đi, anh đặt tay trái lên đầu gối gõ vài cái không theo quy luật: “Tối nay cô cho tôi mượn ‘giọng nói của người đẹp’, ngày mai tôi giúp cô có được thứ cô muốn. Đây không phải giao dịch, mà là tôi và cô Khương có qua có lại mà thôi.”
Cho dù Phó Thanh Hoài bị cảm khiến giọng nói nghe hơi khàn khàn nhưng âm thanh ấy lọt vào tai vẫn vô cùng êm ái.
Trong đêm khuya mang theo sức hấp dẫn mê hoặc lòng người, khiến Khương Nùng không thể chống cự, cô do dự: “Tối nay Tổng giám đốc Phó muốn tôi đọc cái gì?”
Phó Thanh Hoài hơi nâng cằm, ý bảo cô xoay người nhìn về giá sách đàn hương phía cách đó không xa, nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh trong suốt có thể thấy các bộ sách đặt bên trong.
“Cô chọn một quyển đi.”
Khương Nùng không nói gì cả buổi, tầm mắt mới run run lướt qua kinh Phật quý giá tới một loạt sách cấm không còn xuất bản.
Vành tai bỗng hiện lên màu đỏ ửng hoa anh đào, dưới ánh đèn lại càng xinh đẹp hơn.
Nhưng dù có cho cô ăn gan hùm mật gấu.
Cô cũng không dám vươn tay lấy sách cấm rồi đọc cho Phó Thanh Hoài nghe.
Khương Nùng đi tới, ngón tay trắng như ngọc rút một quyển kinh Phật từ trên giá xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook