Lúc bút chu sa chạm vào phần xương cổ trơn bóng trần trụi bên ngoài cổ áo, đôi mắt như làn nước mùa thu của Khương Nùng đỏ lên như được thoa một lớp son nhạt, lẳng lặng đối diện với anh, không hiểu vì sao hơi thở còn mập mờ hơn so với nụ hôn thân mật giữa nam và nữ bất ngờ lan ra khắp bầu không khí.

Dùng giọng nói này sao?

Khương Nùng mím môi dưới, bây giờ mới thật sự là thời điểm thích hợp, bây giờ cô mới hiểu rõ đã đến lượt cô mở miệng cầu xin anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hiển nhiên Phó Thanh Hoài có thể nắm trong tay mạch máu của toàn bộ gia tộc không đơn giản chỉ vì anh được mang cái họ vô cùng cao quý nào đó, vì vậy nếu muốn giao thiệp với anh, e rằng sơ sẩy một tí thôi là sẽ mất trắng tất cả lá bài tẩy trong tay.

Ngón tay của cô vô thức nắm chặt tà váy, do dự một lúc mới cố hết sức để biểu hiện của mình trở nên bình tĩnh hơn: “Tôi chỉ muốn mượn một thứ của tổng giám đốc Phó, mượn vài ngày sẽ trả lại ngay.”

Cô vừa dứt lời, Phó Thanh Hoài khẽ nhếch bờ môi mỏng lên, dưới ánh đèn vàng ấm áp khiến dung mạo xinh đẹp hơn ba phần: “Vậy phải xem cô Khương thành tâm đến mức nào đã.”

Khương Nùng khẽ trố mắt, thầm nghĩ chẳng lẽ phải viết giấy trắng mực đen, ký tên đồng ý với anh thật ư?

Không đợi cô lên tiếng, Phó Thanh Hoài đã lười biếng ném bút chu sa trong tay vào bát men sứ xanh sẫm, một vết mực nước vô cùng nhạt văng ra, còn anh chỉ hờ hững vuốt khớp xương mảnh khảnh của mình, sau đó đột ngột dừng lại: “Đêm nay tôi không có tâm trạng bàn chuyện giao dịch với cô.”

Không có tâm trạng để bàn chuyện giao dịch.

Vậy chắc cũng không có tâm tình tâm sự… tình cảm nhỉ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Song hai người chỉ gặp nhau vài lần nên không có tình cảm riêng tư gì để nói, huống chi Khương Nùng biết rõ muốn làm gì thì làm chính là đặc quyền của người có địa vị cao ngút như anh, vì vậy cô bèn biết điều ngậm miệng lại.

Cô lập tức nhớ đến hai chữ “thành tâm” trong câu nói vừa rồi của anh.

Cô khẽ dời mắt sang bên cạnh, thấy Phó Thanh Hoài khoác chiếc áo ngủ đắt đỏ đứng bên cạnh bàn đọc sách, bóng dáng in lên kính đen, hoa văn Phật pháp thần bí màu vàng nhạt trên mu bàn tay vô cùng chói mắt dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo.

Mặc dù đó là hoa văn tượng trưng cho sự từ bi của Đức Phật thì vẫn nhắc nhở Khương Nùng một điều, anh tuyệt đối không phải là kiểu người thích làm việc thiện.

Một lúc sau, cô mới khẽ hé đôi môi đỏ nhạt ra, âm cuối vừa nhỏ vừa mềm mại: “Ở Giang Nam có một loại tre nước sinh trưởng tại các hồ, ao, đầm tự nhiên, rất hợp ăn vào mùa thu, không biết tổng giám đốc Phó có hứng thú thưởng thức nó hay không?”

Vì thể hiện mình rất có thành ý, Khương Nùng bèn chống gối từ từ đứng dậy, nở nụ cười xinh đẹp trên môi: “Tôi đã mang nguyên liệu nấu ăn đến rồi, ở tầng dưới đấy.”



Thư ký Lương Triệt đã quen đoán ý thông qua lời nói và sắc mặt, vì vậy anh ta đã chủ động rời khỏi biệt thự trước khi hai người đi xuống tầng dưới.

Lúc này trong phòng khách hoa lệ rộng lớn không có lấy một bóng người, Phó Thanh Hoài ngồi trên sofa chờ đợi, khoảng chừng hai mươi phút sau, Khương Nùng mới bưng một đĩa sứ trắng tinh xảo đến.

Cô nấu ăn khá là xuất sắc hay ít nhất rất hợp với khẩu vị của người đàn ông này.

Phó Thanh Hoài nếm thử một miếng, ánh mắt khẽ rơi trên đầu ngón tay trong trắng ngoài hồng của cô, anh ngừng giây lát mới dời tầm mắt lên gương mặt cô: “Tôi có cảm giác hình như chúng ta đã từng quen nhau, tôi và cô đã gặp nhau bao giờ chưa?”

Khương Nùng lấy khăn giấy lau vệt nước đọng lại trên ngón tay hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt tò mò của Phó Thanh Hoài rồi nói: “Tổng giám đốc Phó quên thật rồi sao?”

“Hửm?”

Dưới ánh đèn, dường như có một loại cảm xúc khó hiểu lóe lên trong đôi mắt ngậm nước mùa thu của cô.

Gương mặt đẹp tuyệt không chút tì vết của Phó Thanh Hoài nhẹ nhàng phản chiếu bên trong, cô dần dần không điều khiển được tâm trạng ngổn ngang của mình, anh quên mất hai người họ từng gặp nhau cũng là bình thường mà thôi.

Khi đó cô vô cùng nhếch nhác, toàn thân thấm đẫm nước bùn đục ngầu, đến cả gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết cũng bẩn nốt, giống hệt một chú mèo con bị chủ nhân vứt bỏ, chỉ biết trốn nơi ven đường hứng chịu mưa rền gió dữ ập tới.

Còn Phó Thanh Hoài chỉ là một người tình cờ đi ngang qua, ra tay cứu lấy thế giới của cô tránh thoát một cơn bão.

Thậm chí đến lúc rời đi… Anh còn không cho cô biết tên họ của anh là gì.


Khương Nùng chôn giấu giọng nói và dáng dấp của anh sâu trong ký ức rất nhiều năm, chưa từng có ảo tưởng sẽ trèo lên ngọn núi cao vời vợi trước mặt này, khi cảm xúc từ ký ức trong quá khứ dần dần nguôi ngoai, cô mới lặng lẽ dời tầm mắt sang chỗ khác, nói như pha trò: “Có thể chúng ta đã từng gặp nhau trong mơ đấy.”

Đáng tiếc Phó Thanh Hoài chưa từng có những giấc mơ hão huyền như vậy, nên anh cũng chỉ cười nhạt khi nghe thế mà thôi.

Có lẽ do Khương Nùng khá chân thành nên Phó Thanh Hoài đã cho cô một cơ hội ngàn năm có một, ngón tay thon dài hờ hững bưng ly thủy tinh lên, nhấp một ngụm để thấm giọng, khiến chất giọng của anh trong trẻo hơn nhiều: “Cô muốn gì nào?”

Khương Nùng ngẩng đầu nhìn anh, có lẽ là ảo giác của cô nhưng khi Phó Thanh Hoài nói câu này như thể chỉ cần cô mở lời, anh sẽ cho cô hết tất cả những thứ quý giá nhất trên đời.

Cô yên lặng cả buổi mới cất lời, nói nhỏ: “Tôi muốn mượn bức tranh thiếu nữ của anh.”

Phó Thanh Hoài lười biếng ngồi trên sofa, lúc này gương mặt điển trai hơi hiền hòa nhưng không trả lời có cho cô mượn hay không: “Lần sau cô sẽ nấu món gì?”

Khương Nùng suy nghĩ, sau đó cẩn thận đọc hết một loạt các món ăn ở Giang Nam như đọc thực đơn.

Phó Thanh Hoài yên lặng lắng nghe, không hề có ý định lên tiếng bảo cô ngừng lại.

Cho đến khi đồng hồ treo tường khổng lồ trên bức tường xa hoa yên lặng chỉ về mười hai giờ đêm.



Chất giọng vốn mềm mại và quyến rũ của Khương Nùng cũng đã trở nên khàn hơn.

Phó Thanh Hoài ngắt lời cô, nói một cách thản nhiên, thậm chí ngữ điệu còn rất là bình tĩnh: “Đêm nay cô hãy ở lại đây, mỗi tầng của biệt thự đều có phòng ngủ dành cho khách, cô muốn ở tầng nào?”

Lúc Khương Nùng đến đây chưa nghĩ sẽ ngủ lại, vì vậy nhất thời phản ứng của cô khá là chân thật: “Tôi ngủ ở phòng dành cho khách?”

Phó Thanh Hoài hơi nhíu mày: “Hay là cô muốn ngủ trong phòng chính của tôi?”

Khương Nùng hơi trố mắt, vô thức nhìn về phía anh. Chiếc áo ngủ màu đen đắt đỏ trên người Phó Thanh Hoài khẽ hở ra dưới ánh đèn mờ ảo, tơ lụa mỏng dánh dán sát vào khuôn ngực cân xứng của anh, ngón tay thon dài lười biếng trên ghế sofa gõ nhẹ một cách hững hờ, toát lên vài phần Phật tính nguy hiểm.

“Tầng dưới.”

Một lúc sau, cô mới cụp mắt xuống, sau đó trả lời một cách lạnh nhạt.



Nương theo ánh đèn sáng trưng ở phòng ngủ dành cho khách trong căn biệt thự, Lương Triệt tự động xuất hiện ở ngoài, thấy Phó Thanh Hoài vẫn ngồi trên sofa, anh ta lanh lẹ tiến lên phía trước, tựa như đang phục vụ một đóa hoa lạnh lùng và cao quý: “Tổng giám đốc Phó, xin hỏi anh có điều gì cần dặn dò?”

“Dựa theo quần áo mà cô ấy hay mặc, chuẩn bị quần áo sạch cho cô ấy.”

Phó Thanh Hoài ra lệnh bằng giọng lạnh nhạt, không có gì đặc biệt.

Nhưng Lương Triệt không kìm được phấn khích tự tưởng tượng phong phú: “Xem ra cô Khương có rất nhiều ưu điểm, hết sức được lòng tổng giám đốc Phó.”

“Tôi phát hiện cô ấy nấu ăn tốt hơn anh nhiều đấy…” Phó Thanh Hoài khẽ nâng mí mắt đen như lông quạ, nhìn anh ta bằng vẻ bình tĩnh không chút gợn sóng: “Lương Triệt, tôi cảm thấy có vẻ như anh sẽ thất nghiệp sớm thôi.”

Lương Triệt như bị ghi tên vào sổ sinh tử, nụ cười nhiều chuyện lập tức biến mất khỏi khuôn mặt.

Hơn nửa đêm rồi, anh ta không chịu nổi lời dọa dẫm của tổng giám đốc Phó đâu!



Sáng sớm, ánh nắng rạng rỡ chiếu vào căn phòng ngủ lộng lẫy dành cho khách. Lúc Khương Nùng thức giấc, cô ngửa đầu nhìn đèn chùm thủy tinh rũ xuống trên đỉnh đầu tầm mười phút, sau đó mới bước đôi chân trần xuống đất, bước qua tấm thảm dày dặn và mềm mại rồi đi vào phòng tắm.

Bả vai nhỏ gầy của cô chỉ khoác chiếc áo tắm rộng lớn, nó đã có sẵn trong phòng từ trước.


Cô đứng trước chiếc gương trang điểm to đùng, đang muốn cởi dây buộc ra.

Khương Nùng hơi cụp mắt, lập tức nhìn thấy một chiếc váy màu xanh sẫm ở trên bồn tắm lớn, vẻ mặt của cô hơi xoắn xuýt.

Vết mực trên bút chu sa của Phó Thanh Hoài nhỏ lên cổ áo tối qua vẫn còn đó.

Lúc cô đang do dự có nên mặc nó ra ngoài không thì tiếng gõ cửa phòng ngủ bất ngờ vang lên.

Khương Nùng lại khoác áo tắm vào rồi ra mở cửa, đập vào mắt là Lương Triệt đang đứng trên hành lang, đến để giải quyết vấn đề khẩn cấp thay cô: “Cô Khương, đây là quần áo mới mà tổng giám đốc Phó dặn dò tôi chuẩn bị cho cô.”

Dứt lời, anh ta đưa ra một chiếc váy màu xanh sẫm y hệt chiếc váy cô mặc tối qua.

Khương Nùng nhẹ nhàng cảm ơn, lúc ngón tay trắng nõn thon dài nhận lấy chiếc váy trơn bóng mềm mịn, Lương Triệt hỏi tiếp: “Cô Khương, sáng nay cô muốn ăn gì, có cực kì thích ăn món nào hay kiêng món nào không…”

“Không cần đâu.” Khương Nùng không phải kiểu người thích thêm phiền phức cho người ta. Sau khi cô về phòng thay quần áo xong, lúc trở ra lại tiếp tục uyển chuyển từ chối sự nhiệt tình của Lương Triệt, nói bằng giọng chân thành: “Tôi còn phải đến đài truyền hình nên có thể ăn ở căn tin trong đó.”

Lương Triệt đành phải thôi.

Từ căn biệt thự xa hoa trên đỉnh núi vào trung tâm thành phố không tiện cho lắm, bắt xe càng khó hơn.

Cuối cùng Khương Nùng vẫn phải làm phiền Lương Triệt. Lúc ngồi ở sau xe, cô phát hiện trang trí bên trong xe rất tinh tế và sang trọng, trên chiếc ghế nào đó có một cái áo vest ngoài màu trắng xám của đàn ông, ngay cả bầu không khí trong xe cũng tràn ngập mùi nhang thơm thoang thoảng.

Dường như thấy vẻ mặt khó hiểu của cô, Lương Triệt bèn giải thích: “Đây là chiếc xe đặc biệt của tổng giám đốc Phó.”

“...” To gan thế cơ à, dám lấy chiếc xe đặc biệt của Phó Thanh Hoài chở người khác hả?

Lương Triệt: “Đây là ý của anh ấy.”

Ngay sau đó, anh ta lấy ra một hộp quà màu đỏ xinh xắn từ phía ghế phụ rồi đưa cho Khương Nùng, nhân lúc dừng lại trên đường, anh ta chủ động giải thích chuyện nào đó: “Cô Khương, đây là quà cảm ơn chân chính mà lần trước tổng giám đốc Phó chuẩn bị cho cô.”

Lương Triệt vừa nhắc tới chuyện này thì Khương Nùng đã nghĩ ngay đến những đồ chơi tình thú trong biệt thự tạm trú.

Lần này đồ vật bên trong hộp quà màu đỏ là một đôi hoa tai ngọc trai và tờ giấy do Phó Thanh Hoài tự viết.

Cô cụp mi xuống, ánh mắt bị tờ giấy trắng mỏng dánh này hấp dẫn, trên đó chỉ viết mấy chữ.

“Chờ tôi liên lạc.”

Lương Triệt đang không ngừng lải nhải bên tai cô: “Cô Khương, tôi xin thề những gì tôi nói hoàn toàn là sự thật, lần trước đều tại tôi không hiểu rõ lòng người… Tùy tiện tin vào tên đần Yên Hàng kia nên mới tự ý đổi quà của tổng giám đốc Phó.”

“Bình thường tổng giám đốc Phó thật sự không sử dụng mấy thứ đó đâu!!!”

Câu nói cuối cùng khiến Khương Nùng không biết nên tiếp lời thế nào, không khỏi đưa tay vuốt mi tâm: “Thư ký Lương.”

“Mời cô Khương nói.”

“Anh có thể không cần nói…”

Sau đó cô nhớ lại tác phong làm việc của Phó Thanh Hoài không giống kiểu người dùng đồ chơi tình thú tặng phụ nữ để ngầm ra hiệu, giờ lại thêm Lương Triệt giải thích khiến cô cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

May thay cô không chất vấn trước mặt anh, nếu không mọi người lúng túng không thể xuống bậc thang được.


Xe chạy gần mười bốn phút, từ từ đến gần đài phát thanh cao tầng.

Lương Triệt thấy Khương Nùng không trách mình nên khi vừa xuống xe, Lương Triệt - người biết lấy lòng sếp nhất trong nhóm thư ký của công ty đã vô cùng thân thiện nhắc nhở một câu: “Cô Khương, đôi hoa tai ngọc trai này do đích thân tổng giám đốc Phó tự chọn, tôi đề nghị cô hãy đeo nó lên khi dẫn chương trình trên bản tin.”

Khương Nùng nhìn cặp hoa tai ngọc trai màu trắng hồng tỏa sáng dịu dàng, một lúc sau mới nói: “Được, xin cảm ơn.”

Bước vào đài phát thanh.

Khương Nùng vốn định đến phòng làm việc tìm Lâm Tiểu Yến, lúc này nghe nói ông ấy đang ở nhà ăn, cô bèn cuộn bản thảo tin tức lại rồi đi về phía thang máy.

Hiện giờ khá đông người, cửa thang máy vừa mở ra, cô còn chưa bước vào thì đã thấy Liễu Tư Du đứng ở bên trong như vầng trăng được ngàn sao vây quanh. Có lẽ vì đã bị đài truyền hình nhắc nhở, nên dù kẻ thù gặp nhau cực kỳ gai mắt, đôi môi xinh đẹp mím lại rất chặt nhưng cũng không tiếp tục ầm ĩ làm cho mất hết mặt mũi.

Kế tiếp, Khương Nùng nhấc giày cao gót vào trong, khí thế của hai người không hợp khiến những người xung quanh đều không dám lên tiếng.

Thang máy dần di chuyển xuống dưới, đồng nghiệp ở gần Khương Nùng nhất lặng lẽ quan sát cô. Vẻ mặt cô rất trầm tĩnh, hoa tai ngọc trai tô điểm trên gương mặt của cô, làm nổi bật làn da trắng như tuyết và chiếc váy tơ lụa dài màu xanh sẫm trên người.

Khiến cô trông giống như một đóa hoa trà nở rộ trong sắc màu xanh tối… giữa thời tiết đầu mùa đông.

Một tiếng “ting” vang lên, thang máy nhanh chóng đến tầng hai.

Khương Nùng và Liễu Tư Du gần như bước ra cùng một lúc, cả bầu không gian lập tức yên lặng mất mấy giây, sau đó không biết người nào ở trong góc khuất thốt lên một câu: “Dẫn chương trình Khương đẹp thật đấy!”

Lập tức như thể khai mở chốt đề tài bàn tán, mọi người thi nhau trầm trồ:

“Đẹp vô cùng, vừa rồi tôi đã nhìn cô ấy với khoảng cách rất gần, da của cô ấy mịn màng đến mức không có chút tì vết nào, hâm mộ thật đấy!”

“Cô cho rằng danh hiệu tiên nữ chốn nhân gian chỉ là gọi chơi hay sao!”

“Khó trách hoa khôi của đài phát thanh - truyền hình đều xem Khương Nùng là cái gai trong mắt, lúc trước khi họ ngang ngược đập vỡ bàn trang điểm của Khương Nùng còn mỉa mai cô ấy dùng đồ rẻ tiền, có điều tôi vừa tìm thử chiếc váy trên người cô ấy…”

“Mẹ ơi cứu con, đó là phiên bản giới hạn của một nhãn hiệu cao cấp và xa xỉ nào đó!!!”

“Đôi hoa tai ngọc trai kia quý hơn nữa kìa!”

Trong đó có một thành viên của bộ phận tin tức giải trí tò mò chen vào một câu: “Khương Nùng có bối cảnh gì nhỉ… Bối cảnh còn vững chắc hơn Hoa khôi Liễu của đài phát thanh - truyền hình luôn sao?”

Mọi người đều im lặng.

“Ngày xưa có lời đồn rằng Khương Nùng là con gái của giám đốc đài truyền hình trước, không biết đúng hay không, có điều chắc chắn chất giọng oanh vàng của cô ấy so với Hoa khôi Liễu của đài phát thanh - truyền hình…”

Người nọ chưa kịp nói xong thì bỗng nhìn thấy Liễu Tư Du bên ngoài thang máy bất ngờ quay đầu lại. Cô ta đứng trước cửa, lạnh lùng nhìn những người lắm mồm sau lưng này.



Khương Nùng không biết các đồng nghiệp đã đồn đại những gì vì giá cả của hoa tai ngọc trai của mình.

Tuần này cô vẫn dẫn bản tin ở đài phát thanh - truyền hình đến nửa đêm như thường lệ, khi đứng trước ống kính, cô đều mang đôi hoa tai ngọc trai lên vành tai trắng nõn, không thay bằng hoa tai khác.

Ba ngày trôi qua.

Ngoài để lại câu nói “chờ tôi liên lạc” ra thì cuối cùng Phó Thanh Hoài không còn hành động gì khác, Khương Nùng cũng hiểu rõ dù có có gắng cách mấy cũng không thể gặp được nhân vật lớn thần bí như anh, chỉ khi nào anh muốn gặp bạn thì mới gặp được thôi.

Chạng vạng tối thứ năm.

Khương Nùng và quản lý của Lộ Ương đã hẹp gặp nhau, vì vậy đến giờ cô bèn ra cửa.

Cùng lúc đó, trong căn phòng tổng thống khách sạn ở trung tâm thành phố phồn hoa nhất, Đới Lâm quét thẻ phòng bước vào, tay còn cầm một bộ lễ phục cao cấp của một thương hiệu nào đó. Chị ấy vừa vào phòng khách đầy ánh đèn sáng choang như ban ngày thì thấy Lộ Ương đang nằm trên sofa, mặc một chiếc váy ren hai dây gợi cảm, tà váy được xẻ cao khiến đôi chân ngọc ngà trắng nõn lõa lồ trong không khí.

Đới Lâm bước qua đó, trên tay còn cầm bản thảo phỏng vấn bản tin vừa in ra, thong thả thưởng thức nó.

Chị ấy yên lặng mấy giây mới nói: “Nhân lúc nữ dẫn chương trình mới mà em chọn chưa đến, chị có chuyện phải nói với em…”

“Người cha giàu sụ của Liễu Tư Du đã tìm tới công ty, muốn dùng vài trăm triệu hợp đồng để em nhường buổi phỏng vấn cho con gái cưng của ông ta.”

Lộ Ương: “Không đổi, chỉ bằng mấy đồng bạc lẻ đó còn chưa đủ để khoe khoang trước mặt em đâu.”


Đới Lâm bày ra vẻ mặt đau đớn, thầm biết với tính cách lạnh lùng và mạnh mẽ của Lộ Ương, cộng thêm cô ta lại là người nổi tiếng trong giới, trước kia có nhà đầu tư muốn chi một số tiền khổng lồ mời cô ta về đóng một bộ phim quy mô lớn nhưng sau khi bị từ chối, nhà đầu tư đó bèn ra lệnh cấm sóng cô ta.

Ai ngờ Lộ Ương chẳng những không sợ, còn chạy ra nước ngoài nghỉ dưỡng, lúc về nước còn không quên tặng một đống bưu thiếp danh lam thắng cảnh tặng người khác.

Lúc này, tiếng chuông cửa ngoài phòng khách sạn vang lên.

Lộ Ương bất ngờ ngồi thẳng dậy, bàn chân trắng nõn nhỏ xinh vừa đặt xuống đất thì Đới Lâm bên cạnh đã lên tiếng ngăn cản: “Cục cưng ngồi đi, em là ngôi sao nữ, lại còn có giá… Mấy chuyện mở cửa như này hãy để chị làm cho.”

“Cũng được.”

Siêu sao Lộ vẫn luôn giữ hình tượng lạnh lùng và xinh đẹp vô ngần trước mặt người ngoài, nên khi Khương Nùng vừa được đưa vào trong, chiếc đèn thủy tinh treo trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng lộng lẫy lóa mắt, vừa hay làm nổi bật lên gương mặt không thay đổi của Lộ Ương.

Cô vừa định mở đôi môi đỏ mọng cất tiếng chào hỏi, Lộ Ương đã nhìn về phía quản lý ở sau lưng: “Chị lại cướp cô nàng xinh đẹp của nhà ai về nữa rồi?”

Đới Lâm cũng không biết nữ dẫn chương trình mới của đài phát thanh - truyền hình đẹp hơn sao nữ nhiều, vì vậy chị ấy chỉ vào bản thảo tin tức trên bàn trà để nhắc nhở.

Phòng khách yên lặng cả buổi.

Chất giọng dịu dàng êm tai của Khương Nùng chậm rãi vang lên: “Xin chào cô Lộ, tôi là Khương Nùng, nữ dẫn chương trình của đài phát thanh - truyền hình.”



Chín giờ tối, trong phòng bao do câu lạc bộ cố tình mở ra để tiếp đãi những cậu ấm có địa vị cao trong giới nhân vật nổi tiếng.

Sau tấm bình phong cổ kính được làm bằng gỗ, Phó Thanh Hoài tỏ vẻ mệt mỏi ngồi trên sofa màu đỏ thẫm, ngón tay thon dài cầm điện thoại màu đen cực mỏng, hờ hững bấm phát lại video của giới truyền thông trên màn hình.

Một lúc sau, thư ký bưng rượu mạnh đến, song anh còn không thèm nâng mí mắt liếc nhìn chiếc ly thủy tinh tinh xảo gần trong gang tấc.

Sở Tuy khẽ nheo đôi mắt hồ ly lại, nhìn Lương Triệt và ghẹo: “Gần đây tổng giám đốc Phó nhà anh cai rượu luôn rồi à?”

Lương Triệt không dám trả lời nhưng một người bên cạnh thì dám, vì vậy bèn nửa cười nửa không nói: “Đâu chỉ cai mỗi rượu, hồi đầu tuần Thanh Hoài còn đặt mua một đôi hoa tai ngọc trai với giá cao ở chỗ tôi nữa kìa, hình như tặng cho cô gái nào đó.”

“Hoa tai ngọc trai ư?”

Bỗng chốc lòng tò mò của mọi người đều được gợi lên, suy cho cùng Phó Thanh Hoài có địa vị cao ở nhà họ Phó như thế nhưng mãi chẳng xác định hôn nhân, vì vậy người trong giới đều rất tò mò anh sẽ chọn trâm anh thế phiệt nhà nào ở thành phố Lịch này.

Cuối cùng người đẹp nào có thể hạ gục đóa hoa cao ngạo, lạnh lùng không màng thế tục?

Tâm điểm của chủ đề - Phó Thanh Hoài lại làm như cả quá trình đều không liên quan đến mình, anh cầm chiếc áo khoác nâu nhạt trên tay vịn của sofa lên, chuẩn bị rời đi trước.

Sở Tuy còn định gặng hỏi Lương Triệt đang định âm thầm nhích xa hơn nhưng khi thấy bóng dáng anh ra khỏi bình phong bèn nhíu mày hỏi: “Mới giờ này đã đi rồi à?”

Phó Thanh Hoài ngừng bước, nghiêng người, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, áo khoác phác họa đường cong của khuỷu tay làm toát lên cảm giác cấm dục một cách thái quá:

“Đêm nay không có chuyện gì làm nên đi đón người.”



Ở phía khách sạn bên kia, Lộ Ương gần như không xem xét đến những người khác trong đài truyền hình, chọn thẳng thẻ bài của Khương Nùng.

Thấy bóng đêm dày đặc như mực nước bên ngoài cửa sổ, cô uyển chuyển từ chối lời mời tiễn mình ra và ăn khuya ở quán ăn gần đó của quản lý của Lộ Ương, một mình ra khỏi phòng, nhấc giày cao gót đi thẳng đến thang máy.

Vừa bước vào trong, điện thoại vốn yên lặng bất ngờ đổ chuông.

Khương Nùng nhìn dãy số xa lạ, đầu ngón tay vô tình nhấn vào nút nghe, song vì chiếc thang máy vô cùng sang trọng đang ổn định đi xuống dưới khiến tín hiệu đứt quãng theo.

Nhưng dù vậy, vành tai trắng muốt của cô vẫn bắt được chất giọng khàn khàn êm tai của Phó Thanh Hoài: “Khương Nùng…”






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương