Tuyệt Đối Cưng Chiều
-
Chương 2
Nửa cuối năm nay là hai đứa bé sẽ tròn 4 tuổi. Bố mẹ Thời bàn bạc đưa con trai đi mẫu giáo.
Thời Dịch vô cùng vui vẻ, vì ngày nào cũng sẽ được chơi cùng các bạn!
Đương nhiên, cậu sẽ không mải chơi quên em gái.
“Mẹ ơi, thế Nhất Nhất có đi mẫu giáo không ạ?”
“Việc này…” Ninh Tố Nhã ngập ngừng.
Cô từng đề cập vấn đề này với nhà họ Ngu nhưng hình như vợ chồng họ không định đưa Tiểu Trĩ Nhất đến nhà trẻ, bảo rằng đứa trẻ còn nhỏ, có đi cũng chỉ biết chơi, phí phạm tiền bạc.
Tuy Ninh Tố Nhã rất quý cô bé nhưng cô không tiện xen vào chuyện nhà người khác.
Thời Dịch thông minh không hề bị đánh lừa, nằng nặc quấn lấy hỏi cho ra nhẽ.
Ninh Tố Nhã bị con trai dây dưa không buông nên buột miệng trả lời: “Bây giờ Nhất Nhất nói chuyện chưa sõi, chân đi chưa vững nên có thể sẽ đi lớp muộn một chút.”
Thời Dịch biết được đáp án, phản bác ngay: “Nhất Nhất biết nói mà mẹ, em ấy chỉ lười nói thôi! Nhất Nhất cũng biết đi nhưng em ấy bước chậm! Mẹ phải biết là có vài người ít nói đi chậm chẳng ảnh hưởng gì đến việc đi nhà trẻ.”
Ninh Tố Nhã: “…”
Con trai không những thuộc thành ngữ mà còn dùng rất thuần thục.
Thời Dịch không buông tha, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Nhất định phải nghĩ cách để em gái được đi học với mình.
Thời Dịch quay người chạy về phòng mình, lục trong đống đồ tìm được cần câu cá đồ chơi.
Trước đó cậu bé từng xem một video trong điện thoại trên tay bố, cũng biết đường bắt chước theo buộc cái cần câu vào mũ, sau đó móc một quả dâu tây mọng nước vào lưỡi câu rồi tung tăng chạy đi tìm Tiểu Trĩ Nhất.
“Nhất Nhất ơi.” Giọng nói lảnh lót của Thời Dịch vang lên ngoài cửa, đủ để người bên trong nghe thấy.
Nhà bên cạnh có người ngồi sưởi nắng thấy Thời Dịch đến tìm Tiểu Trĩ Nhất thì cười trêu: “Thời Dịch lại đến tìm Nhất Nhất đấy à, thôi thì dứt khoát bảo nhà họ Ngu tặng con gái đến nhà cháu luôn đi.”
Nếu là đứa trẻ khác thì chắc chắn sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng Thời Dịch lại không thích nghe mấy lời người lớn hay trêu.
Nhất Nhất đâu phải hàng hóa mà muốn tặng là tặng.
Nguyễn Tinh đang giặt quần áo trong nhà nghe tiếng gọi bèn dắt con gái ra rồi để hai đứa trẻ chơi trong sân.
Thời Dịch lấy chiếc mũ gắn cần câu có dâu tây ra, Tiểu Trĩ Nhất vừa thấy, hai mắt sáng rực.
Cậu cố ý dịch sang bên cạnh khi cô bé vươn tay muốn lấy.
“Nếu em muốn ăn thì tự lấy đi nhé.” Nói xong, cậu bé đội chiếc mũ lên đầu Tiểu Trĩ Nhất, quả dâu tây cứ thế treo lủng lẳng trước mặt cô bé.
Tay Trĩ Nhất không đủ dài nên cô bé cứ rướn lên trước mà không sao với tới quả dâu tây.
Thời Dịch ở bên cạnh cổ vũ cô bé: “Đúng rồi, em cứ đi đi, đi thêm hai bước nữa.”
Vừa dứt lời thì Tiểu Trĩ Nhất vấp phải hòn đá ngã oạch uống đất.
Rồi sau đó là tiếng khóc kinh thiên động địa.
Nghe tiếng khóc của con mình, Nguyễn Tinh vội chạy ra bế con gái vào nhà. Thời Dịch đi theo phía sau nói xin lỗi không ngừng: “Xin lỗi Nhất Nhất. Con xin lỗi cô.”
Sau đó Ninh Tố Nhã cầm chổi lông gà sang xách cổ con trai về nhà.
Lúc Thời Dịch bị đánh vào tay thì nghĩ thầm: Hôm nay lại bị phạt đứng úp mặt vào tường rồi…
—
Ngu Khải được các anh em trong xưởng giới thiệu cho làm việc ở công trường nhưng lại phải đi tỉnh khác.
Anh về nhà bàn bạc với vợ: “Người bên kia nói phụ nữ cũng đi được, có thể nấu cơm rồi làm chút việc lặt vặt.”
Ban đầu Nguyễn Tinh có hơi chần chừ, nhưng Ngu Khải về đến nhà lại nói ở bên đó rất tốt: “Nghe nói ông chủ bên đó nhận rất nhiều công trình, một năm có thể kiếm được mấy chục triệu, dù sao cũng còn hơn cái nơi nghèo nàn này.”
Cuối cùng Nguyễn Tĩnh cũng bị thuyết phục. Hai vợ chồng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi xa kiếm tiền.
“Nhất Nhất phải làm sao bây giờ?” Bọn họ chưa từng đi xa. Nếu mang theo đứa nhỏ chỉ sợ sẽ rất phiền phức.
Hai vợ chồng bàn đi tính lại một phen cuối cùng đến gõ cửa nhà cậu em để nhờ vả, đưa con gái sang đây cũng tiện cho bà ngoại chăm sóc, còn họ sẽ gửi tiền về mỗi tháng.
Thời Dịch lượn bên này một lúc, ngó bên kia một tẹo, cuối cùng cũng nghe ngóng được ít tin tức từ hàng xóm. Bọn họ rỉ tai nhau rằng vợ chồng nhà họ Ngu sẽ chuyển đi nơi khác để kiếm nhiều tiền hơn.
Thời Dịch canh lúc Ngu Khải tan làm, đến chặn ngoài cửa nhà: “Chú Ngu ơi, cháu có chuyện muốn bàn với chú.”
Điệu bộ y như người lớn.
Tâm trạng Ngu Khải khá tốt nên không so đo với trẻ con, tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống nói chuyện với cậu bé.
“Chú Ngu ơi, chú có thể cho Nhất Nhất đi mẫu giáo không ạ?”
“Nhất Nhất còn nhỏ, dù có đi học cũng chỉ biết chơi.”
“Không đâu ạ, mẹ cháu đưa cháu đi học thử hai ngày, ở đó cô giáo sẽ dạy bọn cháu đánh vần tập viết này, học múa hát này và nhiều thứ khác nữa ạ. Cháu có thể học được rất nhiều thứ luôn ấy.”
“Đấy là vì cháu thông minh.”
Cậu nhóc lắc đầu, nói hệt ông cụ non: “Đọc nhiều sách mới học được nhiều cái mới, lẽ nào chú muốn con gái mình thua ngay ở vạch xuất phát?”
Có lẽ do trúng phép khích tướng của cậu nhóc, mà cũng có thể vì nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp bên ngoài, cuối cùng Ngu Khải cũng đồng ý bỏ tiền cho con gái đi học mẫu giáo.
Thế là Thời Dịch đạt được ước muốn, tháng Chín này đi học cùng em gái!!!
***
Hôm khai giảng, chuông báo thức Thời Dịch đặt… không hề kêu.
Để kịp giờ học của con, Ninh Tố Nhã nhét luôn cậu bé vào trong xe rồi bảo bố Thời lái xe đưa đến cổng trường
Thời Dịch ngồi quỳ trên xe, nằm bò trên cửa sổ xe nhìn về hướng đại viện, “Nhất Nhất cũng đi học, chúng ta không đi cùng em ấy ạ?”
“Cục cưng à, hôm nay chúng ta trễ giờ rồi. Bố mẹ Nhất Nhất sẽ đưa em đến trường.”
“Dạ, vậy cũng được ạ.”
Thời Dịch ngóng trông được gặp lại em gái yêu quý ở trường, nhưng chẳng ngờ đến giờ vào lớp rồi mà vẫn không thấy Ngu Trĩ Nhất đâu.
“Con thưa cô, cô có biết Ngu Trĩ Nhất ở chỗ nào không ạ?”
Cô giáo mầm non bị câu hỏi này làm bối rối, “Bạn nhỏ à, bé tên Ngu Trĩ Nhất con nói cũng học trường này hả?”
“Vâng ạ, em ấy là em gái con, hôm nay đi học cùng với con.”
“Trong lớp chúng ta không có bạn nào tên Ngu Trĩ Nhất cả.”
Thời Dịch nghe vậy, xụ mặt buồn bực.
Cậu bé chạy nhanh như chớp ra khỏi lớp học, đi tìm Ngu Trĩ Nhất.
Nhưng chưa chạy được bao xa đã bị cô giáo túm lại
“Cô thả con ra đi, con muốn đi tìm em gái.”
Nhưng cô giáo vẫn nắm chặt tay cậu bé, muốn đưa cậu về lại phòng học. Thời Dịch lại hét lên: “Cứu với.”
Cậu la hét làm cả hiệu trưởng chú ý.
Thời Dịch náo loạn một hồi cuối cùng cũng tìm được Ngu Trĩ Nhất ở lớp Dưa Hấu bên cạnh như mong muốn.
Ninh Tố Nhã lo lắng cho con trai nên vẫn đứng dưới tầng, lát sau vừa hay bị cô giáo gọi đi lên. Sau khi biết được nguyên do, cô ngồi xổm xuống, kiên nhẫn giảng giải cho con trai: “Tiểu Dịch, các con chỉ không cùng lớp thôi chứ vẫn chơi cùng nhau được mà.”
“Con không thích, con muốn cùng em ấy đi học, Nhất Nhất không thể rời xa con.” Thời Dịch nắm chặt lấy tay của Ngu Trĩ Nhất, nói thế nào cũng không chịu buông ra.
Mọi người không hẹn mà cùng quay sang nhìn Ngu Trĩ Nhất, chỉ thấy cô bé yên lặng đứng bên cạnh cậu bé đang ầm ĩ, không nói năng khóc lóc gì cả, vô cùng bình tĩnh.
Mọi người: “…” Rốt cuộc ai mới không thể rời khỏi ai thế?
Thời Dịch thấy mọi người nhìn chằm chằm Tiểu Trĩ bèn giơ bàn tay nho nhỏ ấn một cái lên bím tóc mềm mại trên đầu cô bé: “Nhất Nhất, nhanh gật đầu đi!”
Đôi mắt đen láy của cô bé khẽ chuyển động.
Ngu Trĩ Nhất nhận được lệnh anh trai, nắm chặt tay nhỏ thành nắm đấm, chậm chạp nói từng chữ dưới cái nhìn chăm chú của mọi người: “Con muốn học cùng anh!”
Sau một hồi ầm ĩ, Thời Dịch được học chung một lớp với Ngu Trĩ Nhất như ước nguyện.
—
Cơm trưa ở nhà trẻ nấu và điều chỉnh theo chế độ dinh dưỡng. Ngày nào các bé cũng được thưởng thức một loại quả khác nhau, chỉ là số lượng phân chia không nhiều lắm.
Bọn trẻ vô cùng may mắn khi mới khai giảng đã đến ngày chia dâu tây.
Cả lớp ngồi trên ghế nhựa để cô giáo đi phát lần lượt hai quả cho mỗi bé.
Ngu Trĩ Nhất vừa thấy loại quả mình thích thì vô cùng mừng rỡ, cắn từng miếng thoăn thoắt.
Thời Dịch vừa định đưa quả dâu tây lên miệng thì vô thức nhìn sang Ngu Trĩ Nhất, thấy dâu tây trong tay cô bé chỉ còn nửa quả bèn nhân lúc cô giáo không chú ý nhanh chóng nhét dâu tây của mình vào tay Tiểu Trĩ Nhất.
Cô bé nhìn nửa quả bên tay trái rồi lại nhìn sang tay phải tự nhiên có thêm hai quả, lưỡng lự một chốc rồi giơ dâu tây lên bên miệng Thời Dịch: “Anh ơi, ăn đi.”
“Anh không thích dâu tây, cho em đấy.”
Cô bé gật đầu, đang chuẩn bị giải quyết hết thì bạn nhỏ ngồi cạnh chạy đi mách lẻo với cô giáo: “Con thưa cô, bạn Ngu Trĩ Nhất ăn dâu tây của bạn Thời Dịch ạ.”
Cô giáo đang chuẩn bị nước uống cho cả lớp ngoảnh lại nhìn, quả nhiên thấy Ngu Trĩ Nhất có thêm 2 quả dâu tây trong tay.
“Nhất Nhất à, mỗi bạn chỉ được hai quả thôi, con không được lấy của Thời Dịch nhé.”
Nhưng Thời Dịch đã phản bác ngay lập tức: “Con cho em ấy ạ! Không phải em ấy lấy của con.”
Cô giáo bất lực đành phải chia cho cậu bé hai quả dâu tây khác, hơn nữa còn nhìn cậu ăn hết mới rời đi.
Thời Dịch làm mặt xấu đằng sau lưng cô giáo.
—
Nhập học được một thời gian, Thời Dịch nhận ra suy nghĩ của mình về nhà trẻ sai hoàn toàn!
Cậu vốn nghĩ ở cùng một chỗ với nhiều bạn nhỏ thì có thể chơi đùa vui vẻ, đến khi đi học mới thấy những đứa trẻ này thực sự rất phiền phức.
Có đứa thì không tự ăn được, đứa thì thòng lòng mũi xanh, bọn chúng không đọc chữ cũng không học đếm số, tuyệt nhiên không thể nào cùng nhau chơi đùa vui vẻ.
Bọn nhỏ ầm ĩ la hét không ngừng, dù cậu có bịt lỗ tai thì cũng chẳng có tác dụng. Cậu đưa mắt nhìn sang Ngu Trĩ Nhất ở bên cạnh thì thấy cô bé đang vẽ vời linh tinh trên một cuốn sổ, mặc kệ âm thanh thế giới bên ngoài.
Cô giáo chủ nhiệm vừa đi lấy cốc nước về phòng làm việc thì thấy cái ghế của mình đã có người chiếm lấy.
Cậu bé con đang ngồi đung đưa chân trên chiếc ghế của cô, tay thì không ngừng xoay khối rubic.
“Thời Dịch à, sao con lại đến đây thế?”
“Các bạn quá ồn.”
“…”
“Không biết đọc sách, viết chữ thì càng không.”
“…”
“Còn có bạn đang khóc nữa.”
“…”
Sau khi dốc hết nỗi lòng, cậu chốt một câu rằng: “Chẳng có cách nào giao lưu với các bạn ấy.”
Cô giáo chủ nhiệm vô cùng đau đầu với cậu nhóc bốn tuổi mà thông minh quá mức này “Vậy con mặc kệ em gái con à?”
“…” Cậu bé yên lặng ngẫm nghĩ một hồi rồi leo xuống ghế “Thôi được rồi, con sẽ về lớp để trông em ấy.”
Cô giáo chủ nhiệm đi theo ngay phía sau Thời Dịch, tận mắt nhìn cậu đi vào trong lớp.
Trên đường đi, cô giáo đụng phải giáo viên lớp bên cạnh, “Đứa bé đó là Thời Dịch à? Nghe nói cậu bé thông minh hơn nhiều so với các bạn học khác.”
“Ừm, cậu bé đó đầu óc nhanh nhạy không hề giống với đứa trẻ bốn tuổi. Bọn tôi bình thường cũng hay trúng chiêu trò của cậu nhóc. Vừa nãy thằng bé còn chạy đến ngồi trong phòng làm việc của tôi, bảo rằng không thể nào chơi cùng với các bạn trong lớp… thật là…” Đúng là khiến cho người khác dở khóc dở cười.
“Ha ha, thế thì rất khó dạy dỗ đấy.”
“Cũng có chút, thế nhưng cậu nhóc này có một nhược điểm.”
“Là gì thế?”
“Trong lớp còn có một cô bé tên Ngu Trĩ Nhất, chưa biết chữ, chưa biết đếm số, cũng không nói nhiều lắm nhưng Thời Dịch lại cứ thích quấn quýt bên cạnh cô bé.”
“Còn bé vậy mà đã biết bảo vệ con gái rồi.” Cô giáo kia chỉ bông đùa trong chốc lát cũng không quá chú ý đến.
Cho tới sau này các cô tận mắt nhìn thấy cô bé ngồi trên bậc cầu thang, mà cái cậu nhóc Thời Dịch ngán ngẩm việc phải chơi cùng với bạn học vẫn đứng ở bên cạnh, thận trọng che chở cho cô bé.
Thời Dịch vô cùng vui vẻ, vì ngày nào cũng sẽ được chơi cùng các bạn!
Đương nhiên, cậu sẽ không mải chơi quên em gái.
“Mẹ ơi, thế Nhất Nhất có đi mẫu giáo không ạ?”
“Việc này…” Ninh Tố Nhã ngập ngừng.
Cô từng đề cập vấn đề này với nhà họ Ngu nhưng hình như vợ chồng họ không định đưa Tiểu Trĩ Nhất đến nhà trẻ, bảo rằng đứa trẻ còn nhỏ, có đi cũng chỉ biết chơi, phí phạm tiền bạc.
Tuy Ninh Tố Nhã rất quý cô bé nhưng cô không tiện xen vào chuyện nhà người khác.
Thời Dịch thông minh không hề bị đánh lừa, nằng nặc quấn lấy hỏi cho ra nhẽ.
Ninh Tố Nhã bị con trai dây dưa không buông nên buột miệng trả lời: “Bây giờ Nhất Nhất nói chuyện chưa sõi, chân đi chưa vững nên có thể sẽ đi lớp muộn một chút.”
Thời Dịch biết được đáp án, phản bác ngay: “Nhất Nhất biết nói mà mẹ, em ấy chỉ lười nói thôi! Nhất Nhất cũng biết đi nhưng em ấy bước chậm! Mẹ phải biết là có vài người ít nói đi chậm chẳng ảnh hưởng gì đến việc đi nhà trẻ.”
Ninh Tố Nhã: “…”
Con trai không những thuộc thành ngữ mà còn dùng rất thuần thục.
Thời Dịch không buông tha, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Nhất định phải nghĩ cách để em gái được đi học với mình.
Thời Dịch quay người chạy về phòng mình, lục trong đống đồ tìm được cần câu cá đồ chơi.
Trước đó cậu bé từng xem một video trong điện thoại trên tay bố, cũng biết đường bắt chước theo buộc cái cần câu vào mũ, sau đó móc một quả dâu tây mọng nước vào lưỡi câu rồi tung tăng chạy đi tìm Tiểu Trĩ Nhất.
“Nhất Nhất ơi.” Giọng nói lảnh lót của Thời Dịch vang lên ngoài cửa, đủ để người bên trong nghe thấy.
Nhà bên cạnh có người ngồi sưởi nắng thấy Thời Dịch đến tìm Tiểu Trĩ Nhất thì cười trêu: “Thời Dịch lại đến tìm Nhất Nhất đấy à, thôi thì dứt khoát bảo nhà họ Ngu tặng con gái đến nhà cháu luôn đi.”
Nếu là đứa trẻ khác thì chắc chắn sẽ vui vẻ đồng ý, nhưng Thời Dịch lại không thích nghe mấy lời người lớn hay trêu.
Nhất Nhất đâu phải hàng hóa mà muốn tặng là tặng.
Nguyễn Tinh đang giặt quần áo trong nhà nghe tiếng gọi bèn dắt con gái ra rồi để hai đứa trẻ chơi trong sân.
Thời Dịch lấy chiếc mũ gắn cần câu có dâu tây ra, Tiểu Trĩ Nhất vừa thấy, hai mắt sáng rực.
Cậu cố ý dịch sang bên cạnh khi cô bé vươn tay muốn lấy.
“Nếu em muốn ăn thì tự lấy đi nhé.” Nói xong, cậu bé đội chiếc mũ lên đầu Tiểu Trĩ Nhất, quả dâu tây cứ thế treo lủng lẳng trước mặt cô bé.
Tay Trĩ Nhất không đủ dài nên cô bé cứ rướn lên trước mà không sao với tới quả dâu tây.
Thời Dịch ở bên cạnh cổ vũ cô bé: “Đúng rồi, em cứ đi đi, đi thêm hai bước nữa.”
Vừa dứt lời thì Tiểu Trĩ Nhất vấp phải hòn đá ngã oạch uống đất.
Rồi sau đó là tiếng khóc kinh thiên động địa.
Nghe tiếng khóc của con mình, Nguyễn Tinh vội chạy ra bế con gái vào nhà. Thời Dịch đi theo phía sau nói xin lỗi không ngừng: “Xin lỗi Nhất Nhất. Con xin lỗi cô.”
Sau đó Ninh Tố Nhã cầm chổi lông gà sang xách cổ con trai về nhà.
Lúc Thời Dịch bị đánh vào tay thì nghĩ thầm: Hôm nay lại bị phạt đứng úp mặt vào tường rồi…
—
Ngu Khải được các anh em trong xưởng giới thiệu cho làm việc ở công trường nhưng lại phải đi tỉnh khác.
Anh về nhà bàn bạc với vợ: “Người bên kia nói phụ nữ cũng đi được, có thể nấu cơm rồi làm chút việc lặt vặt.”
Ban đầu Nguyễn Tinh có hơi chần chừ, nhưng Ngu Khải về đến nhà lại nói ở bên đó rất tốt: “Nghe nói ông chủ bên đó nhận rất nhiều công trình, một năm có thể kiếm được mấy chục triệu, dù sao cũng còn hơn cái nơi nghèo nàn này.”
Cuối cùng Nguyễn Tĩnh cũng bị thuyết phục. Hai vợ chồng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi xa kiếm tiền.
“Nhất Nhất phải làm sao bây giờ?” Bọn họ chưa từng đi xa. Nếu mang theo đứa nhỏ chỉ sợ sẽ rất phiền phức.
Hai vợ chồng bàn đi tính lại một phen cuối cùng đến gõ cửa nhà cậu em để nhờ vả, đưa con gái sang đây cũng tiện cho bà ngoại chăm sóc, còn họ sẽ gửi tiền về mỗi tháng.
Thời Dịch lượn bên này một lúc, ngó bên kia một tẹo, cuối cùng cũng nghe ngóng được ít tin tức từ hàng xóm. Bọn họ rỉ tai nhau rằng vợ chồng nhà họ Ngu sẽ chuyển đi nơi khác để kiếm nhiều tiền hơn.
Thời Dịch canh lúc Ngu Khải tan làm, đến chặn ngoài cửa nhà: “Chú Ngu ơi, cháu có chuyện muốn bàn với chú.”
Điệu bộ y như người lớn.
Tâm trạng Ngu Khải khá tốt nên không so đo với trẻ con, tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống nói chuyện với cậu bé.
“Chú Ngu ơi, chú có thể cho Nhất Nhất đi mẫu giáo không ạ?”
“Nhất Nhất còn nhỏ, dù có đi học cũng chỉ biết chơi.”
“Không đâu ạ, mẹ cháu đưa cháu đi học thử hai ngày, ở đó cô giáo sẽ dạy bọn cháu đánh vần tập viết này, học múa hát này và nhiều thứ khác nữa ạ. Cháu có thể học được rất nhiều thứ luôn ấy.”
“Đấy là vì cháu thông minh.”
Cậu nhóc lắc đầu, nói hệt ông cụ non: “Đọc nhiều sách mới học được nhiều cái mới, lẽ nào chú muốn con gái mình thua ngay ở vạch xuất phát?”
Có lẽ do trúng phép khích tướng của cậu nhóc, mà cũng có thể vì nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp bên ngoài, cuối cùng Ngu Khải cũng đồng ý bỏ tiền cho con gái đi học mẫu giáo.
Thế là Thời Dịch đạt được ước muốn, tháng Chín này đi học cùng em gái!!!
***
Hôm khai giảng, chuông báo thức Thời Dịch đặt… không hề kêu.
Để kịp giờ học của con, Ninh Tố Nhã nhét luôn cậu bé vào trong xe rồi bảo bố Thời lái xe đưa đến cổng trường
Thời Dịch ngồi quỳ trên xe, nằm bò trên cửa sổ xe nhìn về hướng đại viện, “Nhất Nhất cũng đi học, chúng ta không đi cùng em ấy ạ?”
“Cục cưng à, hôm nay chúng ta trễ giờ rồi. Bố mẹ Nhất Nhất sẽ đưa em đến trường.”
“Dạ, vậy cũng được ạ.”
Thời Dịch ngóng trông được gặp lại em gái yêu quý ở trường, nhưng chẳng ngờ đến giờ vào lớp rồi mà vẫn không thấy Ngu Trĩ Nhất đâu.
“Con thưa cô, cô có biết Ngu Trĩ Nhất ở chỗ nào không ạ?”
Cô giáo mầm non bị câu hỏi này làm bối rối, “Bạn nhỏ à, bé tên Ngu Trĩ Nhất con nói cũng học trường này hả?”
“Vâng ạ, em ấy là em gái con, hôm nay đi học cùng với con.”
“Trong lớp chúng ta không có bạn nào tên Ngu Trĩ Nhất cả.”
Thời Dịch nghe vậy, xụ mặt buồn bực.
Cậu bé chạy nhanh như chớp ra khỏi lớp học, đi tìm Ngu Trĩ Nhất.
Nhưng chưa chạy được bao xa đã bị cô giáo túm lại
“Cô thả con ra đi, con muốn đi tìm em gái.”
Nhưng cô giáo vẫn nắm chặt tay cậu bé, muốn đưa cậu về lại phòng học. Thời Dịch lại hét lên: “Cứu với.”
Cậu la hét làm cả hiệu trưởng chú ý.
Thời Dịch náo loạn một hồi cuối cùng cũng tìm được Ngu Trĩ Nhất ở lớp Dưa Hấu bên cạnh như mong muốn.
Ninh Tố Nhã lo lắng cho con trai nên vẫn đứng dưới tầng, lát sau vừa hay bị cô giáo gọi đi lên. Sau khi biết được nguyên do, cô ngồi xổm xuống, kiên nhẫn giảng giải cho con trai: “Tiểu Dịch, các con chỉ không cùng lớp thôi chứ vẫn chơi cùng nhau được mà.”
“Con không thích, con muốn cùng em ấy đi học, Nhất Nhất không thể rời xa con.” Thời Dịch nắm chặt lấy tay của Ngu Trĩ Nhất, nói thế nào cũng không chịu buông ra.
Mọi người không hẹn mà cùng quay sang nhìn Ngu Trĩ Nhất, chỉ thấy cô bé yên lặng đứng bên cạnh cậu bé đang ầm ĩ, không nói năng khóc lóc gì cả, vô cùng bình tĩnh.
Mọi người: “…” Rốt cuộc ai mới không thể rời khỏi ai thế?
Thời Dịch thấy mọi người nhìn chằm chằm Tiểu Trĩ bèn giơ bàn tay nho nhỏ ấn một cái lên bím tóc mềm mại trên đầu cô bé: “Nhất Nhất, nhanh gật đầu đi!”
Đôi mắt đen láy của cô bé khẽ chuyển động.
Ngu Trĩ Nhất nhận được lệnh anh trai, nắm chặt tay nhỏ thành nắm đấm, chậm chạp nói từng chữ dưới cái nhìn chăm chú của mọi người: “Con muốn học cùng anh!”
Sau một hồi ầm ĩ, Thời Dịch được học chung một lớp với Ngu Trĩ Nhất như ước nguyện.
—
Cơm trưa ở nhà trẻ nấu và điều chỉnh theo chế độ dinh dưỡng. Ngày nào các bé cũng được thưởng thức một loại quả khác nhau, chỉ là số lượng phân chia không nhiều lắm.
Bọn trẻ vô cùng may mắn khi mới khai giảng đã đến ngày chia dâu tây.
Cả lớp ngồi trên ghế nhựa để cô giáo đi phát lần lượt hai quả cho mỗi bé.
Ngu Trĩ Nhất vừa thấy loại quả mình thích thì vô cùng mừng rỡ, cắn từng miếng thoăn thoắt.
Thời Dịch vừa định đưa quả dâu tây lên miệng thì vô thức nhìn sang Ngu Trĩ Nhất, thấy dâu tây trong tay cô bé chỉ còn nửa quả bèn nhân lúc cô giáo không chú ý nhanh chóng nhét dâu tây của mình vào tay Tiểu Trĩ Nhất.
Cô bé nhìn nửa quả bên tay trái rồi lại nhìn sang tay phải tự nhiên có thêm hai quả, lưỡng lự một chốc rồi giơ dâu tây lên bên miệng Thời Dịch: “Anh ơi, ăn đi.”
“Anh không thích dâu tây, cho em đấy.”
Cô bé gật đầu, đang chuẩn bị giải quyết hết thì bạn nhỏ ngồi cạnh chạy đi mách lẻo với cô giáo: “Con thưa cô, bạn Ngu Trĩ Nhất ăn dâu tây của bạn Thời Dịch ạ.”
Cô giáo đang chuẩn bị nước uống cho cả lớp ngoảnh lại nhìn, quả nhiên thấy Ngu Trĩ Nhất có thêm 2 quả dâu tây trong tay.
“Nhất Nhất à, mỗi bạn chỉ được hai quả thôi, con không được lấy của Thời Dịch nhé.”
Nhưng Thời Dịch đã phản bác ngay lập tức: “Con cho em ấy ạ! Không phải em ấy lấy của con.”
Cô giáo bất lực đành phải chia cho cậu bé hai quả dâu tây khác, hơn nữa còn nhìn cậu ăn hết mới rời đi.
Thời Dịch làm mặt xấu đằng sau lưng cô giáo.
—
Nhập học được một thời gian, Thời Dịch nhận ra suy nghĩ của mình về nhà trẻ sai hoàn toàn!
Cậu vốn nghĩ ở cùng một chỗ với nhiều bạn nhỏ thì có thể chơi đùa vui vẻ, đến khi đi học mới thấy những đứa trẻ này thực sự rất phiền phức.
Có đứa thì không tự ăn được, đứa thì thòng lòng mũi xanh, bọn chúng không đọc chữ cũng không học đếm số, tuyệt nhiên không thể nào cùng nhau chơi đùa vui vẻ.
Bọn nhỏ ầm ĩ la hét không ngừng, dù cậu có bịt lỗ tai thì cũng chẳng có tác dụng. Cậu đưa mắt nhìn sang Ngu Trĩ Nhất ở bên cạnh thì thấy cô bé đang vẽ vời linh tinh trên một cuốn sổ, mặc kệ âm thanh thế giới bên ngoài.
Cô giáo chủ nhiệm vừa đi lấy cốc nước về phòng làm việc thì thấy cái ghế của mình đã có người chiếm lấy.
Cậu bé con đang ngồi đung đưa chân trên chiếc ghế của cô, tay thì không ngừng xoay khối rubic.
“Thời Dịch à, sao con lại đến đây thế?”
“Các bạn quá ồn.”
“…”
“Không biết đọc sách, viết chữ thì càng không.”
“…”
“Còn có bạn đang khóc nữa.”
“…”
Sau khi dốc hết nỗi lòng, cậu chốt một câu rằng: “Chẳng có cách nào giao lưu với các bạn ấy.”
Cô giáo chủ nhiệm vô cùng đau đầu với cậu nhóc bốn tuổi mà thông minh quá mức này “Vậy con mặc kệ em gái con à?”
“…” Cậu bé yên lặng ngẫm nghĩ một hồi rồi leo xuống ghế “Thôi được rồi, con sẽ về lớp để trông em ấy.”
Cô giáo chủ nhiệm đi theo ngay phía sau Thời Dịch, tận mắt nhìn cậu đi vào trong lớp.
Trên đường đi, cô giáo đụng phải giáo viên lớp bên cạnh, “Đứa bé đó là Thời Dịch à? Nghe nói cậu bé thông minh hơn nhiều so với các bạn học khác.”
“Ừm, cậu bé đó đầu óc nhanh nhạy không hề giống với đứa trẻ bốn tuổi. Bọn tôi bình thường cũng hay trúng chiêu trò của cậu nhóc. Vừa nãy thằng bé còn chạy đến ngồi trong phòng làm việc của tôi, bảo rằng không thể nào chơi cùng với các bạn trong lớp… thật là…” Đúng là khiến cho người khác dở khóc dở cười.
“Ha ha, thế thì rất khó dạy dỗ đấy.”
“Cũng có chút, thế nhưng cậu nhóc này có một nhược điểm.”
“Là gì thế?”
“Trong lớp còn có một cô bé tên Ngu Trĩ Nhất, chưa biết chữ, chưa biết đếm số, cũng không nói nhiều lắm nhưng Thời Dịch lại cứ thích quấn quýt bên cạnh cô bé.”
“Còn bé vậy mà đã biết bảo vệ con gái rồi.” Cô giáo kia chỉ bông đùa trong chốc lát cũng không quá chú ý đến.
Cho tới sau này các cô tận mắt nhìn thấy cô bé ngồi trên bậc cầu thang, mà cái cậu nhóc Thời Dịch ngán ngẩm việc phải chơi cùng với bạn học vẫn đứng ở bên cạnh, thận trọng che chở cho cô bé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook