*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Em là nơi mềm mại nhất trong sâu thẳm cõi lòng anh.

*

Tiết trời oi bức của tháng Chín vẫn chưa tiêu tan, không khí nóng nực càng khiến lòng người nóng nảy.

Trời dần chuyển tối, ánh mặt trời vàng rực lóng lánh bị màn đêm bao phủ, bên ngoài khung cửa sổ từng ngọn đèn được thắp lên, ánh sáng hội tụ lại cùng chiếu sáng bừng cả một góc u tối.

Cô gái mặc quần ngắn màu xanh lam bước xuống xe taxi, đôi dép xăng đan mềm mại nhẹ nhàng dẫm trên mặt đất, mu bàn chân lộ ra được ánh đèn chiếu đến trắng muốt.

Ngu Trĩ Nhất nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc, khẽ mân mê góc quần ngắn rồi lại vô thức nắm chặt lấy chiếc vòng gắn chuông nhỏ nơi cổ tay.

Cô nhìn lên biển tên quán karaoke đang nhấp nháy, do dự tiến lên một bước nhưng lại rụt trở về ngay lập tức.

Còn bốn tiếng tám phút nữa là đến sinh nhật 18 tuổi của trúc mã Thời Dịch mà cô vô cùng, cực kỳ, đặc biệt quý mến.

Mà cô cũng chuẩn bị bày tỏ tấm lòng với cậu.

Ngu Trĩ Nhất lấy tai nghe bluetooth màu trắng ra nhét vào tai phải, lúc nói chuyện với người kia có hơi run: “Nhĩ Nhĩ, tớ hơi sợ…”

“Cậu sợ gì chứ! Hai người đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, đừng sợ, xông thẳng lên đi.”

“Nhưng mà… Lần này tớ sợ lắm ấy…” Ngu Trĩ Nhất do dự không quyết định được.

Một tiếng đồng hồ trước chính bạn thân Khương Mịch Nhĩ nói với cô rằng trùng hợp nhìn thấy Thời Dịch và bạn cùng đi vào quán karaoke, trên tay còn cầm cả bánh ga tô.

Qua mười hai giờ đêm nay sẽ là sinh nhật 18 tuổi của Thời Dịch, ngày sinh nhật quan trọng như vậy, cậu đi ăn mừng với bạn bè mà sao không gọi cô đi cùng?

Từ lúc có suy nghĩ đến giờ thì chưa từng xảy ra chuyện này.

Khương Mịch Nhĩ lấy thân phận là bạn học để trà trộn vào nghe ngóng tình hình, nhân tiện ăn luôn bánh ga tô, rồi trốn trong góc báo cáo tình hình mới nhất với cô, “Trong này náo nhiệt lắm. Đây là sinh nhật trúc mã nhà cậu mà, có cậu đến góp mặt đã là bất ngờ lớn rồi.”

“Nhưng lần này không giống…”

Người khác đến thì vui vẻ thoải mái chúc mừng sinh nhật, còn cô cẩn thận dè dặt thế này là vì muốn tỏ tình với người mình thích.

Ngu Trĩ Nhất cúi đầu nhìn chằm chằm túi quà trong tay, liếc mắt là có thể thấy hộp quà màu đen tuyền bên trong, đây là quà thành niên mà cô đã bỏ công sức chuẩn bị ba tháng cho Thời Dịch.

Ngoại trừ chiếc hộp màu đen cho giống món quà thì còn có chiếc thiệp màu hồng phấn gửi gắm tâm tư của thiếu nữ.

Khương Mịch Nhĩ bỗng nói to vào điện thoại: “Không xong rồi, tớ mới phát hiện trong đám này có một đứa con gái cứ nhìn chằm chằm vào Thời Dịch, lại còn chọn bài yêu đương ngọt ngào để hát, tớ đoán nó có ý với Thời Dịch đấy.”

“Aaaaa, không được, không thể được.”

Dấm, đôi khi cũng rất tốt.

Ngu Trĩ Nhất bị kích thích xông thẳng vào, đến khi hồi thần thì đã đứng trước cửa phòng 526.

Đôi tay trắng nõn mềm mại của cô gái đặt lên then cửa, tay cầm túi quà run rẩy không ngừng.

Cô ngóng tai lên nghe, chợt nghe được tiếng hát ngắt quãng truyền đến từ bên trong. Nhịp điệu vừa vang lên cô đã đoán ngay được tên bài, đây chính là giai điệu bài Bong bóng tỏ tình.

Lại một giọng nữ thánh thót truyền đến: “Tớ muốn mời một bạn nam cùng hát bài này với tớ.”

Rồi có những giọng nam ồn ào nói: “Hôm này là sinh nhật Thời Dịch, Thời Dịch lên đi.”

Cô gái kia vui sướng cười: “Được nha, vậy thì tớ muốn mời Thời Dịch cùng tớ…”

“Không được.” Ngu Trĩ Nhất không thể nhịn nổi nữa, đẩy cửa đi vào.

Người đầu tiên cô nhìn thấy chính là thiếu niên đang ngồi bên ghế sô pha.

Đôi chân dài bắt mắt vươn ra, cánh tay thon dài tựa vào ghế, năm ngón tay cong lại chống vào má, trông vô cùng lười biếng.

Mọi người trong căn phòng đều bị cô gái bỗng dưng xông vào này thu hút sự chú ý, nhao nhao quay đầu lại nhìn.

Cậu thiếu niên nhẹ nhàng ngước lên, lông mi đen nhánh phớt qua mắt, đôi mắt đào hoa đa tình mị hoặc dường như trời sinh mang điện.

*Tạm quay ngược thời gian trở về khi còn nhỏ*

Ngu Trĩ Nhất ốm yếu từ khi mới ra đời, không ngay lập tức cất tiếng khóc chào đời như bao đứa trẻ sơ sinh khác. Đến khi y tá ôm lấy vỗ hai cái lên mông thì cô bé mới khóc lên, nhưng tiếng khóc rất yếu ớt.

Mẹ của Ngu Trĩ Nhất, Nguyễn Tinh không đủ sữa nuôi con, mà khi đó trong nhà cũng khó khăn, không thể mua nổi sữa bột bên ngoài cho nên việc ăn uống của đứa trẻ cũng là cả một vấn đề.

Họ hàng thân thích đều rì rầm bàn tán, e là không thể nuôi được đứa bé này. Nếu như nói khó nghe hơn thì chính là dễ chết non.

Nghe được những lời này khiến Nguyễn Tinh vô cùng lo lắng trong lòng.

Mà cùng lúc này có một gia đình tương phản ở phía đối diện, ấy là nhà họ Thời.

Nhà họ Thời rất khá giả, tuy rằng ở gần nhà với nhau nhưng giá trị hoàn toàn khác nhau.

Khu của bọn họ chỉ có vài gia đình, nhà nào nhà nấy xây hai tầng, đồ đạc bên trong cũng đơn giản bình thường. Nhưng nhà họ Thời lại sở hữu một căn 3 tầng, toàn bộ trong ngoài được trát xi măng, vị trí thoáng mát, ánh sáng cũng rất tốt.

Ba tháng trước, nhà họ Thời chào đón thành viên mới, lúc sinh ra đã trắng trắng tròn tròn, nuôi không bao lâu thì thân hình nảy nở, người khác trông thấy đều rất yêu thích.

Tiểu Trĩ Nhất ăn uống không đủ no, khóc lóc cả ngày lẫn đêm khiến hàng xóm phải sang hỏi thăm.

Nguyễn Tinh bị ép đến bước đường cùng, bế con gái gầy yếu mặt dày gõ cửa nhà họ Thời.

Bà chủ nhà họ Thời, Ninh Tố Nhã vừa nhìn thấy Tiểu Trĩ Nhất thì thương xót vô cùng.

Người đã làm mẹ thì đều có tình thương vô bờ, không nhẫn tâm để đứa trẻ phải chịu khổ, cô nhẹ nhàng cẩn thận ôm Tiểu Trĩ Nhất vào lòng, trong đôi mắt đều là vẻ đau lòng.

“Chúng ta đều làm mẹ, đều thấu hiểu nỗi lòng của nhau, cho con bé ăn một chút chắc cũng đủ.” Trong thời gian ở cữ Ninh Tố Nhã được chăm sóc rất tốt, con trai nhà mình ăn không hết còn bị trướng sữa, cũng là một chuyện phiền toái. Bây giờ cho đứa bé thiếu sữa cũng coi như giúp cô giải quyết chút chuyện nhỏ.

Nguyễn Tinh liên tục cúi người cảm ơn, vô cùng cảm kích Ninh Tố Nhã.

Vấn đề ăn uống của Tiểu Trĩ Nhất đã được giải quyết, thân thể cũng dần lớn lên.



Lúc Tiểu Thời Dịch được tám tháng tuổi thì rất thích leo trèo lên sô pha, Tiểu Trĩ Nhất bé hơn cậu ba tháng thì ngay cả ngồi cũng không vững.

Khi Tiểu Thời Dịch được mười tháng tuổi thì bắt đầu bắt chước phát âm theo người lớn, còn Tiểu Trĩ Nhất được bảy tháng tuổi sẽ kêu a a phụ họa theo.

Đến khi Tiểu Thời Dịch được hai tuổi thì không ngừng tiếp thu những kiến thức từ bên ngoài truyền đến, bước đi theo hàng theo lối, chỉ cần nghe được một từ là có thể nhớ luôn, còn có thể nói đi nói lại.

Mà Tiểu Trĩ Nhất thì lại chậm nói, cũng không hay nói chuyện, đôi lúc mới nói ra vài tiếng “ăng ăng, a a, y y”, đến gọi bố bé còn chưa biết nói.

Sau này bọn họ mới biết, thì ra tiếng đầu tiên Tiểu Trĩ Nhất nói không phải “ăng” mà là “anh”

Đến ngày Thời Dịch tròn 3 tuổi thì bố Thời mua một cái bánh ga tô về cho hai nhóc con.

Thời Dịch nôn nóng mở ngay bánh ra, còn chưa ăn cơm đã giục bố thắp nến sinh nhật.

Tiểu Trĩ Nhất nhìn ngọn nến lung linh lấp lánh nên tự đi đến nắm lấy ngọn lửa, bị nóng khóc òa lên.

Để dỗ nàng nên bố Thời đã chọn miếng bánh ngon nhất có phết thêm một lớp bơ đặt vào trong đĩa cho bé, nhưng Tiểu Trĩ Nhất lại không ăn miếng nào mà nhòm sang dâu tây tươi mát sáng bóng được trang trí ở viền ngoài chiếc bánh.

“Em ấy thích ăn dâu tây.” Thời Dịch cầm dĩa cắm vào một nửa quả dâu tây rồi đút vào miệng của cô bé.

Quả nhiên Tiểu Trĩ Nhất rất thích, cắn chặt không nhả.

“Đây là dĩa của anh mà.” Thời Dịch thông minh định thử nói lý với cô bé.

Nhưng Tiểu Trĩ Nhất chẳng mảy may có ý định thả ra, đôi mắt đen láy chớp chớp.

Đến khi bố mẹ cậu bé chuẩn bị đổi một cái dĩa khác cho cậu…

Thì lại nhìn thấy Thời Dịch kiên nhẫn đút hết nửa quả dâu tây cho Tiểu Trĩ Nhất, rồi còn ra vẻ người lớn xoa đầu cô bé, bất đắc dĩ lại cưng chiều nói “Thật là không có cách nào ép em mà.”

Bố Thời mẹ Thời:???

*

Bố mẹ Ngu Trĩ Nhất bận rộn công việc nên thường gửi cô bé sang nhà họ Thời.

Ninh Tố Nhã không thấy phiền phức gì, vì Tiểu Trĩ Nhất lúc nào cũng ngoan ngoãn ngồi một chỗ, chỉ cần ăn no thì sẽ không khóc lóc náo loạn.

Tiểu Trĩ Nhất không hiếu động, hoàn toàn trái ngược với cậu nhóc thích leo trèo lên sô pha, hai đứa trẻ như hai thái cực.

Nhìn bé gái ngoan ngoãn, lại nhìn sang đống lộn xộn do con trai mình gây ra, tính tình Ninh Tố Nhã tốt đến mấy cũng bị con trai chọc cho tức đến mức đập ghế: “Thời Dịch! Con bỏ cát đồ chơi xuống ngay. Nhanh lên không mẹ vứt hết đồ chơi của con đi đấy.”

Thời Dịch mới ba tuổi rưỡi đã rất tinh ranh. Nghịch thì nghịch nhưng thấy mẹ tức giận là cậu nhanh trí nhận lỗi ngay: “Mẹ ơi, con không ném nữa rồi nha.”

Nói xong thì chạy biến đến ngồi với Tiểu Trĩ Nhất, tạm thời làm một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Đến khi Ninh Tố Nhã đi dọn dẹp bãi chiến trường thì Thời Dịch lại bắt đầu nắm lấy tay be bé mềm mại của Tiểu Trĩ Nhất: “Em ơi, mình chơi với nhau nhé.”

Tiểu Trĩ Nhất phản ứng chậm từ từ đưa tay lên gãi đầu rồi nhìn cậu bé, nâng cái tay cậu nắm lên bên miệng thổi nhẹ.

Thì ra lúc nãy cậu chơi đồ chơi không may bị quẹt đỏ tay.

Đột nhiên Thời Dịch nhớ ra mình chơi cát động lực(1) vẫn chưa rửa tay bèn rụt tay lại thật nhanh, nhưng không may sượt qua miệng cô bé.

(1)Ảnh minh hoa đồ chơi cát động lực: 

do-choi-cat-dong-luc1

Hàm răng bị đau nên Tiểu Trĩ Nhất bé bỏng chợt khóc òa lên.

Ninh Tố Nhã vội đi đến: “Thời Dịch! Con còn dám bắt nạt em nữa hả?”

“Con không cố ý.”

Con trai quá nghịch ngợm, hết lần này đến lần khác gây chuyện, Ninh Tố Nhã đang trong cơn giận nên phạt cậu bé đứng úp mặt vào tường hối lỗi, sau đó lại dọn dẹp đống đồ chơi bừa bộn, bắt đầu lải nhải: “Con nhìn đống đồ chơi mà con bày bừa ra đi, trưa nay phạt con không được ăn cơm.”

Thời Dịch ba tuổi rưỡi rất thông minh, suy nghĩ vấn đề cũng rõ ràng. Rõ là cậu đuối lý nên không thể phản bác phải đứng ở một góc, đặt quả cầu đồ chơi lên đỉnh đầu rồi úp mặt vào tường.

Đến khi bụng đói phát ra tiếng thì cậu lén lút ngoảnh đầu liếc nhìn, thấy mẹ đang bế Tiểu Trĩ Nhất lên trên ghế.

Cậu không nhìn nữa, cúi đầu ủ rũ.

Ninh Tố Nhã xới cho cô bé nửa bát cơm, gắp thức ăn thường ngày cô bé thích ăn vào trong bát, rồi mới đứng dậy vào bếp xới cơm cho mình.

Lúc này cái ghế mà Tiểu Trĩ Nhất ngồi bỗng có tiếng động.

Một tay nhỏ bé trắng nõn ôm lấy cái bát, tay kia thì vịn bàn rồi leo xuống theo cạnh ghế. Thìa trong bát suýt nữa rơi ra, cô bé nắm lại cái thìa trong tay mình.

Ngắm đến chỗ của Dịch Thời, Tiểu Trĩ Nhất ôm cái bát lung la lung lay, lảo đảo đi đến. Lúc đến được chỗ của Thời Dịch thì cô bé cố gắng nâng cái bát ăn trẻ con màu trắng lên đưa cho cậu.

Cánh tay giơ cao quá nên cầm không vững còn hơi ngả nghiêng.

Thời Dịch gãi đầu: “Em đưa bát cơm của mình cho anh làm gì thế?”

Cậu bé phạm lỗi nên không dám nhận.

Tiểu Trĩ Nhất phồng đôi má bầu bĩnh, cố chấp giữ cái bát, thanh âm non nớt trong trẻo lần đầu tiên nói rõ ràng: “Anh ơi, ăn cơm.”

“Cạch… bộp”

Tiếng quả cầu rơi xuống đất.

Một tiếng gọi anh mềm mại rõ ràng này khiến Thời Dịch đứng ngây đơ tại chỗ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương