Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13
Chương 23: Nó Là Anh Em Của Tao

*******

Đợi tôi tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.

Tôi mở mắt nhìn thấy cu Sáu và cậu béo đang trò chuyện bên cạnh.

Thấy tôi tỉnh dậy cu Sáu liền vỗ tay reo lên:

“Cuối cùng anh hai cũng tỉnh rồi!”

Đầu tôi vẫn còn đang rất đau đớn, đảo mắt nhìn quanh phát hiện mình đang ở trong bệnh viện lần trước.

Cậu béo ngồi cạnh giường cười hì hì, bảo:

"Lý ca, anh đúng là chịu chơi nha. Lết nguyên cái chân bó thạch cao đi leo núi. Còn chưa thăng lên trển là may à."

Tôi nghi hoặc hỏi lại cậu ta:

"Leo núi gì cơ, hai người nhặt tôi ở đâu về thế?"

Cu Sáu trả lời:

"Bà con Hổ Yêu Sơn mang anh hai về á, họ biểu anh hai leo núi ngã bất tỉnh luôn!"

Tôi cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua, không biết giờ lão Lưu thế nào rồi.

Vừa định mở miệng hỏi tình huống của lão Lưu thì tiếng ai đó mắng chửi thình lình vang lên vọng vào tai tôi.

"Thằng chó đó ở phòng số mấy? Hôm nay đập mẹ nó gãy luôn chân còn lại đi!"

Tôi thầm kêu không ổn, nhất định là đám xã hội đen kia lại tới tìm tôi rửa hận đây mà.

Tôi chống tay ngồi dậy, hô lên với cu Sáu và cậu béo:

“Chạy mau!”

Cu Sáu biết đầu đuôi câu chuyện nên lẹ làng cõng tôi lên lưng, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

Bên ngoài có một đám người cầm mã tấu đang khua khoắng lung tung, bọn chúng trông thấy tôi liền vung dao đuổi tới.

Cậu béo vừa chạy vừa hỏi:

"Lý ca, anh làm sao lại đi chọc vào đám xã hội đen này thế?"

Đầu tôi muốn phát điên rồi, không rảnh đâu giải thích cho cậu ta.

Chạy tới sảnh tầng trệt, cu Sáu thả tôi xuống rồi nói với cậu béo:

"Ông mang anh hai chạy trước, để tui đi nện tụi nó nằm bò luôn!"

Tôi trợn tròn mắt nhìn cu Sáu rồi mắng nó:

"Nện? Mày đừng dở hơi! Nhanh chạy với bọn anh!"

Cu Sáu không chịu nghe tôi, nó đẩy bọn tôi ra ngoài rồi quay người đóng cửa sảnh lại.

Cậu béo vừa bắt được một chiếc taxi, kéo tôi ấn vào xe rồi thúc giục tài xế mau chạy.

Tôi đẩy cửa giãy dụa liều mạng muốn xuống xe, miệng gào to:

“Cu Sáu nó còn ở trong kia, không thể chạy được.”

Cậu béo gấp muốn chết, trừng mắt chửi:

“Bọn chúng có dao đó, anh không sợ hả! Mặc kệ thằng ngu đó đi, chúng ta phải đi cho nhanh.”

Cuối cùng tôi cũng giằng được ra khỏi tay cậu béo, lăn xuống xe, vừa lết về cửa chính vừa gào thét trong lòng:

“Nó là anh em của tao!!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương