Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13
-
Chương 21: Bản Sách Cổ
*******
Tại bệnh viện.
Tôi gãy xương rồi.
Là cu Sáu đưa tôi tới bệnh viện.
Còn may là chỉ gãy một đoạn. Bác sĩ xử lý bên ngoài xong liền bó bột cho tôi.
Tôi biết không bao lâu nữa lão Ngô sẽ chạy tới bệnh viện để xem tôi thế nào, tôi liền lấy quyển sách ra nhét dưới giường.
Quả nhiên, lão Ngô biết tin ngay lập tức mang theo một đám đồng nghiệp cùng với hoa hoét trái cây đến bệnh viện.
Tôi giải thích với các đồng nghiệp rằng tôi không cẩn thận bị té cầu thang trong ký túc xá.
Lão Ngô là người nhanh trí, đương nhiên hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Lão rầy tôi vài câu theo thói quen rồi chuyển chủ đề.
Hàn huyên được mấy câu, đám người lục tục quay về công ty. Lão Ngô thấy không còn ai, liền rỉ tai tôi hỏi:
“Tiểu Lý, cậu đốt quyển sách đó chưa?”
Tôi gật đầu:
“Đốt rồi Ngô ca, đốt đến tro cũng không còn.”
Lão Ngô híp mắt, lại hỏi một lần:
“Thực sự đốt rồi?”
“Ngô ca, ông cũng biết trình độ văn hoá của tôi mà. Tôi là loại người thích đọc sách sao? Tôi giữ cuốn sách cũ đó làm gì đâu.”
Lão Ngô không biết việc tôi đã đến Hổ Yêu Sơn, càng không biết tôi đã nghe nói về lai lịch của quyển sách.
Lão ra chiều vừa lòng lắm, vỗ vỗ vai tôi:
“Cậu em cứ an tâm dưỡng thương. Ca đêm có cu Sáu nó chạy. Tiền công thì cậu cứ yên tâm, một xu không thiếu. Tháng này tôi sẽ thưởng thêm cho cậu 500 đồng.”
“Thế cảm ơn Ngô ca trước.”
Lão Ngô không hổ là lão hồ ly, lúc lão đứng lên chuẩn bị đi, liếc thấy áo khoác tôi đang để bên cạnh, lão tiện tay sờ nắn túi áo trong ngoài.
Thấy mấy cái túi đều trống không mới gật đầu đi ra cửa.
Trong phòng không còn ai khác, tôi cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, nằm xuống liền mơ màng đi vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này không ngờ kéo luôn đến nửa đêm.
Đây là bệnh viện gần công ty tôi nhất, nó khá nhỏ, bệnh nhân cũng không nhiều, nên ban đêm vô cùng yên tĩnh.
Chuyện bị gãy xương tôi không kể với gia đình, thành ra bên cạnh không có ai chăm sóc. Còn may là bị thương không quá nghiêm trọng, tôi chống nạng là có thể tự đi đến nhà vệ sinh.
Tôi cúi đầu chống nạng lết từng bước chầm chậm tới trước.
Vừa đến cửa nhà vệ sinh, tôi bị một ông lão từ bên trong đi ra tông một phát thật mạnh.
Tôi ngã sóng soài, chổng bốn vó lên trời. Ông lão này tầm hơn 60 tuổi, gầy đến độ da bọc xương. Ông cười áy náy, nói:
“Ôi, xin lỗi cháu. Ta vội quá.”
Tôi đau chảy cả nước mắt.
“Ông ơi, ông vội thì vội cũng phải nhìn đường tí chứ. Cháu mới vô viện hồi ban ngày đó.”
Tôi còn đang chờ ông ấy kéo tôi dậy, ai dè ông chỉ gật đầu, sau đó đi mất tiêu.
Tôi ngồi dưới sàn tức anh ách. Nhà vệ sinh nam là địa điểm hơi nhạy cảm nên cũng ngại kêu y tá tới.
Cuối cùng tôi phải tự mình vịn cửa nhà vệ sinh đứng dậy từng chút từng chút một.
Màn tra tấn này làm tôi cảm giác xương tôi gãy thêm lần nữa. Bò được về lại đến giường thì quần áo bệnh nhân trên người cũng ướt sũng mồ hôi.
Cơn đau đớn hành hạ làm tôi không tài nào ngủ được. Mãi tới khi trời gần sáng tôi mới chợp mắt được một lúc.
Không biết là mấy giờ, tôi bị tiếng ồn ào trước cửa đánh thức.
Tôi ngồi dậy nhìn ra ngoài, chỉ thấy người nhà bệnh nhân phòng đối diện cầm đồ vật khóc lóc sụt sùi đi ra.
Tôi hỏi một cậu nằm giường bên:
“Ông anh này, phòng đối diện bị sao vậy?”
Người này thở dài khẽ nói:
“Ông lão bên đó tối qua lên cơn đau tim trong nhà vệ sinh, chết rồi”
Tôi nỗ lực khiến bản thân trấn tĩnh lại.
“Chết lúc mấy giờ? Ông anh biết không?”
“Tôi nghe nói là hơn mười hai giờ gì đó”
Lúc này tôi không cảm nhận được bất kì cái gì, kể cả cơn đau từ cái chân gãy.
Tối qua lúc tôi đi vệ sinh là khoảng một giờ sáng!!
Tại bệnh viện.
Tôi gãy xương rồi.
Là cu Sáu đưa tôi tới bệnh viện.
Còn may là chỉ gãy một đoạn. Bác sĩ xử lý bên ngoài xong liền bó bột cho tôi.
Tôi biết không bao lâu nữa lão Ngô sẽ chạy tới bệnh viện để xem tôi thế nào, tôi liền lấy quyển sách ra nhét dưới giường.
Quả nhiên, lão Ngô biết tin ngay lập tức mang theo một đám đồng nghiệp cùng với hoa hoét trái cây đến bệnh viện.
Tôi giải thích với các đồng nghiệp rằng tôi không cẩn thận bị té cầu thang trong ký túc xá.
Lão Ngô là người nhanh trí, đương nhiên hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Lão rầy tôi vài câu theo thói quen rồi chuyển chủ đề.
Hàn huyên được mấy câu, đám người lục tục quay về công ty. Lão Ngô thấy không còn ai, liền rỉ tai tôi hỏi:
“Tiểu Lý, cậu đốt quyển sách đó chưa?”
Tôi gật đầu:
“Đốt rồi Ngô ca, đốt đến tro cũng không còn.”
Lão Ngô híp mắt, lại hỏi một lần:
“Thực sự đốt rồi?”
“Ngô ca, ông cũng biết trình độ văn hoá của tôi mà. Tôi là loại người thích đọc sách sao? Tôi giữ cuốn sách cũ đó làm gì đâu.”
Lão Ngô không biết việc tôi đã đến Hổ Yêu Sơn, càng không biết tôi đã nghe nói về lai lịch của quyển sách.
Lão ra chiều vừa lòng lắm, vỗ vỗ vai tôi:
“Cậu em cứ an tâm dưỡng thương. Ca đêm có cu Sáu nó chạy. Tiền công thì cậu cứ yên tâm, một xu không thiếu. Tháng này tôi sẽ thưởng thêm cho cậu 500 đồng.”
“Thế cảm ơn Ngô ca trước.”
Lão Ngô không hổ là lão hồ ly, lúc lão đứng lên chuẩn bị đi, liếc thấy áo khoác tôi đang để bên cạnh, lão tiện tay sờ nắn túi áo trong ngoài.
Thấy mấy cái túi đều trống không mới gật đầu đi ra cửa.
Trong phòng không còn ai khác, tôi cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, nằm xuống liền mơ màng đi vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này không ngờ kéo luôn đến nửa đêm.
Đây là bệnh viện gần công ty tôi nhất, nó khá nhỏ, bệnh nhân cũng không nhiều, nên ban đêm vô cùng yên tĩnh.
Chuyện bị gãy xương tôi không kể với gia đình, thành ra bên cạnh không có ai chăm sóc. Còn may là bị thương không quá nghiêm trọng, tôi chống nạng là có thể tự đi đến nhà vệ sinh.
Tôi cúi đầu chống nạng lết từng bước chầm chậm tới trước.
Vừa đến cửa nhà vệ sinh, tôi bị một ông lão từ bên trong đi ra tông một phát thật mạnh.
Tôi ngã sóng soài, chổng bốn vó lên trời. Ông lão này tầm hơn 60 tuổi, gầy đến độ da bọc xương. Ông cười áy náy, nói:
“Ôi, xin lỗi cháu. Ta vội quá.”
Tôi đau chảy cả nước mắt.
“Ông ơi, ông vội thì vội cũng phải nhìn đường tí chứ. Cháu mới vô viện hồi ban ngày đó.”
Tôi còn đang chờ ông ấy kéo tôi dậy, ai dè ông chỉ gật đầu, sau đó đi mất tiêu.
Tôi ngồi dưới sàn tức anh ách. Nhà vệ sinh nam là địa điểm hơi nhạy cảm nên cũng ngại kêu y tá tới.
Cuối cùng tôi phải tự mình vịn cửa nhà vệ sinh đứng dậy từng chút từng chút một.
Màn tra tấn này làm tôi cảm giác xương tôi gãy thêm lần nữa. Bò được về lại đến giường thì quần áo bệnh nhân trên người cũng ướt sũng mồ hôi.
Cơn đau đớn hành hạ làm tôi không tài nào ngủ được. Mãi tới khi trời gần sáng tôi mới chợp mắt được một lúc.
Không biết là mấy giờ, tôi bị tiếng ồn ào trước cửa đánh thức.
Tôi ngồi dậy nhìn ra ngoài, chỉ thấy người nhà bệnh nhân phòng đối diện cầm đồ vật khóc lóc sụt sùi đi ra.
Tôi hỏi một cậu nằm giường bên:
“Ông anh này, phòng đối diện bị sao vậy?”
Người này thở dài khẽ nói:
“Ông lão bên đó tối qua lên cơn đau tim trong nhà vệ sinh, chết rồi”
Tôi nỗ lực khiến bản thân trấn tĩnh lại.
“Chết lúc mấy giờ? Ông anh biết không?”
“Tôi nghe nói là hơn mười hai giờ gì đó”
Lúc này tôi không cảm nhận được bất kì cái gì, kể cả cơn đau từ cái chân gãy.
Tối qua lúc tôi đi vệ sinh là khoảng một giờ sáng!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook