Túy Kiếm Dạ Hành
-
Chapter 9 Tiếp quản Nguyệt Dạ Lâu.
Chap 9
Tiếp quản Nguyệt Dạ Lâu.
Chân Chiêu Hãn nhìn chăm chăm đám người đang nằm sõng soài kia rồi uống thêm một ly rượu nữa và đứng dậy. Y bất ngờ lật ngược chiếc bạch y trường sam qua đen để mặc.
Chân Chiêu Hãn đột nhiên biến thành người áo đen.
Sau khi tỉnh táo lại được một chút, lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu mắt láo liên hỏi.
“Ngươi đang làm cái gì thế?”
Đáp lại ánh mắt đó của lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu, Chân Chiêu Hãn trả lời.
“Có vẻ máu sẽ bắn tung tóe lên đây.”
Sau khi nhặt một thanh trực đao của tên hộ vệ đang nằm bất động, Chân Chiêu Hãn quan sát xung quanh. Chỉ có Thu Tử Hách và lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu là hai người duy nhất chống lại được chất độc của Túy Mộng Toan. Những người còn lại không thể nào thoát khỏi giấc mộng.
“Ta nên giết ai trước bằng thanh trực đao này đây?”
Giữa đám người đang nằm bất động, Chân Chiêu Hãn rảo bước xung quanh với thanh trực đao trên tay, dáng vẻ đó tạo ra một bầu không khí man rợ.
Quan sát hết một lượt những người xung quanh, Chân Chiêu Hãn quay lại phía lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu, đưa ánh mắt xuống nhìn ông ta.
Trong khi lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu vẫn đang cố hết sức để đẩy chất độc của Túy Mộng Toan ra khỏi cơ thể, Chân Chiêu Hãn đã cầm thanh trực đao tiến lại gần, ông ta dừng vận khí điều tức và lên tiếng. Nội dung câu nói của ông ta chỉ có thế này.
“Làm ơn tha mạng.”
Chân Chiêu Hãn cầm trực đạo rồi đáp.
“Sao ta phải làm thế?”
“Rốt cuộc là tại sao… đây là lần đầu tiên ta với ngươi gặp nhau.. Hay ngươi có thù hận gì với Nguyệt Dạ Lâu sao? Hay ngươi gây thù với Hôi Huyết Môn. Ít nhất cũng cho ta biết lý do…”
Chân Chiêu Hãn nghiêng đầu hẳn sang một bên nói.
“Trí nhớ của ngươi kém thật đấy. Hạ độc người khác mà để bị phát hiện thì đương nhiên phải chết rồi.”
“Ta là người của Hôi Huyết Môn đấy. Ngươi nghĩ Hôi Huyết Môn sẽ để yên cho ngươi sao?”
Chân Chiêu Hãn bật cười trước câu nói của hắn.
“Ta còn đang muốn xác minh lại chuyện đó, là ngươi đã tự động nói ra đó nhé..!”
Trong khi Chân Chiêu Hãn đang nhìn xuống phía lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu, Thu Tử Hách ngồi vận khí điều tức ở phía sau cũng đã nghe được hết toàn bộ câu chuyện.
Thu Tử Hách cho rằng chỉ cần kéo dài chút thời gian, hắn ta sẽ sớm tỉnh táo hoàn toàn và có thể tấn công bất ngờ từ phía sau. Chân Chiêu Hãn vừa nhìn vào mắt lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu vừa nói.
“Huyền Nguyệt Kiếm Vũ Đoàn.”
Chỉ với một câu nói đó, nét mặt của lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu bắt đầu thay đổi, đồng tử mắt đang giãn dần. Đọc được nét mặt đó của lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu, Chân Chiêu Hãn lạnh lùng lên tiếng.
“Lâu rồi ngươi mới nghe lại cái tên này đúng không?”
Một chút hoang mang thoáng qua trên nét mặt của lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu.
“Huyền Nguyệt Kiếm Vũ Đoàn…? Vẫn còn người sống sót sao?”
Chân Chiêu Hãn tiếp lời.
“Nơi này vốn thuộc về Kiếm Vũ Đoàn, trước khi Hôi Huyết Môn nhảy vào…”
Trong khi Châu Chiêu Hãn đang nói, có một luồng gió từ đâu thổi đến phía sau Y.
Sau khi đã tỉnh táo, Thu Tử Hách bật dậy khỏi chỗ ngồi, cầm thanh trực đao vung lên trong không trung rồi đâm thẳng vào sau lưng Chân Chiêu Hãn. Bất chấp bị nhiễm độc, đao pháp của hắn vẫn vô cùng dứt khoát, nhanh gọn, không một động tác thừa.
Keng!
Hai thanh trực đạo chạm vào nhau tóe lửa.
Cho dù không nhìn thấy gì ở phía sau, Chân Chiêu Hãn vẫn vung thanh trực đao chặn đứng đòn tấn công của Thu Tử Hách, rồi từ từ quay đầu lại.
Thanh đao của Thu Tử Hách rung lên trước đòn phản công của Chân Chiêu Hãn, hắn cảm nhận được một cơn đau xuyên thấu từ cổ tay chạy thẳng lên bả vai.
Chân Chiêu Hãn dành lời khen cho Thu Tử Hách với giọng điệu điềm đạm.
“Đao pháp cũng khá đấy.”
Thanh đao của Thu Tử Hách bị đánh bật sang phía bên phải, hắn run rẩy trong sợ hãi cùng sự rung chuyển của lưỡi đao.
Cheng…! Lưỡi đao vang lên. Cùng lúc đó, đôi mắt của Thu Tử Hách nheo lại như một lưỡi kiếm sắc bén.
Giây phút đó, Chân Chiêu Hãn đã bật cười.
Ánh mắt của Thu Tử Hách cùng sát khí mạnh mẽ ở phía sau đã khiến Chân Chiêu Hãn phá lên cười.
Lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu cũng đang có ý định tấn công từ phía sau.
Thế nhưng ông ta không thể sử dụng được nội công lúc này, nên đã nghĩ đến việc dùng hết sức lực còn lại giữ chặt hai cánh tay của Chân Chiêu Hãn để Thu Tử Hách xử lý gọn gàng.
Nhưng Thu Tử Hách vừa xua tay vừa hét lớn lên trước khi lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu kịp đứng dậy.
“Lâu chủ…!”
Nhìn thấy biểu cảm của Chân Chiêu Hãn, Thu Tử Hách định ngăn lâu chủ lại nhưng đã quá muộn.
Chân Chiêu Hãn tay phải cầm thanh trực đạo luồn qua nách trái đâm thẳng vào bụng lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu nhanh như một tia chớp.
Sau khi tiễn lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu về bên kia thế giới, Chân Chiêu Hãn quay sang nói với Thu Tử Hách.
“Nếu muốn chết thì nhào vô.”
Chân Chiêu Hãn một lần nữa quay lưng lại với Thu Tử Hách khi thanh đao đang bị mắc kẹt, Y dùng chân trái đá bay lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu ra chỗ khác để rút thanh đao ra.
Ặc!
Y có nhất thiết phải đối xử một cách tàn nhẫn với người đã chết rồi thế không? Xác của lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu bị ném bay từ lầu hai xuống bức tường võ đài lầu một.
Bịch!
Lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu nằm sõng soài với dáng vẻ vô cùng thê thảm.
Thu Tử Hách từ bỏ việc tấn công và thở hắt ra một tiếng.
“Hầy….”
***
Chân Chiêu Hãn từ trên lầu hai nhìn xuống phía dưới với thanh trực đao đẫm máu. Mọi người dáo dác hết nhìn cái xác của lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu, đến nhìn Chân Chiêu Hãn.
Một người đàn ông với bộ Võ phục màu xanh nhìn Chân Chiêu Hãn và nói.
“Sao ngươi lại giết hắn?”
Chân Chiêu Hãn đáp lại ngắn gọn.
“Hắn chết vì bỏ độc vào rượu.”
Người đàn ông gật gù như thể câu nói của Chân Chiêu Hãn vô cùng hợp lý rồi nói.
“Đầu độc người khác, chết là đáng. Chết hay lắm.”
Hắn nói như thể muốn cho cả những kẻ ở lầu một nghe được.
Chân Chiêu Hãn nhìn chằm chằm một lượt các khách quan, kẻ đầu trò, cung cấp giả một lượt, rồi quay lại nhìn Thu Tử Hách.
“Thu Tử Hách, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”
Chân Chiêu Hãn ném thanh trực đao đẫm máu xuống sàn nói tiếp.
“Không muốn hả?”
“Dạ…không phải ạ.”
Thu Tử Hách lạnh hết sống lưng, nổi gai ốc trước giọng điệu, biểu cảm và ánh mắt của Chân Chiêu Hãn.
Y không phải một ác nhân tầm thường.
Hơn nữa, nhìn vào sức mạnh thổi bay lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu, hắn nhận ra cho dù ngay từ đầu không bị trúng độc, thì hắn cũng không thể nào là đối thủ của y. Thu Tử Hách cho rằng Chân Chiêu Hãn cố tình phô bày sức mạnh của mình.
Chân Chiêu Hãn đi về phía chỗ lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu từng ngồi rồi chỉ tay vào phía đối diện, Thu Tử Hách lật đật đặt thanh trực đao xuống, ngồi đối diện với Chân Chiêu Hãn.
Lần lượt tỉnh dậy theo tiếng ầm đột ngột và nội công của mỗi người, các hộ vệ nhìn lên phía ghế ngồi với trạng thái vô cùng hoang mang khi vừa mở mắt ra.
Chẳng phải Chân Chiêu Hãn đang ngồi ở vị trí của lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu, và phía đối diện là Thu Tử Hách sao?
Ngay khi các thuộc hạ vừa tỉnh dậy, Thu Tử Hách đã lên tiếng với nét mặt nghiêm nghị.
“Các ngươi nghe đây.”
Một tên đáp lại.
“Dạ.”
Chân Chiêu Hãn vừa nhìn lưỡi trực đao vừa điềm tĩnh nói như thể đang dạo chơi.
“Kể từ giây phút này ta sẽ tiếp quản Nguyệt Dạ Lâu.”
Thu Tử Hách suy tư về câu nói của Chân Chiêu Hãn với vẻ mặt bối rối.
“Uhm…”
“Để tiếp quản một cách yên bình, ta cần ngươi hợp tác.”
Thu Tử Hách đáp lại bối rối khi nhìn cách Chân Chiêu Hãn leo lên vị trí đó chưa được bao lâu đã nói về sự yên bình sau khi ra tay giết chết lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu một cách man rợ
“Tiểu nhân không thể nào coi ngài là Nguyệt Dạ Lâu chủ được. Hôi Huyết Môn phía sau…”
Chân Chiêu Hãn ngắt ngang lời Thu Tử Hách.
“Ý ngươi nói tới môn chủ của Hôi Huyết Môn đúng không?”
“Dạ.”
Chân Chiêu Hãn cầm thanh trực đao chỉ vào xác lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu và nói.
“Mọi chuyện đã như thế này thì chuyện đó còn ý nghĩa gì chứ? Rồi hắn cũng sẽ chết như kia thôi.”
“Dạ.”
Thu Tử Hách cho rằng Chân Chiêu Hãn nói đúng.
‘Cũng có thể như vậy.’
Hôi Huyết Môn đứng sau thì có tác dụng gì chứ.
Người đàn ông này đã chiếm được Nguyệt Dạ Lâu một cách dễ dàng không thể tin nổi, chỉ cần quyết tâm Y hoàn toàn có thể giết chết hết đám người ở đây. Không phải một tên ngốc, nên Thu Tử Hách đã nhanh chóng thay đổi suy nghĩ và mở lời.
“Vậy, giờ ta phải làm gì?”
“Mọi thứ….ta yêu cầu làm gì thì làm đó.”
“Dạ đã rõ.”
“Tuy nhiên, chuyện đâm sau lưng ta vừa nãy ta sẽ thanh toán sau.”
“Dạ.”
Chân Chiêu Hãn đưa tay vào trong chiếc túi của bộ vũ phục màu trắng, lấy ra một viên thuốc màu đen rồi ném về phía Thu Tử Hách.
Chân Chiêu Hãn nói ngay khi Thu Tử Hách bắt lấy viên thuốc.
“Uống đi. Đây là cơ hội cuối cùng để cứu lấy cái mạng của ngươi đấy.”
Giờ không phải lúc hỏi này hỏi kia, nên Thu Tử Hách bỏ viên thuốc vào miệng nhai chậm rãi rồi hỏi một cách cẩn trọng.
“Đây là gì vậy ạ?”
“Còn cái gì nữa, độc dược đấy.”
“Dạ..”
Ngay từ đầu Thu Tử Hách đã biết đây là độc dược, nhưng vẫn buộc lòng phải hỏi. Nói sao nhỉ, hắn có cảm giác như mình bị lừa.
‘Không có lấy một chỗ nào để thoát ra được cả.’
Chân Chiêu Hãn lên tiếng.
“Giờ ta đang nắm giữ cái mạng của ngươi, nên ngươi buộc lòng phải làm theo lệnh của ta, nhưng nếu ngươi dám đâm sau lưng ta như vừa nãy, thì ngươi nên biết cái mạng của mình rồi cũng như tên lâu chủ kia thôi. Hôi Huyết Môn cũng không có giải dược cho loại độc này đâu.”
“Vâng, Ta hiểu rồi.”
“Điều quan trọng đây…”
“Dạ.”
“Nhìn từ bên ngoài thì Nguyệt Dạ Lâu vẫn thuộc về Hôi Huyết Môn. Nhưng trên thực tế giờ nó là của ta, chuyện này tạm thời chỉ cần mình ngươi biết là được rồi. Vì tạm thời ngươi sẽ nắm quyền lâu chủ một thời gian. Ngươi có hiểu không?”
“Dạ tiểu nhân đã hiểu.”
“Ngày cống nạp là khi nào nhỉ?”
Thu Tử Hách lạnh toát cả sống lưng sau khi nghe được câu hỏi đó.
‘À, hóa ra ngay từ đầu, hắn ta nhắm vào Hôi Huyết Môn rồi.’
“Cứ 100 ngày sẽ cống nạp một lần, nên hiện tại vẫn còn khá nhiều thời gian.”
“Vậy trước đó Hôi Huyết Môn có đến không?”
“Họ thống trị rất nhiều nơi, nên không có lý do đặc biệt họ sẽ không tới đâu. Vì bình thường thì lâu chủ đại nhân… à không, lâu chủ sẽ đến tận nơi để gặp…Tuy nhiên, nếu việc ngày hôm nay bị rò rỉ, không biết chừng Hôi Huyết Môn sẽ đến.”
Chân Chiêu Hãn gật gù.
“Ngươi hiểu rất rõ câu hỏi của ta đấy. Ngươi nhớ kiểm soát bầu không khí cho tốt, không được để chuyện hôm nay lọt ra ngoài.”
“Ta phải làm sao…”
Trước câu nói đó, Chân Chiêu Hãn ném thanh trực đao đã giết chết lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu về phía Thu Tử Hách và nói.
“Ngươi tự lo liệu đi. Đây là nhiệm vụ của ngươi.”
Ý của Y là Thu Tử Hách có thể giết chết bất cứ kẻ nào dám cản trở mọi việc hoặc mở miệng làm lộ chuyện này với Hôi Huyết Môn. Thu Tử Hách ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt của Chân Chiêu Hãn rồi thở dài.
‘Hầy…Ta hoàn toàn bị nắm thóp rồi.’
Nhưng dù sao vẫn có thể nói tình hình hiện tại còn tốt hơn nhiều so với cái chết bi thảm của lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu. Mãi tới lúc đó, Thu Tử Hách mới nhận ra chiếc hắc y trường sam của Chân Chiêu Hãn.
‘Hóa ra hắn không đến một mình.’
Thu Tử Hách đang suy nghĩ theo ý của mình. Thế nhưng, nguyên nhân khiến hắn suy nghĩ theo cách này là do nỗi sợ hãi Chân Chiêu Hãn đã lấp kín tâm trí hắn. Thu Tử Hách không biết tên của Chân Chiêu Hãn, cũng chẳng biết Y đến từ đâu, nên chỉ có thể tự mình suy đoán theo cách đó.
Chân Chiêu Hãn vừa gõ tay xuống bàn vừa nói.
“Đưa chìa khóa cho ta.”
“Dạ? Chìa khóa nào ạ….”
Chân Chiêu Hãn xoa xoa ngón tay rồi nói.
“Tất cả.”
“Ý ngài là…”
“Toàn bộ từ chìa khóa kim khố, thương khố, nơi cất giữ linh dược, nơi bảo quản binh khí, hòm bảo quản bí mật, cả những vật phẩm cá nhân của lâu chủ…”
“Ta biết rồi. Nhưng mà trong thương khố cũng có kha khá đồ giả.”
“Ta không quan tâm chuyện đó.”
“Dạ.”
Thu Tử Hách đứng dậy, cẩn trọng hỏi.
“Từ giờ, ta phải gọi ngài như thế nào ạ?”
Trước câu hỏi của Thu Tử Hách, Chân Chiêu Hãn suy nghĩ một lúc rồi đáp lại.
“Huyền Nguyệt Đoàn chủ, ngươi cứ gọi ta là đoàn chủ.”
“Dạ, thưa đoàn chủ.”
Đáp lại xong, Thu Tử Hách liếc nhìn Chân Chiêu Hãn và nhận ra Y có gì đó hơi cô quạnh.
Một kẻ hung ác, tàn độc, nhạy bén, lạnh lùng, cộc cằn và cô quạnh….
Trong mắt Thu Tử Hách, Chân Chiêu Hãn là một người như vậy.
Thế nhưng đúng lúc đó, Chân Chiêu Hãn đứng nhìn xuống dưới lầu một và nói với một ai đó như thế này.
“Làm thêm ly rượu nữa nhé.”
Sau đó một người đàn ông với võ phục màu xanh ở dưới lầu một đã nói với lên với giọng đầy sảng khoái.
“Ta lên ngay đây.”
Thu Tử Hách với thanh trực đao trên tay, tiến về phía tên thuộc hạ với khuôn mặt vẫn còn đang đờ đẫn, tát cho hắn một cái rồi nói.
“Còn không mau tỉnh táo lại.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook