Túy Kiếm Dạ Hành
Chapter 10 Phá Tan

Chap 10: Đập gãy

Chân Chiêu Hãn đứng đối diện với nam nhân mặc võ phục màu xanh.

Đó là một kiếm khách mặc đồ hơi cũ kỹ, có vẻ hắn ta rất yêu thích chiếc trường kiếm trông không được tốt cho lắm của mình.

Đó là ấn tượng của Chân Chiêu Hãn về nam nhân ấy.

Cả nam nhân mặc võ phục màu xanh đó cũng có hứng thú với Chân Chiêu Hãn.

Kiến thức sâu rộng của Chân Chiêu Hãn khiến lũ cung cấp độc và linh dược ngậm mồm làm hắn ta rất ấn tượng.

Hắn ta cũng ấn tượng với việc y giết Nguyệt Dạ Lâu Chủ ngay khi y vừa lên lầu hai, dáng vẻ thư thả của Chân Chiêu Hãn lúc ngồi ở trên ghế như thể mình là chủ nhân thực sự của Nguyệt Dạ Lâu vậy.

Nam nhân mặc võ phục màu xanh lướt mắt lên lầu hai rồi nói.

“Các hạ đã thâu tóm được Nguyệt Dạ Lâu rồi sao?”

Chân Chiêu Hãn đáp.

“Có lẽ là vậy.”

“Quả là một người khiến người khác kinh ngạc.”

Dù cả hai đều tò mò về đối phương, nhưng không ai đặt câu hỏi liên quan đến chuyện đó cả. Có lẽ vẫn chưa đến lúc để có thể cho người kia biết về những chuyện như thế.

Chân Chiêu Hãn với với nam nhân mặc võ phục.

“Các hạ có thích rượu không?”

“Tại hạ thực ra cũng không thích lắm. Tại hạ chỉ lên đây chỉ để được nói chuyện với các hạ thôi.”

Chân Chiêu Hãn gật đầu.

Hắn ta đã thấy nam nhân ấy lau cây trường kiếm của mình từ khi ở lầu một. Nhưng giờ hắn cũng không tò mò về tên hay xuất thân của nam nhân kia. Chân Chiêu Hãn suy nghĩ thận trọng, sau đó hỏi một câu để dò xét người kia.

“Các hạ đến đây để mua kiếm sao?”

“Đúng vậy. Nhưng thật tiếc vì buổi đấu giá hôm nay vẫn còn lỡ dở mà đã kết thúc rồi.”

Chân Chiêu Hãn cười.

“Ta muốn tặng các hạ một món quà.”

Nam nhân kia mở to mắt.

“Quà? Cho ta sao? Tại sao chứ.”

Chân Chiêu Hãn cứng nhắc đáp lại.

“Đó là tấm lòng của ta.”

Người đang nắm giữ bầu không khí ở lầu một không chỉ có Chân Chiêu Hãn mà còn sự giúp đỡ âm thầm của nam nhân mặc võ phục màu xanh nữa. Đó là đáp lễ dành cho hắn nhưng lời cảm ơn đã bị hắn giản lược.

Vừa lúc đó, Thu Tử Hách quay lại mang theo một chùm chìa khóa cho Nguyệt Dạ Lâu Chủ bảo quản cùng với chìa khóa của hắn ta. Hắn ta cẩn thận đặt chìa khóa xuống.

“Ta mang đến rồi đây.”

Chân Chiêu Hãn nói.

“Những chìa khóa cỡ lớn này là gì vậy?”

“Là chìa khóa của cửa trước và cửa sau ạ.”

“Mang trả về chỗ cũ đi.”

“Vâng.”

“Gọi người chỉ dẫn lại đây cho ta, sau đó ngươi hãy kiểm tra lại lầu một và lầu hai. Ta sẽ đến nơi có binh khí trước.”

“Rõ.”

Chân Chiêu Hãn đứng dậy nói với nam nhân kia.

“Chúng ta đi thôi.”

Nam nhân mặc võ phục màu xanh bật cười khi biết món quà mà Chân Chiêu Hãn định tặng cho hắn lại nằm trong kho của Nguyệt Dạ Lâu.

“Haha…”

Chưa gì mà Chân Chiêu Hãn đã xem tài sản ở Nguyệt Dạ Lâu như là của mình rồi, không phải quá trơ trẽn rồi đấy chứ.

Nhưng Chân Chiêu Hãn rất điềm tĩnh.

Vì hắn sẽ tiêu sạch toàn bộ những gì mà Nguyệt Dạ Lâu đang nắm giữ chứ không chỉ có mỗi thanh kiếm. Với Chân Chiêu Hãn, đó là một việc rất hiển nhiên.

***

Thuộc hạ của Nguyệt Dạ Lâu mở cửa kho chứa binh khí rồi giao lại chìa khóa cho Chân Chiêu Hãn.

Chân Chiêu Hãn nói.

“Ngươi lên trên đi, nếu có chuyện gì đặc biệt phát sinh thì xuống đây báo cáo cho ta.”

“Vâng ạ.”

Hắn ta sợ hãi chạy lên lầu trên. Hắn là những người đầu tiên phát hiện ra thi thể thảm hại của Nguyệt Dạ Lâu Chủ nên trong khoảng thời gian đến đây đối với hắn như đang đi trên một lớp băng mỏng vậy. Sau khi nhận được lệnh lui ra hắn mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Chân Chiêu Hãn vào trong kho chứa binh khí.

Khi nhìn từ bên ngoài, hắn thầm nghĩ nơi này thì có gì đặc biệt. Nhưng khi bước vào trong thì mọi thứ được sắp xếp một cách gọn gàng và có nhiều binh khí được trưng bày hơn hắn dự đoán.

Nam nhân mặc võ phục màu xanh nhìn quanh cảm thán.

“Ha… quá là tuyệt diệu. Một thanh lâu tầm thường mà lại lưu giữ nhiều binh khí như thế này sao…”

Chân Chiêu Hãn lúc này đang ngắm nhìn một con đao mở miệng nói.

“Có khá nhiều hàng giả.”

“Nhưng cũng sẽ có loại tốt. Bọn họ vốn dĩ nối tiếng trộn lẫn hàng thật và hàng giả rồi mang lên đấu giá. Mỗi lần bán hàng nhái là cuộc đấu giá lại tiêu tùng. Nhưng mỗi loại hàng giả cũng có mức độ hoàn thành khác nhau nên cũng có lúc tốt hơn binh khí thông thường. Dù sao thì binh khí vẫn phải làm vừa lòng người còn sống mà”

Chân Chiêu Hãn chỉ về phía kiếm được trưng bày.

“Các hạ cứ chọn tùy thích.”

Chân Chiêu Hãn vừa nói, vừa lặng lẽ nhìn nam nhân kia.

Ngay từ đầu, Chân Chiêu Hãn chỉ có ý định tặng cho nam nhân này một thanh kiếm.

Nhưng giả sử như nam nhân ấy là một người tham lam thì chắc chắn sẽ chọn một đống “quà”. Việc Chân Chiêu Hãn dẫn hắn ta đến nhà kho là để nắm bắt được con người của hắn hơn là biết về tên hoặc thân phận của hắn.

Nam nhân mặc võ phục màu xanh ngẩn ngơ ngắm nhìn những binh khí đang trưng bày trước mặt.

“Vậy tại hạ xin phép.”

Chân Chiêu Hãn nói ra mấy lời kỳ lạ.

“Nhưng đừng đụng vào đao.”

“Tại sao?”

“Ta định đập gãy nó.”

“Hửm?”

Nam nhân vẫn chưa hiểu ý của Chân Chiêu Hãn là gì, dù sao thì hắn ta cũng không có hứng thú với đao.

“Ta biết rồi.”

Chân Chiêu Hãn cũng bắt đầu lượn quanh ngắm nhìn đao.

Chân Chiêu Hãn đã kiểm tra tình trạng của những thanh trực đao mà bọn hộ vệ do Thu Tử Hách dẫn đầu sử dụng. Nếu ở đây có thanh đao nào có chất lượng tốt hơn những thanh trực đao đó thì hắn sẽ đưa cho Thu Tử Hách. Vì hắn ta nghĩ rằng ở đây không có loại bảo đao nào đáng giá để hắn ta sử dụng.

Nhưng mà cách để tìm ra một loại đao tốt của Châu Chiêu Hãn cũng có hơi quá rồi.

Khi hắn thấy hai thanh đao trông khá ổn, hắn sẽ cầm hai thanh đao đó lên sau đó truyền nội lực đập lưỡi đao nhau.

Keng! Lưỡi đao rơi xuống sàn nhà ngay sau khi âm thanh đó phát ra.

Nam nhân mặc võ phục màu xanh ngạc nhiên hỏi.

“Các hạ đang làm gì vậy?”

Chân Chiêu Hãn ném thanh đao đã gãy xuống nền nhà rồi đáp.

“Chẳng phải ta đã nói rồi sao. Đa số những thứ ở đây đều là rác. Đao gãy rồi thì không còn tác dụng nữa.”

Nam nhân lắc đầu rồi tiếp tục quan sát những thanh kiếm.

“Đúng là một người kỳ lạ.”

Trong khi đó, Chân Chiêu Hãn vẫn tiếp tục hai tay cầm hai thanh đao rồi đập lưỡi đao vào nhau. Có lẽ hắn có ý định đập gãy hết toàn bộ đao ở nơi này.

Có lúc cả hai thanh đao bị gãy cùng lúc.

Cũng có lúc, thanh đao phải đập qua ba, bốn thanh đao nữa thì mới xuất hiện vết nứt.

Những lúc như thế, Chân Chiêu Hãn thẳng tay ném đi những thanh đao không dùng được một cách không thương tiếc.

Cảnh tượng này đúng là hiếm thấy ở trong kho vũ khí.

Chân Chiêu Hãn vẫn tiếp tục đập gãy đao, còn nam nhân mặc võ phục màu xanh vẫn chầm chậm ngắm nhìn, phân tích vẻ bề ngoài của những thanh kiếm sau đó vuốt ve phần chuôi rồi ước chừng độ nặng của từng phần.

Chân Chiêu Hãn thì ngược lại, hắn ta hoàn toàn không có hứng thú gì với vẻ ngoài của đao. Hắn chỉ muốn nhanh chóng kiểm tra độ sắc bén của đao mà thôi.

Cheng! Leng keng, Cheng! Leng keng, Cheng! Leng Keng…

Tốc độ của hắn nhanh chóng đến mức dường như đao ở trong kho đã sắp hết.

Thời gian trôi qua, Chân Chiêu Hãn cầm trong tay một thanh đao khá ổn sau đó tiếp tục đập gãy những binh khí khác.

Từ Tiên Côn, Lang Nha Bổng, Phương Thiên Kích, Câu Liêm Thương… đến Đoản binh khí, Trường binh khí, Độn khí. Chân Chiêu Hãn còn không thèm chọn, hắn cầm đại lên đập một phát rồi ném đi luôn. Nam nhân mặc võ phục màu xanh cảm giác âm thanh đó khá nhanh và nhẹ nhàng.

“Đã đập nhiều vậy rồi mà tốc độ của các hạ vẫn không hề giảm nhỉ.”

Đập gãy đao bằng đao là một chuyện mà đập Tiên Côn bằng đao lại là một chuyện khác. Thế mà Chân Chiêu Hãn vẫn duy trì được tốc độ nhanh chóng để chặt những loại binh khí khác nhau. Với tốc độ và âm thanh đó, nam nhân nghĩ rằng năng lực của Chân Chiêu Hãn khó có thể ước chừng được. Hắn đang lựa kiếm thì bỗng dưng tò mò hỏi.

“Nhưng sao các hạ lại dùng đao?”

Chân Chiêu Hãn đáp lời, tay vẫn đập gãy binh khí.

“Ngay từ đầu ta đã dùng đao. Những người xung quanh ta cũng chỉ đùng đao. Cả sư phụ ta cũng đùng đao.”

“Quả là định mệnh.”

“Có lẽ vậy.”

Hắn là một người tự tin về sự am hiểu về kiếm của mình. Nhưng khi nhìn thấy thái độ của Chân Chiêu Hãn, hắn cũng không còn gì để nói.

“Bản thân hắn đã là một thanh đao rồi.”

Đột nhiên hắn ta hét toáng lên vì phát hiện một thanh trường kiếm mà hắn ưng ý, những suy nghĩ về Chân Chiêu Hãn tạm thời biến mất.

Chân Chiêu Hãn cũng vậy.

Thanh trực đao có ánh đỏ này đã làm gãy được tám cái binh khí rồi. Tới lúc này, Chân Chiêu Hãn mới chịu kiểm tra kiểu dáng của thanh trực đao.

“Cũng không tệ…”

Vì đây là một vật phẩm đấu giá nên cũng có chút thông tin về nó. Bảng tên đính trên tay cầm ghi là Hy Tử Đao, giá khởi điểm là 20 nghìn lượng.

Hy Tử Đao, ý nghĩa của nó thật là mơ hồ.

Vừa có thể hiểu là chết đi một cách thật đẹp, vừa có thể gọi hiểu là thanh đao đem đến một cái chết đẹp đẽ. Lời giải thích đơn giản thế này thì không thể biết được ai là chủ nhân của thanh đao này cả, nhưng hơn tất cả, độ sắc bén và sự nhẹ nhàng của nó khiến Chân Chiêu Hãn rất hài lòng.

Sau khi xem xét vẻ ngoài và trọng lượng và đi vài đường cơ bản, Chân Chiêu Hãn đánh giá đây là một thanh đao sắc bén phù hợp với việc ám sát.

Nhưng người sử dụng thanh đao này không phải là hắn.

Chân Chiêu Hãn đã có hai thanh Nguyệt Đao rồi. Vả lại ngay từ đầu, hắn cũng không có ý định sẽ cho Song Nguyệt và Hy Tử Đao đập vào nhau.

Vì Hy Tử Đao sẽ bị gãy.

Ngay từ đầu hai thanh đao đã nằm ở hai đẳng cấp khác nhau, sao Hy Tử Đao có thể so sánh với Song Nguyệt của sư phụ Độc Ma được. Ở thanh lâu này làm gì có vũ khí nào xuất sắc hơn vũ khí mà sư phụ Độc Ma từng sử dụng chứ.

Nhưng đây cũng là một thanh đao khá tốt để cho bọn thuộc hạ sử dụng.

“Ta sẽ đưa nó Thu Tử Hách.”

Người sử dụng Hy Tử Đao không phải là hắn mà là Thu Tử Hách. Vậy nên hắn cần một vật hy sinh để kiểm tra độ sắc bén của Hy Tử Đao.

Chân Chiêu Hãn tay cầm đao, nhìn về phía kiếm khách vẫn đang loay hoay chọn kiếm. Ánh mắt của Chân Chiêu Hãn chứa đựng một nỗi niềm.

“ta có thể dùng tên kia như một thanh kiếm được không nhỉ”

Chân Chiêu Hãn soi xét nam nhân kia như cái cách mà nam nhân đang soi xét từng thanh kiếm vậy.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương