Túy Kiếm Dạ Hành
-
Chapter 11 Hấp thụ
CHAP 11
Hấp thu
Chân Chiêu Hãn dùng chân gom những mảnh vỡ binh khí gọn lại một góc, rồi nói với nam nhân mặc võ phục màu xanh đang thẫn thờ nhìn chăm chăm vào một thanh kiếm.
“Huynh chọn cái này sao?”
Nam nhân mặc võ phục màu xanh mắt vẫn dán chặt vào thanh kiếm đáp lại.
“Thì ra đây là Truy hồn kiếm.”
Chân Chiêu Hãn không hỏi thêm về giá cả.
“Nếu huynh thích thì lấy đi.”
Nam nhân võ phục màu xanh gật đầu cái rụp, cười tươi như hoa.
“Ta lấy được thật chứ?”
Chân Chiêu Hãn cũng nở một nụ cười thật tươi ngay khi nam nhân võ phục màu xanh quay lại nhìn.
“Có lý do gì mà huynh không được lấy sao?”
Nam nhân võ phục màu xanh tìm được thanh kiếm cho riêng mình, Chân Chiêu Hãn cũng cảm nhận được niềm vui ấy cùng hắn. Và dĩ nhiên việc làm quen với thanh kiếm đó là chuyện của sau này.
Nam nhân này là người giỏi che giấu cảm xúc? Hay thật sự là một người đơn thuần như những gì đang thấy? Dù là gì, thì hiện tại trong mắt Chân Chiêu Hãn, nam nhân võ phục màu xanh đó đang vô cùng vui mừng.
“Ta định nói vài lời, nhưng mà cảm giác hơi kì kì. Dù sao thì cũng cảm ơn huynh. Với số tiền ta có chắc sẽ chẳng thể mua nổi nó đâu. Hơn nữa thanh kiếm này lại do chính tay ta chọn, nên ta càng vui hơn nữa.”
Chân Chiêu Hãn vừa nhìn thanh kiếm cũ của nam nhân vừa nói.
“Chẳng phải huynh nên kiểm tra xem mình có chọn được thanh kiếm tốt không hay sao?”
“Ý huynh là muốn ta bẻ nó như cách huynh từng làm hả ?”
Chân Chiêu Hãn gật đầu, nhưng nam nhân kia đã lắc đầu từ chối.
“Ta không nghĩ mình nên làm thế. Nó đã cứu sống ta không biết bao nhiêu lần, nên phải giữ nó lại chứ. Ta không thể làm như thế được.”
Trước câu nói đó, lần đầu tiên thấy Chân Chiêu Hãn bật cười thành tiếng. Nam nhân võ phục màu xanh nghiêng đầu hỏi.
“Sao huynh cười?”
“Tuy huynh có suy nghĩ hơi khác ta, nhưng ta lại rất thích câu trả lời đó nên cười.”
“Huhu….huynh cũng thật là… mặt huynh lúc nào cũng lạnh lùng, vậy mà chỉ vì một câu nói vu vơ lại cười vui vậy sao.”
Cả hai người nam nhân khác nhau về tính cách, về suy nghĩ cùng bật cười một lúc.
Cả hai quyết định sẽ kết thân, báo lẫn nhau danh tính sau khi cảm nhận được sự thấu hiểu từ người kia. Tuy nhiên, họ sẽ làm quen với nhau từng chút một.
Nam nhân võ phục màu xanh lên tiếng trước.
“Ta đến từ Đông Quỷ Lộ. Đang trong quá trình tu hành.”
Đông Quỷ lộ là khu vực của thế lực hắc đạo nối tiếp từ Tây Hắc lộ, cách dùng từ tu hành ở đây hơi lạ lẫm. Nó vừa có nghĩa là rèn luyện võ công, vừa có nghĩa là tu dưỡng tinh thần để đạt được sự giác ngộ.
Chân Chiêu Hãn gật gù.
“Nơi đây vốn là quê của ta.”
“Vậy là lâu rồi huynh mới trở về đây sao?”
“Đúng là thế.”
“Có vẻ như có ẩn tình gì ở đây…Huynh chắc chắn sẽ không giết lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu chỉ vì ông ta đã bỏ độc đơn thuần như thế.”
“Đương nhiên vậy rồi.”
“Ta biết mà. Sự tình ra sao ta sẽ nghe sau. Năm nay ta 30 tuổi.”
“Ta 26.”
Nam nhân võ phục màu xanh vừa cười vừa tự đắc nói.
“Lớn tuổi hơn ta nghĩ. Kiếm pháp của ta quả thực vẫn còn thấp kém. Ta đi lang thang khắp nơi như một lãng khách rồi học kiếm từ những cao thủ ta kết thân.”
“Lãng khách nghĩa là…”
Y có cảm giác hắn là một kiểu người đi lên từ đáy xã hội sẽ tạo ra nghiệp lớn. Nhưng dù là lãng khách hay là ai, Chân Chiêu Hãn cũng không bận tâm. Bởi, ngay từ đầu Y đã không hề quan tâm tới xuất thân của người này. Hơn nữa, miệng thì nói rằng thanh kiếm của bản thân rất thô thiển, nhưng ẩn sâu trong câu nói ấy lại là niềm tự hào về thanh kiếm. Hắn là một nam nhân cho người ta thấy rõ được sự tự tin rằng bản thân có thể leo lên tầng lớp thượng lưu từ đáy xã hội.
Chân Chiêu Hãn gật đầu rồi đáp.
“Có vấn đề nhưng ta chưa thể làm rõ được.”
“Ta tên Hà Địa Quang.”
“Chân Chiêu Hãn.”
Cả hai lại mỉm cười sau khi cho nhau biết tên của mình. Chân Chiêu Hãn là một người rất đặc biệt, thế nhưng, Hà Địa Quang một lãng khách có thể nói chuyện hợp với Chân Chiêu Hãn cũng không phải người bình thường.
Hà Địa Quang nói.
“Sau này ta nên gọi huynh như thế nào?”
“Cứ gọi ta là Chân đoàn chủ.”
“Ừ được rồi. Chân đoàn chủ, tới có chuyện gì cần ta giúp không?”
Chân Chiêu Hãn lắc đầu nói.
“Tạm thời thì chưa. Nếu huynh không có nơi nào để đi thì cứ ở lại đây, sau này có chuyện cần ta sẽ nhờ vả.”
Hà Địa Quang vừa cười vừa nói.
“Vậy thì tốt quá. Nhưng mà sau này là tới khi nào?”
Chân Chiêu Hãn nhìn thẳng vào mắt Hà Địa Quang trả lời.
“Khi ta đấu với Hôi Huyết Môn…”
Hà Địa Quang phá lên cười rồi nói.
“Chà… huynh quả là một người dũng cảm đấy. Giả sử ta tới Hôi Huyết Môn nói cho họ biết chuyện hôm nay thì huynh tính sao?”
Trước câu nói đó, Chân Chiêu Hãn trả lời một cách hững hờ như thể thách thức hãy cứ thử làm như thế đi.
“Nếu vậy thì ta mất đi một bằng hữu hợp tính rồi.”
Cách diễn đạt của Chân Chiêu Hãn khá mơ hồ.
Mất đi một bằng hữu hợp tính có thể hiểu theo nghĩa là sẽ giết chết Hà Địa Quang. Và dĩ nhiên cũng sẽ giết luôn cả Hôi Huyết Môn.
Hà Địa Quang đáp lại với giọng điệu như thể đã chịu thua.
“Ta rất có cảm tình với Chân đoàn chủ. Nãy chỉ là giỡn chút thôi.”
“Ta biết chứ.”
Hà Địa Quang chợt nghĩ tới điều gì nên đã hỏi như thế này.
“Ta có thể dẫn thêm vài lãng khách quen biết tới đây không?”
Chân Chiêu Hãn nghiêng đầu nói.
“Thực ra ta không cần số lượng quá nhiều. Vì nếu đưa đến đây những kẻ tầm thường thì cuối cùng cũng sẽ chết thôi. Ít cũng phải như Hà võ giả đây, hoặc hơn thì may ra mới có ích.”
Hà Địa Quang đáp lại câu nói của Chân Chiêu Hãn với giọng hơi trầm.
“Huynh nói như thể đã nắm được thực lực của ta đạt đến mức độ nào rồi. Huynh chưa thấy sao có thể biết được chứ?
Chân Chiêu Hãn mỉm cười.
‘Đâu nhất thiết phải thấy.’
Trong ánh mắt của Chân Chiêu Hãn như muốn hàm ý ‘Hay ta xác minh cho nhé?’
Hà Địa Quang nhìn Chân Chiêu Hãn một lúc không nói câu nào. Thẳng thắn mà nói, hắn ta không phán đoán được đẳng cấp của Chân Chiêu Hãn.
“Đoàn chủ.”
Đúng lúc đó Thu Tử Hách từ trên đi xuống gọi Y.
Chân Chiêu Hãn đáp.
“Sao thế?”
Thu Tử Hách nhìn chằm chằm vào Hà Địa Quang rồi tiến lại gần.
“Có vài tên ta không biết nội tình ra sao nên đã tạm nhốt chúng lại. Số còn lại vốn dĩ ngay từ đầu đã không có liên quan gì tới Hôi Huyết Môn. Đám thuộc hạ ta cũng đã bắt chúng ngậm miệng lại rồi.”
Chân Chiêu Hãn gật đầu, rồi đột nhiên quay sang giới thiệu về Hà Địa Quang.
“Thu Tử Hách, ngươi sắp xếp cho Hà võ giả một chỗ nghỉ ngơi thoải mái.”
Thu Tử Hách nhìn Hà Địa Quang đáp lại.
“Vâng, ta biết rồi.”
Chân Chiêu Hãn đẩy cây Hy Tử đao về phía Thu Tử Hách rồi nói.
“Ngươi nhận lấy.”
Thu Tử Hách nhận Hy Tử đao hỏi lại.
“Đây chẳng phải vật phẩm trong phiên đấu giá sao?”
Chân Chiêu Hãn nói tiếp mà không giải thích gì thêm.
“Ngươi thử truyền nội công hợp nhất trực đao với hy tử đao, rồi cho hai thanh chạm vào nhau xem.”
“Uhm~….”
Thu Tử Hách cầm trực đao lên để hai lưỡi đạo cọ xát vào nhau theo lời của Chân Chiêu Hãn. Keng! Âm thanh vừa vang lên, lưỡi trực đao liền rơi xuống sàn.
Đôi mắt Thu Tử Hách mở to vì quá bất ngờ trước sự sắc bén của cây Hy tử đao, thấy vậy Chân Chiêu Hãn lên tiếng.
“Cầm đi. Tới nhớ dọn dẹp lại kho binh khí đấy.”
“Dạ.”
Hà Địa Quang xen vào như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Chân đoàn chủ chờ chút. Huynh đập vỡ hết toàn bộ số binh khí trong đó, mãi mới tìm được cây đao vừa ý sao không dùng mà lại đưa cho người đó?”
Chân Chiêu Hãn vừa nhìn Hà Địa Quang như thể muốn hỏi hắn đang nói gì vậy, vừa trả lời ngắn gọn.
“Vì cái của ta còn tốt hơn.”
“Uhm.”
Hà Địa Quang dù nhìn chăm chăm vào Chân Chiêu Hãn nhưng vẫn không thấy dáng vẻ của binh khí đâu vì chiếc hắc y trường sam.
‘Xem ra lúc giết lâu chủ Nguyệt Dạ lâu, hắn cũng không dùng binh khí của mình.’
Chân Chiêu Hãn có rất nhiều binh khí.
Hai bên hông là hai chiếc nguyệt đao, thêm bạch phiến là một loại vũ khí được làm từ dây sắt. Nếu còn thêm cả Hy Tử đao nữa sẽ vô cùng phiền phức. Mải ngắm chiếc Hy Tử đao một hồi, mãi về sau Thu Tử Hách mới thể hiện lòng biết ơn với Chân Chiêu Hãn.
“Thuộc hạ sẽ dùng nó thật tốt.”
Chân Chiêu Hãn không đáp lại Thu Tử Hách, quay qua nói với Hà Địa Quang.
“Hà võ giả, hẹn gặp lại huynh. Ta còn chút chuyện cần phải làm.”
“Hẹn gặp lại huynh.”
Thu Tử Hách nói như thể đang xin phép Chân Chiêu Hãn.
“À, thuộc hạ đã xử lý cái xác đó rồi. Giờ chắc phải mở cửa rồi ạ. Vì có nhiều khách quan đang muốn ra ngoài. Là những khách quan thông thường không tham gia vào cuộc đấu giá.”
Chân Chiêu Hãn gật đầu.
“Ngươi tự liệu mà làm.”
Thu Tử Hách quay sang nói với Hà Địa Quang.
“Mời ngài lên trên. Để ta chỉ đường cho.”
Hà Địa Quang đi theo Thu Tử Hách được vài bước thì quay lại nhìn Chân Chiêu Hãn vẫn đang đứng ở hành lang nói.
“Chân đoàn chủ.”
Chân Chiêu Hãn vừa nhìn, Hà Địa Quang lại mỉm cười nói tiếp.
“Cảm ơn huynh về thanh kiếm.”
Chân Chiêu Hãn gật đầu.
***
Hai người kia vừa đi khuất, Chân Chiêu Hãn bắt đầu bước dọc hành lang, đứng ngay trước thương khố nơi có mùi thảo dược tỏa ra, Y tìm chìa khóa mở cửa.
Bên trong tỏa ra một mùi hương sộc thẳng vào mũi.
Đây là một mùi hương vô cùng quen thuộc với Chân Chiêu Hãn.
Đây là nơi bảo quản những thứ như thảo dược, linh dược hoặc độc dược. Mặc dù nhỏ hơn nơi bảo quản binh khí, nhưng số lượng đồ vật còn nhiều hơn bên đó rất nhiều. Trong có những món đồ được đưa lên đấu giá nhưng chưa bán, và có cả những linh dược được gom lại để sau này bán. Nhưng dù sao thì thuốc vẫn là thuốc, độc dược vẫn là độc dược.
‘Gì kia nhỉ.’
Đập ngay vào mắt Y là bách niên hà thủ ô. Nhưng xem qua chất lượng thì có vẻ như là hàng hạ phẩm. Có ai đó đã tốn rất nhiều công sức chỉnh sửa để nhìn nó như bách niên hà thủ ô. Nhưng tuyệt nhiên đây không phải loại hà thủ ô được tạo ra qua hàng trăm năm. Chỉ là khéo léo sơ chế hà thủ ô theo đúng tiêu chuẩn đặt ra thôi.
Thế nhưng Chân Chiêu Hãn cầm nó lên rồi bắt đầu nhai như thể đang ăn đồ ăn vặt. Vừa chậm rãi nhai bách niên hà thủ ô, vừa tiếp tục xem các loại linh dược.
‘Hóa ra đầy toàn lừa đảo.’
Để so sánh thì nó cũng chẳng khác nào cái mớ binh khí hồi nãy.
Hầu hết những loại được ghi là nội đan đều được tạo ra từ sự kết hợp của các chất dinh dưỡng, và những loại ghi là thảo dược giải độc thì là hỗn hợp của những dược liệu dễ tìm nhất. Không biết với những vết thương nhẹ nó có hiệu quả gì hay không, nhưng với những vết thương nặng thì chắc chắn là không. Tuy chỗ bách niên hà thủ ô này đều là hàng hạ phẩm, nhưng dù sao nó vẫn có chức năng như một linh dược tự nhiên.
Chân Chiêu Hãn cứ đi vòng quanh đám bách niên hà thủ ô được chia thành những chiếc hộp nhỏ, rồi ăn hết toàn bộ chỗ đó. Uống rượu suốt cả ngày, nên Y cũng chẳng thèm xem xét kỹ những thứ có ghi nội đan, cứ vậy mà nhai rồi lấp đầy cái bụng rỗng. Nếu bắt buộc phải đặt tên thì có thể gọi đó là món tráng miệng sau khi uống rượu.
Đi vòng quanh một hồi thì thấy số độc dược chất lượng tốt hơn xuất hiện. Số độc dược dùng để bôi lên binh khí được tập trung ở một nơi.
Độc dược bỏ vào thức ăn được phân chia để ở gia cụ bằng gỗ giống chiếc tủ sách. Chân Chiêu Hãn đứng im ở đó nếm thử một chút độc dược. So với những độc dược do sư phụ Độc Ma sử dụng thì nó thuộc hàng hạ phẩm, nhưng nó được coi là loại độc dược tốt nhất lưu hành quanh khu vực Tây Hắc Lộ.
Nếu trúng phải loại cực độc mới được sư phụ Độc Ma tạo ra, chắc chắn sẽ phải nằm liệt giường suốt bốn ngày. Trong trường hợp nặng hơn, thì buộc phải có sự giúp đỡ của sư phụ Y Tiên. Thế nhưng, những thứ độc dược hạ phẩm này sẽ biến mất trong nháy mặt khi đi vào cơ thể của Chân Chiêu Hãn. Bởi Chân Chiêu Hãn có khả năng tái sinh vượt trội tự phục hội cả những nội thương và ngoại thương nhờ vào những đợt thí nghiệm của các sư phụ.
Đi loanh quanh một hồi, Chân Chiêu Hãn lấy một chút linh dược và độc dược sử dụng được, để khi nào nhàm chán có thể ăn chút độc dược hoặc nhai rễ thảo dược.
Cho dù không phải hàng thật, nhưng nếu bán hết số linh dược vừa chui tọt vào bụng Chân Chiêu Hãn trong tích tắc cũng phải thu về được hàng chục vạn lượng.
Sau đó, Chân Chiêu Hãn đột nhiên phát hiện ra một loại độc dược không ghi lời giải thích. Nó là một nắm thuốc nhỏ không có mùi gì cả. Y nhặt một viên lên, dùng tay vò ngay lập tức nó bị nghiền nát ra.
Đây là loại độc dùng để bỏ vào đồ ăn.
Chân Chiêu Hãn lấy một viên cứ thể bỏ vào miệng nhai.
Khi loại độc dược không rõ nguồn gốc đi vào thực quản và lan ra khắp cơ thể, một lần nữa đôi mắt màu xám của Chân Chiêu Hãn mờ đi như một màn sương mù mờ ảo. Cơ thể Y đang bắt đầu ghi nhớ thông tin về loại độc dược này.
‘Thì ra là ma phi tán. Làm cũng khá đấy chứ.’
Đây là một loại thuộc hàng thượng phẩm. Vì được chế biến thành loại không mùi, không vị. Sau khi lấy một chút ma phi tán, Chân Chiêu Hãn há miệng tạo ra âm thanh khục khạc, tiếp theo đó một làn khói trắng còn sót lại khi đã thiêu đốt toàn bộ số độc dược thoát ra bên ngoài từ miệng của Y.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook