Túy Kiếm Dạ Hành
Chapter 4 Mời Rượu

04

“Hửm? Ngươi sẽ trả tiền rượu sao?”

Trước câu hỏi của gã trung niên ấy, Chân Chiêu Hãn một lần nữa chỉ vào chiếc ghế rồi lộ ra biểu cảm muốn nghe tin tức về Kiếm Vũ Đoàn. Gã kia cười khúc khích. Hắn vừa ngồi xuống đối diện Chân Chiêu Hãn vừa nói.

“Nhìn gần mới thấy tiểu huynh đệ đây quả là một mĩ nam thanh tú.”

Hắn đặt thanh đại đao dựng đứng ngay cạnh bàn để có thể chộp lấy nhanh chóng. Chân Chiêu Hãn nhìn chằm chằm thanh đại đao ấy.

Cán đao được quấn bởi mấy miếng giẻ rách dính đầy vết máu đã khô cứng lại. Biết Chân Chiêu Hãn chú ý phần cán đau, gã trung niên kia vừa nhìn thanh đại đao của mình vừa cười mỉa.

“Gọi rượu ra trước đã.”

Chân Chiêu Hãn vẫy tay gọi tiểu nhị. Tiểu nhị ấy nãy giờ vẫn đang chăm chú nhìn bọn họ.

“Đạo Khôn à, mang ra đây một bình ‘lão tửu’.”

Ai nấy đều ngạc nhiên khi thấy Chân Chiêu Hãn thản nhiên gọi tên của tiểu nhị.

Gã trung niên kia nhìn Chân Chiêu Hãn.

“Ơ? Ngươi biết Đạo Khôn luôn sao?”

“Ngày trước ta đã từng gặp hắn rồi.”

“Ngày trước à? Tiểu huynh đệ đây tuổi tác danh xưng thế nào nhỉ?”

“Chân Chiêu Hãn, năm nay hai sáu xuân xanh.”

Đạo Khôn mang lão tửu và thức ăn ra. Hắn cẩn trọng đặt từng món xuống bàn. Ngay lúc đó, tên nam nhân kia hỏi Đạo Khôn.

“Này Đạo Khôn, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Vâng? Sao lại hỏi vậy. Năm nay ta…”

Tên nam nhân kia vốn biết Đạo Khôn đã hai mươi tám tuổi. Hắn nhìn Đạo Khôn nói tiếp.

“Này, vẻ mặt gì đấy. Coi chừng…”

Hắn giơ tay lên định đánh Đạo Khôn. Thấy thế, Đạo Khôn co rúm người lại, vẻ mặt nhăn nhó rồi lùi dần về phía sau, tiến thẳng vào bếp. Mấy tên đàn em của gã trung niên kia khúc khích cười. Có vẻ như ngày thường hắn cũng hay trêu đùa thế này. Gã đó nhìn sang Chân Chiêu Hãn rồi nói.

“Hai mươi sáu sao… Thế còn môn phái? Nhìn bề ngoài thì có vẻ tiểu huynh đệ đây là đệ tử của một danh môn chính phái nào đấy…”

Gã hỏi như thể muốn tâng bốc Chân Chiêu Hãn, nhưng y nghe xong lại lắc đầu.

“Ta không thuộc về môn phái nào cả. Hãy nghĩ đây là thù lao của câu chuyện ngươi sẽ kể cho ta. Ta sẽ trả tiền nên mau dùng đũa đi. Ta sẽ ăn ít mì…”

Gã trung niên kia vội gật đầu rồi nuốt nước bọt.

“Được rồi. Ta không từ chối đâu.”

Gã cầm một chiếc bánh bao rồi bắt đầu ăn. Chân Chiêu Hãn rót cho hắn một ly rượu.

Đột nhiên, gã nhìn thấy ánh mắt của Chân Chiêu Hãn ở cự li rất gần. Chợt bánh bao đang nhai trở nên khô khốc, cổ họng hắn như muốn nghẹn lại.

‘Cái… cái gì vậy… Ánh mắt tên này thật kì quặc.’

Đôi mắt Chân Chiêu Hãn mang máu xám tro.

Hắn tự đập thùm thụp vào ngực. Chân Chiêu Hãn tiếp tục rót lão tửu ra ly rồi uống ừng ực. Gã trung niên vừa nhai chóp chép vừa hỏi.

“Tiểu huynh đệ đây, dù cách nói chuyện hơi chướng tai, nhưng coi như cũng có chút lễ nghĩa đấy.”

Gã kia vừa dứt câu, Chân Chiêu Hãn liền đáp lời một cách lịch sự. Thậm chí y còn dùng cả kính ngữ.

“Thứ lỗi cho tại hạ vì đã nói năng ngang ngược. Nhưng mà ta chưa biết quý danh của các hạ đây là gì.”

Chân Chiêu Hãn càng lễ phép, trái lại càng khiến khí thế của gã trung niên kia lung lay. Hắn trả lời.

“Danh tính gì chứ… cứ gọi ta là Ngũ Tề Triết. Dù sao thì ta rất vui khi biết về Huyền Nguyệt Vũ Nữ Đoàn. Ở Tây Hắc Lộ này, Vũ nữ đoàn ấy quả là huyền thoại chưa ai vượt qua. Mà chắc tiểu huynh đệ đây biết rõ điều đó rồi chứ nhỉ…”

“Cứ gọi là là Chân cho thoải mái. Vả lại, là Huyền Nguyệt Kiếm Vũ Đoàn mới đúng.”

“Ừ ừm… Phải, phải. Huyền Nguyệt Kiếm Vũ Đoàn.”

Ngũ Tề Triết nhận ra trong khách điếm đang có mấy kẻ lạ mặt ngồi lắng nghe cuộc đối thoại giữa hắn và Chân Chiêu Hãn. Giọng hắn cứ thế nhỏ dần, nhỏ dần.

Thêm việc thân hình to tướng của Ngũ Tề Triết đã che khuất mọi thứ nên đám đàn em của hắn cũng chẳng thể nghe hay thấy được biểu cảm hiện tại của Chân Chiêu Hãn.

‘Sao đại ca lại làm thế nhỉ?’

‘Chẳng giống đại ca ngày thường chút nào.’

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

*****

Ngũ Tề Triết soi xét lần nữa từng đường nét của Chân Chiêu Hãn.

Gương mặt ưa nhìn, dù đôi mắt mờ đục nhưng dáng điệu, phong thái và giọng nói đều rất điềm đạm. Hơn nữa, ngay cả hai con dao giắt chỗ thắt lưng y cũng toát ra thứ khí tức lạnh lẽo. Ngay lúc ấy, bỗng dưng Ngũ Tề Triết cảm thấy chiếc hắc y trường sam đang khoác trên người Chân Chiêu Hãn hợp với chủ nhân của nó đến kì lạ.

Ngũ Tề Triết nhận ra tên này không phải khách đi đường thông thường, và việc cướp gì từ tên này là chuyện bất khả thi. Càng nói chuyện, hắn càng cảm thấy mất hết khí thế. Ngũ Tề Triết vừa nuốt nước bọt vừa nói.

“Kiếm Vũ Đoàn từng là ước mơ của mấy gã nam nhân chúng ta.”

“Vậy sao? Ước mơ gì thế?”

“Thì chẳng phải tất cả bọn họ đều có thân hình tuyệt hảo và gương mặt kiều diễm sao. Thế nên, có thê tử tuyệt vời như thế chính là ước mơ của bọn ta.”

Trước mấy lời đó, Chân Chiêu Hãn nhìn trực diện vào Ngũ Tề Triết. Trong vô thức, hắn chợt né ánh mắt ấy.

‘A… ta không thể nhìn thẳng vào mắt hắn được.’

Hắn cảm giác có điều gì đó không ổn. Khi Đạo Khôn chậm rãi bưng ra món mì đầu gà rồi đặt xuống trước mặt Chân Chiêu Hãn. Y cầm đũa lên rồi chọc vào tô mì.

Ngũ Tề Triết cẩn thận hỏi.

“Không lẽ, người có mối liên hệ mật thiết gì với Kiếm Vũ Đoàn sao?”

“…Không có.”

Ngũ Tề Triết quan sát biểu cảm của Chân Chiêu Hãn rồi hỏi tiếp.

“Vậy thì làm sao ngươi biết Huyền Nguyệt Kiếm Vũ Đoàn…”

Chân Chiêu Hãn nhẹ nhàng trả lời.

“Cạnh Kiếm Vũ Đoàn có mấy tiệm thuốc nhuộm. Ta nghe nói ở đây có Nguyệt Dạ Lâu đã chiếm lấy Huyền Nguyệt Kiếm Vũ Đoàn và cả mấy cửa hàng đó nữa. Tiệm thuốc nhuộm, ngươi còn nhớ chứ?”

Chân Chiêu Hãn điềm tĩnh nói. Y chứng minh bản thân chẳng liên quan gì đến Kiếm Vũ Đoàn cả. Điều đó khiến Ngũ Tề Triết bỗng an tâm hơn, hắn hân hoan nói.

“À à! Ta quên mất nơi này từng có một tiệm thuốc nhuộm. Phải, phải. May ghê.”

May mắn ư, ý hắn là gì?

Xuôi theo mạch đối thoại, hiện Ngũ Tề Triết đang nghĩ rằng Chân Chiêu Hãn chính là con trai của chủ tiệm thuốc nhuộm.

“Vậy ngươi có biết Hôi Huyết Môn không?”

Chân Chiêu Hãn gật đầu.

“Ta biết.”

“Hôi Huyết Môn đã cố gắng chiếm lấy Kiếm Vũ Đoàn. Nói sao đây nhỉ… Khà khà. Phải là nuốt chửng mọi thứ mới đúng. từ khoản thu nhập khổng lồ của Kiếm Vũ Đoàn, rồi đám nữ nhân và cả mấy đứa cô nhi được Kiếm Vũ Đoàn nuôi dưỡng. Hôi Huyết Môn còn ép đám người Kiếm Vũ Đoàn phải trình diễn thoát y nữa…”

“Thoát y để múa kiếm sao…?”

Chân Chiêu Hãn chỉ biết lặng thinh. Y chẳng nói gì, cầm ly rượu lên uống một hơi.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Kiếm Vũ Đoàn thực sự có màn biểu diễn mà những người trình diễn sẽ thực hiện cắt xẻ quần áo của nhau. Tuy nhiên, thông thường thì họ sẽ mặc một lớp vũ phục bên trong, nhưng có lẽ Hôi Huyết Môn đã cưỡng ép bọn họ phải thoát y để trình diễn. Tất nhiên, Kiếm Vũ Đoàn chưa chắc đã chấp nhận và bị quy phục dễ dàng như thế. Chân Chiêu Hãn nhớ lại những lời mà nhị vị sư phụ đã nói. Y cảm thấy cay đắng vô cùng.

“Uy thế của Kiếm Vũ Đoàn khi ấy cũng chẳng tầm thường. Thời điểm đó, Hôi Huyết Môn của chưa chiếm được toàn bộ Tây Hắc Lộ như bậy giờ… Kiếm Vũ Đoàn và Hôi Huyết Môn không ngừng giao tranh, thường xuyên xảy ra xung đột với nhau.”

Nghe những lời đó, Chân Chiêu Hãn lại nhớ về Đoàn chủ Kiếm Vũ Đoàn. Người ấy thực là một nữ nhân khảng khái, rắn rỏi đáng ngưỡng mộ.

Liệu người ấy có còn sống trên dương gian này….?

Chân Chiêu Hãn vô cùng tò mò nhưng y không hề để lộ bất kì cảm xúc nào và tiếp tục xuôi theo câu chuyện của Ngũ Tề Triết.

“Theo ta nhớ thì Kiếm Vũ Đoàn cũng khá mạnh mà. Sao Hôi Huyết Môn có thể chiếm được cơ chứ?”

“Đúng là vậy. Nhưng khi Hôi Huyết Môn bắt đầu bành trướng thế lực, Kiếm Vũ Đoàn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn khuất phục thôi.”

“Nhưng sao Hôi Huyết Môn lại mạnh lên bất thường như thế? Chẳng phải Kiếm Vũ Đoàn cũng có rất nhiều minh hữu mà, sao bọn họ không ra tay cứu giúp?”

“Hôi Huyết Môn đâu phải mấy kẻ chỉ biết tự tung tự tác làm ăn bừa bãi? Như thường lệ, Hôi Huyết Môn cử một người đến Kiếm Vũ Đoàn. Hắn vừa bước vào cửa Kiếm Vũ Đoàn thì thổ huyết rồi lăn ra chết tại chỗ. Hình như là Hôi Huyết Môn đã lén hạ độc hắn. Và hắn cũng chẳng biết mình trúng độc. Rồi cứ thế, chiến tranh bùng lên. Thủ pháp này được Hôi Huyết Môn sử dụng khá thường xuyên.”

Vẫn khuôn mặt điềm tĩnh ấy, Chân Chiêu Hãn trả lời.

“Bọn chúng gây dựng danh tiếng bằng thủ pháp thật đê tiện thế sao.”

Ngũ Tề Triết gật đầu.

“Lúc đó, có một gã đã đem lòng yêu nữ nhân trong Kiếm Vũ Đoàn. Hắn là tướng lĩnh chỉ huy, vậy mà lại đem tận năm mươi lính đến hỗ trợ cho Kiếm Vũ Đoàn. Nhưng làm sao chống đỡ nổi sức mạnh của Hồi Huyết Môn. Thế là Kiếm Vũ Đoàn đã nhuốm đỏ bởi máu của chính mấy gã đó.”

Chân Chiêu Hãn gật đầu. Y cầm bình rượu lên.

“Có chuyện như thế sao…. Để ta rót thêm một ly.”

Ngũ Tề Triết vừa uống rượu vừa nhớ lại chuyện xưa.

“Tất cả thành viên Kiếm Vũ Đoàn đều đã rời đi rồi. Làm sao mà chịu đựng nổi.”

“Kiếm Vũ Đoàn, bọn họ chết hết rồi sao?”

“Chắc không đâu. Có mấy ả bỏ trốn theo đàn ông, cũng có ả được môn chủ Hôi Huyết Môn để mắt tới nhưng quyết tâm giữ mình. Những nữ nhân có ngoại hình xinh đẹp ở Kiếm Vũ Đoàn đều bị môn chủ Hôi Huyết Môn đưa đi cả rồi.”

Ngũ Tề Triết răm rắp kể lại chuyện cũ cho Chân Chiêu Hãn nghe. Hơn nữa, hắn còn biết khá chi tiết về tình hình của Kiếm Vũ Đoàn sau này. Có lẽ là vì đã lâu không có khách nào ghé thăm Khải Thủ Khách Điếm này, Chân Chiêu Hãn thầm nghĩ.

Thế nhưng, Ngũ Tề Triết mỗi khi chạm mắt Chân Chiêu Hãn lại cảm thấy vô cùng căng thẳng.

‘Lẽ nào hắn thuộc Ma Đạo sao… cả trang phục cũng bất thường. Ầy, càng kể thêm nhiều, tâm trạng càng kì lạ. Chắc phải đứng lên thôi.’

Ngũ Tề Triết vừa nhấc mông ra khỏi ghế, Chân Chiêu Hãn liền thở dài rồi lẩm bẩm một mình.

“Đúng là… Hôi Huyết Môn toàn những tên khốn chẳng ra gì.”

Câu nói ấy khiến bỗng chạm đến lòng tự trọng của đám đàn em Ngũ Tề Triết. Bọn chúng liền phản ứng gay gắt.

“Cái gì?”

“Hơ hơ. Coi tên tiểu tử xấc xược kia mới nói gì kìa.”

Đám tay chân của Ngũ Tề Triết phùng mang trợn má. Tĩnh lặng chợt bao trùm cả khách điếm. Những người khách còn lại cũng không liên quan gì đến Hôi Huyết Môn. Thế nhưng ở đây, cũng chẳng có ai  dám đứng lên chửi mắng môn chủ Hôi Huyết Môn được.

Chân Chiêu Hãn đã cố tình nói ra lời đó để kích động bọn chúng.

Ngũ Tề Triết vốn đã mất sạch khí thế, chỉ biết gượng cười rồi cố gắng dập tắt sự hỗn loạn.

“Các ngươi ồn quá. Im lặng đi… Bình tĩnh!”

Vừa thấy đám đàn em đang có hành động ngớ ngẩn, Ngũ Tề Triết nói như thể muốn bày tỏ sự lo lắng cho Chân Chiêu Hãn.

“Tiểu huynh đệ, dù ở đây không có người của Hôi Huyết Môn nhưng nếu ngươi cứ nói bừa như thế thì khó mà giữ được tính mạng.”

Chân Chiêu Hãn nhìn Ngũ Tề Triết rồi đáp lại.

“Các người không đến từ Hôi Huyết Môn sao?”

“Không có. Bọn ta chỉ là…”

Đứng trước ánh mắt chờ đợi của mọi người xung quanh, Ngũ Tề Triết cảm thấy như thể mình đang bị đẩy đến vách núi sâu thẳm.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Thế mà gã thanh niên đang đứng trước mặt hắn đã buông lời nhục mạ môn chủ Hôi Huyết Môn lại tỏ ra vô cùng lãnh đạm.

Ngũ Tề Triết biện minh.

“Không không. Ta cũng chỉ muốn tốt cho tiểu huynh đệ đây thôi.”

Câu nói ấy đã khiến Ngũ Tề Quang - tên đàn em nhỏ tuổi nhất của Ngũ Tề Triết như muốn bùng nổ. Hắn không hề hài lòng về việc đại ca của hắn đang cảm thấy sợ hãi. Hắn càng khó chịu ra mặt khi thấy cách nói chuyện ngang ngược cùng thái độ bình tĩnh của tên xấc xược kia.

Ngũ Tề Quang vừa nói bằng giọng mỉa mai vừa suy nghĩ về việc cầm đao lên.

“Khi đó, có một ả tên Đỗ Hương thuộc Kiếm Vũ Đoàn đúng chứ. Ta nhớ ra rồi. Các người còn nhớ chứ?”

Lồng ngực Ngũ Tề Triết cứ đập bình bịch như muốn nhảy xổ cả ra ngoài. Hắn quay lại nhìn rồi trừng mắt.

“…Tề Quang, ngậm miệng lại ngay đi.”

Ngũ Tề Triết căng thẳng nhìn đứa em út rồi quay sang thấy Chân Chiêu Hãn cũng đang nhìn chằm chằm bọn hắn.

Ngũ Tề Quang vừa nhìn vừa cười đắc ý.

“Ả Đỗ Hương đó, nhớ chưa nhớ chưa?”

So với Ngũ Tề Triết, thực lực lẫn khả năng nhìn nhận sự việc của Ngũ Tề Quang phải nói là khá thiếu sót. Nhưng sự tàn nhẫn và tính cách luôn phô trương thì hắn lại hơn hẳn Ngũ Tề Triết vài bậc.

Ngũ Tề Quang cứ tiếp tục nói.

“Đỗ Hương trong lúc đi chạy việc vặt đã đến nơi khá trống vắng. Nhờ thế mà anh em bọn ta mới lôi được ả sang chỗ khác yên tĩnh hơn.”

Ngũ Tề Triết trợn tròn mắt hét lớn.

“Ta đã bảo ngươi câm miệng lại !”

Một tên đàn em cũng chẳng tinh ý chút nào. Hắn bày tỏ sự bất mãn với Ngũ Tề Triết.

“Sao đại ca phải sợ sệt như thế? Đám đàn em này có ai sợ hãi gì đâu?”

“Ha… Đám các ngươi hôm nay sao lại ngu xuẩn như vậy…”

Mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng Ngũ Tề Triết. Nếu là người thường, bọn họ sẽ kiếm cớ gây chuyện với mấy người khách đi đường để cướp bóc, giết rồi vứt xác họ.

Nhưng, hôm nay thì không được.

Ngũ Tề Quang vừa nhìn chằm Chân Chiêu Hãn vừa nói.

“Nếu ngươi biết ả Đỗ Hương thì ta sẽ kể thật tường tận cho ngươi. Về làn da của ả chẳng hạn.”

Lời vừa dứt, Chân Chiêu Hãn liền chỉ cây đũa mà y đang dùng để gắp mì nãy giờ vào đám đàn em của Ngũ Tề Triết.

“Này, đại ca của các ngươi đã bảo câm miệng lại mà sao cứ thích xen vào làm phiền vậy hả. Mấy tên chó chết này.”

Trong một khắc, khách điếm liền rơi vào tĩnh lặng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương