Túy Kiếm Dạ Hành
Chapter 3 Cố hương Hắc Đạo.

03. Cố hương Hắc Đạo.

Dạ phường ở Tây Hắc Lộ hôm nay vắng lặng hơn bình thường.

Nơi đây là lãnh địa do Hắc Đạo cai quản, nhưng cũng là nơi những võ giả chính phái che giấu thân phận, lén lút ra vào giao dịch hàng hóa từ Hắc Điếm. Trong một đêm, lượng hàng hóa giao dịch rất nhiều nên những hắc bang nơi đây phát triển mạnh mẽ hơn những nơi khác.

Chân Chiêu Hãn đảo mắt nhìn quanh, sau đó đứng trước một tòa kiến trúc đề biển hiệu “Nguyệt Dạ Lâu” lẩm bẩm với giọng điệu phức tạp.

“Biến mất rồi… Kiếm Vũ Đoàn đã biến mất rồi…”

Cảm giác vô vọng, hệt như thời gian mười hai năm gió thoảng mây bay mà các sư phụ đã bắt hắn đi. Trong Kiếm Vũ Đoàn có những người bạn thuở ấu thơ đã cùng hắn lớn lên và cả những tỷ tỷ múa kiếm nữa.

“Mọi người đã đi đâu chứ.”

Hắn cảm thấy thời gian quả thật vô cùng tàn nhẫn. Cái suy nghĩ rằng bản thân đã trở về quá muộn lại ùa về trong tâm trí hắn. Những người sẽ nhận ra hắn và chào đón hắn giờ đây đã không còn nữa. Cảm giác này thật giống với ngày xưa khi hắn trở thành kẻ mồ côi, bởi vì Kiếm Vũ Đoàn đã cho hắn cảm giác có được một gia đình thứ hai.

Nhưng không chỉ như vậy.

Khung cảnh Tây Hắc Lộ cũng thay đổi hoàn toàn. Những tòa kiến trúc xuất hiện dày đặc hơn, dòng người đi lại tấp nập hơn gấp mấy lần. Điều khiến Chân Chiêu Hãn cảm thấy buồn bã là không một ai hay biết gì về việc Kiếm Vũ Đoàn đã biến mất. Những từ bất ngờ đánh vào tâm trí Chân Chiêu Hãn chỉ toàn là Hắc Đạo.

Nơi này là lãnh địa của Hắc Đạo.

Bước vào bất kì một tòa nhà nào trong con hẻm này cũng đều có thể cảm nhận được một khí tức âm trầm.

‘Kiếm Vũ Đoàn không thể biến mất một cách hoàn toàn như thế được.’

Chân Chiêu Hãn chỉnh lại y phục trước cơn gió mạnh đột ngột thổi qua, ánh mắt hướng về phía đối diện.

May mắn thay, Khải Thủ khách điếm ở phía đối diện vẫn mang dáng vẻ ngày xưa. Chân Chiêu Hãn phủi bùn đất dính trên giày rồi bước vào Khải Thủ khách điếm.

Khải Thủ khách điếm là nơi tụ tập của những kẻ chuyên buôn bán kiếm.

Khi một vị khách mặc y phục kì lạ bước vào, ánh mắt của những kẻ đang ngồi tránh gió bên trong khách điếm bỗng đổ dồn về phía này.

Chân Chiêu Hãn kéo thấp phương lạp đang đội trên đầu nên thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người. Tuy nhiên, điều khiến những người trong khách điếm ngạc nhiên chính là y phục Chân Chiêu Hãn đang mặc trên người.

Chân Chiêu Hãn khoác một hắc y trường sam, bên trong là một bộ võ phục trắng.

Có ai đó lẩm bẩm “Hắc y?”

“Là Hắc y sao?”

“Tiểu huynh đệ à, lá gan của ngươi cũng to đấy.”

Bọn họ đang nói cái gì thế nhỉ.

Một nam nhân sẵn giọng với Chân Chiêu Hãn.

“Ngươi là ai mà đêm hôm lại mặc y phục thế này đi lang thang hả?”

Chân Chiêu Hãn liếc mắt nhìn xung quanh, biểu cảm của những người đang ngồi trong khách điếm đều hùng hùng hổ hổ.

‘À. ra đây là những tên chuyên bán kiếm. Ta cũng chỉ bất đắc dĩ mới phải mặc hắc y đến đây. Lại quên đi mất.’

Chân Chiêu Hãn nghĩ rằng không nhất thiết phải trả lời nên đã đi thẳng đến một bàn trống. Trên giang hồ làm gì có chuyện cấm tiệt một màu sắc nào kia chứ.

Hơn nữa lại còn là hắc sắc vốn vô cùng phổ biến.

Tuy nhiên, không biết từ khi nào mà không một ai có thể mặc hắc y ở hắc điếm.

‘Kiêng kị mặc hắc y, kiêng kị sơn vũ khí hắc sắc.’

Đây là quy tắc ngầm đã được lưu truyền từ lâu.

Con người sống trên đời đôi khi có những chuyện vô cùng kỳ lạ đến mức lý trí không thể hiểu được đến căn nguyên vấn đề.

Ở nơi này, không cần biết lý do là gì, hắc sắc lại chính là màu vừa phù hợp với đao kiếm nhất.

Tất nhiên điều này không hề bình thường. Tuy nhiên khi số lượng người chết đã không thể đếm xuể, tự lúc nào đó mọi người dần e ngại hắc y.

Tất nhiên, điều này không phải áp dụng lên mọi đối tượng. Trên đời này lúc nào cũng có những ngoại lệ.

Những nhân sĩ giang hồ có quyền lực hoặc cảnh giới vô cùng cao đến mức không hề xem trọng đám cao thủ nơi đây mới không do dự khoác hắc y trên người. Hoặc nhiều kẻ muốn thách thức nên mới cố tình mặc hắc y và xuất hiện ở lãnh địa Hắc Điếm để gây sự .

Thời đại này chính là như thế.

Chân Chiêu Hãn nhìn tiểu nhị đang đến gần, thấy hắn có một khuôn mặt hơi quen thuộc nên mới hắng giọng một chút. Hơn nữa, tiểu nhị này lại còn mang theo một thanh kiếm.

Phải đến lúc này Chân Chiêu Hãn mới nhận ra rằng hắn đã trở về cố hương của mình.

‘Người này hình như là Đạo Khôn…’

Gặp lại một người quen như thế khiến Chân Chiêu Hãn cảm thấy rất vui mừng. Nhưng lúc này hắn không định giả vờ quen biết ngay. Với bầu không khí đáng sợ hiện tại, hắn nghĩ mình nên nói gì đó về bản thân hơn là mấy lời tán gẫu.

*

*

Chân Chiêu Hãn cởi phương lạp xuống, lộ ra một khuôn mặt điển trai nhưng lạnh lùng, nổi bật trên làn da trắng.

Một khuôn mặt không có chút nào dính dáng gì đến Hắc Đạo khiến cho những người đang ngồi trong khách điếm càng thêm khó chịu.

Ở đây toàn là những kẻ lúc nào trên lưỡi kiếm cũng dính máu nên không có gì lạ khi họ có nhiều bất mãn và thường xuyên bắt bẻ từ những thứ nhỏ nhặt nhất.

Và khi Chân Chiêu Hãn đảo mắt nhìn xung quanh lần nữa, tất cả mọi người trong Khải Thủ khách điếm đều không thèm né tránh ánh mắt của hắn.

‘Toàn là những cao thủ đấu mắt thôi à.’

Chân Chiêu Hãn nở một nụ cười ôn hòa, bầu không khí trong khách điếm trong chốc lát trở nên sáng sủa hơn. Ngay cả những kẻ đang tranh cãi cũng mất đi khí thế, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn.

Chân Chiêu Hãn đã từng phải lăn lộn dưới tay hai người sư phụ Ma Tiên của hắn đến mức nào kia chứ.

‘Tiểu tử này thật kì lạ.’

Đám võ giả hạng ba trong khách điếm này đang vô cùng ngạc nhiên vì thái độ không hề để bọn chúng vào mắt của Chân Chiêu Hãn.

‘Khi mình vẫn còn là một đứa trẻ trong Kiếm Vũ Đoàn, đám người cầm kiếm này trông thật đáng sợ…”

Tiểu nhị tên là Đạo Khôn, đến gần hỏi Chân Chiêu Hãn.

“Khách quan muốn ăn gì?”

“Ừm…”

Nghe hắn dùng kính ngữ thế này tức là không nhận ra Chân Chiêu Hãn. Cũng không thể trách được. Thời gian qua Chân Chiêu Hãn đã lớn lên rất nhiều, trước kia chỉ là một thiếu niên nhưng bây giờ đã là một nam nhân rồi.

Chân Chiêu Hãn trả lời “Hai cái màn thầu, hai quả trứng, một tô mì gà.”

Ngay khi nghe người này gọi những món tiêu biểu ở đây, Đạo Khôn mới nghiêng đầu nhìn hắn.

“… Khách quan đã từng đến đây chưa?”

Chân Chiêu Hãn nghiêng đầu nhìn Đạo Khôn rồi trả lời trống không.

“Trước kia đã từng ghé.”

“À… thì ra là vậy.”

Thứ đập vào mắt Đạo Khôn lúc này chính là thanh đao kì lạ của Chân Chiêu Hãn. Đến cả đao của hắn cũng một màu đen tuyền.

Vẻ mặt Đạo Khôn thoáng run rẩy.

‘Hầy… Lại sắp có đánh nhau rồi cho xem!’

Đạo Khôn vội che giấu biểu cảm của mình, hỏi tiếp.

“Ừm, khách quan… có uống rượu không?”

Chân Chiêu Hãn lắc đầu, lúc này Đạo Khôn vội vàng xoay người đi vào trong.

“Vâng, vậy ta sẽ vào trong chuẩn bị.”

Đạo Khôn biết trước những gì sẽ xảy ra nên chỉ có thể thở dài rồi đi vào trong bếp.

‘Chuyện buôn bán hôm nay coi như xong rồi.’

Ngay khi Đạo Khôn bước vào bếp, một nam nhân trung niên ngồi trong khách điếm lên tiếng hỏi Chân Chiêu Hãn.

“Tiểu tử nhà ngươi cả người đều là hắc sắc nhỉ. Vỏ đao hắc sắc, găng tay cũng hắc sắc, nhìn là biết kẻ ngoại lai đến đây.”

Chân Chiêu Hãn nhìn người nam nhân trung niên mặt đang đỏ lên vì say rượu kia, đáp lời.

“Như các hạ thấy đó.”

“Ha ha… Xem thái độ của ngươi kìa… Ngữ điệu này thì có vẻ là một nhân vật xuất thân từ võ lâm thế gia nhỉ. Vậy ngươi là người của thế gia nào? Tây Môn? Hay Độc Cô?”

“Ha ha ha…”

Mọi người xung quanh phá lên cười khiến cho nam nhân trung niên kia cũng trở nên vui vẻ. Hắn nhìn thẳng vào mắt Chân Chiêu Hãn, tiếp tục nói với giọng điệu dạy dỗ kẻ khác.

“Ở đây hắc sắc được xem là một lời khiếu chiến. Chuyện này đến cả người bên ngoài cũng biết rất rõ, chẳng lẽ ngươi không hề biết?”

Chân Chiêu Hãn đối mắt với nam nhân kia, trả lời. “Ta biết, chỉ là quên mất thôi. Ta chỉ có một bộ y phục này nên hãy thông cảm giúp cho. Ta không có ý gây sự gì cả…”

Mấy lời dối trá này lại tuôn ra khỏi miệng Chân Chiêu Hãn. Trái lại, trên khuôn mặt hắn lại treo một nụ cười nhẹ trên môi.

Không phải thiên hạ đều nói không nên phun nước bọt vào mặt kẻ đang cười hay sao. Hơn nữa, một nam nhân tuấn tú hiếm khi xuất hiện ở Tây Hắc Lộ lại đang nở một nụ cười sảng khoái, việc này còn khiến cho những người trong khách điếm này cảm thấy gượng gạo hơn.

Ngay từ ban đầu, một số kẻ cho rằng Chân Chiêu Hãn là một cao thủ nên đã ngậm chặt miệng. Tuy nhiên, nam nhân trung niên kia thì không định như thế.

“Mọi người ở đây ai cũng chỉ có một bộ y phục mà thôi. Vậy sao ngươi không chọn một màu sắc khác phù hợp hơn đi? Cũng may, bộ võ phục bên trong của ngươi là màu trắng mà nhỉ. Trước mắt ngươi cởi trường sam bên ngoài ra rồi mang qua đây.”

Trong lúc tên nam nhân trung niên kia vẫn đang mải mê nói, Chân Chiêu Hãn lại tiếp tục cười.

Khải Thủ khách điếm vốn dĩ là như thế này.

Chân Chiêu Hãn nhẹ nhàng đáp lại, phớt lờ mấy lời gây tranh cãi của nam nhân trung niên kia.

“Ta không thể làm thế được, đây là y phục mà sư phụ đã đưa cho ta.”

Nam nhân trung niên kia cho rằng ‘sư phụ’ trong lời Chân Chiêu Hãn nói chính là hậu thuẫn của hắn, vậy nên đành lùi lại một bước, nói.

“Chuyện gì đây? Chúng ta không bán kiếm cho kẻ ngoại lai. Tốt nhất ngươi nên quay về trước khi mặt trời mọc. Nếu ngươi vẫn mặc bộ hắc y đó rồi lang thang ở đây thì chắc chắn mỗi con hẻm ngươi đi qua đều sẽ có vài thanh kiếm chờ đợi ngươi.”

“Bán kiếm sao…”

Đây là chuyện thường thấy ở Hắc đạo. Các môn phái sẽ thuê những kẻ này khi bọn chúng muốn san bằng hoàn toàn một nơi nào đó.

Chân Chiêu Hãn bình tĩnh đáp lại lời hắn.

“Ta không đến đây để bán kiếm. Đây là cố hương của ta, ta chỉ muốn về lại nơi này sau nhiều năm xa cách thôi.”

“Lâu là bao nhiêu?”

“Khoảng chừng mười hai năm.”

“Mười hai năm cũng khá là dài đấy.”

Một tên khác ngồi bên cạnh nam nhân trung niên kia, lên tiếng.

“Lúc đó có lẽ cũng bị cấm mặc hắc y.”

“Có lẽ vậy.”

Người nam nhân trung niên kia quay sang nhìn Chân Chiêu Hãn lần nữa.

“Không phải tất cả mọi nơi ở Tây Hắc Lộ đều là cố hương của ngươi, ngươi nói cố hương cụ thể là nơi nào?”

Chân Chiêu Hãn chỉ tay hướng ra ngoài cửa.

“Ta từng sống ở phía đối diện Khải Thủ khách điếm.”

Nam nhân trung niên kia bật cười, nói.

“À.. Ngươi là người của Nguyệt Dạ Lâu sao?”

Mọi người đều bật cười trước lời nói này của nam nhân trung niên.

“Ha ha ha”

“Ha ha ha”

“Ha ha”

Một kẻ xuất thân từ kỹ viện thì việc đâm thuê chém mướn không có gì là lạ.

Thế nhưng khi Chân Chiêu Hãn đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, tiếng cười lại lần lượt lắng xuống.

Chính lúc này, một nam nhân tinh ý thận trọng đứng dậy, nói lời cảm ơn với Đạo Khôn về bữa ăn rồi vội vã đẩy cửa chạy đi mất. Ngay lập tức, bầu không khí bên trong khách điếm chùng xuống một cách kỳ lạ.

Chân Chiêu Hãn vẫn ngồi im bất động. Hắn nhớ đến lời mà sư phụ Độc Ma nói với hắn.

‘Con người thường sẽ có vấn đề ở lưỡi. Nghiền độc của con cóc hòa cùng bột Ma Phí Tán bằng cỡ đầu ngón tay út vào trong nước trà thì từ lưỡi đến nội tạng của đối phương sẽ bắt đầu cứng lại…’

Những lời sư phụ Độc Ma nói cứ văng vẳng bên tai hắn. Lý do gì khi đến đây thì hắn lại nhớ đến những lời sư phụ từng nói chứ?

Chân Chiêu Hãn vừa xua những lời nói của sư phụ trong đầu hắn vừa đáp

“Hiện tại là Nguyệt Dạ Lâu nhưng trước đây nơi đó là Huyền Nguyệt Kiếm Vũ Đoàn.”

Vẻ mặt nam nhân trung niên kia hiện vẻ kinh ngạc.

“Sao? Huyền Nguyệt Kiếm Vũ Đoàn? À à, ý ngươi đang nói Huyền Nguyệt Vũ Cơ Đoàn sao.”

Chân Chiêu Hãn đanh mặt, sửa lại lời nói của tên nam nhân trung niên kia.

“Là Huyền Nguyệt Kiếm Vũ Đoàn.”

“Ờm đại khái là thế đó. Nhưng nhắc đến Kiếm Vũ Đoàn… Ngươi cũng còn trẻ thế mà. Cái tên này ta cũng đã nghe lâu lắm rồi. Các ngươi nhớ không?”

Đám huynh đệ của tên trung niên đó gật đầu lia lịa.

“Sao lại không nhớ được chứ ạ?”

“A, một nơi đáng nhớ đó chứ. Đệ cũng hay nghĩ đến lắm. Khà khà khà.”

Chân Chiêu Hãn không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt những kẻ từng nói ‘Vũ Cơ Đoàn’. Đó là biểu cảm hoài niệm về nhục dục cũng như ham muốn.

Chân Chiêu Hãn nhìn tên nam nhân trung niên đang nói chuyện, hỏi hắn.

“Ngươi biết Kiếm Vũ Đoàn?”

Nam nhân trung niên gật đầu vô cùng dứt khoát.

“Đâu chỉ biết không thôi… Ha ha nhớ quá đi mất.”

Biểu cảm trên mặt nam nhân đó tràn đầy sự khao khát. Sau khi xác nhận, Chân Chiêu Hãn yên lặng đứng dậy, chỉ tay về phía chiếc bàn đám người kia đang ngồi.

“Tốt lắm. Vậy ta sẽ mời rượu ngươi.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương