Túy Kiếm Dạ Hành
Chapter 35 Có chuyện như thế đã xảy ra.

Có chuyện như thế đã xảy ra.

Không biết tự lúc nào, mặt trăng đã mọc trên đỉnh Huyền Nguyệt Đoàn.

Tiệc rượu bắt đầu từ lúc hoàng hôn kéo dài đến tận bây giờ. Trên bàn tiệc này lại không có mặt lãng khách Hà Địa Quang. Hắn đang cùng đám thuộc hạ nghỉ ngơi ở lầu bốn, với cái lý do rất ngang bướng.

 ‘Ta vẫn chưa ưa mấy tên thủ lĩnh đó.’

Hà Địa Quang từ chối tham gia bàn tiệc cùng với lý do đó, nhưng Chân Chiêu Hãn cũng không thềm bận tậm.

Nhưng kì lạ thay, Chân Chiêu Hãn là người duy nhất còn tỉnh táo trên bàn rượu.

Đám thủ lĩnh của Thiên Dương Hắc Đạo gồm hội chủ Thái Long Hội, Kiếm Lang và môn chủ Ưng Trảo Môn đang nằm dài trên bàn ngủ lăn quay. Hoặc cũng có thể không phải chúng ngủ mà là bị ngất xỉu.

Vì chúng đã trúng độc.

Rốt cuộc là chúng uống phải độc khi nào?

Trong khi Chân Chiêu Hãn là người uống nhiều rượu nhất, rồi tự nhiên đám thủ lĩnh đó cứ lần lượt gục đầu xuống bàn.

Giờ khi đã tiếp nhận toàn bộ Thiên Dương Hắc Đạo, Chân Chiêu Hãn nhìn chằm chằm vào đám thủ lĩnh đang mất ý thức kia một lúc lâu.

Sâu bên trong Chân Chiêu Hãn đang vô cùng u ám.

Chúng đều là những kẻ bị ép buộc đầu hàng. Và là những kẻ đứng đầu của một tổ chức đã trải qua muôn vàn khó khăn, không giống với đám quỷ đao khách.

Chúng luôn có suy nghĩ hoặc là giết chết hết tất cả hoặc là phải cai trị được toàn bộ.

Vậy nên, Chân Chiêu Hãn đã nhìn vào nội tâm u ám của mình và nghĩ.

 ‘Ta nên giết chúng, hay cho chúng một cơ hội để đi cùng ta?’

Ngay cả khi chúng tỉnh dậy, Y cũng phải tiến hành một cuộc giáo huấn tư tưởng vô cùng lớn. Vì chúng không biết mình bị như thế này bao giờ, tại sao lại bị và bị như thế nào. Có chuyện cần bẩm báo nên Thu Tử Hách đã tiến lại gần, nhưng khi vào đến nơi nhìn đám thủ lĩnh đang nằm bất tỉnh nhân sự hết một loạt đã lẳng lặng đi ra. Thu Tử Hách rất tinh ý, nên hắn nhận ra Chân Chiêu Hãn có chuyện cần suy nghĩ.

Chân Chiêu Hãn vừa nhìn đám thủ lĩnh vừa làm thêm một ly rượu nữa.

 ‘Như này chắc chúng cũng tỉnh ngộ rồi. Trước tiên cứ tha mạng cho chúng đã..’

Chân Chiêu Hãn đặt một tay lên ghế rồi ngồi chờ đám thủ lĩnh tỉnh lại. Để xem nội công của ai thâm hậu nhất? Túy mộng tán gần như không có tác dụng phụ. Chúng sẽ lần lượt tỉnh tại theo nội công của mình, thật thú vị khi được ngồi xem ai là kẻ tỉnh lại trước.

Đột nhiên Chân Chiêu Hãn hết nhìn hội chủ Thái Long Hội, rồi lại quay sang nhìn Kiếm Lang.

Không lâu sau, hai người này tỉnh giấc với anh mắt mơ màng.

‘Rốt cuộc ta đã ngủ bao lâu rồi?’

Nếu xét về tửu lượng, Kiếm Lang và hội chủ Thái Long Hội không thua bất kì một ai. Thế nhưng chúng đã uống rất nhiều cùng với Chân Chiêu Hãn. Đặc biệt là loại Nguyệt Dạ Tửu, không biết nó mạnh đến cỡ nào, mà mỗi lần uống ruột gan lại cồn cào như lửa đốt.

Hội chủ Thái Long Hội vô thức đưa tay lên lau nước miếng dính trên mép rồi nhìn Chân Chiêu Hãn.

 ‘Đây là mơ hay thật nhỉ…?’

Chân Chiêu Hãn nhìn mình với khuôn mặt tỉnh bơ như thể đã tỉnh rượu hoàn toàn.

“Tỉnh rồi à?”

“À…dạ.”

Hội chủ Thái Long Hội ngơ ngác nhìn xung quanh, cùng lúc đó, Kiếm Lang cũng tỉnh dậy, còn môn chủ Ưng Trảo Môn vẫn đang gục đầu trên bàn. Những suy nghĩ rối ren vụt qua trong đầu nhanh như chớp.

‘Là độc sao?’

Hội chủ Thái Long Hội và Kiếm Lang hai mắt chạm nhau. Quan sát biểu cảm của hai người này từ nãy tới giờ, Chân Chiêu Hãn nói với giọng điềm tĩnh.

 “Hắn ngủ say, tỉnh không nổi.”

Không ai có ý định sẽ nói chuyện về độc. Như thể đây sẽ là bí mật chỉ của ba người.

Chân Chiêu Hãn cũng không có ý định sẽ nói cho bọn chúng biết y đã khiến chúng bất tỉnh như thế nào. Chỉ cho chúng thấy nếu muốn giết, y có thể giết chúng bằng mọi cách. Vì tinh ý, nên Kiếm Lang và hội chủ Thái Long Hội đã nhận ra điều này, nhưng họ không thể hiện ra ngoài.

Môn chủ Ưng Trảo Môn đang gục đầu trên bàn bỗng cả người run lên bần bật như thể lên cơn co giật rồi bừng tỉnh.

 “Ôi, xin đoàn chủ thứ lỗi, ta ngủ quên mất…”

Môn chủ Ưng Trảo Môn tỉnh lại muộn nhất đưa mắt nhìn ba người kia. Hắn đang nghĩ có khi nào chỉ có mình hắn ngủ gật vậy không. Hắn nắm bắt tình hình muộn hơn hai người kia. Chân Chiêu Hãn ngồi quan sát mọi thứ rồi đáp lại với giọng như thể không có chuyện gì.

“Cũng có thể như thế mà.”

Môn chủ Ưng Trảo Môn nói với giọng đang nhỏ lại.

“Xin đoàn chủ thứ lỗi. Tửu lượng của ta hơi kém.”

Chân Chiêu Hãn xua tay như muốn nói không sao, rồi quay sang nói với hội chủ Thái Long Hội.

 “Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ? À ngươi nói có chuyện muốn nói với ta nhỉ?”

Hội chủ Thái Long Hội tỉnh táo hẳn, hắn mò mẫm nhớ lại những gì mình định nói.

 “À, chuyện là… không phải ái thiếp… à, tại hạ nhớ ra rồi. Tại hạ biết chút thông tin về người còn sống của Huyền Nguyệt Kiếm Vũ Đoàn nên định nói với ngài.”

“Người còn sống?”

Lâm Hỗ Tinh nói tiếp.

 “Tuy tại hạ không biết quá chi tiết, nhưng mà yêu ma thái công một thành viên của tứ đại ma đầu đã nhận người đó làm đệ tử. Đoàn chủ có biết yêu ma thái công không ạ?”

Chân Chiêu Hãn lắc đầu.

 “Ta chưa gặp bao giờ, nhưng cũng nghe nhiều tin đồn về ả rồi. Ngươi nói là yêu ma thái công nhận làm đệ tử sao?”

 “Đó là một nữ nhân đóng giả nam. Tại hạ nghe nói yêu ma thái công chỉ nhận nữ nhân làm đệ tử.”

“Tên người đó là gì?”

 “Có vẻ cô nương đó dùng tên giả, tại hạ không nhớ ra. Tại hạ cũng không nhận ra cô nương ấy là nữ nhân giả nam…”

Chân Chiêu Hãn suy nghĩ một hồi rồi đáp.

 “Chắc ngươi không mong ta sẽ đánh nhau với yêu ma thái công đâu nhỉ?”

Không biết y đang đùa hay nói thật, hội chủ Thái Long Hội nuốt nước bọt đáp lại.

 “Sao có chuyện đó được ạ. Vì ngài nói đang tìm người còn sống mà… nhưng nếu ngài muốn đánh nhau với yêu ma thái công, tại hạ sẵn sàng giúp đỡ ngài.”

Chân Chiêu Hãn lên tiếng.

 “Ngươi có biết yêu ma thái công mạnh đến cỡ nào không?”

 “Tại hạ cũng chỉ đoán thôi, vì đã từng đối mặt rồi.”

 “Đối mặt rồi mà sao ngươi sống sót được vậy?”

 “Chuyện là như thế này. Ả nói nếu tại hạ để một thuộc hạ của mình theo ả làm đệ tử thì ả sẽ cho tại hạ một điều ước…vậy nên không còn cách nào khác, tại hạ phải xin ả tha mạng cho mình. Nói là cho điều ước vậy thôi, nhưng có vẻ như lần nào ả cũng lấy người đi theo cách đó…”

Chân Chiêu Hãn gật đầu hỏi.

 “Hiện giờ yêu ma đang ở đâu?”

“Tại hạ sẽ tìm hiểu.”

Chân Chiêu Hãn tiết lộ một chút thông tin về yêu ma thái công như thể muốn nói sẽ dạy cho ba người này. Dĩ nhiên đây đều là những nội dung y nghe được từ sư phụ Độc Ma.

 “Yêu ma thái công chỉ nhận những nữ nhân xinh đẹp làm đệ tử. Đương nhiên người đó phải là đồng trinh nữ, còn nếu đã không phải đồng trinh nữ, ả sẽ ra tay giết chết một cách vô cùng tàn nhẫn.”

Đám thủ lĩnh lần đầu tiên nghe được chuyện này. Chúng vô cùng tò mò làm sao một nam nhân trẻ hơn chúng rất nhiều như Chân Chiêu Hãn lại có thể biết rõ về yêu ma thái công như thế.

 “Hnm….”

 “Ngoại trừ tiêu chuẩn cái đẹp của ả vô cùng cao ra thì không ai có thể dự đoán được hành động của ả. Ả có thể giết người này, cứu người kia. Kẻ nào khôi ngô ả cũng giết, không có phép tắc cũng giết. Không có một tiêu chuẩn nào hết, tùy theo ý thích của ả. Vậy nên mới gọi ả là ác ma, là cuồng ma. Và ả cũng vô cùng mạnh nên mới được gọi là thái công.”

Chân Chiêu Hãn hỏi hội chủ Thái Long Hội.

 “Ngươi thấy yêu ma tầm bao nhiêu tuổi?”

 “Khoảng nửa sau hai mươi gần ba mươi. Ả có một khuôn mặt vô cùng cuốn hút và cũng khá lạ.”

 “Mới chỉ gần ba mươi thôi á?”

“Dạ.”

“Cũng phải tầm ngoài 40 chứ nhỉ… Nếu đã có tuổi thì phải già chứ nhỉ. Sao yêu ma lại nhìn không bị già? Và tại sao ả lại chỉ nhận đồng trinh nữ làm đệ tử…?”

Chân Chiêu Hãn lẩm bẩm như đang đưa ra câu hỏi, nghe thấy vậy Kiếm Lang đáp lại thế này.

 “Có thể là nhờ vỗ công mà được như vậy đó ạ.”

Nói đến thế thì những tên thủ lĩnh khác cũng bắt đầu nhận ra. Việc ả nuôi những đồng trinh nữ làm đệ tử là vì loại võ công thần bí.

Chân Chiêu Hãn nói với giọng cay đắng.

 “Hà cớ gì lại là tứ đại ma đầu…”

Đám người này hoàn toàn không thể nghĩ đến chuyện Chân Chiêu Hãn là đệ tử của tứ đại ma đầu. Dù sao thì Chân Chiêu Hãn cũng biết được nhiều thông tin của tứ đại ma đầu nhiều hơn những người khác. Vì họ đều là những người khét tiếng thiên hạ sánh ngang với sự phụ Độc Ma. Và là những cao thủ tài giỏi, là cuồng mà tàn ác hơn nhiều những gì thế gian này vẫn biết.

Điều khiến Chân Chiêu Hãn cảm thấy cay đắng là hà cớ gì người sống sót của Huyền Nguyệt Kiếm Vũ Đoàn lại là đệ tử của yêu ma. Và bản thân y cũng là đệ tử của độc ma một thành viên trong tứ đại ma đầu. Rốt cuộc tại sao lại có mối nhân duyên như thế này, nghĩ đến đó, Chân Chiêu Hãn thở hắt ra một tiếng.

 “Ta phải cứu người đó…”

Dù sao nếu đã học loại võ công mà yêu ma chỉ dạy, rồi một ngày nào đó yêu ma hấp thu được hết mọi thứ và người đệ tử đó trở nên già nua, chắc chắn sẽ bị ả ta giết. Đó là lý do tại sao đệ tử của yêu ma không có ai quá 30 tuổi. Vì kiểu gì cũng sẽ bị yêu ma giết. Trước đây ả đã mạnh rồi, nhưng giờ khi hấp thụ thêm vài đệ tử nữa thì không thể nào mường tượng được ả đã mạnh tới cỡ nào rồi.

Đằng sau tiếng thờ dài là những cơn trống ngực của Chân Chiêu Hãn ngày một lớn hơn.

Vì y tò mò không biết liệu bản thân có thể giết được một cao thủ sánh ngang với sư phụ Độc Ma hay không. Chân Chiêu Hãn đặc biệt quý trọng vừa căm ghét sư phụ Độc Ma. Vì nhờ có sư phụ Độc Ma mà y đã trải qua được những tháng ngày đau khổ. Vượt qua được sư phụ Độc Ma điều đó có nghĩa là y đã giải quyết xong những quá khứ đau thương ấy về mặt tâm lý.

Ánh mắt Chân Chiêu Hãn bỗng bừng bừng sát khí.

 ‘Ta sẽ tự tay giết chết yêu ma.’

Vì muốn ở một mình, Chân Chiêu Hãn gõ xuống bàn như thể nói bữa tiệc hôm nay dừng ở đây.

 “Dọn dẹp thôi. Ai ở lạ nghỉ ngơi thì lên lầu năm, còn ai về thì cứ về.”

 “Dạ đoàn chủ.”

Tới lúc đó, đám thủ lĩnh mới đứng dậy. Chúng cũng cần nghỉ ngơi. Vì ở trước mặt Chân Chiêu Hãn, chúng không dám cả thở mạnh. Chúng luôn trong trạng thái vừa uống rượu vừa nghe chuyện từ Chân Chiêu Hãn.

Từ giờ toàn bộ Thiên Dương Hắc Đạo sẽ bao quanh Huyền Nguyệt Đoàn, dùng bồ câu đưa thư để thiết lập mạng lưới liên lạc, và số binh lực của đám thủ lĩnh để bảo vệ toàn bộ tứ phía Đông Tây Nam Bắc của Huyền Nguyệt Đoàn. Hơn nữa, các thủ lĩnh sẽ phải thường xuyên ghé thăm Huyền Nguyệt Đoàn, và đích thân báo cáo tình hình. Chuyện báo cáo đó cũng vô cùng khó khăn.

Vì yêu cầu của Chân Chiêu Hãn là để cho những người sống ở Thiên Dương Hắc Đạo được tự do như người ở Tây Hắc Lộ. Mặc dù “tự do” là chuyện cũng không quá khó, thế nhưng lượng công việc đám thủ lĩnh phải giải quyết không chỉ có một hai cái. Bởi vì không có một phạm vi tiêu chuẩn nào thể hiện rằng giải quyết như vậy là đủ.

***

Sáng hôm sau, đám thủ lĩnh lần lượt ra về, mới sáng sớm tinh mơ, Chân Chiêu Hãn đã huấn luyện đám quỷ đao khách như thể đã có chuyện gì xảy ra vậy. Bọn họ thậm chí trong mơ cũng không ngờ rằng buổi huấn luyện lại bắt đầu ngày từ hôm sau.

Đám quỷ đao khách nằm rải rác khắp nơi thở hổn hển, trong khi đó Chân Chiêu Hãn đang ngồi trên ghế lên tiếng.

 “Các ngươi vừa nghỉ vừa nghe đây.”

“Dạ đoàn chủ.”

 “Hôm qua được tận mắt chứng kiến thực lực của đám thủ lĩnh, các ngươi thấy sao? Các ngươi đã thử nghĩ kết quả sẽ thế nào nếu một đấu một với chúng chưa?”

Quỷ Đao khách không biết trả lời như thế nào. Vì bao gồm cả Thu Tử Hách, tất cả đều đã tận mắt chứng kiến vụ việc ở lầu hai, và biết rất rõ thực lực của đám thủ lĩnh đó như thế nào. Đặc biệt, thực lực của Kiếm Lang và hội chủ Thái Long Hội vô cùng ấn tượng. Thế nhưng vì biết rõ tính cách của Chân Chiêu Hãn, nên chúng không dám mở miệng nói câu “Tụi tại hạ chắc chắn sẽ thua.” Mặt người nào người nấy đều đỏ bừng lên.

Chân Chiêu Hãn nói tiếp.

 “Chúng đều là những người nhiều hơn các ngươi ít nhất là 10 tuổi. Kinh nghiệm đầy mình, đầu óc cũng vô cùng nhanh nhạy. Ta không cần phải tin tưởng chúng. Thời cơ đến, các ngươi cũng sẽ giành được vị trí đứng đầu đó thôi. Hoặc xây dựng một thế lực cho riêng mình. Dĩ nhiên thì các ngươi cũng phải có đủ năng lực để làm được điều đó. Giờ các ngươi đã biết rõ lý do tại sao mình phải mạnh lên rồi chứ?”

Thu Tử Hách và quỷ đao khách đồng loạt trả lời.

 “Dạ, đoàn chủ.”

“Còn nữa.”

“Dạ.”

 “Các ngươi là thuộc hạ của ta, không phải của bọn chúng. Sau này hãy nhớ lấy điều này mỗi khi làm việc gì đó. Dĩ nhiên, đúng là kinh nghiệm và tuổi tác của chúng trên giang hồ lớn hơn các ngươi trước khi trở thành thủ lĩnh. Các ngươi chỉ cần cư xử như thế là được.”

 “Chúng tại hạ hiểu rồi.”

 “Hắc Đạo trở nên mạnh mẽ hơn bằng cách nuôi dưỡng sự đoàn kết chứ không phải võ công. Trong chuyện đó chắc chắn sẽ có nhiệm vụ các ngươi phải làm.”

Đám quỷ đao khách đáp lại với biểu cảm trang trọng hơn nhiều so với lúc trước.

 “Chúng tại hạ biết rồi.”

Chân Chiêu Hãn ngắm nhìn phong cảnh bình thường của Tây Hắc Lộ nói tiếp.

 “Ta phải chuẩn bị để gặp yêu ma.”

Thu Tử Hách vô cùng hoảng hốt.

“Dạ?”

 “Ngươi làm gì mà hốt hoảng thế?”

“Làm thế nào mà ngài lại định gặp yêu ma thái công chứ?”

Đám quỷ đao khách nín thở.

Vì chúng biết rất rõ tên tuổi của tứ đại ma đầu. Đây là một việc hoàn toàn khác so với chuyện toàn bộ binh lực của Thiên Dương Hắc Đạo kéo đến đây. Mặc dù không biết Chân Chiêu Hãn muốn chuẩn bị gì cho buổi gặp mặt nhưng quỷ đao khách rất muốn can ngăn y.

Quỷ đao khách nhìn Chân Chiêu Hãn bằng ánh mắt đầy bất an. Nhưng ai có thể đánh bại sự cố chấp đấy chứ? Trái lại nhìn Chân Chiêu Hãn bây giờ còn phấn khích hơn bình thường.

“Các ngươi lo sao?”

 “Dạ, lo chứ ạ. Ả ta không phải là tứ đại ma đầu đang muốn nắm giữ thế lực của bạch đạo đó sao?”

“Chân Chiêu Hãn gật đầu trước câu nói của Thu Tử Hách.

 “Tứ đại ma đầu. Nhưng ta rất muốn thay đổi cái danh xưng đó thành tam đại ma đầu.”

 “Ngài có hận thù với ả sao?”

Chân Chiêu Hãn lắc đầu.

“Không đến mức hận thù, nhưng dù sao cũng có chuyện như thế đã xảy ra.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương