Túy Kiếm Dạ Hành
-
Chapter 26 Sát thủ phái sát thủ đến
Chap 26: Sát thủ phái sát thủ đến
Chân Chiêu Hãn nhìn quanh.
Nam nhân vừa mở lời đứng cách Chân Chiêu Hãn tầm hai trượng (6m). Những người đang chải chuốt cũng dừng lại để nhìn Chân Chiêu Hãn và nam nhân lạ mặt. Có một nam nhân kéo xe kéo chở hành lý đang đứng cách họ khá xa. Còn có một người nữa trông giống đầy tớ của nam nhân kia, hắn đứng sau nam nhân đội mũ chắp tay chờ đợi.
Sau khi quan sát xong, Chân Chiêu Hãn mới chịu đáp lời của nam nhân đội mũ.
“Có việc gì?”
Nam nhân dò xét Chân Chiêu Hãn.
“Ngài chính là Đoàn chủ Huyền Nguyệt Đoàn mà thiên hạ đang đồn thổi đúng chứ?”
Chân Chiêu Hãn gật đầu. Mặc dù hắn không nghĩ mới sáng sớm đã có sát thủ xuất hiện đứng chắn đường hắn như thế này, nhưng nhìn vào tư thế của nam nhân kia, hắn nghĩ chắc phải chuẩn bị rút đao ra rồi.
Nam nhân nở một nụ cười rồi nói.
“Kiếm Lang phái ta đến đây. Không biết ngài đã từng nghe qua Bắc Phong Kiếm Lang chưa?”
Chân Chiêu Hãn nhìn chằm chằm vào nam nhân kia rồi cố ý trả lời một cách cộc lốc.
“Rồi.”
Nam nhân kia chừng ba mươi tuổi, khi thấy Chân Chiêu Hãn xem thường mình, hắn lộ ra vẻ mặt mệt mỏi. Nhưng theo góc nhìn của Chân Chiêu Hãn, nam nhân kia còn kỳ lạ hơn. Vì chỉ là một tên đến truyền tin mà lại có thể nói chuyện thoải mái như thế này sao. Chân Chiêu Hãn cũng không rõ về Bắc Phong Kiếm Lang nên cũng không thể bắt lỗi nam nhân ngay được.
Nam nhân nói.
“Nghe tin ngài hạ được Môn chủ Hôi Huyết Môn và chiếm được cả Tây Hắc Lộ, Bắc Phong Kiếm Lang liền gửi tới ngài món quà cùng bức thư này.”
Nam nhân vẫy tay, tên nô bộc giữ nguyên tư thế cúi đầu bước từng bước lại gần Chân Chiêu Hãn rồi quỳ một bên gối xuống, cung kính đưa bức thư cho Chân Chiêu Hãn.
Nam nhân nghiêng mình chăm chú nhìn vào một nơi xa xôi.
Chân Chiêu Hãn nhìn vào nam nhân đội mũ rồi nhận lấy lá thư và mở ra đọc, nét chữ thanh tao, nội dung cũng không quá dài.
Nam nhân đội mũ nói với Chân Chiêu Hãn.
“Nghe nói ngài không có nhiều binh lực. Nếu cứ như thế thì Thái Long Hội sẽ tiến lên phía Bắc vào một ngày không xa. Kiếm Lang bọn ta muốn hợp tác với Đoàn chủ Huyền Nguyệt Đoàn đây. Đoàn chủ có thể đến chỗ bọn ta, nhưng nếu ngài thấy bất tiện, bọn ta có thể đến Tây Hắc Lộ này. Đưa quà cho ngài ấy đi.”
Nam nhân vừa dứt lời, tên nô bộc rút ra trong ngực một túi lụa đựng tiền.
“Đoàn chủ, đây là 10 vạn lượng bằng ngân phiếu bọn ta chuẩn bị cho ngài.”
Chân Chiêu Hãn liếc nhìn bàn tay đang giữ chặt lá thư của mình.
“10 vạn lượng sao…”
Ngay khi tên nô bộc cúi đầu xuống dâng lên túi lụa bằng hai tay cho Chân Chiêu Hãn, một con rắn thân mỏng chui ra từ trong miệng túi đột nhiên lao tới.
Tay Chân Chiêu Hãn vẫn đang cầm bức thư.
Khi Chân Chiêu Hãn định đánh con rắn bằng bức thư cầm trên tay, con rắn phóng ra ban nãy đã cắn trúng tay của Chân Chiêu Hãn rồi. Chân Chiêu Hãn cố tình để rắn cắn mình nên vẻ mặt không hề biến sắc. Hơn nữa, con rắn cắn Chân Chiêu Hãn giờ đã nằm thoi thóp dưới nền đất rồi.
Lợi dụng lúc Chân Chiêu Hãn đang sơ hở vì bị rắn cắn, tên nô bộc rút ra con dao găm giấu trong bắp chân từ nãy đến giờ và vung lên.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Lúc này, nam nhân đội mũ cũng rút cây bội kiếm của mình ra, hắn vẫy kiếm tạo ra một màn kiếm phong hướng về phía Chân Chiêu Hãn.
Bộp!
Chân Chiêu Hãn bật lên khỏi mặt đất và trơn tru lùi ra phía sau, hắn rút thanh Song Nguyệt ra bật lại màn kiếm phong kia. Trong lúc đó, con dao găm lại một lần nữa bay vút lên và chạm vào thanh Song Nguyệt rồi phát ra một tiếng choang!
Hai tên sát thủ không hề có ý định cho Chân Chiêu Hãn kịp nghỉ ngơi.
Không biết nam nhân đội nón đã bay đến khi nào và vung kiếm ra.
Cheng!
Tên nô bộc thoát ra khỏi tầm nhìn của Chân Chiêu Hãn như để phối hợp với nam nhân đội mũ. Hắn ném phi tiêu rồi bám sát Chân Chiêu Hãn cùng nam nhân đội mũ. Hai người bọn họ phối hợp rất tự nhiên.
Vèo!
Rầm! Keng!
Chân Chiêu Hãn cầm đao, đao bên phải hất phi tiêu ra, đao bên trái chặn kiếm của nam nhân đội mũ. Vẻ mặt của Chân Chiêu Hãn vẫn không hề biến sắc.
Nam nhân đội mũ vung kiếm với nụ cười trên môi.
“Đó là Thanh Xà Độc. Nếu ngươi chịu ngoan ngoãn thì bọn ta sẽ đưa thuốc giải cho.”
Chân Chiêu Hãn vẫn ngậm chặt miệng, hắn vừa chặn kiếm của nam nhân đội mũ vừa quan sát xung quanh.
Trong lúc đó, một con dao găm bay sượt qua gò má của Chân Chiêu Hãn, nam nhân đội mũ phải nâng kiếm từ dưới lên để bật lại Chân Chiêu Hãn, tay hắn vô tình đụng trúng mũ nên đã để lộ mặt ra.
Nam nhân đội mũ nhếch mép.
“Quả nhiên là người đã giết chết Môn chủ Hôi Huyết Môn. Dù bị trúng độc nhưng vẫn còn nhạy bén như thế này… Nhưng cơ thể ngươi sẽ sớm cứng đờ ra ngồi. Trước khi mất đi ý thức thì hãy quỳ gối để ta giải độc cho.”
Chân Chiêu Hãn tay vẫn nắm chặt thanh Song Nguyệt, hắn thờ ơ đáp.
“Ai phái ngươi đến?”
“Thử đoán xem. Chân Chiêu Hãn, ngươi tưởng Tây Hắc Lộ này là của mỗi mình ngươi à?”
“Ta chưa từng nghĩ như thế.”
Mặc dù Chân Chiêu Hãn đã trúng độc nhưng hắn vẫn chưa gục xuống, tên nô bộc lại lấy thứ gì đó ở trong túi của hắn ra và ném vào không trung.
Bùm!
Một thứ như bom khói nổ tung trên đầu của Chân Chiêu Hãn tạo ra một làn khói màu tím lờ mờ lan rộng, che khuất tầm nhìn. Tên nô bộc chạy nhanh như sóc, vừa chạy vừa rút thêm một con dao găm ở trong đai quần. Trong làn khói mờ ảo có tiếng phập phát ra… nam nhân đội mũ đứng ở ngoài từ nãy đến giờ nghe thấy âm thanh đó thì tặc lưỡi.
“Hờ… Tạ Duyệt, làm gì mà giết hắn nhanh vậy hả? Tạ Duyệt?”
Nam nhân đội mũ và tên nô bộc ngay từ đầu là những người ngang hàng nhau. Nam nhân đội mũ bực bội xoay kiếm thổi gió vào không trung, làn khói mờ dần tan hết.
Nam nhân đội mũ gọi.
“Tạ Duyệt!”
Trong làn khói đang tan dần, hình ảnh một nam nhân bị lưỡi đao cắm vào lưng hiện ra. Chân Chiêu Hãn nhìn Tạ Duyệt đã tắt thở rồi quay lại đối mặt với nam nhân đội mũ.
Chân Chiêu Hãn vẫn giữ thái độ thờ ơ.
“Ai phái ngươi đến? Ta phải hỏi lần hai rồi đấy.”
Nam nhân đội mũ trố mắt nhìn sau đó vứt chiếc mũ mà mình đang đội đi. Hắn thu kiếm về rồi đi xung quanh Chân Chiêu Hãn và hỏi.
“Rõ ràng là ngươi bị trúng Thanh Xà Độc rồi mà…”
Chân Chiêu Hãn nắm lấy đầu của nam nhân tên Tạ Duyệt rồi đập xuống nền đất.
“Đâu chỉ có mỗi Thanh Xà Độc. Trong thư cũng có độc nữa mà…”
Nam nhân đội mũ ngậm chặt miệng vì không biết phải nói thế nào.
“Vậy mà hắn vẫn không hề hấn gì sao?”
Chân Chiêu Hãn dò xét vẻ mặt cùng với ánh mắt của nam nhân kia rồi tiến lại gần hắn.
“Vậy là không phải có ai phái ngươi tới mà có kẻ nào đó đã xúi giục các ngươi tới đây. Các ngươi muốn có tiền à? Trông ngố thế kia thì lừa được ai chứ? Hình như các ngươi cũng không phải người của Kiếm Lang.”
Biểu cảm của nam nhân có chút dao động.
Đúng là giống như lời của Chân Chiêu Hãn, bọn họ bị đẩy đến đây. Nhưng bọn chúng vẫn có tự tin rằng mình có thể giết chết Chân Chiêu Hãn. Hơn nữa, xung quanh đây vẫn còn cao thủ cấp cao hắn hơn đang quan sát Chân Chiêu Hãn. Biệt danh của hắn là Vô Ảnh Phi Đao. Việc quan sát thực lực của đối phương rồi mới ra tay ám sát chính là thói quen của hắn.
Nhưng nam nhân đội mũ cảm giác mình đã bị lừa khi thấy thái độ và thực lực của Chân Chiêu Hãn. Nam nhân tặc lưỡi rồi nói.
“Ngươi bị lừa rồi.”
Ngữ điệu rất kỳ lạ. Hình như hắn không phải đang nói với Chân Chiêu Hãn.
Chân Chiêu Hãn quan sát nét mặt của nam nhân đội mũ rồi lao vào. Động tác không hề nhanh. Ngay cả trong lúc này, Chân Chiêu Hãn vẫn theo bản năng giấu đi năng lực thật sự của mình.
Chân Chiêu Hãn dùng thanh đao bên trái chặn kiếm đang vung từ trên xuống, đao còn lại ngay lập tức chém đứt tay phải của nam nhân kia.
“Ặc!”
Tiếng thét vang vọng.
Chân Chiêu Hãn lùi lại, vẫy vẫy cho máu rơi ra khỏi thanh Song Nguyệt.
Nam nhân đội mũ dùng tay còn lành lặn để chặn lại máu đang chảy từ cánh tay bị thương của mình. Chân Chiêu Hãn nhìn quanh rồi vừa đi vừa nói với nam nhân đội mũ.
“Ra ngươi là Khuyển thăm dò. Cũng khá đây.”
Câu phía sau là dành cho kẻ đã gửi con chó này đến đây. Vì thông qua trận đối đầu lần này mà hắn biết được Chân Chiêu Hãn miễn nhiễm với độc. Thêm vào đó, Chân Chiêu Hãn đoán tên này có thị lực tốt như sát thủ. Có thể hắn ta đang quan sát Chân Chiêu Hãn từ xa bằng những thứ như kính thiên lý. Phải như vậy thì mới có thể giấu khí đạo hoàn hảo như vậy.
Chân Chiêu Hãn tiến lại gần nam nhân đội mũ khuôn mặt đang tái dần và ngồi xổm trước mặt hắn.
“Hai chân ngươi vẫn lành lặn mà, sao ngươi lại không chạy trốn?”
Nam nhân đội mũ đang cố gắng để không mất đi ý thức. Cả cơ thể hắn bị tê liệt khi bị chém mất một cánh tay. Hắn đã bị trúng Ma Phí Tán có trên thanh Song Nguyệt.
Chân Chiêu Hãn nói với nam nhân đội mũ.
“Ta phải nổi tiếng thêm chút nữa thì số người bỏ mạng vô ích như ngươi mới giảm đi được nhỉ. À không. Không nhất thiết phải nổi tiếng cũng được. Những kẻ như ngươi bỏ mạng càng nhiều thì càng tốt chứ nhỉ… Ta sẽ suy nghĩ lại về việc đó.”
“Giết ta đi…”
Chân Chiêu Hãn thì thầm vào tai của nam nhân với gương mặt nghiêm túc.
“Hẳn ngươi biết ta tinh thông về dược. Vết thương ở mức độ này vẫn có thể cứu sống được. Nhưng ta lại tò mò không biết ai phái ngươi đến đây đấy…”
“... Vô Ảnh Phi Đao.”
Nam nhân đội mũ vừa thốt ra cái tên. Tiếng bốp vang lên, nam nhân đội mũ chết ngay tại chỗ.
Chân Chiêu Hãn lẩm bẩm.
“Vô Ảnh Phi Đao… là sát thủ mà lại phái sát thủ đến sao.”
Chân Chiêu Hãn đứng dậy, những kẻ tò mò đứng lại xem đều quay mặt đi.
Chân Chiêu Hãn đứng yên tại một chỗ nhìn quanh để tìm kính thiên lý. Hắn nhìn lên nóc nhà, nhìn vào chợ, quan sát kỹ cả những cửa sổ của các tòa nhà đang mở nhưng vẫn không tìm thấy chút manh mối nào của người đang theo dõi hắn.
Chân Chiêu Hãn đột nhiên dang hai tay rồi chầm chậm xoay một vòng tại đại lộ của Tây Hắc Lộ. Hàm ý của động tác này là hãy đến bất cứ lúc nào.
Chân Chiêu Hãn từ bỏ ý định tìm kính thiên lý và khúc khích cười sau đó mấp máy miệng.
“Một con chuột nhắt.”
Có một nam nhân đứng từ xa nhìn vào khuôn miệng của Chân Chiêu Hãn. Nam nhân mặt lạnh tanh rời mắt khỏi chiếc kính thiên lý được giấu trong đống đồ giặt. Trong căn phòng tồi tàn của một khách điếm có ba lầu, Vô Ảnh Phi Đao lẩm bẩm.
“Tên khốn khiếp.”
Chân Chiêu Hãn dừng lại khi đang tiến về phía Tây Kim tiêu cục. Hành động hôm nay đã vô tình thu hút sự chú ý của những sát thủ nên nếu đi đến đó, hắn sẽ biến Tây Kim tiêu cục thành mục tiêu. Việc báo tin thì có thể phái thuộc hạ đi là được rồi. Hắn cũng không cần phải đến Khải Thủ Khách Điếm. Vì Đạo Khôn đã đến làm đầu bếp ở Huyền Nguyệt Đoàn.
Chân Chiêu Hãn thở dài và quay về. Hắn lẩm bẩm.
“Phải làm gì với bọn khốn này đây. Tiếc là không thể một lần giết sạch bọn chúng được.”
Quả nhiên chỉ với mỗi võ công thì vẫn chưa đủ. Hắn phải gieo rắc nỗi sợ và có được uy nghiêm trong mắt bọn chúng thì mới có thể thảnh thơi đi dạo được. Chân Chiêu Hãn đã nghĩ đến việc phải gặp Kiếm Lang và Hội chủ Thái Long Hội. Nếu không gặp được bọn họ thì phải tìm cách để cùng hội ngộ tại một chỗ.
Chân Chiêu Hãn bước trên con đường tĩnh lặng không chút vết tích của con người. Bỗng dưng, hắn nhìn vào vết cắn của Thanh Xà Độc. Từ khi nào, nơi bị cắn đã tự lành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook